Kiều Đông Dương có chút buồn, không, là cực kì buồn.Cậu đã thật lòng coi Liễu Bắc Diệp là bạn, thậm chí là anh trai.
Nhưng Liễu Bắc Diệp căn bản không nghĩ vậy.Mà lúc này Liễu Bắc Diệp cũng nhận ra, mình nói lỡ.
Chờ các chị em đều đi rồi, anh lập tức bắt chuyện, biết rõ lý do, còn cố nhẹ giọng hỏi: "Làm sao vậy?"Kiều Đông Dương cúi đầu, không đáp.Liễu Bắc Diệp biết, Kiều Đông Dương không vui vì bị anh "Phủ định" quan hệ.
Thế nhưng, rõ ràng bọn họ không phải bạn bè, cũng không phải anh em.Ai muốn làm anh em với cậu!Hiện tại thừa nhận loại quan hệ rách nát này, về sau sửa thế nào? Đầu óc Kiều Đông Dương đơn giản, phương thức tư duy hoàn toàn là đường thẳng.Đương nhiên phải phủ nhận.Nhưng vừa rồi, rõ ràng anh có nhiều cách uyển chuyển hơn để vòng qua vấn đề này.Quả thực anh sai rồi, anh không nên trực tiếp phủ nhận, mà là vòng qua.Anh biết Kiều Đông Dương đơn thuần, dỗ chút là ổn, cũng muốn nhân cơ hội này kích thích cậu hiểu vấn đề, liền hỏi thẳng: "Vì tôi nói chúng ta không phải bạn bè, cậu giận?"Kiều Đông Dương ngẩng đầu, thấy anh thế nhưng vừa cười vừa nói chuyện.Không phải buồn nữa, cậu cảm thấy tức chết đi được!Nghẹn một cục tức, cậu xoay người cầm bó hoa cạnh quầy thu ngân, bỏ di động vào túi, nhấc chân đi ra ngoài.Liễu Bắc Diệp giật mình, chưa từng thấy Kiều Đông Dương ương ngạnh như vậy, lập tức duỗi tay giữ chặt: "Sao lại đi?"Kiều Đông Dương phồng miệng, hất tay anh ra nhưng không được, cậu không bao giờ muốn nói chuyện với người này nữa.Liễu Bắc Diệp có chút hoảng, "Sao lại đi? Cầm hoa để làm gì?"Kiều Đông Dương vẫn không chịu nói chuyện, dùng sức hất tay anh.Từ mấy năm trước, từ ánh mắt đầu tiên thấy Kiều Đông Dương, Liễu Bắc Diệp chưa bao giờ thấy cậu bướng bỉnh như vậy.Lần gần nhất Liễu Bắc Diệp yêu đương, là cao trung năm thứ ba.
Nói yêu đương, thật ra cực kì đơn thuần.
Đối phương là hoa khôi của trường, theo đuổi anh ba năm.
Thời điểm sắp tốt nghiệp, hoa khôi thương tâm khóc lớn thổ lộ trước mặt anh một hồi, anh sợ nhất nhìn người khác khóc, liền đồng ý.Tình yêu vườn trường, mới dừng lại ở mức nắm tay.Tốt nghiệp cao trung, anh quyết định du học, hoa khôi ở lại nước, mối tình học sinh hiển nhiên kết thúc.Vậy nên anh hoàn toàn không có kinh nghiệm, càng không có thiên phú trong vấn đề này.Mấy ngày nay, anh đã cố gắng hết sức, thật cẩn thận xen vào cuộc sống của Kiều Đông Dương, làm Kiều Đông Dương quen với sự hiện diện của anh.Nhưng rốt cuộc ngày nào mới chọc phá tấm giấy ngăn cách này, anh không rõ.Anh rất sợ sẽ dọa đến Kiều Đông Dương.Kiều Đông Dương ngốc, là chuyện tốt, bởi vì dễ dỗ, cũng dễ chiếm được cảm tình.
Lại cũng là chuyện xấu, bởi vì thế giới của cậu quá đơn thuần, một khi hiểu lầm, vậy thật sự không cách nào thay đổi.Có thể nói, hiện giờ Liễu Bắc Diệp như đi trên tấm băng mỏng, dường như thế nào làm đều không đúng.Mấy ngày nay, anh quả thực phát sầu vì cục diện bế tắc này.Trong lúc mất tập trung, Kiều Đông Dương đã thoát khỏi tay anh.
Liễu Bắc Diệp vừa ra ngoài, liền thấy cậu bắt taxi đi mất.
Quay đầu nhìn tiệm hoa, anh dở khóc dở cười, cửa hàng không cần, cứ thế đi?Liệu anh có nên cảm động, ít nhất Kiều Đông Dương cũng tin tưởng mình, để kệ anh với tiệm hoa như vậy?Phía sau có người vỗ vỗ vai, anh quay đầu lại, là ông chủ tiệm cà phê bên cạnh, Văn Viễn.Nét mặt Văn Viễn mang theo vài phần vui sướng khi người gặp họa: "Thích Kiều Đông Dương phải không?"Liễu Bắc Diệp nhướn mày: "Rõ như vậy?""Chậc chậc, chắc chỉ có Kiều Đông Dương là không nhận ra.
Yên tâm, tôi không kỳ thị đâu, hồi đại học, trong khóa tôi cũng có vài cặp." Nói nói, Văn Viễn nở nụ cười, "Nhưng người anh em à, theo đuổi khó ghê nhỉ?"Liễu Bắc Diệp đương nhiên cũng có mặt dịu dàng hay do dự, nhưng hơn ba mươi năm qua, chưa bao giờ thể hiện, bây giờ cũng chỉ cho duy nhất Kiều Đông Dương xem.
Kiều Đông Dương chê cười anh không sao, anh bối rối vì Kiều Đông Dương cũng không vấn đề gì, nhưng người khác không được phép! Anh cười lạnh một tiếng: "Cậu thì sao? Nghe nói cô Văn Lộ có đối tượng xem mặt khá ổn."Sắc mặt Văn Viễn lạnh lùng.Liễu Bắc Diệp duỗi tay vỗ vỗ: "Người anh em, cố lên!"Văn Viễn cả giận: "Tôi còn lâu mới thua anh!"Liễu Bắc Diệp "Hừ" cười: "Ai thèm so với cậu." Sau đó vào cửa hàng.Văn Viễn nhỏ hơn Liễu Bắc Diệp mười tuổi, bị tức đến dậm chân, nhưng cũng biết đều do mình lắm miệng, biết người này không dễ chọc, còn cố tình trêu vào.Nhìn sang tiệm trà sữa của Văn Lộ, lúc này cô không ở nhà, anh cũng nghe nói việc Văn Lộ đi xem mặt.
Anh mất hai ba năm mới tìm được cô, mở tiệm cà phê đối diện cô, nỗ lực như vậy, vì sao ông trời không cho anh như nguyện, cưới Văn Lộ làm vợ?Văn Viễn cũng sắp tuyệt vọng....Kiều Đông Dương gọi điện thoại cho Sầm Hề, cậu nóng giận nhất thời, ngồi vào xe taxi mới nhớ ra không có chỗ để đi, liền tính toán đưa hoa cho anh.Hơn mười phút sau, cậu tới trường đại học.Sầm Hề thấy cậu không cao hứng, liền hỏi: "Sao vậy em trai?"Kiều Đông Dương cúi đầu, mím môi.
