Tâm Như Mộng

Chương 24
KHÔNG PHẢI CHỈ YÊU LÀ CÓ THỂ BÊN NHAU
Mạt Diễn nhíu mày nghe cấp dưới báo cáo. Anh biết chắc mẹ anh sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, nhưng không ngờ bà lại tìm Tịch Hiên nhanh đến thế. Chuyện anh yêu cậu ấy trở thành cái gai trong mắt bà nên Tịch Hiên của anh sẽ chẳng nghe được lời nói dễ nghe nào. Anh thở dài trong lòng, một lát phải đi an ủi cậu thôi...
Dean tông cửa vào phòng Mạt Diễn, vẻ mặt khá lo lắng:
- Diễn, không hay rồi! Lão Eichen đang triệu hội nghị bỏ phiếu người thừa kế chính thức bên Ý kìa, còn đem chuyện cậu yêu đồng tính ra xiên xỏ. Cậu phải mau chóng về, hiện tại Richard cũng không có mặt nên hai bên vẫn đang đấu nhau kịch liệt.
- Nghiêm trọng vậy à? Tôi biết rồi! Chuyện ở đây giao cho cậu, xem chừng Tịch Hiên cẩn thận nhé!
- Ừ, cậu yên tâm!
Mạt Diễn vội vã chuẩn bị bay, chỉ kịp báo với Tịch Hiên anh phải về Ý xử lí một số việc, bảo cậu tự chăm sóc mình. Tịch Hiên dù lo lắng nhưng cũng không thể làm gì, chỉ có thể chờ đợi anh về...
—————oOo—————
Mạt Diễn đi một tuần, Tịch Hiên cũng lo lắng không yên. Hôm nay cậu có tiết học buổi chiều, vì không có gì làm nên ra ngoài tản bộ. Cậu cũng không đi xa lắm, chỉ đi dạo mấy hẻm ẩm thực và vật phẩm xung quanh trường để thư giản đầu óc. Cậu thật nhớ Mạt Diễn, mấy hôm nay anh bận tới nổi chỉ nói chuyện với cậu được vài phút. Cậu rất muốn thấy anh nhưng cậu không thể ích kỷ như vậy được, anh còn có sự nghiệp của anh, không thể lúc nào cũng chiều cậu.
Điện thoại trong túi chợt rung, là Dean gọi tới:
- Em nghe đây!
- "Tịch Hiên, tối này anh có việc bận, không thể đưa em về biệt thự được, em muốn về thì anh cho người sang đón!"
- Không cần đâu anh! Em ở ký túc xá được rồi!
- "Vậy, ngủ sớm đi nhé! Sáng mai anh đưa em và Mỹ Vân đi mua sắm!"
- Vâng!
Tịch Hiên cất điện thoại khẽ cười, Dean càng lúc càng giống vú em. Cậu thấy dạo phố cũng đủ rồi nên đi về trường, khi đi ra đầu hẻm bất ngờ bị một chiếc xe chặn lại, chưa kịp phản ứng đã bị chụp thuốc mê bât tỉnh, chẳng còn biết chuyện gì.
Khi tỉnh lại đã thấy mình bị trói trong một kho hàng bỏ hoang, xung quanh được soi sáng bởi một ngọn đèn dây tóc cũ kỹ chớp tắt. Trong lòng Tịch Hiên tuy sợ hãi nhưng giờ phút này cậu rất bình tĩnh. Bên ngoài hình như có người đang trò chuyện với nhau, Tịch Hiên cố ngóng tai nghe...
- Chẳng hiểu ả đó muốn bắt một đứa con nít làm gì?
- Mặc kệ ả ta! Miễn sao trả chúng ta đủ tiền là được!
- Sao tới giờ ả vẫn chưa tới? Tao chỉ muốn về nhà ngủ một giấc thôi, nơi khỉ ho cò gáy này làm tao ớn lạnh quá!
- Chắc sắp tới rồi!
Vừa lúc đó là tiếng xe ô tô dừng lại, Tịch Hiên nghe giọng của một phụ nữ vang lên, quen thuộc đến lạ lùng.
- Người đâu?

- Bên trong!
Cánh cửa đóng chặt được mở ra. