Tâm Quang


Kiều Đông Dương cùng Liễu Bắc Diệp tới bệnh viện.Nữ bác sĩ thăm khám cho Liễu Bắc Diệp một lượt, hỏi: "Anh đánh nhau phải không?"Liễu Bắc Diệp không nói gì, cảm thấy có chút mất mặt, từng này tuổi, còn đến bệnh viện vì đánh nhau.

Kiều Đông Dương lại nghiêm túc trả lời: "Đúng rồi ạ, có sao không bác sĩ?""Không nghiêm trọng, chỉ đau mất mấy ngày, hơn nữa chỗ này sẽ sưng lên." Cô chỉ chỉ khuôn mặt."Cần truyền dịch, uống thuốc gì không ạ?""Có thể truyền giảm đau." Bác sĩ vừa nói vừa kê đơn.Liễu Bắc Diệp trước nay vẫn luôn khỏe mạnh, đã lâu rồi không đụng đến thuốc thang.

Vết thương nhỏ như vậy, bản thân anh cho rằng không cần truyền dịch, nhưng có Kiều Đông Dương cáu kỉnh ngồi một bên, thật lạ lùng, anh cảm thấy hạnh phúc.Truyền dịch mà thôi, vậy truyền đi.Hộ sĩ cắm truyền, điều chỉnh tốc độ giọt, dặn bọn họ khi nào hết dịch thì gọi cô, liền đi rồi.Bác sĩ dặn dò mấy câu xong, cũng rời đi.Chỉ có trợ lý Đặng ở lại, quan tâm chăm sóc: "Sếp muốn uống nước không?"Liễu Bắc Diệp liếc mắt ra hiệu, ý bảo anh mau đi nốt.Trợ lý Đặng mới làm việc cho Liễu Bắc Diệp hơn một năm, chưa thật hiểu ý anh, liền hỏi: "Mắt sếp không thoải mái ạ?""..."Kiều Đông Dương lúc này mới nói: "Anh về trước đi ạ.""Không không, tôi phải ở đây chăm sóc chủ tịch.""Có em rồi, anh cứ về đi.""Việc này..."Liễu Bắc Diệp tán thành: "Tiểu Đặng, cậu về làm việc tiếp đi.""Nhưng mà...""Về mau." Liễu Bắc Diệp nghiêm giọng.Trợ lý Đặng đành phải lưu luyến rời đi.

Anh vừa đi, Liễu Bắc Diệp liền cười trừ làm lành: "Không sao đâu, không đau đâu."Kiều Đông Dương trầm mặc thật lâu, không nhìn anh, chỉ nói: "Anh nhiều tuổi rồi, sao còn đi đánh nhau? Đánh loại người như vậy, anh không sợ hạ giá à?!"Liễu Bắc Diệp thấy cậu giận, chủ động thừa nhận sai lầm: "Là anh không đúng."Kiều Đông Dương lại nói: "Em biết anh lo cho em, nhưng anh phải tin tưởng em, em không dễ bị bắt nạt như vậy.


Trước kia bị khách lấn tới, một là bởi vì họ là khách, hai là bởi vì đôi khi em đích xác làm sai, không phản bác được.

Nhưng mấy gã vừa rồi, em có gì phải sợ? Em sẽ báo cảnh sát.

Anh không cần lo lắng.""Nghe Văn Viễn nói có người đến đập phá tiệm hoa, anh nóng vội, không suy nghĩ được nhiều."Kiều Đông Dương hiểu cảm giác này, bởi vì lúc nhìn thấy Liễu Bắc Diệp bị đánh, cậu cũng nghĩ như vậy."Anh thích em thật sao?" Cậu đột nhiên hỏi."Đúng vậy.""Vậy anh nói cho em biết, lí do kết hôn với cô giáo Lăng là gì?""Chuyện này...""Nếu chuyện này anh cũng không muốn nói, làm sao em tin tưởng anh được?"Giây phút này, Kiều Đông Dương lí trí đến lạ lùng, ít nhất Liễu Bắc Diệp chưa từng gặp qua.Anh châm chước một hồi, mới mở lời: "Chắc em cũng biết, Lăng Anh được gia đình anh bảo trợ.""Vâng, Nam Quân nói giúp đỡ mười ba năm, từ hồi chị ấy học sơ trung.""Đúng vậy, quan hệ của Lăng Anh với Nam Quân khá tốt.

Nhờ có cô ấy dạy kèm, Nam Quân mới thi đậu đại học, gia đình anh đều coi cô ấy như người nhà.""Sau đó thì sao?""Lăng Anh tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh đi cửa sau, giúp cô ấy có một suất biên chế." Liễu Bắc Diệp nhìn thoáng qua Kiều Đông Dương, lập tức bổ sung, "Nhưng anh không có ý gì hết! Chỉ là ông nội anh trước khi lâm chung đã dặn dò, phải quan tâm đến cô ấy."Kiều Đông Dương gật đầu: "Em biết.""Anh và Lăng Anh không mấy khi gặp mặt, thẳng đến tháng 11 năm ngoái...""Sao anh không nói tiếp?""Tháng 11 năm ngoái, cô ấy đến tìm anh, nói là có việc muốn nhờ.

Anh nghĩ là thật, liền đi.


Chỗ hẹn là một khách sạn của gia đình, anh sợ ăn cơm dưới sảnh gặp nhiều người quen, bị chúc rượu phiền toái, liền đặt cơm về phòng riêng...""Tiếp đi anh.""...""Khó nói vậy ạ?" Kiều Đông Dương hỏi."Có chút.""Chẳng lẽ chị ấy bỏ thuốc, lừa anh lên giường?""..." Liễu Bắc Diệp khiếp sợ nhìn Kiều Đông Dương, "Cậu nhóc này, sao lúc cần thông minh không thông minh, lúc không cần thông minh lại thông minh như vậy?!""Chị ấy lừa anh lên giường, sau đó thì sao?""Ngày hôm sau tỉnh lại...!Anh không nhớ rõ chuyện đêm trước.

Cô ấy hỏi anh có muốn kết hôn không, anh liền cho rằng đã xảy ra chuyện gì.

Anh nghĩ anh cần phụ trách, hơn nữa đôi bên quen biết nhiều năm, anh luôn tin cô ấy là người thật thà, liền đồng ý.""Còn chuyện mang thai?""Qua một tháng, cô ấy nói đã có bầu, hỏi anh có kết hôn sớm được không.""Nên hai người mới tổ chức vội vàng như vậy?""Đúng..."Kiều Đông Dương cúi đầu, Liễu Bắc Diệp thấp thỏm nhìn cậu, thấy cậu im lặng hồi lâu, đành hỏi: "Em giận lắm phải không?""Em cực kì giận.""..." Liễu Bắc Diệp hối hận, đáng ra anh không nên nói nhiều như vậy, Kiều Đông Dương quả nhiên không thích nghe."Giận Lăng Anh!!! Sao chị ta lại có thể mặt dày như vậy?!""...""Mệt em còn tưởng chị ta là người tốt, tưởng chị ta có nỗi khổ trong lòng!" Kiều Đông Dương ngẩng đầu nhìn anh, "Cả anh nữa! Tưởng thông minh ra sao, không sợ bị chị ta lừa hết tài sản?!""Không không không, tài sản nhà anh đều chia trong di chúc của ông nội rồi, Lăng Anh muốn lừa cũng không được.

Về sau phần của anh đều là của em.""Ai cần tiền của anh! Em có tiền! Gia đình em có rất nhiều tài sản!""Rồi rồi rồi, em giàu, em là ông chủ, anh chỉ đi ăn ké.""Sao anh không nói sớm cho em biết?! Hại em lúc nào cũng áy náy, cảm thấy có lỗi với chị ta!""Là anh không đúng..."Kiều Đông Dương tức điên, phiền não mấy ngày nay bỗng trở thành chê cười, cậu còn đi đau lòng cho thủ phạm: "Em phải nói với anh Mạc Chiếu, nhờ mọi người tìm chị ta đưa đến Cục Cảnh Sát.


Bọn họ mưu đồ lừa đảo, không biết xấu hổ!""Đừng!" Liễu Bắc Diệp vội vàng can ngăn."Tại sao?!""Em mà nói, gia đình bên đó sẽ không tha cho anh..." Liễu Bắc Diệp đau khổ."Đó là tại anh làm việc không đầu óc.

Anh còn ngốc hơn em!""Đúng vậy." Liễu Bắc Diệp thừa nhận sai lầm."Anh không coi trọng hôn nhân, nói kết hôn là kết hôn luôn được."Liễu Bắc Diệp ngẩn người, đột nhiên cảm thấy Kiều Đông Dương không sai.

Hơn ba mươi năm qua, vì chưa từng gặp được người mình thích, trong suy nghĩ của anh, cưới ai đều không quan trọng: "Em nói đúng, trước kia anh chỉ coi hôn nhân chỉ là hình thức, có hay không cũng không sao."Kiều Đông Dương ấm ức nhìn anh.Liễu Bắc Diệp lập tức nói: "Nhưng em thì khác.""Anh đừng nói nữa, em muốn suy nghĩ."Liễu Bắc Diệp ngoan ngoãn im miệng.

Nếu sớm biết thẳng thắn sẽ được khoan hồng, không những không bị chê cười, còn được thấu hiểu, anh đã nói từ lâu.

Nhưng cũng may vừa khéo, đụng phải lúc Kiều Đông Dương thông minh bất chợt.Kiều Đông Dương lười nói chuyện với anh, ngồi một mình, không biết suy nghĩ điều gì.


Đến tận lúc Liễu Bắc Diệp truyền xong, cậu cũng chưa nói thêm một chữ.Cậu gọi hộ sĩ tới rút truyền, hộ sĩ cười nhắc: "Về nhớ chườm thêm đá.""Dạ vâng, em cảm ơn."Liễu Bắc Diệp muốn xen mồm, Kiều Đông Dương liền nói: "Mặt anh sưng phù rồi đấy, bớt tranh cãi đi!""...!Xấu lắm sao?""Xấu."Liễu Bắc Diệp lập tức mở camera trước ra nhìn, thấy khuôn mặt căn bản không sưng, khóe miệng chỉ hơi tím, mới biết mình bị lừa.Anh ngẩng đầu nhìn Kiều Đông Dương, Kiều Đông Dương đột nhiên nở nụ cười.Liễu Bắc Diệp bị cảm nhiễm, bất giác cũng cười theo.

Anh duỗi tay, hỏi cậu: "Có thể chứ?"Kiều Đông Dương lắc đầu.Liễu Bắc Diệp có chút thất vọng.Kiều Đông Dương chỉ chỉ tay trái của anh: "Tay kia mới truyền xong, tay này thì được."Liễu Bắc Diệp vui vẻ ra mặt, tay trái nhanh chóng giữ chặt bàn tay của Kiều Đông Dương.Bọn họ cứ thế nắm tay nhau, thong thả rời khỏi bệnh viện, trở về cửa hàng bán hoa.

Bên ngoài ánh mặt trời xán lạn, thời tiết đầu thu xao xuyến lòng người, ai cũng không nói gì, chỉ có nụ cười là chưa bao giờ tắt.Trở về phố nhỏ, Văn Viễn đang ôm ghi-ta ca hát trước cửa tiệm trà sữa, thu hút không ít ánh mắt của người qua đường.Anh hát bài "Tiểu tình ca", Kiều Đông Dương đã từng nghe qua, là một bài rất cũ.

Hồi đó gia đình cậu còn chưa xảy ra chuyện, cậu chưa tới Thượng Hải, vẫn là tiểu thiếu gia cơm áo vô lo, đầu óc thông minh, tính tình bướng bỉnh.Cậu cảm thấy bài này rất dễ nghe, khó được chủ động muốn đi học.Thầy giáo dạy ghi-ta làm bản hướng dẫn riêng cho cậu, nhưng cậu chỉ học được nửa ngày liền từ bỏ, bởi vì tay trái ấn hợp âm đau quá.Hiện tại vừa nghe, kỉ niệm cũ liền ùa về.Cậu dừng chân, nhìn sang tiệm trà sữa, đáy lòng hạnh phúc lạ thường.

Từ ngày gia đình phát sinh biến cố đến bây giờ, tám năm, lần đầu tiên cậu cảm thấy kiên định như vậy.Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Bắc Diệp, nói: "Ba trăm hai mươi mốt!""Cái gì?"Kiều Đông Dương cười buông tay anh ra, chạy vào tiệm hoa.Con đường từ bệnh viện tới đây, tổng cộng có ba trăm hai mươi mốt chiếc lá rụng!Cậu sẽ nhớ rõ con số này, nhớ rõ ngày hôm nay, nhớ bài ca mà Văn Viễn đang hát.Bên trong cửa tiệm hoang tàn, cậu tìm được mấy đóa tiểu tình ca lành lặn, nhặt hết lên, ra ngoài đưa cho Liễu Bắc Diệp: "Tặng anh đó!""Đây là hoa gì?""Anh đoán xem.""Sao?"Kiều Đông Dương đã sang tiệm trà sữa đón Thu Thu.Văn Viễn hát xong, quay đầu thấy Liễu Bắc Diệp đang cầm hoa ngẩn người, liền hãnh diện nghênh ngang ôm đàn ghi-ta lại gần."Thế nào, OK rồi phải không, hôm nay muốn cảm ơn tôi không? Còn non và xanh lắm, không hiểu khổ nhục kế dùng tốt như thế nào!""Sao anh biết là OK?""Giời, người ta còn tặng hoa cho anh rồi, đừng giả vờ nữa.""Đây là hoa gì?""Tiểu tình ca, chuyên dùng để thổ lộ!"Tiểu tình ca?Liễu Bắc Diệp nhìn sang bên đối diện, vừa lúc thấy Kiều Đông Dương bế mèo con, má kề má, cười đến vô cùng vui vẻ.Anh khẽ nâng khóe miệng, cũng nở nụ cười.Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa hoa hồng Love song: Thích anh..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận