Tam Quốc Cơ Mật


Kề từ hôm qua, Tuân Úc vẫn chưa rời khỏi Thượng thư đài.
Đại quân của Tào công hiện tại đang đóng tại Quan Độ, nhiệm vụ trị an Hứa Đô, thậm chí phần lớn toàn bộ công việc hậu phương đều đổ lên đầu y.

Văn thư các nơi bay vào Thượng thư đài nhỏ bé này cứ như tuyết rơi vậy, hầu hết mỗi tập đều được đóng phù ấn “Cấp báo”, đều yêu cầu y thay thế Tào công mà đưa ra phán đoán – đây là tín nhiệm y, cũng là là trách nhiệm nặng nề.
Huống chi lúc này hoàng thượng lại đang bệnh nặng, sớm đã truyền chiếu không tiếp ngoại thần, rất nhiều tấu sớ của triều đình cũng phải chuyển cho y phê duyệt.
“Thiên hạ các phương hỗn loạn, quốc sự còn chưa dừng ...”
Tuân Úc xoa xoa cặp mắt đau nhức, vặn ngòn đèn sáng lên một chút, xiết chặt bộ áo lông quấn quanh người.

Liên tục mấy ngày thức đêm, đến vị quân tử có khuôn mặt hiền hậu như ngọc nhưng luôn nghiêm khắc với bản thân này cũng trở nên tiều tụy, những nếp nhăn nhỏ lặng lẽ xuất hiện ở khóe mắt và trên trán, bộ râu dài rũ xuống dưới cằm cũng hơi cong lên.
Tuân Úc không chỉ là cánh tay đắc lực trong chính trị của Tào Tháo, mà ở trong triều còn là Thượng thư lệnh.

Hai tầng chức trách này khiến cho y trở nên cực kỳ bận rộn, vừa phải phân ưu cùng Tào Tháo, vừa phải đảm bảo tôn nghiêm của triều đình.
Một tên đầy tớ chọc vào đám tro tàn trong trúc lư(1), vài tia lửa yếu ớt lóe lên rồi vụt tắt, gã quay sang nhìn Tuân Úc bằng ánh mắt bất đắc dĩ.

Tuân Úc liếc mắt nhìn hồ mực trong nghiên mực sắp bị đông lại, thở dài vẫy tay.

Tên đầy tớ vội lấy mấy thanh than nhỏ ném vào trong lò, nàm rạp trên mặt đất mà ra sức thổi.
(1) Trúc lư: một dụng cụ có vỏ tre và một cái bát nhỏ bên trong dùng để đốt lửa than để sưởi ấm
Tuân Úc nhất định không chịu dùng loại tinh than khai thác trong núi Lạc Dương.

Loại than này sức nóng đầy đủ nhưng sản lượng lại ít.

Có mấy trăm cân than đều bị Tuân Úc chuyển cho hoàng cung cùng với phủ Tư Không.

Loại than củi bình thường khi đốt sinh ra khói, ảnh hưởng đến việc phê duyệt công văn, cho nên chỉ khi nào trong phòng quá lạnh mới thêm vào vài khúc.

Y cảm thấy mình là Thượng Thư Lệnh cần làm làm gương cho bách quan.
Ngọn lửa trong lò lại bùng lên, nhiệt độ trong phòng cũng theo đó mà tăng lên một chút, Tuân Úc xoa xoa rồi duỗi tay lấy một cuộn văn thư, thuần thục kéo đứt sợi dây buộc bên ngoài.
Đúng lúc này, liền có tiếng hô hoán mơ hồ từ bên ngoài của sổ.

Lông mày Tuân Úc khẽ giật, nghiêng tai nghe ngóng, y là một người cẩn trọng, lại đang ở trong hoàng cung, làm ầm ĩ như vậy thật không ra thể thống gì.
“Cháy rồi!”
Một tiếng hô hoán rõ ràng hơn truyền đến, bút lông trong tay Tuân Úc run lên, suýt nữa làm nhỏ mực xuống thẻ tre.

Mùa đông trời hanh vật khô, kiến trúc trong hoàng cung đa phần đều làm từ gỗ, sợ nhất là hỏa hoạn.

Vừa phát hỏa, chính là sẽ cháy lan ra khắp nơi liên miên không dứt.
Tuân Úc nhanh chóng đứng dậy, đẩy cửa bước nhanh ra ngoài.


