“Nàng biết múa không?” Hắn đột nhiên hỏi, chặt đứt tia nhìn của hai nữ nhân một cách rất lơ đãng.
Đồng thời đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Khinh Tuyết.
Khinh Tuyết quay sang nhìn hắn, nghĩ nghĩ một chút, lắc lắc đầu: “Không
ạ…” Từ nhỏ đến giờ nàng chưa từng được học bất cứ thứ gì, trừ bỏ học
chữ, là vì có người từng nói một câu.
Rất nhiều mưu kế, có được nhờ đọc sách.
Thế nên, nàng dùng đủ mọi biện pháp, để học và nhận mặt chữ, thứ sách
nàng hay đọc nhất chính là binh pháp chiến lược. Chỉ vì kẻ nàng sẽ đối
phó không phải người thường.
“Tùy tiện múa may một chút cũng không được sao?” Hách Liên Bá Thiên lại
nói, không biết vì sao, hắn đột nhiên rất muốn nhìn nàng múa, mặc dù
chưa từng nhìn qua, nhưng hắn vẫn đoán là sẽ rất đẹp.
Thân thể của nàng tinh tế mà mềm mại, đó là điều mà hắn rõ ràng hơn bất
kỳ ai, lại thêm dung mạo khuynh thành, đủ để khuynh đảo chúng sinh.
“Khinh Tuyết đã nói không biết, không bằng cho nàng ấy luyện tập một
thời gian, theo tư chất của nàng ấy mà nói, tất là có thể khiến người
khác không thể rời mắt.” Chu Uyển Bích đã ngừng đàn, dịu dàng nói.
Hách Liên Bá Thiên không thèm liếc mắt đến cô ta lấy một cái, chỉ nhìn
Khinh Tuyết mong mỏi, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên sự lợi hại.
Khinh Tuyết chậm rãi đứng lên, nói: “Khinh Tuyết chưa từng tập múa,
nhưng cũng đã từng được xem, giờ đành múa theo nhạc, nếu múa không tốt,
thỉnh Hoàng Thượng nói một tiếng ngừng!”
Nàng vừa nói, vừa lui ra khỏi đình.
Nàng từng đọc trong một quyển sách, có nói về mỹ nhân kế, nói là nữ tử
không cần thiết phải đa tài đa nghệ, cần nhất là phải hiểu được ưu điểm
lớn nhất của mình là gì để phô ra.
Nàng nghĩ rằng, điều này là đơn giản nhất, nàng nhất định có thể làm được.
Hơn nữa, theo như nàng thấy, đây là cơ hội duy nhất Hách Liên Bá Thiên cấp cho nàng vào lúc này, nàng không thể bỏ qua.
Nàng thầm nhớ lại những động tác của vũ nữ trong những buổi thịnh yến ở phủ tướng quốc.
Sau khi cân nhắc một chút, Khinh Tuyết đi tới bên cạnh một cây mẫu đơn
màu đỏ thẫm đang nở rộ vô cùng diễm lệ, cánh tay tuyết trắng nõn nà nhẹ
nhàng đưa lên, ngắt đóa hoa đẹp nhất xuống.
Bàn tay trắng nõn đẹp như bạch ngọc, cầm một đóa mẫu đơn đỏ thẫm, vô cùng diễm lệ nổi bật.
Hồng bạch đan xen, thu hút ánh mắt mọi người.
Cánh tay cầm mẫu đơn nhẹ nhàng giơ lên, nàng uốn cong thân hình, khuôn
mặt khuynh thành tuyệt mỹ ẩn tình liếc mắt nhìn Hách Liên Bá Thiên một
cái, rồi sau đó bắt đầu nhún chân bật người.
Thân hình mặc váy trắng thêu lục trúc bắt đầu múa.
Trong lúc nhất thời, nàng như tinh linh của núi rừng, nhún nhảy chơi đùa.
Từng bước chân của nàng không có nhịp phách, chỉ múa một cách rất tùy
tiện, hơn nữa vô cùng đơn giản, nhưng lại có một phong cách rất riêng,
thuần khiết, yểu điệu lại sôi nổi khiến người ta say đắm…
Còn có ánh mắt long lanh, đang liếc mắt đưa tình nhìn hắn…
Hách Liên Bá Thiên lơ đãng bị điệu múa đơn thuần của nàng thu hút hết tinh thần.
Có vài nữ tử, trời sinh đã mê người, một điệu múa không được biên đạo,
lại có thể hấp dẫn ánh mắt người nhìn, mà Lâu Khinh Tuyết, chính là
người có tư chất đấy.
Xa xa, còn có một nam tử đang ngây ngốc đứng nhìn.
Nam tử kia có đôi lông mày lưỡi mác, thoạt nhìn cương trực công chính,
mặc quần áo của thị vệ trưởng, hắn đứng sau một bụi hoa xa xa, nhìn nữ
tử đang múa ở cạnh lương đình.
Ánh mắt hắn sáng rực như đuốc…
Lúc này, Lâu Khinh Tuyết bỗng nhiên nhớ tới một động tác, lấy đóa hoa
mẫu đơn làm tâm, xoay nhiều vòng thật nhanh, hình ảnh đó có lẽ sẽ rất
đẹp.
Vừa nghĩ đến đó, chân nàng cũng bắt đầu xoay tròn.
Nhất thời, tay áo bay lên, váy nàng cũng xoay tròn, như một đóa bách hợp trắng, càng xoay càng nhanh, càng xoay càng nhanh…
Dù sao Khinh Tuyết cũng chưa bao giờ múa nhanh như thế, khi xoay xong,
Khinh Tuyết có chút lảo đảo, lại thêm mất thăng bằng, muốn đứng vững
cũng không được…
Nàng lảo đảo một cái, nghiêng về một bụi hoa…
Nam tử có đôi lông mày lưỡi mác vừa thấy thế, căng thẳng như bị sét
đánh, thầm xúc động muốn tiến lên, bảo vệ thân hình mảnh mai kia, nhưng
lý trí lại âm thầm kiềm chế hắn…
Hắn cắn răng, nắm chặt hai tay, nhìn nữ tử nhu nhược kia, rơi vào trong lòng Hoàng Thượng…
Quay người lại, không nhìn nữa, đi về một hướng xa xa…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...