Tâm Niệm Em Đã Lâu

“Về nhà?” Thanh âm thiếu niên hơi trầm xuống, lời nói tuy rằng là dò hỏi nhưng có rất nhiều sự cường thế không cho phép cô từ chối.

Thời Lạc một giây trước còn đang đá lon rỗng không biết ai vứt trên đường, thấy người tới là anh, bực bội ấm ức một đống cảm xúc lung tung mấy ngày nay liền nảy lên trong lòng.

Cô không thèm để ý liếc mắt nhìn cái ghế sau xe đạp mà mấy tháng trước cô còn tràn đầy cõi lòng chờ mong nhất định phải có được kia, lại nhìn thấy động tác vỗ ghế sau của anh, trong lòng nhịn không được nghĩ, có phải anh cũng từng mời tóc đuôi ngựa như vậy không?

Mấy ngày nay cô không đi tìm anh, tóc đuôi ngựa kia nhất định là sẽ nhân cơ hội chiếm giữ bảo tọa tiên nữ của cô đi?

Nghĩ vậy, cô liền theo bản năng không muốn ngoan ngoãn nghe lời nữa, thiếu nữ bĩu đôi môi phấn nộn, rũ đầu, ánh mắt không nhìn anh, như cũ nhìn xuống đầu ngón chân của mình: “Không về.”

“Không về còn muốn đi đâu?”

Cô ở trong lớp suy nghĩ miên man nên ra lâu, trên đường lại nhịn không được mà ngẩn người, khoảng cách từ khu dạy học tới lán để xe chỉ đi có mười phút mà bị cô rề rà ra tận nửa tiếng.

Đường Kỳ Thâm thật ra là đi theo cô từ khu dạy học tới đây, thấy cô tâm tình không tốt thì cũng không có tiến lên quấy rầy.

Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, thời gian cũng đã sớm qua giờ cơm chiều, mùi đồ ăn từ các hộ gia đình xung quanh đã dần nhạt đi, người một nhà người lớn dắt trẻ nhỏ đang đi bộ dưới ánh trăng tiêu cơm, nhân sinh thích ý, nhưng anh vẫn kiên nhẫn mà đi theo sau cô, không hề có vẻ không kiên nhẫn tý nào.

Chỉ là nghe thấy cô đã trễ thế này mà còn không muốn về nhà, tính tình này nháo hơi lớn rồi, Đường Kỳ Thâm quản cô rất nghiêm, trước giờ cũng có tiêu chuẩn của mình, giờ phút này thanh âm không còn nhu hòa như ban nãy nữa, anh nhíu mày: “Không về nhà, em còn muốn đi đâu?”

Thời Lạc nghe ra anh có chút tức giận, lông mi của cô run lên rất nhỏ, môi mím lại, khí thế kiêu ngạo nháy mắt tắt ngúm, ngữ khí rầu rĩ: “Về…”

Đường Kỳ Thâm cũng biết khẩu khí ban nãy của mình có hơi nghiêm trọng, thấy cô rũ đầu xuống, bộ dáng đáng thương lại ngoan ngoãn, anh nhịn không được tiến lên vươn tay, than nhẹ một hơi, lòng bàn tay xoa xoa trên đỉnh đầu mềm mại của cô, đây là thói quen từ nhỏ tới lớn anh quen thuộc nhất khi làm với cô.

Lần đầu tiên anh dỗ dành cô trước mặt người khác, động tác cũng không khác gì làm.

Trong lòng Thời Lạc mềm mại một lát lại đột nhiên cảm thấy khó chịu, đối với phương diện này cô cái biết cái không, thật ra tận sâu trong nội tâm, cô đã thực sự coi người ở bên Đường Kỳ Thâm cả đời chỉ có thể là mình, tưởng tượng tới việc có lẽ sau này, không, hoặc là ngay lúc này, anh có khả năng cũng đối với cô gái khác làm ra động tác y hệt, loại khó chịu và tủi thân không tên vẫn luôn nghẹn ở trong lòng, không có cách nào giải quyết.

Cuối cùng, cô vẫn là ngoan ngoãn ngồi lên xe đạp của Đường Kỳ Thâm.

