“Các ngươi chờ ở đây, ta muốn tản bộ một mình.” Khinh Tuyết nói với các cung nữ đi sau.
“Nô tỳ tuân mệnh.” Cung nữ đáp.
Sau đó nàng từ tốn giẫm lên tuyết đi vào trong vườn.
Đi sâu vào trong ngự hoa viên, chỉ thấy bách hoa nở rộ, đỏ tươi tím nhạt, cực kỳ mỹ lệ.
Nàng không thích hoa cỏ lắm, ngược lại, nàng cảm thấy, quá nhiều hoa,
tuy có vui mắt, nhưng lại thiếu đi mỹ cảm thuần túy, còn không bằng một
vườn chỉ trồng hải đường trong Hải Đường Cung.
Nhưng nơi này có vẻ tương đối yên tĩnh, ngự hoa viên vốn nghiêm cấm
những kẻ không phận sự lai vãng đến gần, mà nàng, đang muốn tìm một nơi
yên tĩnh.
Dù sao đi nữa, ở Hải Đường Cung, nhìn bề ngoài thì có vẻ im lặng, nhưng sau lưng không biết có bao nhiêu kẻ đang nhìn chằm chằm.
Hoa quế nở thật đẹp, hoa này có người chăm sóc đặc biệt riêng, bốn mùa
đều có thể nở hoa, thế nên mùa này mới có thể nhìn thấy hoa quế nở.
Nàng đứng dưới một tàng cây quế, khẽ hít một hơi, hương quế ấm áp liền tràn ngập khoang mũi. Lòng của nàng, cũng an tĩnh lại.
Nàng vẫn nhớ, mẫu thân thích nhất là hoa quế, trong viện của mẫu thân,
trồng đến mười gốc quế hoa, mỗi khi gió thu thổi qua, mẫu thân liền dẫn
đứa bé con là nàng, ngắt mấy đóa hoa, rồi sau đó làm thành một túi
hương, đặt trong quần áo.
Vì thế, một năm bốn mùa, quần áo của nàng lúc nào cũng có mùi hoa quế.
Tay nàng nhẹ nhàng chạm đến một chùm hoa màu vàng nhạt, lệ tràn khóe mi: “Hoa quế vẫn còn, nhưng người đã mất…”
Thanh âm thanh thúy, mang theo nỗi đau đớn sâu sắc…
Trong góc tối, có một nam tử mặc trường bào xanh đen đang đứng, yên lặng nhìn nàng, nhưng cũng cảm nhận được sự đau xót, hắn chỉ muốn yên lặng
dõi theo nàng, yên lặng bảo vệ nàng.
Để nàng không gặp phải bất cứ nguy hiểm gì.
Không đành lòng nhìn nàng thương tâm một mình, hắn không kiềm chế được, nói: “Đừng khóc…”
Khinh Tuyết cả kinh, lớn tiếng quát: “Ai!”
Quay người lại, nhanh chóng đưa tay áo lau nước mắt, nhìn về phía phát
ra âm thanh, chỉ thấy nam tử chậm rãi đi ra, trên gương mặt cương trực
công chính, có một chút đau lòng.
“Là ta.”
“Là ngươi.” Khinh Tuyết hạ giọng, thấy là hắn, yên tâm hơn rất nhiều.
Vừa rồi nàng đang trong cơn trầm tư lại nghe thấy tiếng người nói, còn
tưởng rằng có người theo dõi nên đã hoảng sợ
“Là ta.” Hắn đáp, gương mặt vốn ngay thẳng giờ thoáng chút ửng đỏ. Nhớ
tới vừa nãy, hắn có chút không biết giải thích như thế nào cho phải, chỉ sợ nàng hỏi.
Dường như Khinh Tuyết nhìn ra suy nghĩ của hắn, nhưng chỉ cười khẽ,
không thể tưởng được, một nam tử nhìn cứng rắn mạnh mẽ thế, lại có lúc
có dáng vẻ ngượng ngùng đáng yêu thế này.
Nàng cố gắng ngừng cười, không muốn hắn phải khó xử.
Ngược lại còn mở lời hộ hắn: “Không biết thị vệ trưởng đã ở đây, thật khiến ngài phải chê cười…”
Hách Liên Trường Phong vừa nghe được nàng nói thế, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Trường Phong không có ý chê cười, chỉ là thấy nương nương thương
tâm, có chút… Có chút…” Rốt cục, hắn vẫn không biết nói gì cho thỏa
đáng.
Mấy tiếng “đau lòng vì nàng”, hắn nói không nên lời, cũng không thể nói ra mồm.
“Chỉ là nhớ tới mấy chuyện trước kia, có chút khổ sở mà thôi, hoa quế
này, là hoa mà mẫu thân ta yêu thích nhất, cũng là kí ức đẹp nhất của
ta…” Không biết vì sao, đối với hắn, nàng lại có thể thổ lộ quá khứ một
cách rất tự nhiên.
Đơn giản là, giữa nàng và nam nhân này, không có chút vướng mắc nào, hơn nữa, hắn ngay thẳng và thiệt tình, khiến nàng yên tâm.
“Thì ra là thế.” Hách Liên Trường Phong đáp. Rồi sau đó, đưa mắt nhìn
hoa quế, duỗi tay ra, nhẹ nhàng ngắt một chùm, nắm trong lòng bàn tay,
liền cảm thấy hương bay vào mũi.
Từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy hoa đẹp, hắn không phải một kẻ yêu
hoa, nhưng giờ phút này, nắm chùm hoa quế trong lòng bàn tay, hắn lại có cảm giác thích, đơn giản là vì nàng thích hoa quế.
“Rất thơm phải không?” Nàng hỏi.
Hắn gật đầu: “Rất thơm.”
“Hương của hoa quế, có lẽ không lãnh liệt bằng hoa mai, không thanh
thuần bằng hoa sen, không sâu kín bằng hoa lan, nhưng lại là thứ hương
hoa thơm dài lâu nhất.” Nàng nhẹ nhàng nói.
Hắn nhìn nàng chằm chằm, điểm mà nàng hấp dẫn hắn, thì ra không phải là
dung mạo, có lẽ, dung mạo tuyệt sắc của nàng từng khiến hắn chú ý, nhưng khiến hắn thích một cách thực sự, là nội tâm sâu sắc không chút giả bộ
của nàng, còn có sự ưu thương đằng sau mỗi cái chau mày.
Từ trước tới giờ, hắn rất ít khi nói chuyện với người khác, với nữ tử
càng ít nói chuyện hơn, hắn cũng không giỏi ăn nói, nhất là những lời
nhu tình mật ngọt, những lời hắn nói, đa phần là mệnh lệnh cứng ngắc.
Thế nên hắn không nói gì thêm, chỉ nhìn nàng, nhưng đã thấy rất mãn nguyện.
Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, hắn nói: “Không nên tiếp xúc nhiều với Bát Vương gia.”
Khinh Tuyết thấy hắn đột nhiên nói thế, vì thế ngẩng đầu, vẻ mặt khó
hiểu, bất quá nàng biết, những lời hắn nói nhất định chỉ mong điều tốt
cho nàng.
Thấy nàng khó hiểu, hắn đang muốn giải thích, chợt lại nghe thấy tiếng
bước chân nhỏ nhẹ đi tới, vì thế nói: “Có người đến .” Rồi sau đó xoay
người, ẩn mình vào bụi hoa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...