Sầm Hề rót cho cậu chén nước, nhận lấy bó hoa: "Đẹp quá."Kiều Đông Dương lúc này mới có vài phần hứng thú: "Là hoa chủ đề của tuần này." Cậu biết Sầm Hề thích Tulip, bèn bổ sung, "Cuối tuần hoa chủ đề có Tulip, em sẽ mang cho anh một bó."Sầm Hề cười cười: "Nếu anh muốn sẽ tự đi lấy, đâu cần em đích thân đưa.
Nào, nói anh nghe xem, sao lại không vui?"Kiều Đông Dương nằm bò trên bàn, trầm mặc vài giây, mới trả lời: "Em hỏi anh nha, nếu anh coi một người như bạn tốt, nhưng người ta không nghĩ vậy, thậm chí có khả năng còn xem thường anh, anh sẽ làm thế nào?""Tốt.""Dạ?""Sớm thấy rõ gương mặt thật của họ, không tốt hay sao?""Nhưng mà...""Chứng minh người này không hợp làm bạn em.
Em đối xử với họ thật lòng, làm hết việc mình nên làm, vậy họ không quý trọng là lỗi của họ, đúng không?" Thật ra Sầm Hề mơ hồ đoán được người kia là Liễu Bắc Diệp, rốt cuộc vòng xã giao của Kiều Đông Dương quá hẹp, tới tới lui lui chỉ quen biết vài người.
Muốn anh cho ý kiến, vậy được, Kiều Đông Dương nên cắt đứt quan hệ với người kia, Liễu Bắc Diệp quá sắc bén.Kiều Đông Dương nghĩ Sầm Hề nói đúng, nhưng vẫn thấy không vui.Cậu lại hỏi: "Thế về sau em không quan tâm họ nữa?""Đúng vậy.""Nhưng nếu họ đến tìm em thì sao?""Họ không thật lòng với em, em để ý làm gì? Nếu họ đến, em có hứng thì nói vài câu, không có hứng, vậy mặc kệ họ."Kiều Đông Dương nhíu mày, hiển nhiên không quá đồng ý.Sầm Hề buông hoa, đứng dậy nói: "Em chưa ăn cơm phải không? Anh dẫn em đi căng tin.""Em không đói...""Đi nào, căng tin của trường anh được lắm." Sầm Hề dụ dỗ.Kiều Đông Dương thật sự chưa nghĩ thông, nhưng rốt cuộc vẫn đứng dậy đi cùng Sầm Hề.Lúc ăn cơm, Sầm Hề hỏi: "Lần trước em bảo có bạn vẽ bảng giúp, hiệu quả thế nào? Nếu họ không rảnh, cứ để anh vẽ cho."Kiều Đông Dương dừng tay một chút.
Liễu Bắc Diệp dặn cậu không được nói với Sầm Hề việc này, cậu không rõ vì sao.
Nhưng trong tình thế hiện tại, nói thật lại càng không thể.Cậu nuốt một miếng cơm, nhỏ giọng đáp: "Cũng ổn ạ."Cũng may tâm trạng cậu không tốt, mặc dù Sầm Hề nhận thấy không thích hợp, cũng đều quy kết cho tâm tình.Buổi chiều Sầm Hề có tiết giảng, Kiều Đông Dương ăn xong liền trở về.
Trên đường về, cậu lại nghĩ tới Liễu Bắc Diệp.Khẳng định Liễu Bắc Diệp đi rồi, dù sao cậu có chìa khóa, không sợ không mở được cửa.
Dù rằng được Sầm Hề khuyên giải an ủi, chính cậu ăn xong bữa cơm cũng cảm thấy ổn hơn.
Nhưng một khi nhớ đến anh, cậu lại cảm thấy hụt hẫng.
Đối xử chân thành với anh như vậy, nào ngờ...Trong lúc miên man suy nghĩ, xe đã dừng trước cửa hàng.
