Các chị khách vây quanh Kiều Đông Dương cùng nhau quay đầu, toàn bộ nhìn chằm chằm Liễu Bắc Diệp.Liễu Bắc Diệp không sợ bị nhìn, anh tiến thẳng tới chỗ Kiều Đông Dương: "Đang bận lắm sao?""..." Kiều Đông Dương ngẩn ngơ.Liễu Bắc Diệp thò tay định búng trán cậu, lại sợ làm cậu đau, vậy nên cuối cùng chỉ ấn nhẹ một cái, cười nói: "Hỏi cậu đó.""Dạ!" Kiều Đông Dương giật mình hồi hồn.Ban nãy cậu nhìn Liễu Bắc Diệp, không hiểu sao lại nhìn đến ngây người.
Thú thật đây là lần đầu tiên cậu xem kĩ mặt anh, trước đây dù gặp nhiều lần, lại chưa bao giờ để ý...Cậu chậm rãi cúi đầu, tiếp tục gói hoa, đột nhiên không dám nhìn người đối diện.Liễu Bắc Diệp thấy cậu bận rộn, cũng không định quấy rầy, bèn xoay người, dựa lưng vào bàn.Lúc vừa đến, anh đã thấy bảng đen ngoài cửa, nhìn một lát liền hiểu hết ngọn ngành.
Ý tưởng không tồi, cũng không biết là ai nghĩ ra, dạy cho cậu nhóc ngốc.Hôm nay việc kinh doanh tốt như vậy, có lẽ chính là vì nguyên nhân này.Nhìn mấy chị em hào hứng, anh liền hỏi: "Các em có thích hoa hôm nay không?""Thích ạ!""Quán anh có cả fanpage Wechat và Weibo, các em có thể thuận tiện vào xem, nội dung đều rất hay.
Về sau có hoạt động hay sản phẩm gì mới, fanpage đều sẽ cập nhật." Liễu Bắc Diệp trực tiếp quảng cáo, vừa dứt lời liền quay sang hỏi Kiều Đông Dương: "Di động đâu?"Kiều Đông Dương nhìn nhìn chung quanh, không thấy.Liễu Bắc Diệp thẳng lưng tìm giúp cậu, cuối cùng tìm thấy dưới một đống giấy gói.
Kiều Đông Dương cười "Hì hì": "Hóa ra ở chỗ này, em quên mất!"Liễu Bắc Diệp bị cậu cười đến mềm hết tim gan, lại thò tay ấn trán cậu một cái.
Kiều Đông Dương lui về phía sau, ngượng ngùng xoa xoa trán.Liễu Bắc Diệp cầm di động, xoay người định giới thiệu fanpage cho các chị em.Các chị em trợn tròn mắt nhìn bọn họ."..." Liễu Bắc Diệp trầm mặc, không hiểu sao lại cảm giác ngầm thích, hận không thể cho bọn họ nhìn thêm một hồi.
Anh khó được mỉm cười, "Đây là tài khoản Weibo, thi thoảng sẽ có hoạt động mở thưởng."Các chị em không nói hai lời, lục tục cầm điện thoại ra xem."Còn đây là tài khoản Wechat, có đăng những kiến thức về chăm sóc hoa..." Liễu Bắc Diệp nói đâu ra đấy, Kiều Đông Dương vừa nghe, vừa buồn bực, như thế nào Liễu Bắc Diệp còn biết nhiều hơn cậu?Liễu Bắc Diệp lại hỏi: "Các em thấy cửa hàng còn cần cải tiến gì không?"Cơ bản mọi người đều khen vậy là ổn rồi, chỉ có một người nói: "Em nghĩ quán mình còn thiếu bình hoa, nhưng cậu chủ nói ngày mai sẽ nhập bình về bán."Liễu Bắc Diệp suy nghĩ vài giây, nhân tiện đáp: "Hôm nay là ngày đầu tiên triển khai ý tưởng mới, rất cảm ơn mọi người đến ủng hộ, quán anh sẽ tặng miễn phí bình hoa.
Lát nữa trước khi về các em để lại số điện thoại và địa chỉ, cam đoan trong hôm nay sẽ gửi đến."Các chị em trợn mắt há hốc mồm, không thể tin nổi: "Thật không ạ?!"Kiều Đông Dương cũng trợn mắt há hốc mồm: Thật không vậy?! Như thế nào cậu không hề biết?!Liễu Bắc Diệp gật đầu: "Đương nhiên."Đợi Kiều Đông Dương gói hoa xong, thời gian cũng đã gần một giờ chiều.
Liễu Bắc Diệp vừa đưa hoa, vừa nhắc: "Ngày mai quán anh sẽ phát cả bưu thiếp, nếu các em thích, nhớ quay lại xem.""Dạ vâng dạ vâng!!" Các chị em hưng phấn mà đỏ mặt rời đi.Giấy gói, nơ thắt, cành lá bừa bộn trước mặt, Kiều Đông Dương không buồn dọn dẹp, chỉ sốt ruột hỏi: "Làm sao tặng bình hoa trong hôm nay được?! Em có biết gì đâu, không thể tùy tiện mua bừa rồi đem tặng đấy chứ?"Liễu Bắc Diệp đếm đếm địa chỉ, thản nhiên nói: "Tổng cộng chỉ mười mấy người, vừa lúc hôn lễ lần trước tôi còn rất nhiều bình hoa chưa sử dụng, để tôi bảo người đưa qua.""Không được!" Kiều Đông Dương càng sốt ruột, "Mấy bình đó quý lắm!""Thì sao?""Bình rẻ nhất cũng hơn một vạn! Chẳng lẽ từ nay em phải nhập bình hơn một vạn về bán?"Liễu Bắc Diệp lấy di động chụp ảnh địa chỉ, vừa gửi đi, vừa nói: "Dù sao để không cũng lãng phí, đem tặng còn có ích lợi thật.
Với lại ngày đầu tiên, coi như khuyến mãi.""Nhưng mà...!Nhưng mà...!Vẫn lãng phí quá! Đắt như thế!" Kiều Đông Dương xót xa, cái tên lãng phí này, mấy bình đó đều là nghệ nhân nổi tiếng thiết kế, sao có thể tùy tiện cho đi như vậy được.Liễu Bắc Diệp lại cảm thấy không sao cả, hôn lễ kia không còn quan hệ gì với anh, thứ gì cho được thì cho.
Huống chi việc kinh doanh hôm nay ổn như vậy, cũng coi như điềm lành, thực ra còn phải cảm ơn mấy cô gái kia đã cổ động.Mở màn thuận lợi là một nửa thành công, này coi như là làm chơi ăn thật."Tôi đói rồi." Anh bỏ di động xuống, không giải thích gì thêm, dù sao có giải thích cậu cũng không hiểu."...!Dạ." Dung lượng não của Kiều Đông Dương không lớn, đồng thời chỉ có thể làm một việc, nghĩ một chuyện.
Nghe thấy anh nói đói, bèn bỏ qua chuyện bình hoa, xoay người đi lấy cơm.Liễu Bắc Diệp âm thầm cười cười, đánh lạc hướng dễ như vậy, thật sự là dễ thương muốn chết.Liễu Bắc Diệp giúp cậu dọn dẹp, Kiều Đông Dương đặt hộp cơm lên bàn."Sao hôm nay lại đổi hộp?" Liễu Bắc Diệp thuận miệng hỏi.Kiều Đông Dương đáp: "À, hôm qua em ở lại nhà anh Sầm Hề, đây là hộp của anh ấy."Liễu Bắc Diệp dừng đũa một chút, vu vơ hỏi: "Chắc cơm này là do cô giúp việc nhà ấy làm?"Kiều Đông Dương lập tức lắc đầu: "Là em chứ! Em nói muốn nấu cơm cho anh!"Liễu Bắc Diệp vui sướng đến run cả tay, lại phải ra vẻ lạnh nhạt: "Anh Sầm Hề nhà cậu không hỏi cậu?""Hỏi gì cơ?" Kiều Đông Dương không hiểu."Hỏi cậu nấu cơm cho ai.""Hỏi chứ, em nói là nấu cho anh.""..." Liễu Bắc Diệp có dự cảm, đội hộ vệ các anh trai của Kiều Đông Dương sẽ tìm anh tính sổ rất nhanh thôi.
Nhưng có gì phải sợ? Anh cúi đầu mở nắp hộp, tầng đầu tiên là rau xanh xào nấm, không có thịt; Tầng thứ hai, mướp luộc, không có thịt; Tầng thứ ba, canh bí, vẫn không có thịt!Kiều Đông Dương ngồi một bên nhiệt tình giới thiệu: "Rau dưa toàn bộ đều trồng ở nhà anh Sầm Hề, hôm qua mới hái, ngon vô cùng! Nhất là quả mướp này, cực kì cực kì ngọt, anh nếm thử xem.
Canh bí nấu tôm, vừa thanh vừa mát, cũng rất vừa miệng!""Không có thịt." Liễu Bắc Diệp ngẩng đầu kết luận."Có chứ! Ở tầng cuối cùng ấy!"Liễu Bắc Diệp mở tầng cuối cùng, rốt cuộc thấy được thịt, là sườn xào chua ngọt.Kiều Đông Dương cười nói: "Hôm qua em làm nhiều lắm, nhưng anh Hạo Nhiên ăn mất phân nửa rồi!"Liễu Bắc Diệp bực mình, thịt của anh bị ăn.Kiều Đông Dương đẩy đẩy phần của mình ra trước: "Nếu anh ăn thiếu, chỗ em vẫn còn này!"Liễu Bắc Diệp không nói gì thêm, Kiều Đông Dương làm đồ ăn bao giờ cũng rất hấp dẫn, sắc vị vẹn toàn, anh căn bản thông kìm nén được.
Vì thế anh bắt đầu trầm mặc ăn cơm, Kiều Đông Dương thấy vậy, cũng yên lặng cúi đầu động đũa.Được một lát, cậu ngẩng lên nhìn Liễu Bắc Diệp, định nhắc anh nhớ ăn cả rau, đã thấy anh ăn sạch khay mướp.......Liễu Bắc Diệp thấy cậu ngẩng đầu, liền bình luận: "Mướp ngon đấy."Kiều Đông Dương cười tít mắt: "Đúng không?!" Để ý cả khay sườn cũng hết, cậu lập tức hiến phần của mình, "Anh ăn đi, em không thích ăn thịt!"Liễu Bắc Diệp thực ra không sống thiếu tình cảm.
Dù từ lúc anh còn nhỏ, cha mẹ ít khi ở nhà, sau khi ông nội qua đời còn phải tự mình chống đỡ mọi sự, nhưng anh chưa bao giờ bởi vậy mà tủi thân.Ngược lại còn cảm giác thỏa mãn.Cha mẹ tuy trường kỳ ở ngoài, nhưng tình cảm sâu đậm, cũng không quên liên lạc với anh em anh.Bởi vậy tính cách anh tuy lạnh lùng, trái tim lại không hề chật chội.Cho nên anh không hiểu vì sao, mỗi lần được cậu bạn nhỏ này quan tâm, đáy lòng lại thoải mái như vậy.Bèn hỏi Kiều Đông Dương: "Cậu thích ăn cái gì? Trừ ngọt ra!""Ôi nhiều lắm, em không nhớ hết được!"Nói xong, cậu chợt nghĩ tới một chuyện, lập tức hỏi, "Bưu thiếp anh nói là gì? Sao em không biết?""Tôi tìm chỗ in bưu thiếp cho cậu, để gài vào các bó hoa.""Ồ...!Vậy hết bao nhiêu tiền?" Kiều Đông Dương không muốn nợ ân tình.Liễu Bắc Diệp buông đũa: "Chính cậu từng bảo, không phải ai cũng làm việc vì tiền!"Kiều Đông Dương ngẩn người, qua một hồi, mới cẩn thận dè chừng hỏi: "Em từng nói vậy ạ?"Liễu Bắc Diệp nghiêm túc gật đầu.Kiều Đông Dương vì thế không biết phải nói gì mới tốt.Cậu chỉ sợ lỡ lời, Liễu Bắc Diệp lại nổi giận.Bời lần nào anh đến, cũng là vì thật lòng muốn giúp cậu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...