Bình thường kỹ thuật lái xe của anh luôn rất ổn định, cho dù đi qua chỗ nhiều ổ gà đi nữa thì tay lái của anh cũng rất vững.


Nhưng tối nay không biết vì sao, đèn xanh đèn đỏ bị anh đi loạn hết cả lên, ngay cả con đường nhựa phẳng lì cũng có thể bị anh đi tới gập ghềnh như lên núi đao xuống biển lửa, đi thẳng không xong mà cứ phải đi vòng vèo, Thời Lạc ngồi phía sau sợ tới mức hai tay ôm chặt cái eo rắn chắc của anh, khuôn mặt nhỏ dán lên sống lực hơi nóng của anh, hai mắt nhắm nghiền, căn bản không có can đảm mở ra.

Chờ tới khi về Ninh Thủy Loan, xe đạp dừng lại trước hoa viên nhỏ của biệt thự, Thời Lạc vẫn còn đang kinh hồn chưa thể buông tay được.

Lúc xuống xe, cô giương mắt nhìn gương mặt bình tĩnh trầm ổn như một của Đường Kỳ Thâm, nhớ lại ký ức, con đường về nhà căn bản không có gập ghềnh đáng sợ tới thế, lúc này cô mới phản ứng lại, Đường Kỳ Thâm nhất định là cố ý đi.

Mấy ngày không gặp, nơi nào học ra được chiêu này vậy, cô đã sợ như vậy rồi mà anh còn không thương cô chút nào.

Rốt cuộc cũng chỉ là em gái hàng xóm cùng lớn lên mà thôi, không so được với cô bạn gái có thể cùng anh đi canteen mua đồ, đôi mắt hồ ly nhỏ của Thời Lạc liếc anh, giận dỗi cứng đầu bất thình lình nói ra một câu không đầu đuôi: “Sau này anh đừng đón em nữa, cũng đừng đưa em đi học nữa.”

Đường Kỳ Thâm: “?”

“Để người khác nhìn thấy lại hiểu lầm thì không tốt, anh, anh cũng phải có bạn gái, hoặc, có lẽ, sau này sẽ có nam sinh muốn theo đuổi em thì sao?”

Sắc mặt Đường Kỳ Thâm trong nháy mắt trầm như mực.

Thời Lạc vẫn còn đắm chìm trong sự overthinking không thể tự kiềm chế của mình, tiếp tục nói: “Thứ hai tuần sau em phải dọn vào KTX trường ở, bình thường không có việc sẽ không về Ninh Thủy Loan.”

Cô còn lâu mới ấm ức bản thân ở cùng một tiểu khu với đôi cẩu tình nhân kia, ngẩng đầu không thấy cúi đầu liền nhìn hai người họ show ân ái, nhắm mắt làm ngơ.

Đường Kỳ Thâm mím môi, trong mắt như ẩn giấu vô số băng đao dao sắc lạnh lẽo.

*

Buổi tối, Đường Kỳ Thâm tắm xong, hội trưởng hội buôn chuyện tám xuyên lục địa – tuyển thủ Độ Ngang đã tốt bụng gửi cho anh một bài viết trên diễn đàn.

Bài viết đó hot rất lâu, Đường Kỳ Thâm trước giờ lại không nhìn mấy thứ này trong trường, vốn cũng chỉ coi là tin rác không có gì thú vị định xóa đi, ai ngờ sau khi thấy tiêu đề, sắc mặt anh lại rất xấu, mở máy tính lên.

Vài phút sau, bài viết hội trưởng đại lão và tóc đuôi ngựa nắm tay dạo canteen đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.


Ngày hôm sau là cuối tuần.

Mẹ kế hơn hai tháng không gặp đã trở về Thời gia, mẹ kế học vẽ tranh, vốn là quanh năm ở nhà, nhưng mấy ngày trước đó bà ta được mời đi tham gia buổi khai mạc của lễ triển lãm ở Anh Quốc, vừa đi liền hai tháng liền.

