Ngọc Hà Hồ quả nhiên rất đẹp.
Từng đóa hoa sen nở rộ, mọc lên từ mặt nước xanh biếc, nếu nhìn từ xa, sẽ thấy một hồ sen rực rỡ lẫn trong mặt nước trong xanh.
Hồng tươi, hồng phấn, trắng… Hoa sen đủ màu thi nhau đua nở, vô cùng đẹp mắt.
Nhìn từ xa có cảm giác hồ không rộng lắm, nhưng khi thuyền đi đến giữa
hồ, mới thấy mặt hồ rất rộng. Ngắm hồ sen từ chính giữa hồ, có một cảm
giác rất khác lạ, như đang lạc bước giữa các đóa hoa sen.
Khi chưa lên thuyền, nàng đã suy nghĩ, đi kiểu gì mới tới được giữa hồ,
bởi vì hoa sen mọc kín hồ, thuyền lớn như vậy, không phải là muốn làm
hỏng hoa sen chứ.
Lúc này mới hay, hoa sen được trồng theo quy luật. Khi trồng, có chừa ra khoảng trống để thuyền có thể đi mà không làm hỏng hoa.
“Rất đẹp phải không?” Ngay khi nàng đang ngắm đến thất thần, bên tai đột ngột vang lên tiếng cười nói của Linh Phi.
Khinh Tuyết quay đầu, khẽ cười: “Đúng là rất đẹp, khiến ai nấy đều rung
động từ tận đáy lòng! Ta chưa bao giờ nhìn thấy một hồ nào đẹp như vậy!”
“Đúng vậy, cả hoàng cung này, bản cung yêu nhất, chính là Ngọc Hà Hồ
này, cho người nào nhìn thấy cảm giác nhẹ nhàng thanh thản!” Linh Phi
nói xong nhẹ nhàng nhắm mắt, hít một hơi, rồi sau đó mở mắt: “Hít một
hơi, sẽ thấy hương sen thơm ngát tràn ngập toàn thân!”
“Muội muội cũng thử một lần đi, ngay cả Hoàng Thượng cũng từng khen
ngợi, hít không khí của Ngọc Hà Hồ, có thể khiến bực bội tiêu tan không
ít!” Linh Phi nói với Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết cười, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, quả nhiên, mùi thơm nhẹ
nhàng khoan khoái, hương sen nhàn nhạt, làm cho người ta cảm thấy thần
thanh khí sảng.
Đột nhiên, thuyền bỗng lắc lư, không biết là ai hô một tiếng ‘Cẩn thận’ !
Khinh Tuyết đứng cùng Linh Phi đứng ở mũi tàu, lúc này vẫn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy có người dùng lực đẩy sau lưng nàng, cả người nàng
ngã nhào về phía trước.
“A! … …” Nàng chỉ còn kịp hô to một tiếng.
Bùm một tiếng.
Bọt nước văng lên tung tóe!
Khinh Tuyết cứ thế ngã thẳng xuống hồ.
Nhất thời cả người nàng chìm thẳng xuống, nàng liều mạng giãy dụa, không buông xuôi xua loạn 2 tay, hy vọng có thể tóm được một thứ gì đó nhằm
ngoi lên, lại chỉ tóm vào ngó sen, mà cả bông sen cũng bị nàng kéo xuống theo.
Nàng muốn kêu cứu, liều lĩnh ngoi lên, vừa nhìn thấy thuyền, muốn kêu
cứu mạng, mới hô được một tiếng, đã bị sặc nước, sặc đến không thở được.
Không!
Nàng không thể chết được!
Nàng không thể chết như thế này!
Nàng quyết không buông xuôi, liều mạng giãy dụa, nhưng nàng không biết
bơi, căn bản chỉ là giãy dụa trong vô vọng, chỉ có thể ngoi lên một chút rồi lại nhanh chóng chìm xuống.
Thị nữ trên thuyền, ai nấy đều kinh hô.
Nhưng thuyền đã ra tới giữa hồ, người trên bờ không thể nghe thấy lời
cầu cứu, Khinh Tuyết rơi xuống ngay giữa chỗ sen mọc, đứng trên bờ gần
như không thể nhìn ra là có người chết đuối.
Cô ta cố ý !
Vào lần ngoi lên cuối cùng, Khinh Tuyết chỉ cảm thấy người chưa chìm xuống đáy hồ mà tâm đã chìm xuống đáy hồ.
Tất cả những chuyện này, chỉ là một âm mưu, khó trách nàng vẫn cảm thấy có chỗ không hợp lý!
Tất cả, đều là cái bẫy do Linh Phi và Giang thị nữ kia bầy ra, mời nàng
du hồ, rồi Giang thị nữ nói không cho cung nữ lên thuyền, còn một tiếng
‘Cẩn thận’ kia, nàng đã nhận ra, đúng là giọng của Giang thị nữ.
Chỉ sợ bàn tay đã dùng lực đẩy nàng, cũng chính là cô ta?
Nàng đã quá sơ suất, mới bị người khác *** hại như thế!
Nàng không cam tâm, không đành lòng!
Nàng không muốn cứ thế này mà chết.
Chỉ cần có một tia hy vọng, nàng sẽ giãy dụa, Khinh Tuyết liều mạng khua tay, đập vào hoa sen xung quanh, để cơ thể không bị chìm quá nhanh.
Nhưng từng lần cố sức chỉ là uổng phí, ngoi lên chìm xuống, nàng đã uống không biết bao nhiêu nước, vì thiếu không khí mà đầu óc bắt đầu mơ hồ.
Chỉ có hai tay hai chân, vẫn không chịu buông xuôi, vẫn khua khoắng trong nước, nhưng thân thể đã bắt đầu chìm xuống …
Trước mắt nàng bắt đầu tối đen, cả người, như bị chèn ép từ bốn phía, nước hồ, chèn ép người nàng, chèn ép phổi của nàng…
Nàng chỉ cảm thấy từ cổ họng đến phổi bỏng rát như bị hỏa thiêu, cả mũi và khoang miệng, cũng bỏng rát như vậy.
Những âm thanh truyền vào tai dần trở nên hỗn độn, tiếng ầm ĩ kêu gọi từ thuyền, bắt đầu mơ hồ mà xa xôi…
Tay chân bắt đầu vô lực…
Nàng đã chết sao?
Cứ thế này mà chết đi sao?
Trong lòng cảm thấy thất vọng! Nàng vẫn chưa triển khai được hành động gì, đã phải lên đường…
Trong mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy có một thiên thần lao về phía nàng.
Thiên thần mặc trường bào xanh đen, thân hình cao to, hắn có gương mặt
tuấn lãng như tượng, gương mặt lạnh lùng như hàn băng vạn năm không tan
rốt cuộc cũng có thay đổi.
Đôi mắt thâm sâu lo lắng, làm trái tim Khinh Tuyết cũng xúc động.
Tại sao, thoạt nhìn người này lại giống Hách Liên Trường Phong?
Khó trách nàng vẫn không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy tín nhiệm hắn, thì ra hắn chính là thủ hộ thiên thần của nàng!
Thủ hộ thiên thần, người tới đón ta lên trời sao?
Nàng mở hai tay ra, yếu ớt đến nỗi bản thân cũng không thể tượng tượng
được, mang theo tâm, bay về phía hắn… kẻ hiếm hoi cho nàng cảm giác tín
nhiệm.
Xung quanh thật quá ồn ào!
Là ai?
Là ai không ngừng ầm ỹ bên tai nàng!
Thật phiền quá!
Bất quá trong số tiếng ồn đấy có một âm thanh vô cùng dễ nghe, đứt quãng mà thu hút, khiến lòng nàng cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng tại sao hắn lại lo lắng như vậy, cứ gọi nàng không ngừng, một lần rồi lại một
lần?
Vì sao lại gọi nàng là Tuyết Phi nương nương?
Nàng không thích nghe!
Danh xưng đó, đặt lên vai nàng quá nhiều gánh nặng!
Bụng đau quá!
Ai ép bụng nàng, ép tới đau vậy!
Ai vậy? Là ai?
Hách Liên Trường Phong lo lắng vạn phần nhìn kiều nhan trong lòng, không dám tưởng tượng, nếu hắn chậm hơn một bước, chẳng phải là không thể gặp nàng nữa sao.
Gương mặt vạn năm chưa từng đổi sắc, giờ tràn ngập lo lắng.
Nhẹ nhàng xoa lên hai má mướt mịn mềm mại của nàng: “Tuyết Phi nương nương… Tuyết Phi nương nương…”
Nàng chỉ khẽ “uhm” một tiếng, không mở miệng nữa.
Bất quá, hắn cũng yên tâm hơn, ít nhất, nàng còn sống!
Hắn đưa ánh mắt băng lạnh lên, nhìn thuyền lớn giữa hồ, lóe ra từng tia sát khí!
Là có người cố tình !
Trên thuyền không có lấy 1 cung nữ hầu hạ, chỉ có thuyền phu chèo
thuyền, thế nhưng cũng không ai nhảy xuống hồ cứu người, rõ ràng, là có
người cố ý an bài.
Mục đích là muốn dồn Khinh Tuyết vào chỗ chết!
Thật là một kẻ tàn nhẫn!
Hắn nắm chặt đại đao bên hông, thật sự muốn giết kẻ nào bầy ra chuyện này!
Bất quá, vẫn phải nhịn xuống.
Thời điểm này, hắn không thể rước thêm phiền toái cho nàng, bất quá hắn biết, sẽ có người vì nàng lấy lại công đạo.
Chỉ hận người nọ không phải hắn.
Bất quá, hắn âm thầm hạ quyết tâm, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ gánh trách
nhiệm bảo hộ nàng thật tốt, không phải vì lí do công việc, chỉ là lòng
hắn thầm muốn làm thế, rốt cục hắn cũng hiểu được trái tim của chính
mình, cũng hiểu rằng hắn không muốn nhìn thấy nàng chết, bởi vì nhìn
thấy nàng chết sẽ khiến hắn đau đớn hơn cả tử vong.
Với thân phận hiện nay, chỉ sợ nàng sẽ càng khó sống nơi hậu cung.
Bởi vì trong hậu cung không có ai chấp nhận nàng, các đại thần trong triều cũng không chấp nhận nàng!
Nhưng, Hách Liên Trường Phong hắn, sẽ không để cho kiều nhan khuynh thành này gặp bất cứ chuyện sơ xuất nào !
Hắn âm thầm phát thệ!
Quay đầu, hắn an bài với các thái giám xung quanh: “Ngươi, nhanh chóng
bẩm báo chuyện này với Hoàng Thượng; ngươi, nhanh đi Thái y phủ thỉnh
Thái y cấp tốc đến Hải Đường Cung chẩn trị cho Tuyết Phi nương nương!”
Dứt lời, hắn ôm lấy Khinh Tuyết, thi triển khinh công đi về phía Hải Đường Cung.
Không để ý tới ánh mắt khác thường của mọi người.
Hắn không dám giao Khinh Tuyết vào tay người khác.
Nàng lúc này, yếu ớt vô cùng, gương mặt ướt đẫm trong suốt, không còn
giọt máu, hai mắt nhắm chặt, lông mày nhíu chặt, bộ dạng cực kỳ đau đớn.
Hắn không thể để nàng chịu chút thương tổn nào.
Trên đường, gió khẽ mơn man, hắn nhẹ nhàng dịu dàng nói bên tai nàng:
“Yên tâm đi! Không có việc gì … Ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để nàng chịu bất cứ thương tổn gì …”
Khinh Tuyết trong cơn hôn mê, lờ mờ nghe thấy những lời đó, mà nàng, lại cảm thấy tín nhiệm một cách không hiểu được, tay nàng bấu chặt lấy tay
áo hắn, không còn cảm thấy sợ hãi…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...