Cậu nằm nhoài trên quầy, thật lâu không có khách đến.
Nghĩ đến vị khách duy nhất buổi sáng, lại có chút buồn bã ỉu xìu.
Cứ việc cô chủ tiệm trà sữa cổ vũ cậu, anh trai cổ vũ cậu, nói cậu đừng lo lắng.Chuông gió lại vang lên, cậu miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn.Đến không phải là khách, là người quen, hoặc cũng có thể gọi là người nhà.Chuyện nhà cậu có chút phức tạp, cha mẹ cậu quả thật đã mất hết.
Kiều Dập Tiêu và cậu không cùng một mẹ, mẹ của Kiều Dập Tiêu đã qua đời từ lâu.
Mà mẹ cậu...!Là kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác.
Chỉ là sau này, ba mẹ cậu cùng bị tai nạn giao thông qua đời.Rất nhiều thời điểm, Kiều Đông Dương cảm giác, nếu chuyện nhà mình được dựng thành phim, nhất định sẽ cực kì gay cấn, phần sau gay cấn hơn phần trước.Gia đình cậu đi vay nặng lãi, trong nhà lại chỉ còn cậu cùng Kiều Dập Tiêu.
Hai mẹ con cậu đều có lỗi với Kiều Dập Tiêu, lúc Kiều Dập Tiêu chạy trốn, còn cố mang theo cậu, mang theo kẻ bị liệt là cậu.
Cậu có thể nhặt về cái mạng này, còn có thể lớn lên, chữa khỏi bệnh, đều là công của Kiều Dập Tiêu.Hôm nay, Kiều Dập Tiêu chuẩn bị kết hôn, cùng một người đàn ông tên là Mạc Chiếu.Kết quả, người nhà Mạc Chiếu cũng biến thành người nhà của cậu.
Dì Hà mà cậu hay nhắc là mẹ Mạc Chiếu.
Sầm Hề, là em trai họ của Mạc Chiếu.Mà người hôm nay đến, là bạn trai Sầm Hề, Đào Hạo Nhiên.Cậu rất thích Sầm Hề, loại thích này, đơn thuần là tình cảm anh em.Trước kia cậu chưa từng gặp ai giống Sầm Hề, nói chuyện ôn hòa, tươi cười điềm đạm, thi thoảng còn trích dẫn mấy câu thành ngữ, cảm giác rất có tri thức.
Sầm Hề là giảng viên đại học, lại không giống bất kì thầy giáo nào cậu từng biết.Tóm lại, Sầm Hề cực kì cực kì tốt.Cho nên, cậu không thích Đào Hạo Nhiên, cảm giác anh ta không xứng với Sầm Hề.Đào Hạo Nhiên biết cậu hay dính lấy Sầm Hề, dường như cũng không thích cậu.
Hai người hễ gặp mặt là lại nói kháy nhau vài câu.Cậu không rõ, Đào Hạo Nhiên đột nhiên tới để làm gì.Đào Hạo Nhiên đi vào, hôm khai trương anh đi công tác, không ghé qua.
Anh đánh giá một phen: "Trông được đấy." Rồi lại nói, "Nhưng sao không ai đến mua hoa? Tháng này có trụ nổi không? Anh cảm thấy tiệm này sắp đến ngày đóng cửa rồi, em trai ạ." Bọn họ đều gọi cậu là "Em trai".Kiều Đông Dương giận xoay người, nằm sấp mặt vào trong.
Cậu biết ngay, tất cả đều chờ cậu đóng cửa chứ gì! Đã thế cậu càng không đóng!"Dỗi à?" Đào Hạo Nhiên đi đến trước mặt cậu, "Thầy giáo Sầm có thánh chỉ bảo anh tới tuyên, nghe hay không?"Kiều Đông Dương lập tức ngồi thẳng.Đào Hạo Nhiên "Chậc" một tiếng: "Em thân với vợ anh như vậy, Kiều Dập Tiêu không giận à? Em còn chưa nghe lời anh trai thế đúng không?""Không được gọi anh Sầm Hề kiểu đó!"Đào Hạo Nhiên liền trêu: "Thầy giáo Sầm đúng là vợ anh, sao không cho anh gọi?""Anh nói mau đi! Anh Sầm Hề bảo anh tới làm gì?!"Đào Hạo Nhiên vốn định tiếp tục trêu, bởi vì cậu quá ngốc, thật sự rất thú vị.
