“Suy nghĩ điều gì?” Hách Liên Bá Thiên nhìn đôi mắt nàng đột nhiên hiện vẻ
ưu thương, trong lòng không ngừng suy nghĩ, nữ tử này, còn quá nhiều bí
ẩn mà hắn chưa biết, hắn nhìn ra được, nàng không phải nữ tử dịu dàng
nhẫn nhục chịu đựng như những gì nàng vẫn biểu hiện ra ngoài.
Nhưng nàng cũng chưa bao giờ phơi bày tâm tư bản thân trước mặt hắn.
Chỉ có những lúc vô ý, mới để lộ sự bi thương sâu sắc, khiến người khác vừa nhìn, liền cảm thấy đau lòng.
Lúc trước, hắn thật giận nàng có điều giấu diếm hắn, nhưng hiện tại, hắn cố dấu trong lòng, không biểu hiện ra.
Có lẽ, thoạt nhìn thì bề ngoài của nàng có vẻ rất nhu thuận nghe lời,
nhưng hắn vẫn nhìn ra được, nàng là một nữ tử quật cường đến thế nào, có một số việc, chỉ sợ nếu dùng vũ lực, sẽ càng không xong.
Bất quá, dù cho nàng không nói, hắn cũng sẽ tra ra đáp án .
Nhưng nếu nàng vẫn không chịu tự mình nói ra, trong lòng hắn sẽ rất buồn phiền nhức nhối.
Hắn đang chờ, hy vọng nàng có thể nói cho hắn nghe, trước khi hắn tra ra đáp án.
Nhưng nàng lại…
Khinh Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, gạt đi quá khứ chua xót đau thương, cười nhẹ: “Không nghĩ điều gì.”
“Thật sự không nghĩ gì?” Hách Liên Bá Thiên nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn nàng tìm tòi nghiên cứu, vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm.
Dường như Khinh Tuyết cảm nhận được ánh mắt Hách Liên Bá Thiên đột nhiên nhìn mình dò xét, còn có câu hỏi hoài nghi kia, biết tính tình hắn, nếu không chịu nói gì, tất là hắn sẽ bực tức .
Vì thế, nàng kiếm mấy lời đơn giản, cũng không có ý định nói thật: “Chỉ
là nhớ tới chuyện cũ, nhất thời cảm thấy có chút buồn bã thôi…”
“Nhớ tới chuyện cũ gì?” trong lòng Hách Liên Bá Thiên có chút vui sướng, có phải là nàng bắt đầu thổ lộ tâm tư với hắn không? Vì thế vội vàng
hỏi.
Lại thấy nàng cúi đầu, khiến hắn chỉ nhìn thấy mái tóc dài đen bóng, bi thương từ từ lan tỏa.
Khiến hắn đau lòng một cách không thể giải thích.
Đúng vậy, hắn lại có thể cảm thấy đau lòng, mà chính hắn cũng thấy kỳ
quái với cảm xúc đó, nữ nhân này, rốt cục hắn phải đối xử với nàng thế
nào mới đúng?
Hắn không muốn suy nghĩ rõ ràng, bởi vì có rất nhiều chuyện, càng là rõ
ràng, càng là lý trí, lại càng khiến lòng mình không thoải mái, không
bằng đừng nghĩ nữa.
Hắn ôm nàng chặt hơn: “Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện đã qua rồi, thần thiếp cũng không muốn nhắc lại nữa.” Khinh
Tuyết ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói, đối với chuyện đã qua, nàng vẫn cảm
thấy tổn thương không thể diễn tả thành lời.
Không muốn nhắc tới, vì sợ rằng nếu nhắc tới, lòng sẽ chỉ thêm đau đớn và hận thù.
Thấy nàng nói thế, mặt Hách Liên Bá Thiên hơi đổi sắc, đúng là nàng vẫn không thẳng thắn với hắn .
Nữ nhân này!
Từng tế bào trên người hắn không ngừng gào thét phẫn nộ.
Cảm thấy Hách Liên Bá Thiên tức giận, Khinh Tuyết dụi vào lòng hắn thở
dài, nhẹ nhàng nói: “Hoàng Thượng, mỗi người đều có một bí mật của riêng mình không muốn nói với bất kỳ ai khác, xin cho Khinh Tuyết giữ lại một chút riêng tư được không? Thần thiếp chỉ có thể nói, chuyện đã qua, đối với thân thiếp mà nói, như một cây đao vẫn luôn trực chờ kề sát, chỉ
vừa động đậy, sẽ đau nhức không thôi…”
Mỗi một lần nhớ tới, là thêm một lần đau đớn.
Đao vừa chạm đến, miệng vết thương của nàng liền rách toạc.
Nam nhân này, là nam nhân của nàng, nhưng cũng là nam nhân của rất nhiều nữ nhân, thế nên, hắn sẽ không trở thành chỗ dựa chân chính của nàng.
Nói ra mọi chuyện, có lẽ, hắn sẽ giúp nàng.
Nhưng nếu hắn không muốn giúp thì sao? Nàng sẽ khó mà có cơ hội tiếp cận hắn lần nữa .
Thế nên, nàng không thể mạo hiểm dù chỉ là một chút.
Vốn dĩ là Hách Liên Bá Thiên đang lửa giận ngập trời, nhưng khi thấy
nàng nói mấy câu đó, đúng là cực kỳ đau lòng, rốt cục là bao nhiêu tức
giận đều bốc hơi.
Không thể tưởng được, hắn cũng có thời điểm không đành lòng nổi giận.
Cảm nhận được hắn đã ngừng cơn tức, nàng nhẹ nhàng thở ra, nàng không muốn vì thế mà chọc giận hắn.
“Nghỉ ngơi thật tốt đi, nhưng trẫm hoàn toàn không hy vọng, nàng sẽ
không thổ lộ tâm sự trong lòng với trẫm, nữ nhân của trẫm, nhất định
phải lấy trẫm làm trung tâm, dù là chuyện gì cũng đừng nghĩ cách dối gạt trẫm.” Hách Liên Bá Thiên nói.
Khinh Tuyết khẽ cúi đầu: “Thần thiếp đã biết, xin Hoàng Thượng cho thần
thiếp một thời gian ngắn để điều chỉnh lại bản thân, chung quy sẽ có một ngày, thần thiếp sẽ đem toàn bộ quá khứ trước kia nói với người.”
Nhưng khi đến thời điểm đấy, có lẽ, chính là lúc nàng bỏ hắn ra đi.
Chung quy là nơi này không phải chốn nương thân cho nàng.
Bài học thê thảm của mẫu thân đã khiến nàng sợ hãi sâu sắc.
Hậu cung này quá lớn, chỉ sợ so với Lâu phủ, còn đáng sợ hơn gấp trăm lần .
Có lẽ nàng không yếu đuối, nhưng phải tranh thủ tình cảm cùng trăm ngàn nữ nhân khác sẽ rất mệt mỏi.
Nàng không muốn đến một ngày nào đó, tay nàng sẽ dính đầy máu tanh của một nữ tử vô tội nào đó.
Hách Liên Bá Thiên gật đầu, nhưng không biết vì sao, hắn cảm thấy, trong lời của Khinh Tuyết, là sự giãy dụa bất lực.
Khi nghe được nàng nói sẽ có một ngày nói cho hắn nghe toàn bộ quá khứ
đã qua, hắn lại cảm thấy sợ hãi một cách không hiểu được, nhưng rốt cục
vì cớ gì hắn lại sợ hãi?
Hắn không biết.
Đường đường là Hoàng đế Nhật Liệt Quốc, hắn sợ cái gì chứ?
Hắn bắt mình phải lạnh lùng, không được lún quá sâu.
Nữ nhân, có thể sủng, có thể sủng thật nhiều, nhưng không thể yêu, càng không thể yêu sâu sắc…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...