Nửa tháng sau, thân thể Khinh Tuyết vẫn không khỏe hơn, ngược lại còn càng lúc càng thêm suy yếu.
Vẻ mặt lúc nào cũng mệt mỏi.
Cả người gầy yếu nhanh chóng.
Hách Liên Bá Thiên nhẹ nhàng mơn trớn hai má của nàng: “Có phải dạo này
thân thể không được thoải mái đúng không? Tại sao lại càng lúc càng gầy, hơn nữa sắc mặt cũng càng lúc càng tái nhợt.”
Vốn dĩ da dẻ nàng trắng nõn, thời gian gần đây lại tái nhợt như tờ giấy, lộ ra sắc vàng vọt gầy gò, thoạt nhìn, như người bệnh nặng đã lâu.
Nhưng lần này nàng bệnh cũng đã nửa tháng, trong khoảng thời gian này
cũng không ngừng chẩn mạch bốc thuốc, vì sao lại suy yếu đến mức đấy,
hơn nữa so với người đang bệnh còn gầy yếu hơn.
Khinh Tuyết nhẹ nhàng dựa cả người vào lòng Hách Liên Bá Thiên, đáy mắt xẹt lên một tia dị sắc.
Nàng đã sớm dự đoán được Hách Liên Bá Thiên sẽ không thật tâm tìm ra
hung phạm, hắn đã biết Linh Phi chính là hung thủ từ sớm, thế nên mới cố ý để Hoa Phi đi thăm dò, mà Hoa Phi làm sao có thể truy ra Linh Phi
chứ?
Chuyện này, chỉ có thể tự tay nàng làm mới xong.
Gia tộc chống lưng cho Hoa Phi và Linh Phi đều không đơn giản, nếu muốn trừ khử ai trong hai người, đều không phải là chuyện dễ.
Hành động lần này, nhất định sẽ dây dưa đến triều đình.
Trừ phi có thể bắt quả tang tại trận.
Nàng thầm cười trong lòng, nàng sẽ không nhất thời nhân từ mà buông tha
Linh Phi, nếu để người ta coi thường một lần, chỉ sợ về sau sẽ tai họa
vô cùng.
“Thần thiếp cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy thời gian gần đây ăn không
ngon, tinh thần chán nản, cả ngày mệt mỏi.” Khinh Tuyết chậm rãi nói,
ngữ khí cũng có chút yếu đuối vô lực.
Nàng không giả vờ, quả thật là lúc này nàng ở trong tình trạng hữu khí vô lực, buồn bực vô cùng.
“Có mời Thái y đến chẩn mạch chưa.” Hách Liên Bá Thiên hỏi.
Khinh Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu: “Thiếp thân nghĩ hẳn là không đáng ngại,
nếu mời Thái y đến, bệnh vặt cũng phải uống thuốc, thần thiếp sợ thuốc
đắng!”
Ngữ khí của nàng có chút hờn dỗi, yêu kiều êm ái, rất động lòng người, như đi thẳng vào đáy lòng.
“Bởi vì sợ thuốc đắng, thế nên không mời Thái y chẩn trị?” Hách Liên Bá
Thiên nhẹ nhàng cười, không thể tưởng được nàng cũng có lúc trẻ con như
thế.
“Dù sao cũng chỉ là một chút mệt mỏi, không có gì đáng bận tâm.” Khinh Tuyết cười nói.
Đột nhiên nàng cảm thấy buồn nôn ghê ghớm, một luồng khí nóng trào lên cổ họng.
Trong lúc nhất thời mặt nàng trở nên tái nhợt.
Nàng vội vã ôm ngực.
Mới cúi đầu, liền nôn ra một ngụm máu đen.
Ngụm máu kia có màu đỏ sậm chuyển đen, rơi trên long bào màu vàng kim, vô cùng nổi bật, trong lòng Hách Liên Bá Thiên cả kinh.
Hắn liền đỡ lấy nàng: “Tuyết Nhi, nàng làm sao vậy?”
Rồi sau đó quay ra cửa hô lớn: “Mau, mau truyền Thái y đến!”
Dứt lời, nhanh chóng ôm lấy nhân nhi trong lòng, đi về phía giường.
Nàng đã ngất đi, mắt nhắm chặt, hai hàng mi dài che kín, phủ bóng đen ám ảnh lên gương mặt trắng nhợt.
Đôi môi trắng bệch, khóe môi rỉ máu.
Sắc mặt tái nhợt ẩn sắc xanh đen.
Hách Liên Bá Thiên nheo mất, vầng trán trắng bóc của nàng giờ bị hắc khí ngưng tụ, vừa nhìn đã biết là bị trúng độc.
Có người dám hạ độc trong hậu cung, xem ra, những kẻ kia, càng lúc càng làm càn !
Hắn đã không muốn truy cứu một lần, không ngờ những kẻ đó còn dám ra tay lần hai!
Sắc mặt hắn trở nên nặng nề, ngồi bên giường nhìn Thái y chẩn mạch, Thái y tới lần này không phải Trương Thái y, mà là một người khác, nghe nói
Trương Thái y đã xin phép về quê thăm người thân.
Nhìn qua thì Thái y này tương đối trẻ tuổi, sấp xỉ 30 tuổi.
Bộ dạng anh lãng. Tướng mạo có vài phần xuất chúng.
Sau khi chẩn mạch, ánh mắt hắn lộ vẻ khiếp sợ.
Hách Liên Bá Thiên nhìn bộ dạng của hắn, hỏi: “Rốt cục là Tuyết Phi bị bệnh gì?”
Thái y quay đầu, nghiêm cẩn nói: “Tuyết Phi nương nương không phải bị bệnh, là nàng trúng độc.”
“Trúng độc?” Quả nhiên là thế!
Vẻ mặt Hách Liên Bá Thiên trở nên âm độc.
“Trúng độc gì?” Hách Liên Bá Thiên lạnh giọng hỏi, ánh mắt trở nên tàn
nhẫn lạnh lùng, tỏa ra sát khí nặng nề khiến những người xung quanh
không thở được.
Các cung nữ không ngừng run rẩy vì sợ.
Vốn dĩ Hoàng thượng đã khiến bọn họ vừa e vừa sợ, giờ Hoàng thượng thế này khiến bọn họ càng thêm hoảng loạn.
Các cung nữ bắt đầu vã mồ hôi lạnh.
“Độc này cũng không phải thứ độc hiếm có gì, là độc của cây trúc đào.
Nhưng độc này là độc mãn tĩnh, mỗi lần trúng một ít, lâu ngày sẽ thành
kịch độc, may là Tuyết Phi được phát hiện kịp thời, độc chưa vào tim
phổi, nếu để đến lúc đấy, chỉ sợ…” Thái y kia bỏ lửng câu nói giữa
chừng.
Trong hoàng cung, những từ ngữ không cát tường không được nói một cách tùy tiện.
Nhưng đã nói đến đoạn đấy thì ai nghe cũng hiểu.
Hách Liên Bá Thiên đứng bật dậy, đập mạnh bàn tay to lớn xuống bàn bằng
gỗ cây lê bên cạnh, bàn gỗ nhìn có vẻ chắc chắn, giờ phút này lại không
khác gì một miếng đậu phụ.
Vỡ vụn.
Thành từng mảnh nhỏ.
Một tiếng “binh” thật lớn khiến ai nấy đều hoảng sợ, đồng loạt quỳ sụp rồi vội vã dập đầu, đến thở cũng không dám thở mạnh.
“Bãi giá Linh Liên Cung!” Trong hậu cung này, chỉ có mặt ngoài của Linh
Liên Cung là trồng trúc đào, ngoài ra không còn chỗ nào khác.
Nữ nhân này, hắn đã buông tha một lần, không thể tưởng tượng được cô ta không biết đường kềm chế còn làm ra chuyện tệ hại hơn!
Nếu hắn còn dung túng cho cô ta, chỉ sợ không biết cô ta sẽ còn làm ra những chuyện gì nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...