Kiều Đông Dương không thể đưa hoa đúng giờ.Không chỉ không đúng giờ, cậu còn muộn chính xác năm mươi tám phút.
Tài xế vất vả lắm mới chạy xe đến gần chỗ công ty khách hàng, nhưng không muốn đi tiếp: "Cậu xem, phía trước tắc kinh khủng, tôi không cố chen được nữa đâu, nếu không cả tối nay sẽ kẹt ở đây mất!"Chậm lâu như vậy, Kiều Đông Dương đã chết lặng, cậu mang mười bó hoa hồng xuống khỏi xe.Một giây trước còn xinh đẹp mĩ miều, một giây sau khi đóng cửa xe, mưa to ập xuống, cả hoa lẫn Kiều Đông Dương, trong khoảnh khắc đều trở nên vô cùng chật vật.Cậu bị khách hàng mắng một trận.
Khách hàng là người tri thức, không buông lời thô tục gì.
Nhưng chị ta đi giày cao gót, mặc trang phục công sở tinh xảo, đứng trong đại sảnh trang hoàng, nghiêm túc mà lạnh lùng giáo huấn cậu, khiến cậu cúi đầu đến không thể thấp hơn.
Kiều Đông Dương biết, cậu không nên khép nép như vậy, không nên cam chịu như vậy.
Người này không phải mẹ cậu, càng không phải anh trai của cậu.Nhưng quả thật do cậu làm sai.Cả người cậu ướt sũng, nước nhỏ giọt xuống mặt đất, đọng thành vũng dưới chân, tương phản cực kì rõ ràng với vị khách trước mặt.
Đã rất lâu rất lâu rồi, không ai hà khắc với cậu như vậy.
Cậu nghe được khách hàng mắng: "Không biết giữ lời!" Cậu sợ nhất bị nói như vậy, rốt cuộc nhỏ giọng phản kháng: "Em xin lỗi, giữa đường trời đổ mưa to, kẹt xe..."Vị khách cắt lời không chút nể mặt: "Vậy tại sao cậu không cầm ô? Công ty tôi cách tiệm cậu không xa, đi bộ hơn hai mươi phút là tới.
Hoặc có thể tìm ai đó đưa hộ? Thứ lỗi tôi nói thẳng, cậu hoàn toàn không hợp kinh doanh! Nếu không đủ năng lực, ngay từ đầu đừng nhận đơn của tôi.
Còn đã nhận, thì phải làm cho tốt!Nếu không phải khu này còn một nhà bán hoa nữa, chúng tôi phải giải quyết thế nào? Coi như cậu trẻ người non dạ, tôi không nói gì thêm, nhưng về sau sẽ không mua chỗ cậu nữa, cậu tự lo cho tốt! Sau này trước khi nhận việc, xin hãy tự nghĩ xem có đủ khả năng làm hay không!" Nói xong, vị khách quay lưng liền đi.Âm thanh của giày cao gót, thanh thúy, êm tai, lại lạnh lùng.Kiều Đông Dương cúi đầu, khóe mắt hơi cay.
Cậu cố gắng ôm hết mười bó hoa tàn vào lòng, xoay người ra ngoài.Trong mưa to, căn bản không thể bắt được xe, cậu cũng không tha thiết bắt xe, bần thần đi bộ.
Lời của vị khách kia còn văng vẳng bên tai.
Cậu thấy, chị ta nói rất đúng, cậu thường xuyên làm những chuyện vượt quá khả năng của chính mình.Hoa trong lòng càng ngày càng nhẹ, nhưng cậu không muốn buông tay.Giữa dông tố, trong thiên địa như chỉ còn mình cậu, từng tế bào đều cảm nhận được rõ ràng sức mạnh của cuồng phong.Đôi chân bỗng nhiên đau mỏi.Tầm mắt cực kì mơ hồ, cậu thậm chí không thể nâng tay lau nước mưa trên mặt, cậu biết bản thân không thể tiếp tục như vậy, bác sĩ đã dặn dò quá nhiều lần, cậu phải bảo vệ đôi chân thật tốt.
Chân cậu, chính là mạng của cậu.Cậu bắt đầu bước nhanh hơn, cửa hàng đã ở rất gần rồi, chỉ cần băng qua một con đường nữa, "Tâm Quang" sẽ ở trước mặt cậu.Nhớ rõ hồi khai trương, anh trai cậu liên tục chê tên này quê mùa, nói thà đặt "Đông Dương" còn hay hơn.
Nhưng cậu kiên trì giữ nó, cảm giác chữ "Quang" vô cùng kì diệu, là một chữ có thể khiến người ta tràn ngập năng lượng trong nháy mắt.Cậu thích.Hiện tại, cửa hàng đã ở ngay trước mặt, cậu hít sâu một hơi, đợi đèn xanh sáng lên, lập tức bước sang đường.Gom hết hoa sang một bên tay, tay còn lại thò vào túi quần tìm chìa khóa, nhưng không tìm được gì.
Câu ngây người một lúc, chợt nhớ ra, mình không mang chìa khóa, chìa khóa lại bị khóa trong tiệm.Ngẩng đầu nhìn cửa hàng, dưới chân bất cẩn dẫm phải lá ngô đồng , rất trơn, hai chân vốn vô cùng đau mỏi, cuối cùng té ngã.Mấy bó hoa vương vãi đầy đất.Liên tục "A a" vài tiếng, Kiều Đông Dương đau đến chảy nước mắt, đây hoàn toàn là nước mắt sinh lý.
Chống mặt đất muốn đứng dậy, chân lại tê rần, không cách nào đứng được.
Trong khoảnh khắc, cậu cực kì hoảng sợ, sợ chân mình lại xảy ra vấn đề.
Nhưng thói quen lạc quan nhiều năm qua nói cho cậu biết, đừng nghĩ nữa, phải chịu đựng đứng lên.Bên cạnh không có gì để tựa vịn, cậu rốt cuộc không bận tâm nổi đến mấy bó hoa, thử bước từng bước nhỏ, chân run lên bần bật, cậu cố gắng dò bước cẩn thận hơn.Nhưng chờ cậu mò mẫm về tới hiên nhà, đập vào mắt là chậu hoa anh thảo bị nước mưa đánh nát, nụ hoa mảnh mai đã không còn.Cậu giật mình tại chỗ, cậu quên, quên chậu hoa anh thảo.Nước mắt vốn đã ngừng, lại bất giác rơi xuống.Vị khách kia nói quả không sai, việc gì cậu cũng làm không tốt.
Ngay cả một chậu hoa cũng không chăm sóc nổi.
Vì sao cậu nhất định phải mang ra chụp ảnh? Vì sao chụp xong không nhớ rõ cầm vào? Vì sao bao giờ cũng chỉ nhặt mè vừng mà bỏ quên dưa hấu?Vì sao cậu lại vô dụng như vậy?Cậu khom lưng ôm lấy chậu hoa, đôi chân không chống đỡ nổi sức nặng, cả người ngã quỳ xuống đất.
Lần này hai chân triệt để không còn tri giác, cậu rốt cuộc không đứng dậy được.Liễu Bắc Diệp từ Tô Châu về Thượng Hải, xe chạy đến một nửa, vẫn đang trên đường cao tốc, trời đổ mưa to.Nghe thấy tiếng mưa rơi, Liễu Bắc Diệp hướng mắt ra ngoài.
Mấy ngày nay anh đều ở Tô Châu, tò mò không biết hiện tại cửa tiệm của thằng nhóc ngốc ra sao, vốn định trở về sẽ ghé qua xem một, dù sao cũng là việc anh ôm đồm vào người.
Nhưng hiện tại thấy mưa to như vậy, lại có chút do dự.
Thằng nhóc ngốc kia, chắc cũng về nhà rồi?Đến nội thành, tài xế hỏi anh: "Ngài về nhà hay về công ty?"Anh do dự một lát: "Về nhà đi.""Vâng."Ngay lúc tài xế chuẩn bị ngoặt xe, anh lại đổi ý: "Mà thôi, lái qua tiệm hoa trước."Xe cách cửa hàng càng ngày càng gần, Liễu Bắc Diệp nhìn qua, thấy trừ đèn đường, tất cả hàng quán đều đóng cửa, không nhà nào sáng đèn.
Tài xế nhân tiện nói: "Đài khí tượng nâng mức báo động đỏ, chắc họ đóng sớm cho an toàn!"Liễu Bắc Diệp gật đầu, thu tầm mắt: "Vậy về nhà đi."Anh cúi đầu tiếp tục xem tài liệu, lại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ra ngoài.
Tài xế đang chuyển hướng xe, anh gấp giọng ngăn: "Đợi đã!" Dưới màn mưa, anh loáng thoáng thấy một bóng người trước cửa hàng bán hoa.
Dưới mái hiên, người đó giấu mình trong bóng tối, không nhìn kỹ, thật sự sẽ không phát hiện được.Anh thò tay định mở cửa xe, tài xế nói: "Ông chủ, để tôi xuống lấy ô, ô ở ngay cốp xe thôi.""Không cần, tôi chỉ xuống nhìn một lát."Liễu Bắc Diệp đẩy cửa xuống xe, đi về phía trước vài bước, lúc này rốt cuộc thấy rõ, người kia đích xác là Kiều Đông Dương.Đây là lần đầu tiên Liễu Bắc Diệp thấy Kiều Đông Dương như vậy.Tựa như con mèo hoang, lấm lem, ướt đẫm.
Mà không, còn không bằng mèo hoang.
Mưa to gió lớn, mèo hoang có ngốc cũng biết tìm chỗ trú mưa, mà cậu ta lại ngồi bất động ở đây, tư thế hai chân có phần quái lạ.Mưa quá lớn, Liễu Bắc Diệp cố mở to mắt, đi tới trước mặt cậu, lên tiếng: "Kiều Đông Dương!"Kiều Đông Dương không hề phản ứng."Này, Kiều Đông Dương!" Anh lại gọi một tiếng.Kiều Đông Dương vẫn không hề phản ứng.Liễu Bắc Diệp ngồi xổm xuống, gọi: "Kiều Đông Dương? Cậu ngồi đây làm gì?"Kiều Đông Dương lúc này mới hồi hồn, cậu chậm rãi ngẩng đầu, mái tóc rối tung vì nước mưa, trong lòng ôm chậu hoa tàn, thẳng tắp nhìn anh.Liễu Bắc Diệp có chút lo lắng: "Kiều Đông Dương, cậu sao vậy? Còn biết tôi là ai không?"Kiều Đông Dương đột nhiên bật khóc, khóc rất lớn, tiếng khóc át cả tiếng mưa, làm Liễu Bắc Diệp thiếu chút nữa hoảng sợ bật dậy.Từ lúc hai chân mất tri giác, trong đầu Kiều Đông Dương chỉ có một ý niệm: Mình lại tàn phế.
Ngoài điều đó ra, cậu không nhớ nổi bất cứ một ai, bất cứ một điều gì.
Cậu không dám nghĩ, hoàn toàn không thể nghĩ, nếu lần này lại liệt, hết thảy mọi thứ sẽ trở về vạch xuất phát như thế nào.
Hoặc thậm chí còn tệ hơn.Thình lình, trước mặt xuất hiện một người, là người quen của cậu.Dây thần kinh bị kéo căng đến tận cùng, vào lúc này rốt cục đứt đoạn."Cậu đừng khóc nữa, cậu làm sao vậy?" Liễu Bắc Diệp sợ nhất người khác khóc, mẹ anh xem quảng cáo cũng có thể khóc, khóc cả giờ liền, anh sợ thật sự.
Hiện tại em trai ngốc nhà họ Kiều khóc thành như vậy, làm anh có chút hoảng."Chân em liệt rồi..." Kiều Đông Dương khóc lớn, giọng nói tràn đầy tuyệt vọng."..." Liễu Bắc Diệp cúi đầu nhìn chân cậu, "Còn đứng dậy được không?"Kiều Đông Dương không nói một lời, chỉ lớn tiếng xả cổ họng khóc.Liễu Bắc Diệp vươn hai tay, muốn ôm lấy cậu, Kiều Đông Dương phản xạ có điều kiện rụt nửa người trên về phía sau.Liễu Bắc Diệp vô thức mềm giọng: "Cậu không đi được, để anh ôm cậu đi bệnh viện.
Không sao hết, chân cậu sẽ chữa được thôi."Kiều Đông Dương ngẩng đầu nhìn anh."Tin anh." Liễu Bắc Diệp nói, trong âm điệu tràn đầy sức mạnh trấn an.Kiều Đông Dương nhìn anh vài giây, nhỏ giọng đáp: "Em tin anh."Liễu Bắc Diệp "Ừ" một tiếng, bế cậu lên, một lần này Kiều Đông Dương không né tránh.Vị tài xế vẫn luôn do dự đứng một bên không biết có nên can thiệp không, lúc này cầm ô lại gần che cho hai người, nhân tiện hỏi: "Ông chủ, để cậu ấy ngồi trước hay ngồi sau?"Liễu Bắc Diệp cúi đầu nhìn Kiều Đông Dương, nói: "Ngồi sau cùng tôi.""Dạ vâng."Vào xe, Liễu Bắc Diệp vốn định để Kiều Đông Dương ngồi một bên, nhưng cậu cong cứng người, rúc vào lòng anh.
Anh thở dài, không nỡ đẩy cậu xuống, đành nhẹ giọng nói: "Đi thôi, đến bệnh viện gần nhất."Xe lăn bánh rời khỏi tiệm hoa, mưa vẫn nặng hạt như cũ.Trên đường không một bóng người, chỉ có chiếc xe này của bọn họ, cùng bốn ánh đèn pha chiếu rọi trong màn đêm..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...