Dù Liễu Bắc Diệp cướp được cơ hội đưa bọn họ đi bệnh viện, nhưng khi định vào cùng, dì Đổng lại lễ phép cười nói: "Làm phiền cậu Liễu rồi, từ giờ cứ để tôi lo.
Khám bệnh xong sẽ có người tới đón chúng tôi, cậu cứ về làm việc, đừng vì chúng tôi mà đến muộn."Kiều Đông Dương vừa nghe, lập tức gật đầu: "Đúng vậy! Anh trai nhà họ Liễu cứ về đi!"Liễu Bắc Diệp vừa nghe cách xưng hô này, trong lòng cực kì thoải mái.
Một đêm không ngủ vốn vẫn có tinh thần, được gọi một tiếng "Anh trai nhà họ Liễu", lại càng có tinh thần.
Nhiều tinh thần như vậy không nơi phát huy, quả thật đáng tiếc.Vì thế sáng sớm, Liễu đại thiếu liền đến công ty chờ giờ làm việc.Mà tại bệnh viện, mát xa hơn hai giờ xong, dì Đổng đẩy xe lăn, cùng Kiều Đông Dương ra ngoài gọi taxi.
Trên xe, dì Đổng hỏi cậu: "Đông Dương, cậu Liễu từng đến nhà mình rồi phải không?""Dạ vâng, lần đó anh ấy còn cãi nhau với anh Dập Tiêu nữa.
Hồi trước con cứ nghĩ người này tệ lắm, nhưng gần đây lại thấy cũng được, anh ấy còn là anh trai của Nam Quân nữa."Dì Đổng thở dài, có chút lo lắng: "Hai anh em họ không giống nhau."Kiều Đông Dương cười ngây ngô: "Bình thường thôi mà, con với anh con cũng đâu giống nhau.""Cậu Liễu hay đến nhà con lắm hả?""Dạ không, hôm qua mới là lần đầu tiên, anh ấy thấy con không đi được nên tốt bụng đưa về, buổi tối còn ấn chân cho con nữa!"Dì Đổng nhìn cậu một lát, cảm giác có gì đó không ổn, nhưng đến cùng không nói lời lo lắng ra khỏi miệng.
Từng sống chung một nhà với Kiều Dập Tiêu và Mạc Chiếu, bà có chút kinh nghiệm về vấn đề này, hơn nữa theo bà thấy, cậu Liễu này cường thế quá mức, thoạt nhìn là kiểu người gia trưởng.Không có việc gì tốt nhất, nếu lỡ người nọ có ý tưởng với Đông Dương, Đông Dương ngây thơ như vậy, bị lừa là chắc chắn.
Người càng ngây thơ, gặp phải tổn thương, sẽ càng khó hồi phục.Càng nghĩ, bà lại càng nóng lòng, muốn nói cho Kiều Dập Tiêu ngay lập tức.
Nhưng lại sợ nếu mình đoán lầm, lấy thân phận, địa vị của cậu Liễu kia, sẽ khuấy đảo một trận phong ba.
Âm thầm nhìn nét mặt vui vẻ của Kiều Đông Dương, bà quyết định, sẽ quan sát thêm một thời gian nữa.Giám đốc Vương ở ngoài văn phòng nôn nóng đi tới đi lui, đi hơn một giờ, Liễu đại thiếu cùng trợ lý Thẩm vẫn còn chưa xuất hiện.Lúc này Đỗ Tiểu Vũ từ xa xa chạy tới, thở phì phò nói: "Giám đốc Vương, có người tìm chủ tịch Liễu.""Ai?!"Dì Đổng đẩy Kiều Đông Dương tới, giám đốc Vương nhìn chăm chú một lát, không biết là ai! Một già một trẻ, này có thể là loại người nào? Đợi bọn họ đến gần, giám đốc Vương cảm giác cậu trai ngồi trên xe lăn, thoạt nhìn có phần quen mắt.Cậu trai kia cười nói: "Chị Đỗ! Em muốn gặp Liễu Bắc Diệp, hôm nay anh ấy đi làm không ạ?"Đỗ Tiểu Vũ nhìn giám đốc Vương, giám đốc Vương cũng nhìn cô.Cái gì gọi là "Hôm nay anh ấy có đi làm không?" Còn gọi thẳng tên nữa, ổn thật không vậy?Bọn họ đều không đáp lời, cậu trai kia ngừng cười, thất vọng nói: "Không đi đúng không ạ?" Rồi ngẩng đầu nhìn bác gái phía sau, "Thôi mình về dì ạ!""Không sao, lát nữa dì đi lấy hoa giúp con.""Dạ vâng!" Bọn họ xoay người muốn đi.Giám đốc Vương vội vã gọi: "Đợi đã!"Nhắc tới hoa, giám đốc Vương mới nhớ người này là ai.
Lần trước Liễu đại thiếu gọi cậu ta vào văn phòng nói chuyện, một lúc sau cậu ta giận đùng đùng ôm lẵng hoa bỏ đi.Ông đang sợ không có cơ hội bắt chuyện với Liễu đại thiếu, cảm giác đây là cơ hội tốt, bèn tươi cười: "Chủ tịch Liễu đang ở bên trong!""Vậy tốt quá." Kiều Đông Dương cũng cười."Để tôi vào chuyển lời giúp cậu." Giám đốc Vương hắng hắng cổ họng, đi gõ cửa.Trợ lý Thẩm mở cửa hỏi: "Giám đốc Vương, có chuyện gì vậy?""Trợ lý Thẩm, có người tìm chủ tịch.""Ngại quá, hiện giờ chủ tịch không tiếp khách."Giám đốc Vương còn muốn nói nữa, Kiều Đông Dương đã mở miệng: "Tôi chỉ nói một câu thôi, chỉ xin một phút đồng hồ thôi."Thẩm trợ lý bước ra một bước, thấy Kiều Đông Dương, nhanh chóng tìm trong đầu một lần, xác định không biết người này.
Nhưng anh tinh ý cỡ nào, chỉ nghe cách nói chuyện cũng biết người này có liên hệ thân quen với Liễu đại thiếu, không khỏi có chút trù trừ.Kiều Đông Dương lại nói: "Hay anh chuyển lời giúp tôi, nói là tôi quên chưa lấy chậu hoa, vẫn để trong cốp xe của anh ấy."Trợ lý Thẩm gật đầu: "Được." Sau đó đóng cửa lại.Kiều Đông Dương nhỏ giọng nói với dì Đổng: "Nghiêm túc quá dì nhỉ? Còn hơn chỗ anh Mạc Chiếu nữa.
Hồi anh Mạc Chiếu là thị trưởng, con mắng anh ấy, trợ lý của anh ấy còn rót nước cho con."Dì Đổng thích điều này! Bà tranh thủ nhận xét: "Cậu Liễu này xem chừng khó tính lắm." Cho nên về sau, tránh càng xa càng tốt!Kiều Đông Dương không khỏi mâu thuẫn, rõ ràng ngày hôm qua ở chung vẫn rất vui vẻ mà?Giám đốc Vương bất hạnh, nghe toàn bộ vào tai, đôi lông mày giật giật.Kiều Đông Dương vẫn cảm giác Liễu Bắc Diệp khá tốt, chuẩn bị nói cho dì Đổng chuyện này, cửa đã mở ra.Giám đốc Vương trợn mắt há hốc mồm.Liễu Bắc Diệp trực tiếp ra mặt, nhìn về phía Kiều Đông Dương, hỏi: "Mát xa xong rồi?""Đúng vậy!" Kiều Đông Dương gật đầu."Vào đây nói chuyện.""Không cần, em tới lấy hoa thôi!"Liễu Bắc Diệp liếc nhìn giám đốc Vương cùng Đỗ Tiểu Vũ, bọn họ ngẩn người, lập tức quay đầu đi.
Liễu Bắc Diệp lại nhìn dì Đổng, dì Đổng coi cái gì cũng không thấy, như cũ nắm chặt tay xe lăn."Em làm phiền anh phải không? Hay anh cho em số điện thoại của tài xế, để em sang lấy." Kiều Đông Dương có chút ngượng ngùng."Chậu hoa đó..." Liễu Bắc Diệp muốn nói lại thôi."Làm sao?" Kiều Đông Dương sốt sắng."Vào đây rồi nói."Kiều Đông Dương chỉ quan tâm chậu hoa, không nghĩ được gì khác, gật đầu muốn đi vào.
Liễu Bắc Diệp lại nhìn dì Đổng, dì Đổng theo lệ thường không chút sứt mẻ.
Trợ lý Thẩm cười ha hả đi ra: "Cô uống chén trà không ạ?"Kiều Đông Dương quay đầu nhìn bà: "Đúng rồi, từ sớm đến giờ dì chưa uống nước, dì mau đi đi! Con vào nói chuyện một lát là xong!""..." Dì Đổng thở dài, Dập Tiêu thông minh như vậy, giá như có thể chia cho Đông Dương một ít.Dì Đổng đến cùng vẫn phải đi "Uống trà".Liễu Bắc Diệp đẩy Kiều Đông Dương vào văn phòng, chưa kịp cất lời, Kiều Đông Dương đã nói dồn dập: "Hoa còn sống không ạ? Đều tại em, bình thường nó đã mỏng manh rồi, hôm qua gặp mưa như vậy, làm sao sống nổi!"Hoàn toàn không biết tình tình chậu hoa, Liễu Bắc Diệp vẫn nghiêm trọng gật đầu: "Tiếc là thế, hoa đó tên gì? Tôi sẽ mua cho cậu chậu khác."Kiều Đông Dương cười cười: "Thôi không cần ạ.
Dù sao bây giờ không phải là mùa, cuối năm em sẽ trồng lại.
Cảm ơn anh.
Tên nó là tiên khách lai, hoa anh thảo.""Vì sao gọi tên này? Nở ra hoa màu gì?""Vì phiên âm đó ạ, nguyên danh của nó là Cyclamen, hoa nhiều màu lắm, như chậu của em thì là màu hồng đậm."Liễu Bắc Diệp biết, Kiều Đông Dương giống Liễu Nam Quân, kết quả học tập kém đến rối tinh rối mù, đặc biệt tiếng Anh.
Nhưng khẩu ngữ của cậu cũng không tệ lắm, lúc đọc tên tiếng Anh ban nãy, cảm giác dễ nghe lạ thường.Từ tối qua đến giờ, dường như anh bị nhốt trong một trạng thái rất khó diễn tả, nhất là khi đối mặt với Kiều Đông Dương.Kiều Đông Dương biết hoa chết, liền không kéo dài thời giờ: "Em đi đây, cảm ơn anh, đã làm phiền anh rồi."Liễu Bắc Diệp lại nói: "Tên tiếng Trung của nó rất đẹp."Ánh mắt Kiều Đông Dương sáng lên: "Đúng vậy! Em cũng nghĩ vậy, nhẹ nhàng như đám mây ấy nhỉ? Tiên khách lai, khách thần tiên sắp đến! Hoa này vốn không nở mùa hè đâu ạ, nó tuy đẹp, nhưng cũng yếu ớt lắm." Cậu nói xong lời này, liền tự đẩy xe ra ngoài, "Thôi em không làm phiền anh nữa đâu, hẹn gặp lại!"Liễu Bắc Diệp một lần này không níu kéo.Anh trầm mặc một hồi, gọi điện cho tài xế: "Chậu hoa trong cốp xe, còn sống không?""Còn ạ, sáng nay tôi đưa đến cho thợ hoa chuyển chậu, ngài cần bây giờ ạ?""Còn sống?""Còn sống, tôi hỏi thợ hoa, loại này tên hay lắm, gọi là tiên khách lai.
Thấy bảo rất mảnh mai, không dễ trồng, nhưng nở hoa rất đẹp, ngài có muốn để đây một thời gian không?""Không, đưa về nhà tôi đi, gọi người đến chăm sóc!""Dạ vâng!"Liễu Bắc Diệp tắt điện thoại, chìm vào suy tư, gần như mê muội.Loài hoa kia, thật sự rất giống Kiều Đông Dương, xinh đẹp, mà yếu ớt.Kiều Đông Dương, phải hay không, chính là vị thần tiên đó.Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa hoa anh thảo: Hướng nội, xinh đẹp mà yếu ớt.Tác giả có lời muốn nói: Ý nghĩa hoa anh thảo: Hướng nội, xinh đẹp mà yếu ớt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...