Cửa lớn vừa mở, gió lạnh thừa cơ thổi vào, y kinh ngạc nhìn thấy phương hướng lửa bốc lên ngút trời dưới gió bấc gào thét chính là tẩm điện bên trong cấm cung, ánh lửa chiếu sáng cả một nửa bầu trời.
***
Khắp hoàng cung đã rối tung lên, các binh sĩ của Túc Vệ quân, quan binh canh giữ cửa chạy tới chạy lui, nhao nhao, khắp nơi đều là tiếng kêu la, có người chạy ra ngoài cung, có người chạy vào nội cung, giống một bầy ruồi không đầu.

Bọn họ phần lớn là thôn dân cùng hương binh(2) đi lao dịch(3) chưa qua huấn luyện, gặp phải chuyện như vậy hoàn toàn không biết phải làm sao.
(2) Hương Binh: dân quân vùng nông thôn- lực lượng vũ trang dân sự địa phương.
(3) lao dịch: chính quyền TQ cổ đại bắt buộc người dân lao động không công bao gồm: lực dịch-lao động nặng nhọc, tạp dịch và quân dịch.
Chỉ có một tiểu thái giám đứng ở chỗ cao đang hét lên, cố gắng kiểm soát tình hình hỗn loạn này, nhưng đáng tiếc không ai nghe gã nói.
“Hoàng thượng đâu?”Tuân Úc túm áo tiểu thái giám kia lớn tiếng hỏi.

Tiểu thái giám vội vàng trả lời: “Bệ hạ còn ở trong tẩm điện, Trương lão công công không chịu mở cửa, tiểu nhân đang định điều Túc vệ đến cứu giá.”
Chuyện này khiến cho trái tim của Tuân Úc đập ‘bịch’ một cái.

Tuấn Úc nhìn xung quanh và hét lên: “Hôm này ai trực?”
“Là Xung hiệu úy.”
“Ông ta đâu?”
Tên thái giám còn chưa trả lời thì thấy một gã mặc áo giáp tướng quân hấp tấp chạy đến, Tuân Úc nhận ra hắn chính là hiệu úy Trường Thủy Xung Tập liền lạnh lùng hỏi: “Người của ông đâu?” Xung Tập mới từ trong giấc mơ bị người ta gọi dậy, đầu óc còn có chút hồ đồ, nghe Tuân Úc hỏi như vậy mới thắt chặt lại mũ giáp thở hổn hển nói: “Bọn họ đều ở ngoài cung, không có chiếu chỉ nên quan tư mã giữ cửa không dám tự tiện mở cửa.”
“Hoang đường! Chủ quan còn đang ở trong cung, thuộc hạ tại sao lại ở ngoài cung!” Tuân Úc giận dữ nói, “Truyền mệnh lệnh của ta, mở trung môn ra, để cho bọn họ đi vào hộ giá.”
Hiệu úy Trường Thủy(4) vốn thuộc Bắc quân, quản lý trị an ở kinh thành, sớm chỉ còn là một chức danh rất kêu nhưng không có quân đội.

Binh sĩ thủ hạ của Xung Tập đều là thu nạp trên đường thiên tử chạy nạn từ Lạc Dương đến đây.

Cho nên triều đình liền đơn giản bớt, đem chức Vệ úy(5) trước kia và một phần công việc của Quan lộc huân(6) phân công cho gã, để gã phụ trách Túc vệ(7).

Nếu so với những vệ quan nhàn tản khác, binh lính dưới trướng của Xung Tập tính ra cũng tương đối tinh nhuệ hơn đôi chút.

Cũng là một trong những lực lượng có thể tin cậy được của triều đình tại Hứa Đô.
(4)Hiệu úy Trường Thủy: một trong tám hiệu úy của quân đội chính quy nhà Hán, quân đội mang tên Trường thủy Tuyên Khúc Hồ Kỵ.

Nguồn gốc từ bộ tộc Trường Thủy người Hồ, quy thuận Hán triều, được an bài bên ngoài Trường An, chăn ngựa và làm lính canh.

Thời Hán Vũ đế thành lập Trường Thủy Hiệu Úy thống lĩnh Trường Thủy Hồ kỵ, đóng quân ở Tuyên Khúc cung.
(5) Vệ úy: chức quan chỉ huy quân canh giữ trong cung.
(6)Quan lộc huân: Tổng chỉ huy việc trong cung (bảo vệ hoàng thất,thái y, ăn uống,....)
(7) Túc vệ: quân đội canh giữ cung điện.
Xung Tập vội vàng lĩnh mệnh rời đi, Tuân Úc chạy đi túm lấy vài quan viên, yêu cầu bọn họ tập hợp thuộc hạ đến tập trung trước cửa cấm cung(8).

Có Thượng Thư Lệnh làm chủ quản, đám người hoảng loạn cũng dần dần khôi phục lại trật tự.
(8) nguyên văn là ‘cấm tĩnh’, ‘cấm trung tĩnh’ viết tắt là ‘cấm’: nơi ở của vua.


Dịch giả dịch thành: cấm cung- có cổng xây màu vàng còn gọi là hoàng thành.
Từ Thượng thư đài đến cửa cấm cung rất gần, Tuân Úc chạy hai ba bước là tới, nhìn thấy hai cánh cửa có khung màu vàng vẫn đóng chặt.

Lúc này ngọn lửa càng lúc càng mạnh, y cảm thấy trong ngoài cấm cung đều có thể cảm nhận được hơi nóng.
Tuân Úc trong lòng nóng như lửa đốt, ngửa đầu hét to: “Ta là Thượng thư lệnh Tuân Úc, là ai đang giữ cửa?” Một cánh cửa hé mở, một khuôn mặt già nua hoảng sợ ló ra, chính là lão thái giám(10) Trương Vũ.
“Là Tuân lệnh quân(9) sao?”
(9) Lệnh quân: dùng gọi Thượng Thư Lệnh một cách kính trọng.
(10) Tần Hán gọi thái giám là hoàng môn phân theo cấp bậc là tiểu hoàng môn, và trung hoàng môn.

Trương Vũ là trung hoàng môn.
“Mau mở của ra, các ông muốn toàn bộ cấm cung bị đốt thành bình địa hay sao?” Tuân Úc trừng mắt hét lớn.
“Ngài đến thì tốt rồi, ...” Trương Vũ như trút được gánh nặng, nhanh chóng sai người mở cửa ra, miệng vẫn huyên thuyên nói: “Ta sợ có người thừa dịp rối loạn gây chuyện bất lợi đối với hoàng thượng, ở nơi quỷ quái như Hứa Đô này, không phải ai cũng giống như ngài.”
Tuân Úc biết lão nhân này trong bụng đầy chuyện không hài lòng, lúc này cũng không tiện truy cứu, chân đạp qua cửa hỏi: “Bây giờ bệ hạ đang ở đâu?”
“Bệ hạ và hoàng hậu đều chạy ra kịp thời, hiện tại đang ở bên trong lư khiếu(11) nghỉ ngơi.”
(11) lư khiếu: khu nghỉ ngơi của lính tuần tra.
Tuân Úc cảm thấy nhẹ nhõm một chút, nhìn vào bên trong.

Quả nhiên nơi bốc cháy chính là tẩm điện, cả tòa kiến trúc như bị bao phủ bởi bởi một con rồng lửa, khói ngập trời, thỉnh thoảng lại phát ra âm thanh gỗ cháy lách tách.

Một đám thái giám hoảng hốt cầm chổi và chăn ướt liều mạng dập lửa.
Tuân Úc quét mắt một vòng đột nhiên hỏi: “Trong lu vì sao không có nước?” Ngón tay của y chỉ đến chỗ một loạt những cái lu lớn vốn nên chứa đầy nước phòng ngừa trường hợp bị hỏa hoạn.

Trương Vũ nói: “Giặt đồ tắm rửa trong cung đều lấy nước ở trong lu.