Thật ra khai mạc nhiều nhất cũng chỉ tổ chức có ba ngày, có điều bà ta nhân cơ hội hưởng thụ phúc lợi đằng sau thân phận “Thời phu nhân” mà thôi, liên tiếp đi du ngoạn vài nước liền, người cùng đi với bà ta đều là những người muốn nịnh bợ Thời ba ba.

Có thể không cần ở Thời gian giả bộ yêu thương nịnh hót chiều chuộng cô hai tháng trời, cuộc sống này nhất định là sống quá thoải mái thích ý, Thời lạc cười lạnh một tiếng, nhịn không được suy nghĩ.

Mắt thấy mẹ kế nói đã “tỉ mỉ” chọn cho cô quà lưu niệm muốn vào phòng tìm cô, Thời Lạc cảm thấy mấy lời khoác lác ngày hôm qua của mình với Đường Kỳ Thâm đúng là là nên suy xét rồi.

Ít nhất thì trọ trong trường thì không cần ở dưới mái hiên với vị mẹ kế này.

Thời Lạc từ nhỏ đã thích làm theo ý mình, cũng chỉ có Đường Kỳ Thâm là có thể quản cô một chút, tối qua cái người duy nhất có thể quản cô này lại ra tối hậu thư cho cô, thứ hai sau khi tan học, cô liền lo lắng kéo Ôn Vũ và Diệp Tầm Tầm tới làm culi, hỗ trợ dọn KTX.

KTX là vào tối hôm trước cô gọi điện làm nũng cầu xin ba Thời cho ở, ba Thời trước giờ đều mềm lòng không có điểm mấu chốt với cô, con gái chỉ nói một câu thì dù có muốn sao trên trời ông cũng hái xuống được, cũng mặc kệ rốt cuộc thì vì sao cô lại thích ở trong này, muốn liền cho, không hề hai lời.

Ba cô nhóc vây quanh đống hành lý, đang không biết nên chia ra thế nào để bê lên được KTX thì Đường Kỳ Thâm đã từ xa tới gần, lúc anh ở sân bóng rổ bên kia đi ngang qua, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì như cũ, nhưng ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm Thời Lạc.

Ôn Vũ mới khiêng được một thùng đã chịu không nổi: “Sao không gọi Tạ Quảng Khôn tới bê chứ? Một cô gái yếu đuối như tớ sao có thể bê được?”

Thời Lạc liếc cô ấy một cái, “Cho cậu cơ hội biểu hiện đó, dọn xong giúp tớ, tớ liền chấp nhận lời mời kết bạn WeChat của cậu, còn sẽ thêm cậu vào nhóm nữa.”

Ôn Vũ: “…”

“Ô, kia có phải Kỳ Thâm ca ca của cậu không? Hình như đang đi về phía chúng ta này?”

Thời Lạc bật thót: “!”

“Cậu gọi anh ấy tới à?”


“Không phải tớ…”

Ôn Vũ: “Nhìn sắc mặt anh ấy xấu như vậy, không giống tới dọn KTX, giống tới phá KTX hơn.”

Lúc ba người đang lẩm bẩm, Đường Kỳ Thâm đã đi tới trước mặt.

Thời Lạc trề môi, tức giận hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

“Anh không tới, em dọn được đống này?”

“…”

*

Đường Kỳ Thân thế mà thật sự tới dọn KTX cho cô, động tác anh sạch sẽ nhanh nhẹn, rất có loại mạnh mẽ rắn rỏi của những anh bộ đội.

Thành thạo dọn xong đống hành lý của cô, giường nệm cũng được trải chỉnh tề, thậm chí còn có cả thú bông cùng ngủ với cô anh cũng phân loại từng cái từ lớn tới nhỏ.

Dọn xong KTX, anh ngay cả nước cũng không tính uống, vẫn như trước thuận miệng dặn dò vài câu, sau đó trực tiếp đi xuống lầu.

Thời Lạc không hiểu gì cả, cả tiết học lúc chiều đều thất thần.

Tiết cuối là tiết Vật Lý, thầy giáo sắc mặt trầm trọng phân phát đề thi khảo sát chất lượng vừa mới thi xong cho mọi người.

Khoa học tự nhiên của Thời Lạc so với môn văn hóa xã hội thì kém hơn rất nhiều, thật ra lúc trước Đường Kỳ Thâm đã ghi lại cho cô trọng điểm ôn tập của đề thi lần này, cô cũng đã đọc, chỉ là trước đó bởi vì chuyện trên diễn đàn làm phân tâm nên căn bản không ôn tập kỹ, lần này điểm Vật Lý của cô kém hơn mọi lần rất nhiều.

Thành tích Vật Lý tổng thể của ban 14 không quá tốt, thầy giáo Vật Lý vốn tâm cao khí ngạo, muốn thể hiện năng lực để lãnh đạo bên trên phải lau mắt mà nhìn, nào biết vừa nhận lớp liền vào cái cục diện rối rắm này, cỗ khí trong lòng không lên không xuống nổi, lập tức phát tiết lên người đám học sinh.

Người đầu tiên bị điểm danh phê bình chính là Thời Lạc, lúc ấy Thời Lạc đang làm việc riêng, trong đầu đều là tóc đuôi ngựa và chuyện dọn ra khỏi KTX, tâm tình đang rất kém, thầy Vật Lý còn như đổ thêm dầu vào lửa, lời mắng mỏ trong miệng quá khó nghe, Thời Lạc nào chịu được nỗi giận này, bị mắng được một nửa liền nói lại thầy giáo hai câu, sau đó liền nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi lớp, quyết định trốn học.

Phạm Vũ Triết ở phía sau lấy thân mình chắn đường thầy Vật Lý không cho người tới văn phòng chủ nhiệm giáo dục báo cáo.

Thời Lạc tủi thân chạy tới rừng cây nhỏ bên cạnh sân thể dục, nào biết vừa mới tới cửa khu dạy học liền nhìn thấy Đường Kỳ Thâm và tóc đuôi ngựa cũng từ trong khu đi ra.


Nhất thời, vành mắt cô nhịn không được đỏ lên, ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích, người sau rõ ràng là nhìn thấy cô, dưới chân chuyển hướng đi về phía cô.

“Sao không đi học?” Đường Kỳ Thâm nhíu mày.

“Anh cũng có đi học đâu!” Còn trốn tiết ra đây hẹn hò, Đường Kỳ Thâm, anh giỏi lắm.

Thiếu niên khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên nhớ tới bài viết Độ Ngang gửi cho mình tối đó.

Anh tự nhiên duỗi tay bóp hai má trắng nộn của cô, “Bài viết kia Độ Ngang đã cho anh xem rồi, không phải là thật.”

Thời Lạc mở to hai mắt, vẻ mặt: Em không nghĩ tới anh thế mà còn chủ động nhắc tới đấy, “Chả liên quan tới em…”

Đường Kỳ Thâm nhẹ chậc một tiếng.

Thời Lạc vẫn không nhịn được: “Vì sao anh lại đi canteen với cậu ta…”

“Không phải là đi mua đồ ăn vặt cho em à? Còn có… khụ, băng vệ sinh nữa.”

Lông mày Thời Lạc nhướng lên, hình như là có chuyện này thật.

“Sao cậu ta lại ở bên cạnh anh?”

“Không quen, sao anh biết được.”

Câu trả lời này… hình như còn rất có lý?

Thời Lạc vẫn hỏi tới cùng: “Vậy vì sao anh lại đỏ mặt, trước giờ anh cũng chưa từng đỏ mặt.”

Đường Kỳ Thâm bất đắc dĩ kéo kéo khóe môi: “Một thằng con trai như anh, đi canteen mua băng vệ sinh, em cảm thấy anh nên mặt không đổi sắc, quen cửa quen nẻo?”

Thời Lạc mím môi, tâm tình tốt lên rất nhiều: “Quen tay hay việc là được, mua nhiều sẽ thành quen thôi.”

Đường Kỳ Thâm: “…”

Thời Lạc dường như còn không chịu buông tha, liếc mắt nhìn tóc đuôi ngựa đã biến mất phía cuối đường, lại nghiêm trang hỏi anh: “Ừm… cái đó, anh cảm thấy tóc đuôi ngựa đẹp hay là… tóc rong biển đẹp? Ừm, em tùy tiện hỏi thôi…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui