CHƯƠNG 3
Tam quan bất chính
Tam quan bất chính
Tác giả: Lâm Tô
Dịch: QT
Biên tập: Linh
Tốt lắm, con mồi nhìn chằm chằm, theo cậu thấy thì trong ánh mắt tràn đầy hứng thú. Phó Lỗi không chút do dự ngồi sát vào Đàm Ngạn trên sô pha, cách quần áo cảm giác được nhiệt độ cơ thể của đối phương, đồng thời cũng ngửi được một luồng hương vị giống như thuốc Đông y. Ánh mắt cậu chuyển sang ly rượu trên bàn, nửa ly chất lỏng đục ngầu tản ra mùi nồng hơn.
“Muốn thử một chút không? Cấm rượu.”
“Là cái gì?”
“Rượu Vermouth 45 độ, nghe nói có tác dụng thôi tình.”
Đây là trắng trợn tuyên chiến, Phó Lỗi đương nhiên không thể lùi bước.
“Tôi chỉ nhớ rõ ngải đắng và hồi cần bên trong có thể tăng cảm giác thèm ăn, nhưng có lẽ dùng ở những người khác nhau phản ứng không giống nhau. Cá nhân tôi không thích hương vị ngải đắng… Ngô…”
Phó Lỗi bị túm lấy… Cường thế hôn một cái, nói còn chưa nói xong trong miệng đã tràn đầy hương vị hỗn hợp của cồn và ngải đắng. Nhưng nam nhân không có xâm nhập sâu hơn, tựa như chỉ đơn thuần muốn chắc chắn cậu sẽ nếm được mùi vị kích thích này.
“Nếu nhớ không lầm thì hôm nay là lần thứ ba chúng ta gặp mặt. Phó tiên sinh có biết KISS DATE không? Là khi hẹn hò lần thứ ba, nếu đồng ý cùng đối phương thì sẽ nhận nụ hôn của đối phương, sau đó tiếp tục phát triển; nếu muốn cự tuyệt đối phương thì sẽ không có lần gặp mặt thứ tư. Nụ hôn vừa rồi cậu cảm thấy thế nào?”
“Đàm tiên sinh hóa ra là một người háo sắc như thế.”
“Ở GAY bar có một người đàn ông mở rộng quần áo, cầm rượu tới gần tôi bắt chuyện, cho dù tôi có không hiểu phong tình cũng sẽ không đến mức nghĩ đây chỉ là thăm hỏi bình thường. Phó tiên sinh có chuyện không bằng nói thẳng.”
“Tôi muốn quen biết anh.”
“Chúng ta đã quen biết rồi.”
Bị đồng tính hôn một cái ngoại trừ ngải đắng thật sự rất đắng thì cũng không có gì đặc biệt khó chịu. Đã sớm đoán được Đàm Ngạn không phải là một tiểu nhân vật đơn giản, luyến tiếc con nhỏ thì tóm không được sói lang, Phó Lỗi cũng không sợ bị anh chiếm chút tiện nghi. Trấn tĩnh, Phó Lỗi tin mình tuyệt đối sẽ không thua người đàn ông cà-vạt hơi thả lỏng này.
“Đúng rồi, nếu muốn tìm tôi bàn chuyện công việc thì đây là danh thiếp của tôi, là giám đốc điều hành của công ty được niêm yết, tôi lúc nào cũng nguyện ý trả lời các vấn đề của nhà đầu tư và chuyên gia phân tích. Có điều nếu cậu có thói quen lên giường trước bàn việc sau thì tôi cũng không ngại.”
“Anh cách chức Dung Tịnh cũng là vì tôi?”
Biết rõ còn hỏi là một loại kỹ xảo để khảo sát mức độ kiên nhẫn và khoan dung của con mồi. Phó Lỗi tuyệt không phải muốn biết người đàn ông này thời đại học có được học bổng không, cũng không phải muốn biết anh ta có bao nhiêu bạn giường. Lúc đang viết được một nửa bản phân tích cá nhân CEO mới của Tín Đồ Trò Chơi, cậu liền nôn nóng muốn biết tên nhân viên cứu hỏa được điều về từ nước Mỹ này khi bị chọc giận thì sẽ làm ra quyết sách như thế nào.
“Cám ơn Phó tiên sinh đã quan tâm đến nhân viên của công ty chúng tôi, Dung Tịnh cô nương không có bị mất chức mà là được điều phối đến bộ phận khác. Nếu cậu vẫn muốn biết tin tức quan trọng mới nhất không công khai của công ty thì lên giường với tôi coi bộ lẹ hơn. Tuy rằng, đồn đại của cậu không tốt lắm nhưng cậu thoạt nhìn quả thật rất ngon, là loại hình tôi ưa thích; cho nên tôi tình nguyện thả một chút mồi cho cậu mắc câu.”
Khá lắm, quả nhiên rất lợi hại. Phó Lỗi ngay từ đầu đã coi Đàm Ngạn như con mồi, hóa ra tên họ Đàm này cũng sẽ đem cậu như con mồi mà đối xử. Phó Lỗi còn chưa ngu đến mức thật sự lên giường với đàn ông để lấy được tình báo, gặp được một đối thủ khó chơi như vậy, xem ra lần lội bùn này không hề cạn, hôm nay tạm thời lui binh, chờ nghĩ ra mưu kế tốt hơn hẵng trở lại.
“Anh hôn rất dở, rèn luyện tốt hơn đi rồi nói tiếp. Thứ lỗi tôi không phụng bồi.”
Đàm Ngạn cười nhìn Phó Lỗi bỏ đi, vị chuyên gia ngạo khí mười phần này hoàn toàn không biết sau khi bản thân bị hôn thì bộ dạng thất thần trong nháy mắt mê người đến cỡ nào. Chờ Phó Lỗi trở lại chỗ ngồi ban đầu, Đàm Ngạn còn không quên cầm lên ly rượu Vermouth kia, làm một động tác mời rượu, giống như đang nhắc nhở Phó Lỗi nụ hôn có chứa mùi rượu Vermouth vừa rồi.
Coi như bị muỗi cắn một cái, cố tình màn vừa rồi lại bị Tô Dục Tu phản đối cậu đến GAY bar thấy được. Bị xấu xa giễu cợt nửa ngày, cuối cùng lần đi GAY bar săn mồi này chỉ có thể chật vật kết thúc bằng thất bại của Phó Lỗi.
Đến cuối tháng ba, một ngày trước khi phải giao bản phân tích báo cáo quý, ông chủ Mặc Viễn đã lâu không gặp gọi điện thoại tới, chỉ đơn giản hỏi Phó Lỗi có thể đúng hạn giao báo cáo hay không. Cái tên Mặc Viễn này rất Trung Quốc, kỳ thật chân nhân lại là một thằng cha người Mỹ tóc vàng mắt xanh cũng là hàng xóm hồi nhỏ của Phó Lỗi. Mặc Viễn còn có một em trai nhỏ hơn hắn 8 tuổi, bởi vì rất thích Trung Quốc nên liền quấn lấy Phó Lỗi đòi đặt tên tiếng Trung cho bọn họ, thế là anh trai kêu Mặc Viễn em trai kêu Mặc Cận. Tuổi của Phó Lỗi nằm giữa hai anh em, ba người đã từng là những thằng nhóc hoang dã điên cuồng ham chơi nổi tiếng trong khu. Sau khi tốt nghiệp, Mặc Viễn mang theo kinh nghiệm làm việc tích lũy lúc còn là nghiên cứu sinh, một mình đi tới Trung Quốc, mở một công ty cố vấn đầu tư ở quốc gia thần bí hắn vẫn luôn hướng về. Một năm sau đó Phó Lỗi không thích học hành cũng nghỉ học đại học trở về nước, tiền trên người xài hết tìm đến Mặc Viễn. Mặc Viễn lúc ấy hỏi cậu biết làm cái gì, cậu nói biết chơi trò chơi. Mặc Viễn thật sự để cho cậu chơi trò chơi, thoáng cái đã năm năm trôi qua, Phó Lỗi ma xui quỷ khiến thế nào lại gặp được thời cơ game online Trung Quốc cất bước phát triển, lắc mình một cái biến thành chuyên gia phân tích game online tiếng tăm lừng lẫy; còn công ty của Mặc Viễn từ mới đầu chỉ là một xưởng nhỏ chưa đến 10 người đã biến thành một cơ quan cố vấn đầu tư chuyên nghiệp có chút danh tiếng.
“Ông chủ Mặc, ngài không cần đòi mạng như thế, báo cáo ngày mai sẽ giao.”
“Tôi biết cậu nhất định không có vấn đề, Tiểu Lỗi, kỳ thật… là có chuyện tìm cậu thương lượng.”
“Chuyện gì? Anh còn khách sáo với em à?”
“Là Mặc Cận, nó nói sau khi tốt nghiệp cũng muốn đến Trung Quốc.”
“Tiểu Cận à? A… Em thiếu chút nữa quên mất, năm nay vừa đúng lúc nó tốt nghiệp đại học. Ha ha ha, tình hình việc làm ở nước Mỹ là một mảnh ảm đạm đúng không?”
“Đúng vậy, đều là người lớn sắp 22 tuổi rồi lại chỉ biết lo chơi. Cho là bốn nước gạch vàng thì sẽ có vàng bạc khắp nơi sao, nói đến là đến, tôi cũng không biết nó tới đây có thể làm gì. Cậu giúp tôi nghĩ biện pháp khuyên nó đừng tới đây đi.”
(bốn nước gạch vàng: BRIC gồm 4 nước Brazil, Nga, Ấn Độ, Trung Quốc, là các nền kinh tế đang nổi lên có tiềm lực kinh tế hùng hậu, có tốc độ tăng trưởng kinh tế khá cao.)
“Đừng tới? Anh không muốn gặp Tiểu Cận? Anh quên trước đây nó dính anh đến cỡ nào sao, mỗi lần chúng ta muốn bỏ nó lại đi chơi xa, không phải nó đều liều chết ôm anh khóc sao. Anh tới Trung Quốc khi nó mới có 16 tuổi, anh cứ như vậy không đếm xỉa đến tình nghĩa anh em à? Nếu không phải mẹ anh bắt nó học đại học, em phỏng chừng cho dù có bơi nó cũng phải từ bờ Tây bơi đến đây tìm anh.”
“Nó hiện giờ không còn là con nít nữa.”
“Anh thôi đi. Mặc Viễn, em nói anh mới có 30 tuổi sao nói chuyện cứ như ông già vậy hả? Không phải chỉ là ăn cơm thì nhiều thêm một bộ dao nĩa, đi ngủ thì chen chung một cái giường thôi sao.”
“Tiểu Lỗi, anh… Quên đi, nếu không được thì kêu nó đi làm giáo viên tiếng Anh, dù gì trước đây cậu cũng đã dạy cho nó một chút tiếng Hán.”
“Ha ha ha, em cũng muốn nhìn xem anh có thực cam lòng để Tiểu Cận làm giáo viên giữa một đống mày ngài Trung Quốc không.”
Phó Lỗi biết Mặc Viễn từ nhỏ đã yêu thương đứa em nghịch ngợm kia, nhưng không biết vì sao hễ ở trước mặt Mặc Cận là lại bày ra vẻ mặt lạnh như băng. Nhất là khi Mặc Cận chậm rãi lớn lên, phát hiện không thể giống như hồi nhỏ làm nũng với anh trai, một năm trước khi Mặc Viễn xuất ngoại, hai người đã làm ầm ĩ một trận đến mức quan hệ anh em biến thành cục diện bế tắc không nhìn mặt nhau.
Lạc đề một hồi, hoàn hồn Phó Lỗi mới nhận ra báo cáo đã viết đến đoạn cuối cùng. Tín Đồ Trò Chơi, từng là công ty có trọng lượng không ai bì nổi trong giới game online, hiện giờ lại như nến tàn trước gió, thành tích quý sau không bằng quý trước. Tiền nhiệm của Đàm Ngạn, cũng là chủ tịch hiện giờ đã thoái ẩn hậu trường, đã từng dẫn dắt công ty này từ không hóa có, từ nhỏ hóa lớn, lập nên rất nhiều kỳ tích trong giới. Nhưng vì phong cách hành sự độc đoán ngang ngược cộng với lựa chọn phương hướng sai lầm cho sự phát triển lâu dài của công ty đã làm cho thành tích công ty từ một năm trước bắt đầu xuống dốc, dẫn đến bất mãn của nhiều thành viên ban quản trị. Đàm Ngạn thông qua bên đầu tư chiến lược BA Entertainment đề cử cộng thêm được hội đồng quản trị bỏ phiếu tán thành, được bổ nhiệm làm CEO mới của Tín Đồ Trò Chơi, đầu năm nhậm chức, sau đó vào tháng hai đi tham dự hội nghị báo cáo tài chính quý 4 của năm ngoái. Lúc này phương án cải cách của anh căn bản còn chưa kịp thực hiện, đành phải đón nhận chất vấn nghiêm khắc của các chuyên gia phân tích và nhà đầu tư; thẳng thắn mà nói, là có điểm không công bằng với anh. Nhưng trong vòng ba tháng ngắn ngủi này, Phó Lỗi cũng chú ý tới một ít biến hóa rất nhỏ của Tín Đồ Trò Chơi: thông qua theo dõi tỉ lệ các loại quảng cáo của Tín Đồ Trò Chơi suốt một quý này, có thể phát hiện chi phí mở rộng thị trường, vốn đã làm liên lụy đến tăng trưởng lợi nhuận của năm trước, đã được khống chế hiệu quả. Trước khi công bố báo cáo tài chính vào tháng năm, Phó Lỗi tin chắc phần phân tích nghiên cứu này khá có giá trị với những nhà đầu tư nắm giữ cổ phiếu của Tín Đồ Trò Chơi.
Nhưng Tín Đồ Trò Chơi giống như một bệnh nhân đã vô phương cứu chữa, đau đầu chữa đau đầu, đau chân chữa đau chân, nhưng lại không giải quyết được bản chất vấn đề. Thứ ban quản trị vừa ý chính là năng lực nắm được sách lược toàn cuộc khi Đàm Ngạn còn quản lý bộ phận ngoại thương của BA Entertainment, nhưng họ lại bỏ qua nhược điểm là anh ta không hiểu thị trường game online Trung Quốc. Đàm Ngạn có lẽ là một người chuyên ngành quản lí tài giỏi, nhưng lại hoàn toàn không tìm được đường đi nên mới có thể té ngã vào vũng bùn lớn này.
Nghĩ đến đây, Phó Lỗi ngồi trong phòng đơn mỉm cười. Cậu là người trong ngành, lại luôn có thể dùng thái độ bàng quan trầm tĩnh của người ngoài cuộc, dùng lý trí phân tích cái ngành có xu thế phát triển mãnh liệt đến mức bệnh hoạn này. Nhìn thành bại hưng suy của một công ty game online trên thị trường, tựa như xem một bộ phim tình tiết lên xuống vậy.
Trò hay còn ở phía sau.
Sẩm tối viết xong báo cáo, Phó Lỗi duỗi thắt lưng. Trượt ghế đẩy, chạy đến trước máy bàn ở một đầu khác trong phòng. Mở ra công cụ tán gẫu, ở trong kênh ban hội của mình rống một tiếng: “Bảy giờ tối nay ở nguồn sinh lực anh hùng, không gặp không về!” Chỉ chốc lát liền có ID của mấy người quen trồi lên hưởng ứng.
“Giờ cũ, chỗ cũ. Đêm nay tôi mời khách!”
“Lão Đại Rudy mời khách, nhất định đi! Ha ha ha…”
Phó Lỗi nói mời khách, cũng không phải ăn cơm ca hát hay gì. Hoạt động giải trí thịnh hành nhất hiện nay của thanh niên hai mươi là mướn vài cái máy tính trong tiệm Internet vào game online kết bạn đối địch chém giết. Cuối tuần hẹn vài người trong ban hội ở cùng thành phố đi đánh phó bản, cũng có thể xem là một cách tốt để thả lỏng sau khi làm việc. Trên thực tế, Phó Lỗi có thu nhập tốt, ở trong bang hội đã lôi kéo được một đám người chơi cấp tro cốt đảm nhiệm tiểu lâu la, cũng là thủ đoạn nghiên cứu mà thân là chuyên gia phân tích như cậu không thể thiếu. Trên thị trường có hơn hai trăm game online hiện hành, Phó Lỗi cho dù là thần tiên cũng không thể mỗi trò đều chơi qua. Khi cần phân tích trò chơi của công ty nào đó, mấy người chơi bình thường vẫn cùng cậu ở trong thế giới giả tưởng giết địch này sẽ trở thành đá thử vàng của cậu. Hơn nữa càng là người chơi lâu năm thì đối với trò chơi mới càng có nhận xét sát với phản ứng thực của thị trường. Phó Lỗi vĩnh viễn sẽ không quên, cậu đã từng là một thiếu niên thiếu não vì nghiện chơi game vi tính mà bỏ học.
(phó bản: là 1 hoạt động trong game online, người chơi chuẩn bị đầy đủ thuốc men, lập nhóm vào đây đánh boss kiếm đồ)
Phó Lỗi và Rudy, chuyên gia phân tích và người chơi, hai thân phận này cậu vẫn luôn phân biệt rõ ràng.
Hôm đó hoạt động phó bản chấm dứt, cậu mặc vào trang bị vừa đánh được đi dạo thì gặp được một tên trang bị trên thân cực khủng đến mức căn bản không thể không nhìn. Hắn ở trong server kia chơi rất lâu, đến mức những người chơi mạnh đang online cũng đều biết, nhưng lại không có ai từng gặp qua hắn. Vốn tâm tình tốt muốn khoe ra trang bị mới, trong nháy mắt đã rớt xuống đáy vực, ghen tị đến đỏ mắt, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm: làm ra trang bị tốt hơn đi tìm tên kia PK. Cậu chưa từng nghĩ tới, bắt đầu từ lúc đó, Phó Lỗi và Rudy hai thân phận hoàn toàn bất đồng này, đã dễ dàng bị người bên kia Internet phá mã.
(PK = player killing: dùng nhân vật của mình giết nhân vật khác trong game)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...