Kiều Đông Dương thanh toán tiền, đẩy cửa xuống xe, phát hiện cửa hàng vẫn mở, không khỏi bực mình, Liễu Bắc Diệp thật là thiếu trách nhiệm, đi thì đi, thế nhưng không đóng cửa giúp cậu!Bước vội qua ngạch cửa, mới phát hiện trong tiệm có người, cậu nhất thời dừng bước.Liễu Bắc Diệp ngẩng đầu, thấy là cậu, thở phào một hơi: "Về rồi sao?""..." Kiều Đông Dương vốn giận thật sự, trên đường đến gặp Sầm Hề, Liễu Bắc Diệp có gọi cho cậu vài lần, nhưng cậu đều tắt máy.
Cậu cảm thấy Liễu Bắc Diệp xem thường mình, nhưng hiện tại nhìn anh như vậy, lại không khỏi do dự.Liễu Bắc Diệp ngồi trên ghế chuyên dụng của cậu, lấy hai hộp cơm từ phía sau, đặt lên bàn.Kiều Đông Dương liền nói: "Sao anh còn ở đây?""Chờ cậu về ăn cơm.""...!Em ăn rồi!""Vậy ăn cùng tôi một chút."Kiều Đông Dương tiến lên đoạt lấy hai hộp cơm, nằm bò trên bàn ôm vào trong ngực, cáu giận: "Đây là đồ em làm! Về sau không cho anh nữa!"Tư thế này, khiến khoảng cách giữa hai người cực kì gần.Liễu Bắc Diệp hỏi cậu: "Tại sao?"Thanh âm nhẹ nhàng mơn trớn khuôn mặt Kiều Đông Dương.Kiều Đông Dương sửng sốt hai giây, đáp: "Anh coi thường em, em không muốn nấu cơm cho anh.
Những việc anh giúp, em sẽ bảo anh Dập Tiêu trả lại tiền."Nghe lời này, Liễu Bắc Diệp cảm thấy thật sự bất lực.Anh biết quan hệ giữa Kiều Đông Dương và Kiều Dập Tiêu, thật ra có chút phức tạp.
Kiều Đông Dương đích xác ỷ lại Kiều Dập Tiêu, nhưng cũng hy vọng tự gây dựng được sự nghiệp, khiến Kiều Dập Tiêu tự hào về mình.
Kiều Đông Dương vừa ỷ lại, vừa nỗ lực không ỷ lại anh trai.
Trước kia tiệm hoa thiếu chút nữa đóng cửa, cậu cũng chịu đựng không nhờ Kiều Dập Tiêu giúp đỡ, có thể thấy lòng tự trọng rất mạnh.Vậy mà hiện tại, bởi vì anh lỡ lời, Kiều Đông Dương thế nhưng muốn tìm Kiều Dập Tiêu, muốn dùng tiền, cắt đứt quan hệ giữa bọn họ?Anh rốt cuộc không bằng Kiều Dập Tiêu.Đương nhiên anh tự hiểu, anh "Theo đuổi" Kiều Đông Dương mới hơn một tháng, vốn không có tư cách so sánh với Kiều Dập Tiêu.
Đó là anh trai, người anh trai ruột kéo cậu về từ quỷ môn quan.Liễu Bắc Diệp có tự vấn, vì sao mình lại thích Kiều Đông Dương, thậm chí nghĩ, mình có ưu thế gì để Kiều Đông Dương thích ngược lại.
Càng nghĩ tới, mình có thể mang đến cho cậu những gì?Anh không thể, cũng không muốn có cơ hội giúp Kiều Đông Dương đưa ra lựa chọn quan hệ đến sinh mệnh.
Nhưng anh hy vọng, có thể mang cho cậu một đời bình an.Nhưng tiền đề là, cậu nguyện ý nhận.Liễu Bắc Diệp nhìn Kiều Đông Dương, gương mặt ngốc ngốc che giấu dung mạo thanh tú thật sự.Trong lòng anh không khỏi do dự: Tầng giấy kia, rốt cuộc nên chọc hay là không?Mà những lời này, rốt cuộc nên nói hay là không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...