Bình minh, Khinh Tuyết duỗi người.
Nhìn bốn phía, mới phát hiện, đã không còn sớm, gối cạnh nàng đã lạnh từ lâu.
Lúc này hắn đã lên triều, lúc hắn đi không đánh thức nàng, mà nàng lại ngủ rất sâu, đúng là không biết hắn rời đi khi nào.
Nhớ lại lần hoan ái đêm qua, mặt Khinh Tuyết ửng đỏ nhàn nhạt.
Nam nhân này, nàng cũng không biết, hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực như thế, để cuồng nhiệt đến mức đấy.
Hắn khiến nàng mệt rã rời, cuối cùng choáng váng ngất đi, không còn chút sức lực nào.
Có lẽ, nàng là vì báo thù mới tiếp cận hắn, nhưng cũng dần nảy sinh tình cảm với hắn, hắn càng khó dò, càng khiến thể xác và linh hồn nàng chìm
đắm trong hắn.
Vì thế, trong trái tim nàng, dần xuất hiện một nam nhân cao lớn!
Gọi cung nữ, mặc quần áo, trở về Hải Đường Cung.
Nghĩ nghĩ một chút, Khinh Tuyết bảo Ngọc cô cô đi Nội Vụ Phủ lấy một bộ dụng cụ pha trà về.
Nàng muốn học để trở thành một con người nhã nhặn, trước tiên là học pha trà.
Khi chào hỏi, chén trà là thứ không thể thiếu.
Chỉ có điều pha trà không phải việc đơn giản, độ sôi của nước, số lượng
trà, mọi thứ đều phải hợp lý, dù Ngọc cô cô có đứng bên cạnh tận tình
chỉ dậy, nàng vẫn biểu hiện kém cỏi.
Lúc đầu, nước không đủ sôi, nấu ra thứ nước trà chua mà khó uống, tiếp
theo thì sôi quá mức cần thiết, khiến vị trà thay đổi, đắng quá mức chịu đựng.
Chỉ một buổi sáng, đã đổ mất mấy ấm trà thơm.
Vất vả mãi, cuối cùng cũng có chút thành tựu. Bất quá, đã khiến Ngọc cô
cô và các cung nữ khác vất vả, chạy đi chạy lại đổi nước đổi trà.
Nhẹ nhàng ngửi mùi hương thơm ngát của trà, Khinh Tuyết nghiêng ấm rót,
nước trà màu lục nhạt, chậm rãi chảy ra, tinh tế mà tốt đẹp như một
thiếu nữ.
Uhm!
Nhìn cũng đẹp mắt.
Nàng nhẹ nhàng nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, vị ngọt lành, hương trà thanh u nhàn nhạt tỏa ra.
Thành công!
Nàng khẽ mỉm cười thắng lợi.
Đúng lúc này, một nữ tử mặc cung trang màu xanh nhạt đi tới từ xa.
Khuôn mặt thanh tú, mặc dù không phải tuyệt sắc khuynh thành, lại có sự
tĩnh nhã không giống người thường, trang điểm cẩn thận, khiến gương mặt
thanh tú như cảnh đẹp vùng sông nước Giang Nam, bộ cung trang màu xanh
nhạt nhẹ nhàng, uyển chuyển đẹp đẽ.
Khinh Tuyết cười: “Chu tỷ tỷ.”
Mang theo vài phần thân thiết. Đây là lần đầu tiên nàng gọi cô ta như thế!
“Lâu muội muội…” Cô ta trả lời với chất giọng thanh thúy, môi khẽ mỉm
cười, vĩnh viễn nhàn tĩnh, không thân mật mà cũng chẳng xa lạ.
Khinh Tuyết đón nhận, nở một nụ cười nhiệt tình: “Mau tới nếm thử trà ta nấu, ta học cả buổi sáng mới nấu được ấm trà này.”
Nói xong liền đun sôi một ấm nước mới, sai người mang ra thêm một chén
bạch ngọc, ngón tay ngọc ngà bốc lên một nhúm trà, thả vào ấm trà.
Rồi sau đó lẳng lặng đợi nước sôi.
“Tỷ tỷ hôm nay sao lại rảnh đến đây?” Khinh Tuyết hỏi. Có vẻ lơ đãng, nhưng thật ra nàng đang ngồi chờ cô ta.
Đúng vậy, nàng đoán chắc chắn cô ta sẽ đến.
Chuyện hôm qua chắc chắn đã ảnh hưởng đến Chu Uyển Bích, hơn nữa, tối
hôm qua Hách Liên Bá Thiên còn nói ngày kia muốn đi Tùng Lục Sơn săn
thú.
Vì những lí do đó, tất là Chu Uyển Bích sẽ đến một chuyến.
“Tiến cung cũng đã nhiều ngày, lúc đầu cũng không dám đi dạo lung tung,
dù sao chúng ta cũng không thể so với những thị nữ phi tử khác, chúng ta tiến cung với thân phận cống nữ, có đặc thù riêng, nếu không chú ý cẩn
thận, chỉ thành hại chính mình. Bất quá theo như những gì ta đang thấy,
coi như là thân phận của hai chúng ta đã được xác định, vì thế mới đến
tìm ngươi.” Chu Uyển Bích ôn nhu nói.
“Khinh Tuyết cũng vẫn lo lắng vấn đề đấy, thế nên chưa từng đến chỗ tỷ
tỷ.” Khinh Tuyết cũng nói hùa theo cô ta, chỉ cảm thấy hai người như
đang so chưởng, ngươi thôi ta đến, toàn những lời vờ vịt.
Nhưng hiện tại, không ai trong hai người muốn lên tiếng trước, lột xuống tấm sa mỏng ai cũng hiểu mà chẳng ai nguyện vạch trần.
“Ngươi và ta cũng coi như may mắn, chưa bị Hoàng Thượng thưởng cho các
quan viên.” Chu Uyển Bích đột nhiên thở dài, hình như có chút cảm thán.
Tiếng thở dài này, rất chân thực, rất cảm động.
Khinh Tuyết khẽ nhắm mắt, cũng có chút cảm thán, tuy rằng nàng chưa từng cố ý đi hỏi thăm chuyện của 4 cống nữ kia, nhưng dù sao cũng là tiến
cống nữ, vì thế trong cung tránh không được mấy lời bàn tán.
Nghe nói trong số đó chỉ có một người coi như là có chút may mắn, được
quan viên kia sủng ái, hiện tại chưa đến mức lưu lạc, 3 cống nữ còn lại, trở thành nô tỳ sai vặt, sống cuộc sống của một hạ nhân tầm thường, các cung nữ không có gan nói nhiều, nhưng theo những gì nàng nghe thấy, có
lẽ, không chỉ là trở thành nô tỳ, còn bị trở thành đối tượng đùa giỡn
của các quan viên khác.
Thầm thở dài một tiếng, đều từng là thiên kim quý tiểu thư, nhất thời
lưu lạc đến tận đây, chắc đó là chuyện đau khổ nhất của mấy cô ấy!
Tuy rằng nàng cũng không thích các cô ấy, cũng không chút liên quan, nhưng đã nghĩ đến thì khó tránh có chút thương xót.
Vận mệnh nhấp nhô, ai có thể dự đoán được rồi sẽ đi về đâu?
Chính như bản thân nàng, thời điểm 5 tuổi đó, nàng chưa từng dự đoán được sau 5 tuổi sẽ phải sống cuộc đời như thế!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...