Tóc sấy khô rồi, Đoàn Phi Phàm đổi sang sấy cho Giang Khoát.
Giang Khoát ngồi ở giường, mặt úp vào bụng cậu.
“Thế này có thở được không đó?”Đoàn Phi Phàm vừa sấy tóc vừa đứng ưỡn thẳng bụng ra.
“Được,” Giang Khoát không nhúc nhích, “Chỉ là phải gắng sức tí thôi!”
“Cậu bệnh phải không đó.” Đoàn Phi Phàm cười, bật máy sấy lên mức to nhất, nhanh chóng lùa tóc sấy cho Giang Khoát, nhưng vẫn nhớ sấy xuôi từ trên xuống.
“Hồi nhỏ, cậu đã bao giờ ụp gối lên mặt rồi hét thật to chưa?” Giang Khoát hỏi.
“Chưa,” Đoàn Phi Phàm nói, “Ụp gối lên mặt hét gì chứ? Tôi mà hét thật là bà nội tôi sẽ hoảng hồn đó.”
“Ngay từ nhỏ cậu đã cẩn thận quá rồi nhỉ,” Giang Khoát nói, “Cậu có thấy bây giờ tôi đang nói rất to không?”
“Không thấy.” Đoàn Phi Phàm mân mê vành tai Giang Khoát.
“Tôi đã đang hét rồi đấy,” Giang Khoát ngước mặt lên khỏi bụng Đoàn Phi Phàm, ngả người nằm lăn ra giường, úp mặt vào gối rồi hét lên thật to, “Nghe thấy chưa? Đoàn Phi Phàm!”
“Nghe thấy rồi.” Đoàn Phi Phàm bật cười, kéo Giang Khoát ngồi dậy, tiếp tục sấy tóc.
“Cậu còn chẳng dám thử lần nào, vậy nên mới chẳng biết ụp gối như vậy có thể chặn được gần hết âm thanh đó.” Giang Khoát lại tiếp tục vùi mặt vào bụng Đoàn Phi Phàm.
“Chắc tại tôi…” Đoàn Phi Phàm ngẫm nghĩ, “Chẳng việc gì phải úp mặt vào gối mà hét cả, tôi có thể hét thẳng ra ngoài luôn, đại ca xóm chợ, bậc thầy võ mồm, Phàm đại ca đây.”
Giang Khoát cười mãi không thôi.
“Có gì ấm ức là cậu lại hét vào trong gối thế hả, bé Giang Khoát?” Đoàn Phi Phàm sờ sờ đầu Giang Khoát, cảm giác tóc nhìn chung đã khô, bèn đổi máy sấy sang chế độ gió mát.
“Tuổi ấy thì tôi đào đâu ra ấm ức chứ?” Giang Khoát ngẫm nghĩ, rồi lại thở dài, “Là Giang Liễu Liễu dạy tôi đó… Bây giờ nghĩ lại, chuyện này thực ra đã là bất thường rồi, nhưng tôi cũng chưa nói với vợ chồng sếp Giang bao giờ, cứ xem như nghịch chơi vậy thôi.
Hai anh em tôi cùng nhau ụp gối lên mặt mà hét… Nếu như hồi đó, tôi kể chuyện này với bố mẹ tôi thì sao nhỉ? Lúc ấy, con bé còn chưa lên cấp hai nữa.”
“Đây thực sự là tiểu tiết rất khó để ý thấy, mà có để ý thấy thì cũng chưa chắc đã nghĩ xa được tới vậy, trẻ con chơi đùa thôi mà.” Đoàn Phi Phàm tắt máy sấy, vỗ nhè nhẹ trên lưng Giang Khoát, “Chuyện này không thể trách cậu được.”
“Ừ.” Giang Khoát vòng tay ôm eo Đoàn Phi Phàm, ngồi dựa một lúc rồi mới buông ra, buông người nằm xuống gối, “Ngủ thôi, ai lên giường sau, người đó tắt đèn.”
Đoàn Phi Phàm im lặng, cười cười nằm xuống giường.
“Lên giường sau phải tắt đèn,” Giang Khoát đá Đoàn Phi Phàm một cái, “Đi tắt đèn đi.”
Đoàn Phi Phàm vẫn không nói gì, lẳng lặng sờ sờ gì đó ở đầu giường, lấy ra một vật nhỏ hình vuông, giơ lên phía đèn ấn một cái, đèn tắt.
“Ô đệt?” Giang Khoát sửng sốt, “Remote hả?”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm cười đáp.
“Cho tôi xem cho tôi xem,” Giang Khoát đưa tay qua vỗ vỗ Đoàn Phi Phàm, “Sao tôi lại không biết đèn này dùng remote nhỉ?”
“Vì ở đầu giường không có công tắc,” Đoàn Phi Phàm lại bật đèn sáng lên, cười nói với Giang Khoát, “Nên đèn này chủ nhà phải dùng loại có remote.
Hồi trước tôi thấy cái remote này, mãi vẫn không hiểu để làm gì, thế mà vừa rồi đột nhiên lại hiểu ra.”
“Đậu,” Giang Khoát bấm điều khiển một cái, đèn tắt, cậu lại bấm một cái nữa, đèn sáng, “Lại còn có cả ba tông màu nữa, đỉnh thật.”
“Đường đường là Khoát công tử,” Đoàn Phi Phàm thở dài, “Vậy mà lại chưa dùng điều khiển đèn bao giờ sao?”
“Chưa luôn, chẳng phải bình thường toàn dùng điều khiển bằng âm thanh sao? Đèn phòng Khoát công tử là cảm ứng,” Giang Khoát nói, “Nằm xuống giường một cái là tự động đổi sang đèn ngủ đầu giường, nhắm mắt một cái là đèn tắt hết.”
“Chém vừa thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Khi nào rảnh cậu tới thử xem.” Giang Khoát vừa cười vừa tắt đèn.
“Vậy lúc cậu mở mắt là đèn sẽ tự động sáng hả?” Đoàn Phi Phàm quay sang ôm lấy Giang Khoát, khe khẽ nói bên tai cậu, “Nhắm mắt thì tắt, mở mắt thì sáng, khỏi cần đi club, bạn bè mời qua đây, cứ nằm trên giường, chớp chớp mắt là được.”
Giọng Đoàn Phi Phàm trầm trầm rất có sức thôi miên, Giang Khoát nghe mà thấy mí mắt nặng trĩu, nhưng nội dung câu chữ lại khiến cậu thật sự buồn cười, vừa buồn ngủ lại vừa buồn cười, thật là khổ sở.
“Im miệng.” Giang Khoát nói.
“Được thôi.” Đoàn Phi Phàm nói.
*
Sáng ra, Giang Khoát bị tiếng gà gáy một hồi đánh thức, không biết nhà nào nuôi gà ở ngoài ban công, từ 4 giờ sáng cứ thế gáy tới tận 7 giờ, lúc đã tỉnh hẳn, Giang Khoát vô cùng ngạc nhiên.
“Lại còn nuôi được cả gà ở nhà cao tầng sao?” Cậu nhìn Đoàn Phi Phàm.
Đoàn Phi Phàm đang vừa đánh răng vừa trả lời tin nhắn trên điện thoại: “Ừ, có cái thùng xốp là phải trồng rau, có một mét vuông đất trống là có thể nuôi gà rồi… Khu biệt thự bên nhà cậu, tôi thấy cũng có người nuôi gà đó.”
“Thì đó là biệt thự mà, ít nhất vườn cũng rộng chứ bộ,” Giang Khoát xuống giường đi rửa mặt, lúc đi ngang qua Đoàn Phi Phàm, cậu đưa tay bóp eo Đoàn Phi Phàm một cái.
Đoàn Phi Phàm giật nảy mình, ngẩng phắt đầu lên, bọt kem đánh răng văng cả lên mặt Giang Khoát.
“Á…” Giang Khoát vội dí mặt vào vai Đoàn Phi Phàm mà cọ cọ.
“Đậu.” Đoàn Phi Phàm vẫn ngậm bàn chải trong miệng, “Mợ nó chứ kỹ tính ghê, toàn chùi vào người khác.”
“Là của cậu mà.” Giang Khoát cười, đi vào nhà tắm.
Giang Khoát rửa mặt mũi, thay quần áo xong đi ra, thấy Đoàn Phi Phàm ngồi trên sofa, vẫn đang xem điện thoại: “Hôm nay Giang Liễu Liễu chỉnh sửa phim phải không?”
“Đúng rồi.” Giang Khoát nói, “Trong buổi sáng sẽ gửi cho tôi, buổi trưa tôi hẹn con bé đi ăn rồi.”
“Ừ,” Đoàn Phi Phàm gật đầu, “Bên Lão Phạm bảo chương trình TV có lịch lên sóng vào thứ Tư rồi, 8 rưỡi, bảo nhớ xem, còn bảo tốt nhất là sang tiệm anh ta, mọi người tụ tập cùng xem.”
Giang Khoát bật cười: “Anh ta cô đơn quá rồi.”
“Tôi thấy về mặt này, anh ta hơi giống cậu.” Đoàn Phi Phàm đứng dậy, cầm ba lô khoác lên vai.
“Chắc thế đó, nhưng tôi sẽ không kiếm người đi chơi đâu, phiền lắm,” Giang Khoát cầm điện thoại của mình lên, vừa xem vừa đi theo Đoàn Phi Phàm ra cửa, “Một đống tin nhắn luôn này.”
*
Tin nhắn trên điện thoại khá nhiều, ngoài hai tin của Giang Liễu Liễu, còn có một đống tin của Dương Khoa, báo cáo tình hình làm ăn, đơn hàng không nhiều bằng hai hôm trước, tranh thủ hai hôm nay trữ thêm hàng, clip quảng cáo xong rồi sẽ thêm vào chương trình phát trên TV, có thể sẽ lại có mấy hôm đơn hàng tăng đột biến…
“Làm một cái rút thăm trúng thưởng trên Weibo đi,” Giang Khoát vừa nhắn tin trả lời Dương Khoa vừa nói, “Xem chọn được quà gì không.”
“Ừ, để tôi làm,” Đoàn Phi Phàm ôm vai Giang Khoát kéo vào trong thang máy, “Lúc trước, tôi có xem qua người dùng, nhìn chung vẫn đa phần là người trẻ, số đông là nữ, nếu là giải thưởng thì phải là mấy thứ con gái thích ấy…”
“Được.” Giang Khoát nhắn tin trả lời Dương Khoa xong, lúc thoát ra thì thấy tên của Đại Pháo ở phía trên.
Bấm vào thì thấy tối qua, Đại Pháo đã nhắn cho cậu một tin, nhưng sau đó lại thu hồi.
Giang Khoát nhìn thông báo hiển thị tin nhắn bị thu hồi, trong lòng thấy hơi hoang mang, Đại Pháo nhắn tin cho cậu, nhìn chung chưa bao giờ có chuyện thu hồi, dù có nói nhảm ruồi cỡ nào thì cũng vẫn một kiểu dám làm dám chịu.
“Sao vậy?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Đại Pháo không phải lại gặp chuyện gì rồi đấy chứ?” Giang Khoát cho Đoàn Phi Phàm xem điện thoại của mình, “Trước giờ nó chẳng bao giờ thu hồi tin nhắn, nhắn tin hôn hít bạn gái rồi gửi nhầm cho tôi, nó cũng chẳng thèm thu hồi.
Vậy mà bây giờ nhắn tin chuyện gì ghê gớm tới mức phải vội vàng thu hồi như thế?”
“Gọi điện hỏi thử xem.” Đoàn Phi Phàm nói, “Bên công trường chắc sẽ không có việc gì đâu, đúng không?”
“Cũng không chắc,” Giang Khoát bấm gọi cho Đại Pháo, “Tòa nhà sắp xây xong cũng từng đụng phải chuyện người làng tới sống ở đó đòi tiền, thương lượng với mấy người làng đó mà không cẩn thận một cái là sẽ chọc giận cả làng…”
Đại Pháo không nghe máy.
Giang Khoát cau mày, mở danh bạ ra lật tìm, rồi lại bấm số gọi cho Đại Mao.
Đại Mao thì lại nghe máy rất nhanh, nghe giọng xem ra vẫn chưa dậy, hỏi đầy vẻ ngạc nhiên: “Khoát hả?”
“Sếp Pháo đâu?” Giang Khoát hỏi, “Hai người không ở cùng nhau à? Sao gọi điện cho nó mà không ai nghe máy?”
“Tối qua nó về rồi,” Đại Mao nói, “Bảo là ở nhà có việc gấp, lái xe cả đêm về luôn.”
“Ở nhà? Nhà nó có việc gì à?” Giang Khoát nhíu mày, “Là chú Hồ sao?”
“Chuyện này tôi không rõ, nó đi cũng gấp, cầm mỗi cái điện thoại đi luôn,” Đại Mao nói, “Hay là tôi giúp cậu gọi điện lại xem sao nhá?”
“Không sao, anh làm việc của anh đi,” Giang Khoát nói, “Gần đây công trường vẫn ổn chứ?”
“Rất ổn, hôm trước vừa mới uống rượu với lão Lục trưởng thôn,” Đại Mao nói, “Con đường phải đi qua bên hồ cá của ông ấy mà.”
“Ông trưởng thôn này ưa nói ngọt, có việc gì cứ bảo Đoàn Phi Phàm sang,” Giang Khoát nói, “Đoàn Phi Phàm nói ngọt lọt tới xương Lục trưởng thôn luôn.”
“Được.” Đại Mao nói.
Cúp máy xong, Giang Khoát cầm điện thoại vừa đi vừa thừ người suy nghĩ.
Đại Pháo về rồi, lại còn đi ngay trong đêm, ở nhà có việc, có thể là việc gì chứ? Với lại nhà Đại Pháo có chuyện, tại sao Đại Pháo lại gọi cho cậu? Nhà nó mà thật sự gặp phải chuyện gì, gọi một cú điện thoại cho sếp Giang chẳng phải là tốt hơn gọi cho con trai của sếp Giang sao? Con trai sếp Giang chỉ là đồ bỏ, còn kém xa tới một vạn tám ngàn dặm.
“Này,” Đoàn Phi Phàm nhón lấy dái tai Giang Khoát, khẽ kéo sang một bên, “Sếp Giang nhỏ.”
“Hử?” Giang Khoát quay đầu sang theo lực kéo.
“Cái gì mà bảo Đoàn Phi Phàm nói ngọt lọt tới xương trưởng thôn Lục đấy hả?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Đậu,” Giang Khoát bật cười, “Thì thuận miệng nói vậy thôi, mà không đúng à, ăn có một bữa cơm mà hai người nói chuyện tới mức sắp thành chú cháu luôn rồi.”
“Không có việc gì chứ?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Đại Pháo về nhà hả?”
“Ừ,” Giang Khoát cau mày, “Sao tôi có cảm giác không phải là nhà nó xảy ra chuyện nhỉ? Là…”
Không để Giang Khoát nói hết câu, Đoàn Phi Phàm đưa tay bịt miệng Giang Khoát lại: “Cậu gọi luôn cho sếp Giang, báo cáo tình hình buôn bán hai hôm nay, khai trương đã bán hết sạch hàng, tin vui cỡ này mà còn chưa nói với sếp Giang sao?”
Giang Khoát tặc lưỡi, cầm điện thoại không nhúc nhích.
Chuyện này nếu là Đoàn Phi Phàm, chắc chắn cậu ấy sẽ gọi điện nói nhẹ như không ngay, nhưng Giang Khoát với sếp Giang mãi vẫn chưa có thói quen chuyện trò kiểu này.
Lỡ như ở nhà chẳng có việc gì, cậu tự nhiên đi gọi điện về, e rằng sếp Giang lại tưởng là cậu gặp phải chuyện gì.
“Để tôi gọi.” Thấy vẻ do dự của Giang Khoát, Đoàn Phi Phàm lấy điện thoại ra.
“Đậu,” Giang Khoát nhìn Đoàn Phi Phàm, “Cậu đúng thật là…”
“Tôi với sếp Giang đâu có nặng lòng giữ kẽ kiểu bố con đến vậy,” Đoàn Phi Phàm nhìn thời gian, “Giờ này chắc ông ấy cũng dậy rồi, hôm trước tôi đón khách xong, ông ấy gọi điện cho tôi cũng tầm giờ này.”
“Ừ, ông ấy dậy cũng khá sớm.” Giang Khoát nói.
Đoàn Phi Phàm bấm gọi cho sếp Giang.
Đầu dây bên kia đổ chuông tới năm sáu tiếng mới có người nghe máy, nhưng tiếng “A lô” lại khong phải giọng sếp Giang, là giọng nữ.
Lông mày Đoàn Phi Phàm lập tức nhướng lên tới mức gần chạm đường chân tóc.
May mà câu tiếp theo của người phụ nữ kia lại là: “Đoàn Phi Phàm phải không? Là dì Lâm đây.”
“A chào dì ạ.” Đoàn Phi Phàm vội nói rồi lại đưa mắt nhìn Giang Khoát, cứ nhìn Giang Khoát lập tức cau mày là đủ biết bình thường, dì Lâm chắc sẽ không nghe điện thay cho sếp Giang như vậy.
“Chào cháu.” Giọng dì Lâm rất nhẹ nhàng.
“Sếp Giang vẫn đang nghỉ ạ?” Đoàn Phi Phàm hỏi, “Cháu quên không để ý thời gian.”
“Bình thường giờ này là ông ấy dậy rồi,” Dì Lâm cười, “Hôm qua bàn công việc với người ta, nửa đêm mới ngủ, hôm nay dậy muộn ấy mà.
Cháu tìm ông ấy có việc hả? Bao giờ ông ấy dậy thì bảo gọi lại cho cháu nhé?”
“Không cần không cần, cũng chẳng có việc gì quan trọng đâu ạ,” Đoàn Phi Phàm nói, “Đây cũng là việc định nói với dì, nhưng lại không có số của dì, còn Giang Khoát thì lại ngại không dám gọi.”
“Ầy, sao nó cái gì cũng ngại thế,” Dì Lâm nói, “Là chuyện gì?”
“Thì là… sau khi khai trương, tiệm mới với shop online của bọn cháu tình hình làm ăn khá tốt,” Đoàn Phi Phàm nói, “Mới đầu còn suýt nữa không đủ hàng bán, giờ vẫn đang gấp rút trữ hàng.”
“Cừ quá đi,” Dì Lâm nói, “Liễu Liễu bảo hai đứa sắp tới còn có chương trình quảng cáo nữa phải không? Vậy là sắp bùng nổ rồi nhỉ?”
Đoàn Phi Phàm bật cười: “Bùng nổ thì cũng không dám nói đến mức bùng nổ, nhưng chắc chắn sẽ có một đợt đơn hàng về rất mạnh nữa.
Có chút tiếng tăm rồi, sau này cũng thuận lợi hơn… Cháu chỉ muốn nói với cô chú một tiếng như vậy, Giang Khoát thấy ngại, cảm thấy không cần phải nói, còn cháu thì thấy vẫn cần phải nói.”
“Đương nhiên là cần rồi,” Dì Lâm nói, “Nếu không cô chú lại lo nó điều hành công việc không ra sao, mất sạch cả tiền.
Nhưng xem ra vẫn ổn nhỉ.”
Đoàn Phi Phàm cười, nói chuyện thêm một lúc rồi cúp máy.
“Giọng mẹ tôi vẫn bình thường hả?” Nãy giờ ghé sát vào bên cạnh để nghe, lúc này Giang Khoát liền hỏi, “Nhưng mẹ tôi sẽ không bao giờ nghe điện thoại của sếp Giang đâu, cùng lắm là bấm nút tắt chuông thôi.”
“Tạp âm thấy có tiếng người đi lại,” Đoàn Phi Phàm nói, “Còn có cả tiếng xe xa xa nữa, nghe không giống đang ở nhà.”
Giang Khoát nhíu mày, lấy điện thoại tiếp tục bấm gọi cho Đại Pháo: “Chắc vẫn là việc công ty… Họ gọi Đại Pháo về giúp, là Đại Pháo cơ đấy! Đại Pháo còn có thể về giúp đấy! Còn tôi thì chẳng biết gì cả!”
Giang Khoát nói mà giọng càng lúc càng cao, cảm giác rất không vui.
Đoàn Phi Phàm vội ôm lấy vai Giang Khoát: “Ở đây cậu còn một đống việc, còn phải lên lớp, còn phải lo việc ở tiệm, nếu không phải việc đặc biệt nghiêm trọng, chắc chắn ở nhà sẽ không quấy rầy cậu, hơn nữa, nếu đã là việc lớn thật thì cũng sẽ không gọi Đại Pháo giúp đâu.”
“Vậy sao Đại Pháo lại không nghe điện?” Giọng Giang Khoát vẫn rất to.
“Thế này đi,” Đoàn Phi Phàm lại bấm mở điện thoại, “Chắc tôi vẫn còn lưu lịch sử cuộc gọi với luật sư Tưởng, để tôi gọi cho anh ấy hỏi thử xem sao.”
Giang Khoát túm lấy tay Đoàn Phi Phàm: “Đừng gọi.”
Đoàn Phi Phàm nhìn cậu.
“Biết đâu đang phải tránh liên lạc với tôi để khỏi rút dây động rừng đến ai thì sao,” Giang Khoát nói, “Đừng gọi.”
“Ừ.” Đoàn Phi Phàm bỏ điện thoại vào túi, và cũng chỉ trong vài giây này, Giang Khoát đã bình tĩnh lại.
“Đợi Đại Pháo liên lạc với tôi đi.” Giang Khoát nói, “Mấy việc công ty, tôi cũng chẳng giúp được gì, nếu thật sự là vì việc công ty mà gọi Đại Pháo thì xem ra là cần tìm người đáng tin cậy để chạy việc vặt rồi.”
“Được.” Đoàn Phi Phàm nói.
*
Giang Khoát lựa chọn trước tiên cứ chờ đã, trong tình hình vẫn chưa biết đâu vào với đâu thế này, đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng cả một buổi sáng, Giang Khoát luôn có vẻ không tập trung, vào giờ học cũng không ngủ gật, cứ thừ người nhìn giáo viên trước mặt.
Sau khi hết tiết hai, chuông điện thoại của Giang Khoát cuối cùng cũng kêu, không phải tin nhắn, mà là điện thoại.
“Đại Pháo, khốn kiếp,” Giang Khoát vội vàng nghe điện, nhấc máy lên là chửi, “Cái ông chú mày, tay mày gẫy à, hay tai mày điếc?”
“Cả đêm tao không ngủ,” Đại Pháo không đôi co với Giang Khoát, “Tận sáng mới ngủ đó, thật sự không nghe thấy mày gọi, vừa rồi tỉnh dậy mới thấy.”
“Mày làm cái trò gì vậy?” Gặp được Đại Pháo rồi, Giang Khoát chẳng còn để tâm chuyện bình tĩnh hay không nữa, cứ thế hỏi một tràng, “Hôm qua nhắn tin gì cho tao rồi lại thu hồi hả? Mày về có việc gì?”
“Được rồi được rồi, tao sẽ nói với mày sẽ nói với này,” Đại Pháo cũng nói một tràng, “Mày bình tĩnh chút đi.”
“Nói.” Giang Khoát nói.
Đại Pháo hạ giọng nói khẽ: “Hôm qua bên công ty có người gây rối, sếp Giang từ nhà hàng đi ra, bị người ta bám theo…”
“Cái gì?” Giọng Giang Khoát cao vọt lên.
Bạn học xung quanh đều ngoái lại nhìn.
Đoàn Phi Phàm kéo Giang Khoát vào trong một góc.
“Không sao không vấn đề gì,” Đại Pháo vội nói, “Ông ấy có dẫn theo vệ sĩ, vệ sĩ một người đánh bảy người, ông ấy chỉ bị đánh vào đầu một cái…
“Vệ sĩ cái kiểu gì vậy? Lại còn để người ta đánh vào đầu ông ấy?” Giang Khoát giận tới mức run cả tay, “Đã dẫn theo vệ sĩ rồi, mà lại dẫn theo có một người? Điên rồi hả?”
“Không phải chỉ có một người, nhưng hình như chỉ có một người biết đánh nhau… Tao cũng không rõ nữa.
Tao vừa về là cùng với bố tao dẫn người vào viện, giờ tao vẫn còn đang canh ở cổng bệnh viện đây,” Đại Pháo nói, “Hôm qua tao định nói với mày, nhưng rồi lại sợ nửa đêm nửa hôm, mày lo quá thế nào cũng về theo…”
“Bố tao bị người ta đánh nhập viện!” Giang Khoát cố nén giọng gầm lên, “Tao về chẳng phải là đúng rồi còn gì? Đệt ông chú mày, sao mày không nói với tao?”
“Tao cũng đệt ông chú mày! Giang Liễu Liễu vẫn còn đang ở bên chỗ mày đấy thôi!” Đại Pháo cũng gầm lên, “Mày mà về rồi, con bé nghĩ ngợi linh tinh rồi chẳng phải lại thêm lo lắng sao?”
“Tao sẽ không để con bé biết,” Giang Khoát hít một hơi lấy lại bình tĩnh, “Trưa nay tao đi ăn cơm với nó, chiều nay tao về.”
“Bây giờ tình hình ổn định rồi, sếp Giang không việc gì cả, hiểu không?” Đại Pháo nó, “Người của bọn tao đang gác, cảnh sát cũng tới rồi.
Dù gì thì sếp Giang cũng là trụ cột chính của kinh tế địa phương, họ sẽ tập trung bảo vệ…”
“Đấy là bố tao.” Giang Khoát nói.
“Không phải tao không cho mày về,” Đại Pháo nói, “Là tao bảo mày không được tự phóng xe về!”
“… Biết rồi.” Giang Khoát nói.
“Bảo Đoàn Phi Phàm về cùng mày,” Đại Pháo nói, “Tao vẫn không yên tâm.”
“Cậu ấy còn phải học!” Giang Khoát cao giọng.
“Ôi mẹ ơi!” Đại Pháo nói, “Mày nói ra câu này mà không biết ngượng à, cậu ấy còn phải học cơ đấy.
Đưa mày về thì lỡ mất việc ngủ trên lớp của cậu ta phải không? Khai trương đến giờ chưa được nghỉ ngơi chứ gì.”
Giang Khoát im lặng, để cho Đại Pháo pha trò một trận, cậu dựa tường bật cười.
“Không sao đâu, đừng lo lắng, gọi Đoàn Phi Phàm cũng chẳng phải vì có việc gì cần làm, chỉ là để trên đường đi có người ở cạnh mày thôi.” Đại Pháo nói.
“Ừ, biết rồi.” Giang Khoát cúp máy.
*
Đoàn Phi Phàm nhìn Giang Khoát: “Sếp Giang bị thương hả?”
“Ừ,” Giang Khoát gật đầu, nhét điện thoại vào túi, nhưng nhét mấy lần mà vẫn không vào, cậu nóng máu quăng điện thoại sang một bên, “Đệt.”
“Ấy!” Đoàn Phi Phàm vội đưa tay chụp mấy phát nhưng không trúng, cái điện thoại rơi xuống đất.
Đoàn Phi Phàm bước tới nhặt lên xem thử.
Cái vỏ điện thoại mà Giang Khoát chọn lúc mua điện thoại thuộc loại khá ổn, điện thoại không bị vỡ.
“Có việc gì vậy?” Cậu nhét điện thoại vào túi cho Giang Khoát.
“Sếp Giang đi ăn với người ta xong, đi ra thì bị đánh, bị đập vào đầu, giờ đang trong viện.” Giang Khoát nói.
“Đi ăn với ai?” Đoàn Phi Phàm hỏi.
“Chắc với vệ sĩ.” Giang Khoát cảm thấy đầu óc mình hơi hỗn loạn.
“Ăn cơm với vệ sĩ sao?” Đoàn Phi Phàm thấy hơi lạ.
“Không biết, Đại Pháo không nói,” Giang Khoát cau này, “Chiều nay tôi về nhà, nhưng trưa nay vẫn phải đi ăn với Giang Liễu Liễu, không thể để con bé biết chuyện này được, không thể để con bé nhận ra tôi có gì đó khác thường… Nhưng tôi hơi lo mình sẽ để lộ ra mất… Người khác thì tôi còn giả bộ được, nhưng sếp Giang gặp chuyện, tôi sợ tôi…”
“Không sao,” Đoàn Phi Phàm nói, “Gọi Phạm Gia Bảo đi, có anh ta thì có gì khác thường cũng bị anh ta nhí nhố làm cho bay sạch.”
Giang Khoát ngẩn người một thoáng, sau đó bật cười: “Anh ta mà biết cậu nghĩ về anh ta như vậy, chắc sẽ lập tức dẫn đại ca xăm trổ tới đánh nhau với cậu mất.”
“Cũng đúng lúc mình vẫn chưa chính thức cảm ơn anh ta, hồi khai trương, anh ta chạy tới chạy lui, giúp đỡ cũng nhiều.”
“Ừ.” Giang Khoát khẽ gật đầu.
“Tôi về cùng cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ừ.” Giang Khoát gật đầu.
“Đừng lo, Đại Pháo nói rồi mà, không có gì nghiêm trọng.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát im lặng một lúc rồi nói: “Không nghiêm trọng nhưng cũng không phải là việc nhỏ, vậy mà lại không nói với tôi, hoàn toàn chẳng hề có ý định nói với tôi, còn gọi cả Đại Pháo về, vậy mà lại không gọi tôi…”
“Nghĩa là chuyện này nhỏ tới mức không cần gọi cậu.” Đoàn Phi Phàm nói.
“Nghĩa là đối với sếp Giang, về căn bản tôi chẳng lo nổi việc này.” Giang Khoát nói.
“Nói gì mà khó ngửi như đánh rắm vậy?” Đoàn Phi Phàm nói.
“Ừ đấy.” Giang Khoát nói.
“Ầy…” Đoàn Phi Phàm cau mày, khịt khịt mũi, “Nói đánh là đánh thật đấy hả? Hình tượng Tinh Thùy Bình Dã Khoát thiếu gia đột nhiên sụp đổ rồi…”
Giang Khoát sững người, sau đó kinh ngạc trừng mắt với Đoàn Phi Phàm: “Cái ông chú cậu! Tôi không có!”
Đoàn Phi Phàm bật cười.
“Đậu.” Giang Khoát vẫn trừng cậu, một lúc sau mới bật cười, “Cậu chen ngang một cái là tâm trạng của tôi lệch tông rồi.”
“Cái tâm trạng ba xu đó có gì mà lệch với chả tông,” Đoàn Phi Phàm nói, “Về kiếm sếp Giang, ba mặt một lời chất vấn luôn một trận, hỏi ông ấy tại sao không báo cho cậu biết là được rồi.”
“… Thôi khỏi đi.” Giang Khoát tặc lưỡi.
“Vậy lần sau nếu ông ấy chẳng báo tin gì cho cậu, cậu cũng đừng tâm trạng, cũng đừng nói linh tinh nữa.” Đoàn Phi Phàm nói.
Giang Khoát im lặng một lúc rồi thở dài đánh thượt.
[HẾT CHƯƠNG 124]
- -----oOo------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...