Hôm nay trời đông giá rét, không có người lấy nước...”
Lúc này một tiểu thái giám chen miệng nói: “Trong cung tuyết rơi nhiều lắm, có thể cho người lấy tuyết nấu thành nước đáp ứng nhu cầu tạm thời.” Tuân Úc nhìn cậu ta đầy tán thưởng, rồi nói cậu ta làm theo cách này.
Lúc này Xung Tập cũng dẫn tới một đội binh sĩ, nhìn thấy trên hông bọn họ còn đeo cương đao, Tuân Úc tức giận nói: “Ông cũng là lão thần rồi, sao có mấy quy củ này cũng không hiểu? Định đi ám sát bệ hạ sao?” Xung Tập đỏ mặt, ra lệnh ra lệnh các binh sĩ cởi bỏ vũ khí, nhất thời nền đất vang lên tiếng ‘bộp bộp’ của binh khí rơi xuống.
“Trước cứu giá, sau cứu hỏa.” Tuân Úc trầm mặt phát ra chỉ thị.

Thế là binh sĩ chia ra ba đội, một đội đi chi viện cho các thái giám, hết sức ngăn chặn ngọn lửa lan ra các cung xung quanh, một đội đi cứu hoàng tử và phi tần, còn một đội theo sát Tuân Úc cùng Xung Tập đi đến lư khiếu.
Lư khiếu là nơi nghỉ ngơi của các vệ binh, ở sát tường cấm cung, ngăn cách với tẩm điện bởi một con đường và một hồ tẩy rửa, cũng không thể bị lan tới nhanh như vậy.

Sau khi hỏa hoạn, Trương Vũ đã ngay lập tức đưa hoàng thượng đến đây, dù sao ông ta cũng là lão thái giám phụ trách cấm cung từ thời Linh Đế, cũng coi như dày dặn kinh nghiệm.
Tuân Úc thấy hoàng thượng quấn quanh người một cái chăn gấm đang ngồi trên thềm đá ngây người, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong tẩm điện.

Đường Cơ và Phục Hậu đang hầu hai bên, đầu tóc của cả hai người hỗn loạn, quần áo thì xộc xệch, vừa nhìn cũng có thể thấy được bọn họ chạy rất vội vàng.

Hiện tại cũng không thể lo đến cấp bậc lễ nghĩa gì, Tuân Úc đi tới quỳ một chân xuống: “Vi thần hộ giá chậm, tội đáng muôn chết.” Tuân Úc ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt của thiên tử trắng bệch, trên mặt còn dính vài vệt tro, nhìn vô cùng chật vật, trong lòng y có chút đau xót.

Hồi tưởng lại lúc thiên tử đi đến Hứa Đô, cũng là bộ dạng khó khăn như vậy.
Lúc này Phục Hậu lên tiếng: “Tuân lệnh quân, xung quanh đây có an toàn không?”
Thấy Phục Hậu không vội rời khỏi mà hỏi trước tình hình xung quanh, cử chỉ cẩn thận như vậy, Tuân Úc có chút tán thưởng, cúi đầu đáp: “Hiệu úy Trường Thủy Xung Tập đang ở đây, có bọn họ hộ vệ sẽ chu toàn.

Thỉnh bệ hạ di giá đến Thượng thư đài, để tránh bất trắc.
Tuân Úc không để ý thấy Phục Hậu cùng Xung Tập ở phía sau y trao đổi ánh mắt cực nhanh.
“Chuẩn tấu.” Lưu Hiệp ho khan vài tiếng, âm thanh yếu ớt đến không thể nghe thấy.

Tuân Úc cảm thấy giọng nói này hơi lạ, không khỏi liếc qua nhìn một cái.

Phục Hậu nói: “Thánh thể của bệ hạ chưa an, lại bị kinh sợ, cần thu xếp cho thỏa đáng.” Tuân Úc biết thiên tử bị bệnh đã lâu, lúc này cũng không phải lúc truy cứu, liền cho Trương Vũ dẫn đường, Xung Tập đưa lính bảo hộ trái phải, đoàn người vội vàng rút khỏi cấm cung.
Vừa đi ra ngoài, Tuân Úc phát hiện bên ngoài cấm cung đã bị một toán quân vây chặt đến con ruồi cũng chui không lọt.

Những binh lính này đối với hỏa hoạn làm ngơ không thấy, nhưng lại cầm đao giơ trước mặt(*), ngăn chặn trở về tất cả những người muốn đi ra khỏi hoàng thành.
(*) nguyên văn tay nắm trường thương nhưng phía dưới lại thu đao, dịch giả mạn phép dịch lại là cầm đao.

@@
“Tuân đại nhân, mạt tướng cứu giá chậm trễ.” Một giọng nói mang mười phần mạnh mẽ truyền đến, dù trong hoàn cảnh ồn ào như vậy vẫn có thể nghe thấy rõ ràng.

Tuân Úc biết, đây là Dương Vũ Trung lang tướng(12)Tào Nhân, tộc đệ của Tào Tháo(13).

Ban đầu gã đóng quân ở Hứa Huyện vùng nam bộ, về sau quân chủ lực của Tào Tháo tiến về phương bắc, mới gọi gã về làm cảnh vệ Hứa Đô, là đạo quân hùng mạnh nhất của Tào Tư không lưu lại Hứa Đô.

Tuân Úc thầm ước tính một chút, quân đội của Tào Nhân từ khi lửa cháy chạy đến đây không tới ba nén hương.
(12)Trung Lang tướng: từ Tần đến giữa Đông Hán là thống lĩnh cấm quân, hộ vệ của hoàng thất.

Nhưng vào cuối thời Đông Hán - từ Tam Quốc đến Nam Bắc Triều, phạm vi quyền lực tăng thêm gần như là trên chức Hiệu úy, quyền lực như phó thừa tướng.

Ví dụ như: Kiến Uy Trung lang tướng Chu Du, Quân sư Trung lang tướng Gia cát Lượng khi Lưu Bị bình Kinh Châu, sau đó Gia Cát Lượng mới trở thành Quân sư tướng quân.

Đến nhà Đường khôi phục lại như cũ.
(13) tộc đệ:dùng để gọi em trai trong gia tộc, dùng phổ biến thời trung cổ.
Tuân Úc quay người lại giải thích một chút với thiên tử, sau đó đi qua nói với Tào Nhân: “Tướng quân tới thật nhanh.” Tào Nhân nhếch môi cười: “Thiên tử gặp chuyện, sao có thể không nhanh.” Lúc nói lời này gã còn cố ý liếc mắt qua nhìn hoàng đế đang đứng sau lưng Tuân Úc, ánh mắt này tuyệt đối không phải trung thành hay có thiện ý.
Tuân Úc dường như không để ý đến ánh mắt của Tào Nhân, y chỉ chỉ toán cảnh vệ: “Thiên tử hoảng sợ, không nên dụng binh đao, làm phiền tướng quân.”
Tào Nhân gật đầu, vung roi ngựa trong tay: “Thu đao.” Hơn một ngàn binh sĩ mặc áo giáp đen đồng thời “xoẹt” một cái đem bội đao thu vào vỏ, động tác đều đặn, nhịp nhàng, gọn gàng và lưu loát.
Đội quân im lặng mà trật tự dàn ra hai bên để lộ ra một lối đi nhỏ.

Loại quang cảnh này khiến cho sắc mặt Xung Tập không mấy dễ coi.

Gã để thuộc hạ vây quanh thiên tử, trước ánh mắt Tào quân ở hai bên chầm chậm tiến lên.

Mãi cho đến khi hoàng đế thuận lợi đi vào Thượng thư đài, Xung Tập mới thở phào nhẹ nhõm.


Nhìn thấy dáng vẻ dè dặt cẩn thận của Xung Tập, Tuân Úc cảm thấy buồn cười.
Tào Nhân cũng không đứng đó quá lâu, nhiều binh lính vây quanh thiên tử như vậy, khó tránh khỏi sẽ có người nói là mưu nghịch.

Đợi đến khi Túc vệ của Xung Tập ngo ngoe lục tục đến đông đủ, Tào Nhân liền cáo từ với Tuân Úc, dẫn quân về doanh trại.

Đội quân hắc giáp như thủy triều, rất nhanh rút đi sạch sẽ.
Bên trong Thượng thư đài, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho thiên tử, Tuân Úc mới hỏi Phục Hậu xảy ra chuyện gì.

Phục Hậu nói Đường Cơ lúc tối có mang dạ tức hương đến dâng cho bệ hạ, vô ý làm đổ lư hương làm cho rèm bị cháy.

Tiểu thái giám đi theo Đường Cơ vào cung liều cả tính mạng hộ tống ba người bọn họ ra khỏi tẩm điện, gã thì lại bị thiêu chết ở bên trong.
Tuân Úc đối với lời giải thích này không bểu hiện ra nghi vấn gì, y mời thiên tử và hoàng hậu tạm thời ngủ lại Thượng thư đài, sau đó vội vàng rời đi tiếp tục chỉ huy cung nhân dập lửa.

Do bị hạn chế bởi thân phận, Đường Cơ cũng xin cáo lui trước để lại thiên tử cùng hoàng hậu.

Không ai đến gần đôi vợ chồng tôn quý này, chỉ có lão thái giám Trương Vũ canh giữ ở cổng Thượng thư đài đang nước mắt nước mũi chảy dài mà than thở.
Trận lửa lớn này đốt hết một đêm mới ngừng cháy, tẩm điện cùng tòa thiên điện xung quanh đều bị đốt thành đất trống.

Trong đống đổ nát của tẩm điện người ta tìm thấy một xác chết cháy đen, chắc hẳn là xác của vị tiểu thái giám hy sinh vì nghĩa kia.
Sau bình minh, Phục Hậu dìu Lưu Hiệp đi ra Thượng thư đài, cả hai lặng lẽ nhìn về đống đổ nát nơi tẩm điện.
Kế sách này của Phục Hậu có thể nói là cực kỳ quyết tuyệt: vì để che giấu hoàn toàn, cô dứt khoát cho một mồi lửa đốt cháy tẩm cung, thiêu hủy thi thể của Lưu Hiệp đang mặc y phục thái giám – thậm chí vì tránh làm cho người khác nhìn ra sơ hở, cô ấy còn tự mình vung đao tịnh thân cho thi thể Lưu Hiệp.

Lưu Bình lúc đó còn sững sờ, hắn không thể ngờ cô lại có thể làm được chuyện này.
Kết quả là vị cữu ngũ chí tôn này cứ như vậy mà âm thầm biến mất trong ngọn lửa.

Hơn hai mươi đế vương Hán thất, chưa có vị nào chết thê lương đến như vậy, trở thành một kẻ vô danh.

Trong mười tám năm cuộc đời ngắn ngủi của Lưu Hiệp, bị nắm trong tay một chư hầu rồi lại chuyển đến tay một chư hầu khác, sầu ưu và đau khổ, chưa từng được trải nghiệm uy nghiêm bốn bể, cũng chưa có giây phút vui vẻ nào.

Điều duy hất hắn có thể làm là đứng nhìn vương triều đại Hán dần dần suy vong.

Sau khi Lưu Hiệp chết, đừng nói đến được vào thái miếu(14), ngay đến thụy hào(15) cũng không được phong, bởi vì ’hắn’ còn sống, người chết đi chỉ là một tiểu thái giám không quan trọng gì.
(14) Thái miếu: Đền thờ tổ tiên của các hoàng đế.
(15) Thụy hào: danh hiệu của vua sau khi chết được phong dựa vào những việc làm khi còn sống.
Lưu Bình nhìn những làn khói còn sót lại lượn lờ trên phế tích, tự hỏi đó có phải là hồn phách của người huynh đệ song sinh không muốn rời đi của mình.

Hắn yên lặng tụng niệm mấy đoạn kinh văn an hồn, cái này là hòa thượng ở Ôn Huyện dạy cho hắn, nghe nói có thể khiến cho linh hồn người chết được an nghỉ.

Những người tự xưng là tín đồ Phật giáo này, kinh sách của bọn họ kỳ quái, nhưng lại ẩn chứa năng lực trấn tĩnh tâm trí con người.
“Ca ca, huynh rốt cuộc là người như thế nào?” Hắn nghĩ, đối với tương lai cảm thấy vô cùng mờ mịt và lo lắng.
Phục Hậu nắm chặt tay hắn, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, bên ngoài gió to, mau đi vào thôi.

Thần tử hôm nay muốn yết kiến có không ít đâu.” Giọng nói của nàng dịu dàng mà lại giấu diếm nhiều tầng ý nghĩa.
Đọc xong một đoạn kinh văn, Lưu Bình ngẩng đầu, hơi cao giọng nói: “Đỡ trẫm trở về phòng.” Từ thời khắc này “Dương Bình” và “Lưu Bình” cũng cùng chết theo với Lưu Hiệp, thế vào đó, là một “Lưu Hiệp” hoàn toàn mới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận