Một lát sau.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, ngực đau nhức, bụng cũng đau, nỗi đau đớn như thiêu đốt, khiến nàng không ngừng vã mồ hôi lạnh, nhưng nàng chỉ cắn
chặt đôi môi trắng bệch, cho đến khi chảy máu.
Nàng đau quá phải thốt lên: “Ngọc cô cô, ta đau quá…”
Ngọc cô cô thấy thế liền kinh hãi, xoay người chạy ra: “Nô tỳ đi thỉnh Thái y tiến vào.”
Chỉ thấy một nam tử đi đến, ung dung cười khẽ, đối với dáng vẻ đau đớn
của Khinh Tuyết, không chút khẩn trương lo lắng, như thể tất cả chỉ nằm
trong sự dự đoán của hắn.
Hắn chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, cầm lấy bàn tay trắng nõn như tuyết,
đưa tay ra chẩn mạch, rồi sau đó nói: “Đây là do thuốc có tác dụng, độc
tố trong người nương nương tích tụ lâu ngày, chỉ có thể lấy độc trị độc, lúc này dược hiệu phát tác, khó tránh được đau đớn.”
Khinh Tuyết vừa nghe liền hiểu, nhưng dự đau đớn đấy không nằm trong tầm chịu đựng của con người.
Đôi môi nàng loang lổ vết máu.
Những ngón tay ngọc nhỏ dài, níu chặt lấy đệm chăn, như muốn níu đến rách vải.
Nàng rên rỉ quằn quại, chỉ muốn bớt đau một chút, lại phát hiện ra, việc đấy quá khó khăn…
Thật quá đau đớn…
Từng giọt lệ nhẹ nhàng trào ra.
Nàng nhắm mắt, nhẫn tâm chặt đứt dòng lệ, nàng không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của bản thân.
Nước mắt là thứ vô dụng nhất trên đời.
Chỉ có người vô dụng mới rơi lệ!
Tất cả nước mắt của nàng, đã cạn từ khi mẫu thân qua đời, không, chút
đau đớn này đã là gì, nàng không được khóc ! Không được khóc !
Khinh Tuyết nhắm mắt, hít sâu, cắn chặt răng để nén đau.
Chu Đãi nhìn Khinh Tuyết với ánh mắt tràn ngập tán thưởng, hắn không thể tưởng được, trên đời này lại có nữ tử chịu được đau đớn đấy.
Tuy rằng hắn chưa từng trải nghiệm sự đau đớn đấy, nhưng hắn vẫn biết là đau đớn đến mức nào.
Nhưng nữ tử trước mắt, không những không kêu đau, còn không rơi nước
mắt, cho dù có là đại nam nhân cũng sợ là không làm được thế!
Rốt cục nữ tử này là người thế nào?
Rõ ràng nhìn qua thì nhu nhược, yếu đuối nhỏ nhắn, nhưng tại sao tính tình lại quật cường thế?
Thật sự là đánh vỡ cảm nhận về mỹ nữ của hắn.
Bình sinh hắn ghét nhất là mỹ nữ, lúc nào cũng nhu nhược yếu ớt, động cái là khóc lóc sướt mướt!
Rốt cục hắn mở miệng: “Nếu là đau, sau này đừng tàn nhẫn với mình thế nữa!”
Khinh Tuyết vừa nghe liền mở mắt, vẻ mặt kinh hãi, nhìn Thái y trước
mắt, gương mặt thanh tú, tuấn lãng vô cùng, mặc áo vải thô, lại chẳng
khiến hắn có nửa phần hèn kém.
Rốt cục hắn là ai, lại biết chuyện của nàng.
Ý tứ trong lời nói của hắn rất rõ ràng, hắn đã biết tất cả.
Nàng nheo mắt, không rõ là địch hay là bạn, nàng không thể đoán ra. Hành động của nàng rất kín đáo, chỉ có nàng và Trương Thái y biết thôi.
Những người khác, nhất định là không thể biết!
“Ta không rõ lời Thái y nói có ý gì?” Khinh Tuyết nhẹ giọng nói, ánh mắt khẽ lóe lên vài tia sắc bén, môi nở một nụ cười thản nhiên.
Chu Đãi nhìn bộ dạng của nàng, cũng chỉ cười: “Nương nương không biết
tai vách mạch rừng sao? Nếu có nói cũng nên chú ý xung quanh!”
Khinh Tuyết nhớ ra cuộc đối thoại với Ngọc cô cô khi nãy: “Ngươi nghe trộm cuộc đối thoại của ta?”
“Sao lại nói là nghe trộm? Chẳng qua là đúng lúc Chu Đãi muốn tiến vào
xem nương nương tỉnh lại hay chưa, ai ngờ vừa đi đến cửa lại nghe thấy
mấy lời không nên nghe thấy.” Chu Đãi cười nói.
Khinh Tuyết ném cho hắn một cái nhìn sắc như dao: “Ngươi muốn thế nào?”
“Ta không muốn thế nào cả! Chu Đãi chỉ là một Thái y, chỉ để ý đến người bệnh, mặc kệ những chuyện khác.” Chu Đãi cười nói, nhìn nữ nhân trước
mắt, nói với vẻ rất hứng thú.
Nàng thật sự không giống nữ tử bình thường.
Một vẻ đẹp rất quật cường.
“Ngươi sẽ không lộ chuyện ra ngoài?” Khinh Tuyết hỏi, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng kiên định nhìn Chu Đãi chằm chằm, nàng phải nghe được
hắn cam đoan.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chẳng những kiếm củi ba năm thiêu một
giờ, hơn nữa chỉ sợ kế hoạch báo thù của nàng sẽ được đặt dấu chấm hết
tại đây.
Nếu để Hách Liên Bá Thiên biết nàng là nữ tử thủ đoạn như thế, hắn tuyệt đối sẽ không sủng ái nàng nữa.
“Vì cớ gì ta phải nói ra ngoài?” Chu Đãi hỏi lại, nhìn Khinh Tuyết chăm chú.
Khinh Tuyết bị hắn vặn lại, nhất thời, không biết phải trả lời thế nào.
Vì cớ gì hắn phải nói ra ngoài?
Câu hỏi này thật kỳ quái.
Khinh Tuyết cắn răng, nhất thời không biết trả lời thế nào mới phải.
“Uhm, quả nhiên đánh lạc hướng sẽ khiến người ta mất tập trung với đau
đớn, ngươi xem, vốn dĩ ngươi đang rất đau đớn, bị ta đánh lạc hướng rồi, quả nhiên là quên cả đau! Ha ha…” Chu Đãi cười nói.
Khinh Tuyết nghe xong mấy lời này, vẻ mặt nặng nề bắt đầu nứt vỡ, cơn đau lại bắt đầu kéo đến.
Nàng cắn răng, tuy nàng đang rất đau đớn, nhưng nỗi đau thể xác chả thấm vào đâu so với nỗi sợ hãi trong lòng, đối với Chu Đãi này, nàng vừa hận lại vừa giận, còn có sợ hãi.
Đúng vậy, điểm yếu của mình bị kẻ khác nắm trong tay, sao có thể không sợ chứ?
“Chuyện này ngươi không có chứng cớ, dù nói ra ngoài, không nhất thiết
sẽ có người tin tưởng.” Khinh Tuyết nói, nhưng nàng biết, lập luận này
của nàng chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Bởi vì một khi truyền ra ngoài, mặc kệ là đúng hay không, nhất định sẽ tạo thành bóng ma trong lòng Hách Liên Bá Thiên.
“Ta nói rồi, chuyện không liên quan đến ta, ta sẽ không tiết lộ nửa chữ, nữ nhân như ngươi thật quá nhàm chán!” Chu Đãi có chút bất mãn nói, rồi sau đó đứng lên: “Không nói nữa, ta đi bốc thuốc cho ngươi, độc trong
người ngươi, qua đêm nay, sẽ không còn gì nữa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...