Ngày ấy Liễu Nam Quân xả giận xong, Kiều Đông Dương tin chắc bạn tốt sẽ còn đến thêm vài lần, ai ngờ không phải.
Điều này rất không hợp với tính cách Nam Quân, vậy nên Kiều Đông Dương đặc biệt gọi điện thoại hỏi thăm.Liễu Nam Quân kêu khóc: "Tớ bị anh trai áp giải đến thành phố Y rồi!!""...!Cậu mới về vài ngày thôi mà?""Anh tớ nói cả ngày tớ chỉ chơi bời, đốc thúc tớ sang đây tiếp tục công tác.
Trời đất chứng giám, tớ chơi lúc nào? Đông Dương, nửa năm qua tớ sống khổ lắm!"Kiều Đông Dương thực ra cũng muốn mắng tên thần kinh kia vài câu, làm anh mà như vậy sao?! Em trai xa nhà hơn nửa năm, vất vả trở về một chuyến, không quan tâm thì thôi, lại còn đẩy người ta đi làm việc? Ngày xưa anh em cậu, cho dù lúc quan hệ lạnh nhạt nhất, cứ cách một hai tháng Kiều Dập Tiêu lại tới bệnh viện thăm cậu một lần.Thế nhưng Liễu Nam Quân đang bức xúc, cậu không nên đổ thêm dầu vào lửa, đành khuyên: "Anh cậu cũng muốn tốt cho cậu thôi, cậu nhanh chóng làm xong việc bên ấy rồi về." Ngoài miệng nói vậy, trong lòng lại mắng Liễu Bắc Diệp vài câu.Liễu Nam Quân dường như còn muốn nói thêm gì, lại vội vàng tắt điện thoại.Kiều Đông Dương nhìn nhìn di động, cũng không quan tâm nữa.Mà ở một thành phố khác, Liễu Nam Quân giấu điện thoại sau lưng, nhìn anh trai, cười vô cùng ngoan ngoãn: "Anh ăn sáng chưa ạ?" Muốn hỏi vì sao Liễu Nam Quân sợ Liễu Bắc Diệp như vậy, đương nhiên là có nguyên nhân.
Từ nhỏ đến lớn, mầm non học chỗ nào, cấp ba thi trường gì, đại học theo ngành nào, đều do anh trai cậu quyết định.Cha mẹ cậu chưa bao giờ quan tâm, số lần hiếm hoi trở về nhà, cũng đều dành thời gian nuông chiều cậu.Vậy nên anh trai đối với cậu, vừa là cha, vừa là mẹ.Người anh trai này, thích thi hành chính sách cứng rắn.
Tính tình cậu từ nhỏ ham chơi, học hành không tốt, bị anh trai đánh không ít lần, mà một khi đánh sẽ không bao giờ nhẹ tay.
Mấy năm nay trưởng thành hiểu chuyện hơn, anh trai mới dần bớt bạo lực.Ngày tốt nghiệp đại học, người anh trai luôn lo lắng cậu không thể tốt nghiệp bình thường, vì hưng phấn mà uống quá nhiều, đỏ vành mắt tâm sự: "Nam Nam, em đừng trách anh, anh nhìn em sống không nên người nên mới giận.
Anh coi như hiểu ngày xưa vì sao ông nội hay than thở, ông bị cha mẹ mình chọc tức! Nhưng cha mẹ là đấng sinh thành, con cái chúng ta khó lòng chê trách, huống chi tình cảm của ba mẹ sâu nặng, anh xem cũng vui mừng.
Nhưng em không được phép như vậy! Anh hi vọng em có tiền đồ, tương lai làm tấm gương tốt cho con cái."Liễu Nam Quân ngồi nghe mà rưng rưng nước mắt, thiếu chút nữa quỳ xuống thề độc.
Cậu cam đoan với anh trai, về sau nhất định sẽ nghe lời, sẽ hiểu chuyện thế này thế đó.
Cuối cùng, hai anh em ôm nhau khóc rống.Cảnh tượng ấy, hiện tại ngẫm lại thật dọa người.Cố tình rượu tỉnh xong, Liễu Bắc Diệp chối bay những lời đã nói, càng không chịu thừa nhận bản thân từng khóc.Liễu Nam Quân phản bác vài câu, kết quả lại bị Liễu Bắc Diệp đánh.Từ ngày đó, Liễu Nam Quân trở nên ngoan ngoãn, biết chủ động đến công ty nghe họp, chủ động tìm việc làm.
Thấm thoắt, đã vài năm trôi qua.Liễu Bắc Diệp liếc mắt nhìn Liễu Nam Quân lấm lét giấu di động, không chút để ý hỏi: "Vừa nói chuyện với ai?""Đông Dương gọi điện hỏi thăm em.""Em vốn đã ngốc rồi, cả ngày chơi với thằng nhóc ngốc đó, sao thông minh lên được?"Liễu Nam Quân âm thầm thở dài, ân oán giữa anh trai cậu và Kiều Đông Dương, thật sự không biết kể từ đâu mới tốt.
Nhưng ít nhất cho tới nay, Kiều Đông Dương chưa từng nói xấu anh trai cậu trước mặt cậu, vì thế liền phản bác: "Anh, anh đừng nói người ta nữa, người ta có bao giờ nói xấu anh trước mặt em đâu.
Ban nãy cậu ấy còn khuyên em, bảo anh đưa em tới đây vì muốn tốt cho em.
Ngày hôm qua em đến quán cậu ấy kể khổ, cậu ấy còn đau lòng anh lắm đó!"Liễu Bắc Diệp đang uống nước, nghe hai chữ "Đau lòng", thiếu chút nữa phun nước ra khỏi miệng.Trên lễ đường Kiều Đông Dương cười hớn hở như vậy, đau lòng cho anh?! Tám phần là lừa thằng ngốc Liễu Nam Quân! Nhưng anh lại nghĩ, Kiều Đông Dương còn ngốc hơn, lấy đâu ra chỉ số thông minh để lừa?"Năm đó, anh mắng người ta quả thật rất khó nghe...!Cũng may Đông Dương tốt tính, không để bụng.
Cậu ấy là bạn thân của em, anh nể mặt em, về sau đừng chèn ép cậu ấy nữa!""Năm đó anh làm vì ai? Nếu em không bỏ nhà trốn đi cùng nó, anh giận đến mức ấy sao? Nhìn bộ mặt như hồ ly tinh của nó, ai không tức?""Anh! Sao anh lại nghĩ em như thế?!""Chính em kể hồi lên đại học, cả ngày chơi với đám con gái là gì?""Anh! Em thấy họ đẹp nên mới mời ăn cơm thôi, em không làm gì khác!" Liễu Nam Quân đỏ mặt sốt ruột giải thích.Liễu Bắc Diệp nhìn cậu vài lần, cũng tin tưởng.
Dù sao được anh giáo dục từ nhỏ đến lớn, phải có chút khả năng kiểm soát bản thân, đi chơi khuya vẫn nhớ đường về nhà.
Anh uống thêm ngụm nước, không thèm để ý nói: "Một năm anh gặp nó mấy lần? Từ lần trước đi Disneyland với hai đứa, anh còn chưa gặp lại, nói chi chuyện chèn ép.
Bạn của em, em lo cho tốt.
Nếu hôm ấy nó không cười hớn hở như vậy, anh để ý nó là ai?""Hôm qua cậu ấy giải thích với em, cậu ấy không cười gia đình mình..."Không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc, Liễu Bắc Diệp liền nổi cơn tức.
Liễu Bắc Diệp anh kiêu ngạo hơn ba mươi năm, không ngờ có ngày té ngã đau như vậy, còn bị thằng ngốc Kiều Đông Dương chứng kiến.
Còn may anh kiềm chế kịp thời, không biểu hiện ra quá tức giận, nếu không sẽ càng mất mặt!Anh ra vẻ bình tĩnh nói: "Không sao.""Vậy anh...!Đã tìm thấy chị ấy chưa?" Liễu Nam Quân cẩn thận dè chừng hỏi."Thấy rồi, ở quê, hai người đó là đồng hương."Liễu Nam Quân ngơ ngẩn, hồi lâu mới "A" một tiếng, vội vàng nói: "Anh mau kéo chị ấy về ly hôn đi!"Liễu Bắc Diệp nheo mắt, không đáp.Liễu Nam Quân càng vội: "Đông Dương nói, chắc chắn sau này sẽ kiếm được chị dâu tốt hơn, nhưng anh phải cắt đứt hoàn toàn trước đã!"Liễu Bắc Diệp liếc mắt: "Ngậm miệng.""..."Liễu Bắc Diệp buông chén trà, đứng dậy: "Anh về Thượng Hải trước, em tự giác làm việc cho tốt.""Anh..." Liễu Nam Quân còn muốn hỏi thêm, Liễu Bắc Diệp đã đóng cửa ra ngoài.Liễu Bắc Diệp chậm rì rì ra ngoài.
Sở dĩ không vội kéo Lăng Anh về ly hôn, là vì anh muốn giữ thể diện.
Anh ngược lại định chờ xem, Lăng Anh lúc nào có dũng khí trở về, xem cô sẽ giải thích với anh thế nào.
Lúc trước để chứng tỏ thành ý, cũng thông cảm phụ nữ da mặt mỏng, anh chủ động đề nghị đăng ký kết hôn.
Không lẽ bây giờ ly hôn, cũng cần anh bày tỏ thành ý? Lăng Anh bỏ đi với người khác chưa vội, anh vội cái gì?Liễu Bắc Diệp thực ra vẫn có chút hận, nuốt không được, nhả không xong.Một hai ngày này, tuy các nhân viên trong công ty không biết chuyện gì xảy ra, nhưng đều cảm nhận được tâm trạng anh cực kì không ổn.
Mọi người cả ngày lo lắng đề phòng, anh nhìn càng thêm mệt, nhưng quả thật không có cách nào nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, liền lấy cớ áp giải Liễu Nam Quân, thuận đường đi thay đổi không khí.Vốn tưởng rằng cần ở lại mấy ngày, lại không ngờ vừa trò chuyện với em trai ngốc vài câu, tâm trạng đã thoải mái hơn hẳn.Ngay cả thằng ngốc Kiều Đông Dương cũng biết sau này có người tốt hơn, tại sao anh còn để ý thiển cận như vậy?Không phải anh mong chờ gì, như đã nói, anh vốn không để tâm chuyện tìm đối tượng.
Chỉ là chuyện trên đời vốn như thế, có xấu, tự nhiên sẽ có tốt.
Đến tuổi này rồi, không ngờ anh còn dễ dàng bị cơn giận che mắt.Buổi chiều hơn bốn giờ, máy bay đáp xuống Thượng Hải.Anh trở về kịp lúc, nếu muộn hơn một lát, thời tiết thay đổi, chuyến bay ngay sau anh phải hoãn tạm thời.
Bước ra khỏi sân bay, anh nhìn thấy bên ngoài đang đổ tuyết.
Tất nhiên không phải loại tuyết như phương Bắc, mà mang theo hạt mưa, là tuyết ướt.Anh hít sâu một hơi, trái tim vui vẻ lạ thường.Tài xế tới đón hỏi anh về nhà hay công ty.Anh là kiểu người thích làm việc liên tục, về nhà dù sao cũng chỉ có một mình, văn phòng có giường, ở nơi nào cũng giống nhau, liền nói: "Công ty đi."Trải qua một chỗ ngã tư đường, Liễu Bắc Diệp chợt nhớ mình sở hữu một chi nhánh nhỏ ở nơi này, mới khánh thành mùa thu năm ngoái.
Người phụ trách đương nhiên là người khác, trừ lúc trước xét duyệt xây dựng có để tâm đôi chút, quả thật anh chưa hỏi thăm lại lần nào.Anh nhân tiện nói: "Quẹo vào đi."Lối vào không rộng, xe cộ lại nhiều, liền có chút ách tắc.Anh liếc mắt ra ngoài, phát hiện góc đường có một cửa hàng bán hoa.Cửa hàng trông khá đẹp, mặt tiền thủy tinh được trang trí bằng nhiều dây đèn nhỏ, trong thời tiết u ám hôm nay, phảng phất như có thể thắp sáng toàn bộ mùa đông rét lạnh.Mấy chậu mai vàng đặt ngoài đang lúc nở rộ.
Bông tuyết theo gió phiêu du, tinh tế rắc trên cánh hoa.
Liễu Bắc Diệp thò tay ấn hạ cửa sổ xe, bởi vì khoảng cách rất gần, anh có thể ngửi thấy hương mai thơm ngát.Nhìn bảng hiệu đề hai chữ "Tâm quang", anh định nhìn kỹ hơn vào bên trong, đúng lúc tài xế mở cửa ra ngoài, anh cũng đóng cửa sổ xe, nhắm mắt nghỉ ngơi.Tác giả có lời muốn nói: Khi bạn thường xuyên bắt gặp một người, thường xuyên nghe nhắc đến một người, đừng nghi ngờ, là tình yêu bắt đầu rồi đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...