Nhưng nghĩ đến lúc vừa tiến vào, trông cậu ủ ê rầu rĩ, rốt cục từ bỏ ý đồ: "Thầy giáo Sầm lo em mở tiệm không đủ nuôi thân, bảo anh tới tiếp tế.""Sao cơ ạ?""Bạn anh có công ty tổ chức hôn lễ, vừa nhận một đơn vào nguyên đán.
Mà thời gian đó, mấy nghệ nhân hoa nổi tiếng đều bị mời hết rồi, em nhận đơn này nhé?"Kiều Đông Dương một hồi lâu mới hồi hồn, khó có thể tin chỉ vào chính mình: "Em?"Đào Hạo Nhiên gật đầu: "Em đó.""Cửa hàng em mới mở vài ngày...""Anh đưa tác phẩm của em cho mọi người xem, ai cũng khen cả."Kiều Đông Dương không biết nói gì: "Chắc họ nể mặt anh nên mới khen em thôi.""Thằng bé này, ngốc quá đấy biết không? Tiền từ trên trời rơi xuống sao không kiếm? Cứ làm đi, một mình không làm nổi, anh tìm người làm giúp, tiền công em cứ lấy hết, nha?""Không được, đó vẫn là nhờ mọi người!""Thằng bé này thật là...!Phù sa không chảy ruộng ngoài, hiểu không hả? Chuyện tốt như vậy đương nhiên phải để dành người trong nhà.
Chính anh Sầm Hề của em dặn anh tới đây nói, giữa trưa bọn anh vừa ăn cơm với đối tác.
Ăn xong anh ấy lên lớp dạy, còn anh tới truyền thánh chỉ."Quả nhiên vừa lôi Sầm Hề ra, Kiều Đông Dương liền do dự.
Thực ra cậu biết, bọn họ chỉ muốn chăm sóc cậu.
Một đơn hoa đám cưới mấy vạn đồng là con số lớn với cậu, nhưng với họ nào có đáng là bao."Nhận đi, cũng là một lần rèn luyện đấy thôi? Em chưa làm đơn hoa đám cưới bao giờ mà, chẳng lẽ không ngứa tay?"Lúc này nói mới thấy, Kiều Đông Dương quả thật ngứa tay.
Nếu là bạn của Đào Hạo Nhiên, tiệc cưới nhất định vô cùng long trọng, sảnh bố trí cũng sẽ rất đẹp.
Nghĩ đến đó, tay liền ngứa cực kỳ.
Nhưng cậu vẫn do dự: "Em biết đi đâu tìm nhiều hoa như vậy? Em chưa đặt được hoa trực tiếp từ nước ngoài, vẫn phải qua bên thứ ba.""Vấn đề này anh giải quyết cho, thế là xong chứ gì? Ngày mai anh đưa em đi gặp cô dâu, nghe cô ấy đặt yêu cầu."Kiều Đông Dương cũng không làm kiêu, gật đầu: "Vâng!"Đào Hạo Nhiên cười rộ lên, thò tay xoa đầu cậu: "Ngoan lắm." Dứt lời, anh liếc nhìn chậu hoa thủy tiên trên quầy, "Cái này trông được đấy, anh mang về!"Kiều Đông Dương nhanh chóng ôm: "Đã nở hai đóa rồi, đem cho là thiếu thành ý.
Để tối nay em gọt củ khác, mai cho anh.""Phải giống cái này như đúc!""Vâng!"Đào Hạo Nhiên lại muốn xoa đầu cậu, trông cậu như Lâm Đại Địch, rụt về phía sau: "Đừng xoa đầu em nữa! Rối hết tóc! Em lớn rồi đó!""Mặc kệ, trong nhà em nhỏ nhất, không đùa em, đùa ai? Nào, gọi anh Hạo Nhiên nghe thử xem."Kiều Đông Dương học Kiều Dập Tiêu, trợn trắng mắt.Đem Đào Hạo Nhiên lại bật cười, cười xong nhấc chân chuẩn bị đi.Kiều Đông Dương đi đến giàn cắm hoa, cầm mười bông Tulip màu trắng, bọc đơn giản bằng giấy nhũ màu xanh lục, đưa cho anh: "Mang cho anh Sầm Hề.""Của anh đâu?""Không có!""Không thể nào, vong ân phụ nghĩa." Anh nói xong, liền thấy một cô gái đẩy cửa tiến vào, đó là Văn Lộ, nhưng Đào Hạo Nhiên không biết.Văn Lộ còn tưởng Đào Hạo Nhiên là khách hàng, cười cười với anh, sau đó hỏi Kiều Đông Dương: "Đang bận à? Này, chị vừa pha chế một sản phẩm mới, cho thêm yến mạch, thích hợp uống vào mùa đông." Cô đặt cốc xuống, thừa dịp Kiều Đông Dương cầm hoa, xoay người trở về tiệm.Thực ra Văn Lộ cũng chỉ thấy cậu dễ thương, mặt mũi sáng sủa, lại còn là hàng xóm, cộng thêm việc kinh doanh của cậu có vẻ không thuận lợi, mà đồ uống đều thuận tay làm ra, liền qua đây tặng một cốc.Nhưng vào mắt Đào Hạo Nhiên, lại thành một ý nghĩa khác: "Em trai, thì ra em thích kiểu như vậy?""Anh nói gì đó?!""Em thích con gái nhiều tuổi hơn?""Anh đừng nói lung tung! Chị ấy là người tốt!"Đào Hạo Nhiên thấy cậu nóng nảy, càng muốn trêu: "Anh phải nói với anh trai em.""Anh, anh không được nói lung tung!" Kiều Đông Dương đỏ lựng mặt.Đào Hạo Nhiên cười to, lấy Tulip từ tay cậu, thở dài: "Em trai, em dễ thương như vậy, tương lai ai tốt số gả được cho em đây? À không đúng, đàn ông nhà mình đều không yêu đàn bà, tương lai ai tốt số lừa được em về nhà chơi vui đây?""Anh còn nói như vậy em sẽ bực mình, em cảnh cáo rồi đó!!"Đào Hạo Nhiên cười ha hả rời đi.Kiều Đông Dương cáu giận một hồi, thẳng đến buổi chiều nhìn thấy Kiều Dập Tiêu mới khá hơn đôi chút.
Cậu kể chuyện Đào Hạo Nhiên dẫn mối làm ăn cho mình, Kiều Dập Tiêu nhân tiện nói: "Mọi người đều giúp mày, mày phải hết sức cố gắng.""Em biết!" Cậu uống một ngụm canh, lại hỏi, "Anh, tối nay anh về chỗ em ngủ không? Em muốn gọt một củ thủy tiên cho Đào Hạo Nhiên, một củ cho anh nữa."Kiều Dập Tiêu gật đầu.Kiều Đông Dương thích hoa hoa cỏ cỏ, mỗi lần đối mặt những sự vật này, linh hồn cậu như tìm được bình yên.
Lo lắng, hoảng sợ đều biến mất không thấy, dường như trên thế giới không còn bất kì thứ gì khiến cậu phải e ngại.Buổi tối, dưới ánh đèn, cậu tỉ mỉ gọt củ hoa.Kiều Dập Tiêu đi tới ngồi bên cạnh.Cậu liền hỏi: "Anh, năm nay anh Mạc Chiếu có về đón năm mới không?""Còn chưa biết.
Nếu Mạc Chiếu không về, anh cũng không về.
Đến lúc đó mày cứ sang bên dì Hà ăn cơm.""Dạ vâng." Kiều Đông Dương gọt củ, Kiều Dập Tiêu cũng không quấy rầy.Đợi Kiều Đông Dương gọt xong, cậu chọn một chậu hoa xinh đẹp, rót nước, đặt củ hoa vào.
Cậu đưa cho Kiều Dập Tiêu, cười nói: "Cho anh này, ngày mai anh bay, sáng mai em đổ nước, bọc xốp bong bóng khí, như vậy sẽ không sợ hỏng.
Khi nào sang tới nơi, anh nhớ mở ra bỏ vào trong nước.""Ừ.""Chắc đến năm mới là hoa nở, như vậy dù anh không về, nó cũng sẽ thay em đoàn tụ cùng anh."Kiều Dập Tiêu nhẹ giọng cười.Ngày trước hai người lúc nào cũng giương cung bạt kiếm, giờ đây đều trưởng thành, Kiều Đông Dương cũng hiểu chuyện, mối quan hệ dần dần ấm lên.
Anh nâng tay nhận lấy chậu hoa, thuận thế đứng lên, nói: "Anh ngủ trước.""Vâng." Kiều Đông Dương nhìn anh trai đi vào phòng ngủ.Còn cậu thì nằm xuống sô pha, lười biếng duỗi eo, cảm giác ngày như vậy cũng không quá tệ.Nhưng rất nhanh, cậu lại bò dậy, tìm sách chuyên ngành, tìm cả mấy tác phẩm ngày xưa.
Cậu phải phác thảo mẫu cẩn thận, ngày mai là đơn hàng lớn đầu tiên, không thể để khách hàng thất vọng.Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa hoa thủy tiên: Hồn nhiên, nhớ nhung, đoàn tụ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...