Trong lúc tài xế đi mua hoa, Liễu Bắc Diệp đã tới văn phòng giám đốc."Giám đốc Vương của chúng ta một bên oán giận vị trí công ty không tốt, một bên lại trang trí văn phòng huy hoàng như vậy.
Không biết rốt cục ông thích nơi này, hay là không?" Liễu Bắc Diệp ngồi trên ghế chuyên dụng của giám đốc, ngả ra sau, hai chân ưu nhã gác lên bàn công tác, liếc nhìn giám đốc Vương cười trừ làm lành."Nào có nào có, ha ha." Giám đốc Vương lau lau mồ hôi, không biết nên trả lời ra sao."Phòng làm việc của tôi còn chưa bằng thế này.
Bức tranh treo tường kia, không dưới mười vạn là không mua được, phải chứ?""Chủ tịch Liễu nói đùa vui quá.""Không vui chút nào." Liễu Bắc Diệp cười lạnh một tiếng, đang chuẩn bị nổi giận.
Ngoài cửa chợt có tiếng đập cửa, Liễu Bắc Diệp trầm giọng, "Ai?""Ông chủ, mua hoa về rồi."Giám đốc Vương trơ mắt mình nét mặt Liễu đại thiếu dần trở nên dịu dàng, nói: "Vào đi."Tài xế vui tươi hớn hở tiến vào, bỏ qua sự tồn tại của giám đốc Vương, đi thẳng tới trước mặt Liễu Bắc Diệp, đưa hoa cho anh: "Ông chủ, đây là hoa chuông, là hoa báo tin vui, mang ý nghĩa lời chúc phúc từ phương xa! Cậu chủ quán nói màu trắng thích hợp với ngài."Liễu Bắc Diệp thu hai chân, ngồi thẳng, thò tay tiếp nhận bó hoa, gật gật đầu, tài xế lúc này mới rời đi.
Trước lúc rời đi, còn nhớ đem cửa đóng kín.Liễu Bắc Diệp cúi đầu nhìn hoa, bất chợt hỏi: "Giám đốc Vương thấy hoa này thế nào?""Ôi chao! Chưa bao giờ tôi thấy loại hoa nào đẹp như thế! Quá đẹp! Sao lại đẹp được đến vậy? Con mắt chọn hoa của chủ tịch Liễu quả thật tinh tường!""Giám đốc Vương biết vì sao doanh thu công ty lúc nào cũng kém không?""Vì sao ạ?" Giám đốc Vương khiêm tốn nghe răn dạy."Chính là bởi vì miệng lưỡi của ông rất giả tạo!"Ha ha..."Liễu Bắc Diệp đứng dậy, ra ngoài: "Gọi mọi người tới họp, đích thân tôi sẽ hướng dẫn cách tăng doanh thu.""Dạ dạ dạ!"Liễu Bắc Diệp mở họp một buổi chiều, toàn bộ công nhân viên run như cầy sấy tiễn anh rời đi.Đứng trước cổng lớn công ty, anh xoay người nói với giám đốc Vương, không chút nể mặt: "Giám đốc Vương, nếu doanh thu quý này không tăng, tháng tám tôi sẽ chuyển văn phòng đến.
Nếu doanh thu quý ba vẫn không tăng, chữ 'Giám đốc' của ông cũng không cần làm gì!"Giám đốc Vương không dám nhiều lời, chỉ biết ra sức gật đầu.Liễu Bắc Diệp muốn đi, lại đột nhiên hỏi: "Cô Đỗ đâu rồi?"Đỗ Tiểu Vũ ngẩn người, khép nép lo sợ giơ tay: "Tôi, tôi ở đây.""Cô lại đây, tôi có lời muốn nói.""Vâng..."Liễu Bắc Diệp lại mang hoa về nhà, vừa lúc bắt gặp Liễu Nam Quân.Liễu Bắc Diệp có chút mất tự nhiên, đang định nói điều gì che giấu, Liễu Nam Quân đã bổ nhào tới trước mặt: "Anh, anh cho em bó hoa này đi!!"Liễu Bắc Diệp nhíu mày: "Cho làm gì?""Ôi chao, anh cứ cho đi!""Đây là của anh!""Anh keo kiệt thế? Một bó hoa thôi mà!" Liễu Nam Quân trợn mắt há hốc mồm.Liễu Bắc Diệp ôm chặt hoa, bước thẳng về phòng, không để ý đến cậu.Dạo gần đây Liễu Nam Quân đang theo đuổi người trong mộng, cậu cảm thấy bó hoa kia cực kì hợp với Trương cô nương.
Thấy anh trai lên lầu, cậu lẩm bẩm: "Có gì đặc biệt chứ, đã vậy em sẽ hỏi Đông Dương, người ta làm được hết!"Cậu thừa dịp Liễu Bắc Diệp đi tắm, vụng trộm vào phòng ngủ chụp bó hoa, sau đó gửi cho Kiều Đông Dương, hỏi: Đây là hoa gì? Chỗ cậu có không? Tớ muốn tặng cho bạn Trương!Kiều Đông Dương đã đóng quán về nhà, nhìn thấy tấm ảnh kia, nhất thời đứng sững trên đường.
Đó là hoa của cậu, trên giấy gói còn in logo của cửa hàng cậu! Cậu lập tức hỏi: Cậu lấy ở đâu vậy?Liễu Nam Quân trả lời: Anh tớ mang về, keo kiệt lắm, không chịu cho tớ.
Chỗ cậu có không?Kiều Đông Dương hít sâu, thật không thể ngờ được.
Tên thần kinh họ Liễu kia quá âm hiểm giả dối! Hóa ra tiền lãi hôm nay đều là của anh ta, chắc hẳn anh ta đang cực kì đắc ý!Trời đất không dung tha!Còn cả tên đến mua hoa nữa! Cậu nhớ kỹ rồi đó!Thoạt nhìn lương thiện thành thật! Giỏ hương tuyết lan lần trước cũng là anh ta xách đi! Lần đó cậu còn không tính tiền! Người nọ nhất định là tay sai của Liễu thần kinh!Liễu thần kinh sẽ chê cười cậu cỡ nào?!Cách ngày, Liễu Nam Quân đến tiệm lấy hoa, bởi vì tặng cho phái nữ, Kiều Đông Dương chọn hoa chuông màu hồng nhạt và trắng, điểm thêm mấy bông hồng giai nhân.
Liễu Nam Quân vui vẻ liên tục gật đầu, cầm di động: "Bó này đẹp hơn, ai cần của ông ấy! Chụp một bức gửi cho ông ấy, để ông ấy tức chết!"Kiều Đông Dương không lời nào để nói, chỉ hỏi: "Bao giờ cậu đi?""Haiz, không biết.
Cậu mở tiệm cũng không có thời gian nghỉ ngơi, hay hôm nào mình ra ngoài chơi một chuyến?""Ừ, cậu cứ lựa ngày đi.""Ok!" Liễu Nam Quân ôm bó hoa, "Chờ tớ báo lại, chắc khoảng mấy ngày nữa, thôi tớ đi trước đây.""Đi đi, tớ lấy thêm mấy bông hồng giai nhân cho cậu, chúc cậu sớm ôm được giai nhân về."Liễu Nam Quân vui vẻ nói: "Mượn lời hay của cậu!" Dứt lời, cậu phất phất tay, chạy ra khỏi cửa hàng.Kiều Đông Dương chống cằm, nhìn Liễu Nam Quân lái xe rời đi.
Phía đối diện, Văn Viễn lại đứng ngoài tiệm trà sữa, phát tờ rơi quảng cáo cho tiệm của Văn Lộ.
Đây là anh tự bỏ tiền túi làm, Văn Lộ muốn ngăn cũng không được, chỉ có thể bất đắc dĩ đứng nhìn.Kiều Đông Dương hứng thú quan sát hết thảy, cậu nghĩ, có lẽ cũng nên tặng chị Văn Lộ một bó hoa chuông.Mùa xuân đến, hi vọng mọi người đều có tin tức tốt.Đương nhiên, nếu việc kinh doanh của cậu khá khẩm hơn, liền càng tốt.Thế nhưng, việc kinh doanh vẫn đều đều bình thường, mỗi ngày có thể thu mấy trăm đã là không tệ.Một ngày này, chị Đỗ bước vào cửa hàng.Đầu óc Kiều Đông Dương hơi mơ hồ, nhưng nhờ những tình huống đặc biệt, cậu có thể nhớ kỹ một vài người.
Chị Đỗ là một trong số đó, cậu đứng dậy cười nói: "Em chào chị.""Chào em, em còn nhớ chị sao?""Dạ vâng, chị nói cuối tuần đến xem em cắm hoa, nhưng mãi không thấy tới.""Ôi, lần trước cuối năm bận rộn, sang đầu năm cũng tất bật không kém, cuối tuần chị lại hay phải tăng ca.""Dạ vâng, vất vả thật."Chị Đỗ cười cười, đảo mắt nhìn giá bày hoa.Kiều Đông Dương hỏi: "Chị muốn mua hoa gì? Mua cho ai?" Cậu nhớ giỏ hương tuyết lan lần trước, nhỡ đâu chị Đỗ tự mua cho mình, ai biết lại bị Liễu thần kinh cướp mất.
Trước mặt anh ta, ai cũng là người bị hại.Đỗ Tiểu Vũ nghĩ đến những lời chủ tịch Liễu dặn dò..."Về sau, ngày nào cô cũng đến cửa hàng đó mua hoa cho tôi.""Cửa...!Cửa hàng nào ạ?""Chỗ góc đường."Đỗ Tiểu Vũ suy nghĩ một lát, đến cùng dũng cảm nói: "Nhưng ngày nào cũng đến mua thì rất lạ."Liễu Bắc Diệp chưa tính đến việc này, anh chỉ cảm thấy thằng bé kia mở tiệm, ngày nào cũng không có khách rất đáng thương.
Liễu Nam Quân nói đúng, cậu ta không khỏe, anh trai lại không ở bên, một mình sinh tồn ở chốn này quả thật vất vả.
Anh không đến mức chấp vặt với trẻ con, không biết thì thôi, còn tận mắt chứng kiến rồi, giúp được thì nên giúp.
Cố tình lòng tự trọng của thằng nhóc kia quá cao, anh chỉ có thể để người khác mua thay.Hiện tại nghe người ta nói, ngày nào cũng mua thì rất lạ, anh nhíu nhíu mày, "Vậy một tuần hai lần, chọn loại đắt.
Lát nữa sẽ có người liên hệ với cô, phụ trách chi trả tiền mua hoa cho cô.""..." Đỗ Tiểu Vũ trợn mắt há hốc mồm."Chuyện này, cô biết tôi biết." Liễu đại thiếu nói xong, nghênh ngang rời đi.Để mặc Đỗ Tiểu Vũ ở lại, bị giám đốc Vương kéo đến văn phòng nói chuyện, sống chết muốn biết bọn họ nói những gì, Đỗ Tiểu Vũ sống chết không chịu mở miệng.
Mấy ngày sau, cô luôn cảm giác ánh mắt giám đốc Vương nhìn mình soi soi mói mói.Dọa chết người có được hay không?!"Chị Đỗ?" Kiều Đông Dương gọi.Đỗ Tiểu Vũ lấy lại tinh thần, cười đáp: "Dạo này có hoa gì đẹp?""Nhiều lắm ạ, hôm nay có thược dược màu hồng, màu trắng đều rất đẹp, chị xem!"Phụ nữ vốn thích hoa, cô vừa thấy liền thích: "Loại này loại này!" Dù sao ông chủ trả tiền, cô có thể thoải mái vung tay.Kiều Đông Dương lấy ba bông thược dược hồng nhạt, kèm thêm mấy cành hoa chuông trắng: "Loại này là hoa chuông, đẹp phải không ạ?""Đẹp lắm!" Cô yêu cầu, "Em lấy thêm mấy cành đi, chị không thiếu tiền."Kiều Đông Dương cười rộ: "Chắc chị định cắm trong văn phòng? Nếu vậy bó dày quá sẽ không đẹp!"Đỗ Tiểu Vũ cười "Ha ha", không tiện nói nhiều.Kiều Đông Dương bó xong, đưa hoa cho khách.Đỗ Tiểu Vũ trả tiền, ôm hoa đi, chụp ảnh gửi cho trợ lý của chủ tịch Liễu, chứng minh mình làm việc vô cùng nghiêm túc.Kiều Đông Dương không hề hay biết, cậu vui tươi hớn hở cất tiền, chỉnh lại hoa trong thùng.Hoa chuông ít đi trông thấy, dạo này rất nhiều người có nhu cầu, nhất là Liễu Nam Quân, ba ngày liền đều tặng.Cậu nghĩ, phải nhập thêm mới được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...