Liễu Bắc Diệp đẩy cậu vào phòng ngủ, ôm cậu lên giường.
Kiều Đông Dương cũng không ngượng ngùng nữa, thoải mái nói: "Anh đúng là người tốt.""..." Liễu Bắc Diệp hỏi, "Cần tôi ấn chân giúp không?""Không cần đâu, anh không hiểu huyệt vị.""Cậu có thể nói cho tôi, giúp người phải giúp đến cùng."Kiều Đông Dương cảm kích nhìn anh, ánh mắt tràn đầy hai chữ: "Người tốt!" Cậu chỉ xuống mấy vị trí ở chân, nói: "Mấy chỗ này em không với tới, anh ấn giúp em được không ạ?"Đương nhiên là được!Liễu Bắc Diệp mất tự nhiên gật đầu.Kiều Đông Dương lại dâng một nụ cười tươi, sau đó nằm xuống mặc anh làm việc.Liễu Bắc Diệp hơi hơi run tay, Kiều Đông Dương không nhận thấy được.
Trở về hoàn cảnh quen thuộc, mệt mỏi cả một ngày, rất nhanh cậu liền rơi vào giấc ngủ.Liễu Bắc Diệp lúc này mới ngẩng đầu nhìn cậu, nét mặt có chút phức tạp.Anh cũng không biết dây thần kinh nào của mình có vấn đề, vốn đã ngồi vào xe, anh lại đi xuống dưới, qua đây gõ cửa, xin lưu lại.
Bây giờ ở trong này làm việc chân tay, thế nhưng còn cảm thấy vui vẻ?Thấy Kiều Đông Dương ngủ say, nghiêng đầu, thoạt nhìn không quá thoải mái, anh liền thò tay, sửa giúp cậu nằm thẳng.Kiều Đông Dương nửa mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn anh, nhìn hồi lâu, dường như mới rõ anh là ai, nhỏ giọng nói: "Là Liễu thần..." A, tuy Kiều Đông Dương mơ hồ, nhưng còn nhớ rõ không được gọi như vậy, "Là anh trai nhà họ Liễu."Liễu Bắc Diệp đã hiểu vì sao mình muốn quay trở lại.Có lẽ vì muốn nghe lời này một lần nữa.Không biết tại sao, có điểm thích.Ngày kế, mười giờ sáng, giám đốc Vương đi qua cửa công ty.Nhân viên lễ tân nhìn ông có chút quái quái, ngay cả một tiếng "Chào buổi sáng" cũng không nói.Giám đốc Vương người này, khuyết điểm vô số, ví như đam mê xa hoa, ví như đầu óc kinh doanh không nhạy bén.
Nhưng ưu điểm cũng rất nhiều, mà cái lớn nhất chính là cực kì thân dân.
Trong công ty, từ trên xuống dưới, gần như không có người sợ ông, quan hệ với ông rất hòa hợp.Bởi vậy, khi nhân viên lễ tân không mỉm cười cũng không chào, ông không hề tức giận, ngược lại cảm thấy có chỗ nào không đúng.Đi vào khu vực làm việc, phát hiện...!Bên trong không có một ai!Rất không đúng!Máy tính các bàn đều đã bật!Thời gian làm việc của công ty là từ chín giờ sáng tới sáu giờ chiều, ngày thường ông vẫn tới đúng giờ.
Cố tình hôm nay, ông dậy muộn.
Thân là giám đốc công ty, tới chậm một chút cũng không đáng gì.
Nhưng hiện tại, ông cảm giác cực kì, cực kì không ổn!Quay đầu ra ngoài, ông hỏi nhân viên tiếp tân: "Mọi người đâu?"Nữ nhân viên xấu hổ cười: "Giám đốc vào phòng hội nghị thử xem.""..." Ông sững sờ nhìn cô.Cô lấy lòng cười cười gật đầu.Ông quay đầu đi nhanh tới phòng hội nghị, không kịp gõ cửa, thò tay liền đẩy cửa.Hai bên bàn hội nghị dài ngồi kín nhân viên, phía sau mỗi bên còn xếp thêm ba bốn hàng ghế.Mà Liễu Bắc Diệp ngồi vị trí chủ tọa, đối diện cửa ra vào.Nhìn thấy ông, Liễu Bắc Diệp mỉm cười: "Giám đốc Vương, sớm quá nhỉ.""Ai đi lấy chiếc ghế cho giám đốc Vương của chúng ta?"Không người dám nói chuyện, giám đốc Vương càng không dám, chỉ có Liễu Bắc Diệp độc thoại.
Anh nhẹ nhàng xoay xoay bút, nói xong câu đó, vẫn không ai tiếp lời.Liễu Bắc Diệp chỉ biết Đỗ Tiểu Vũ, liền nói: "Đỗ Tiểu Vũ đâu? Đi lấy ghế cho giám đốc Vương."Đỗ Tiểu Vũ muốn khóc, có chuyện gì đây a?Thế nhưng gọi tên cô, cô chỉ có thể xám xịt đứng dậy lấy ghế, nhìn xung quanh, duy nhất vị trí cuối bàn là còn trống.
Cô bất đắc dĩ đặt ghế xuống đó, giám đốc Vương xấu hổ an tọa, xa xa đối diện với Liễu Bắc Diệp.Liễu Bắc Diệp lúc này mới thu hồi tươi cười, phát biểu: "Điều nên nói, tôi đều đã nói.
Mọi người cố gắng làm theo.
Về phần giám đốc Vương, nhờ ai đó truyền đạt tinh thần hội nghị của tôi đến ông ấy là được.
Vậy thôi, tan họp." Liễu Bắc Diệp nói xong, liền đứng dậy.Giám đốc Vương choáng váng đầu, ông vừa mới ngồi xuống, hội nghị liền kết thúc.Chủ tịch Liễu không nể mặt ông chút nào.Mọi người lục tục đứng lên, nhìn theo Liễu Bắc Diệp đi ra phòng họp.
Giám đốc Vương lập tức theo sau, đang muốn nói chuyện, liền thấy bên ngoài có người đứng chờ Liễu Bắc Diệp.
Người này ông biết, là trợ lý số một của Liễu Bắc Diệp, họ Thẩm, cực kì lợi hại, quyền cũng lớn hơn ông nhiều.Tuy ông mang danh giám đốc, trên thực tế chỉ điều hành một công ty nhỏ, đứng trong sản nghiệp của Liễu Bắc Diệp, thật sự không đáng một đồng một hào.
Phải đến đại hội tập đoàn cuối năm ngoái, ông mới may mắn thấy trợ lý Thẩm một mặt.Giám đốc Vương vốn cho rằng Liễu Bắc Diệp sẽ đi, kết quả trơ mắt nhìn anh tùy tay đẩy cửa một văn phòng, bước vào cùng trợ lý Thẩm.Giám đốc Vương không hiểu ra sao, tức tốc gọi Đỗ Tiểu Vũ, sốt ruột hỏi: "Đến cùng là sao thế này?!""Sếp ơi, ban nãy hội nghị, chủ tịch Liễu tuyên bố sẽ ở lại công ty ta làm việc, bao giờ doanh thu tăng mới trở về!""..." Giám đốc Vương cảm giác bầu trời sụp đổ."Hôm nay em đến công ty đầu tiên, lúc đến thấy cửa mở, em còn tưởng có trộm, đang chuẩn bị xuống gọi bảo vệ, lại thấy chủ tịch Liễu! Lúc sau em thừa dịp đi toilet, xuống lầu hỏi bảo vệ, bảo vệ nói hơn tám giờ chủ tịch đã đến rồi!"Giám đốc Vương không đứng vững, thò tay đỡ lấy bàn làm việc."Sếp ơi! Sếp mau đi gặp chủ tịch đi, bọn em lo cho sếp lắm!" Tuy giám đốc Vương năng lực bình thường, nhưng đối xử với nhân viên quả thật thân thiện, Đỗ Tiểu Vũ cảm thấy lo thay cho ông.Giám đốc Vương toát mồ hôi lạnh, khó hiểu hỏi: "Chẳng lẽ sáng nay chủ tịch tới để bắt thóp tôi? Tám giờ hơn đã đến?!" Theo lý mà nói, có thể gặp trợ lý Thẩm đã là chuyện rất không dễ dàng.
Ông không biết số mình không đúng chỗ nào, thế nhưng bị sếp tổng theo dõi!Trong tập đoàn, người phụ trách các công ty lớn nhỏ nhiều vô sô kể.
Có những người đến tận khi về hưu, đi ăn máng khác hoặc là từ chức, bị khai trừ, đều chưa từng có vinh hạnh nói chuyện với chủ tịch.Số ông là thế nào đây nha?Bị sếp tổng liên tục đột kích không tính.Hiện tại còn dọn hẳn mâm đến nơi này! Về sau còn sống được hay sao?Giám đốc Vương miên man suy nghĩ, Đỗ Tiểu Vũ thương hại nhìn ông.Liễu Bắc Diệp không biết bởi vì mình, toàn bộ nhân viên công ty lâm vào hoảng sợ.
Anh ngồi trong văn phòng, nghe trợ lý Thẩm báo cáo hoạt động, xem thêm mấy tập văn bản.Trợ lý Thẩm đi theo anh mười mấy năm, thấy nét mặt anh thoải mái, liền mở câu vui đùa: "Sếp hôm nay rất vui thì phải?"Liễu Bắc Diệp đang ký tên, lúc này dừng bút, ngẩng đầu: "Rõ lắm sao?"Trợ lý Thẩm cười gật đầu.Liễu Bắc Diệp cũng khẽ cười một tiếng.Thực ra đêm qua anh không ngủ, tuy Kiều Đông Dương có "Mời" anh lên ngủ cùng, thế nhưng anh không buồn ngủ, cũng không nỡ chiếm nửa tấm giường của cậu.Anh ngồi trên sô pha một đêm.Sáng hôm sau, Kiều Đông Dương đúng sáu giờ tỉnh dậy.
Chuyện đầu tiên phải làm là uống nước, cậu thò tay với chén nước trên tủ đầu giường.
Liễu Bắc Diệp nghe tiếng động trong phòng, đẩy cửa vào, hỏi cậu: "Chân sao rồi?""Hình như có chút cảm giác rồi!""Vậy thì tốt.
Tôi hẹn kĩ thuật viên mát xa, lát sẽ đưa cậu đến bệnh viện."Kiều Đông Dương sửng sốt, ngốc ngốc nói: "Dạ, cảm ơn anh.""Tôi cũng gọi điện thoại cho dì Đổng.""Dạ." Kiều Đông Dương đáp, sau đó tức khắc ngẩng đầu, "Cái gì ạ?!""Lát nữa bà ấy sẽ tới.""Thế dì buồn ngủ lắm chứ!" Kiều Đông Dương lại quên hỏi làm sao anh biết số điện thoại dì Đổng.Liễu Bắc Diệp đang muốn nói tiếp, tiếng đập cửa đã vang lên, Liễu Bắc Diệp ra mở cửa.Là vị dì Đổng kia, ngẫm lại, lần gần nhất gặp mặt vị này đã là vài năm trước.
Lúc ấy Kiều Đông Dương cùng Liễu Nam Quân gây ra chuyện xấu, anh khó thở, tới cửa hỏi tội.
Vị này gay gắt đứng ra bảo vệ hai anh em, phỏng chừng ấn tượng về anh cũng không tốt đến nơi nào.Cũng quả nhiên như vậy.Vừa thấy mặt anh, dì Đổng liền nhíu mày, sau đó giãn ra, bước vào trong vô cùng quen thuộc, coi như không nhìn thấy anh.Liễu Bắc Diệp không vội vã nhất thời, đứng một bên xem dì Đổng thuần thục giúp Kiều Đông Dương lau mặt, bóp kem đánh răng.Lúc Kiều Đông Dương nhỏ giọng nói: "Để tự con làm", bà còn giả vờ giận: "Cứ để tôi."Tóm lại hình ảnh có phần sởn da gà, nhưng quả thật vô cùng ấm áp.Liễu Bắc Diệp cuối cùng nhận ra, đây mới là thái độ Kiều Đông Dương đối xử với người nhà.
Còn anh, vẫn chỉ là người lạ, phải một tiếng "Cảm ơn", trái một tiếng "Làm phiền".Dì Đổng nấu cháo mang đến, Kiều Đông Dương coi như có lương tâm, gọi anh vào ăn cùng.
Dì Đổng nhíu mày không nói, Liễu Bắc Diệp ngồi xuống cạnh Kiều Đông Dương.Dì Đổng ở một bên nhìn chằm chằm, Liễu Bắc Diệp cũng không tiện nói gì, liền hỏi: "Hình như ngày trước cậu có nuôi mèo?""À, Quỳ Quỳ ấy ạ? Đấy là mèo của anh em, đang ở chỗ anh em.""Cậu thích mèo không?""Thích ạ!""Thích loại nào? Thích...""Khụ!" Dì Đổng khụ một tiếng, cười hỏi, "Đông Dương, ăn nữa không?"Liễu Bắc Diệp nhướn mày.Kiều Đông Dương gật đầu: "Có ạ! Con đang đói.""Tối hôm qua không ăn hay sao? Con còn chưa kể với dì, tại sao đang yên đang lành, chân lại mất tri giác?"Kiều Đông Dương thở dài, tâm sự chuyện tối qua, triệt để xem nhẹ Liễu Bắc Diệp.Liễu Bắc Diệp ăn một thìa cháo, cảm giác không có hương vị gì.Vẫn là đồ của Kiều Đông Dương nấu ngon hơn chút..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...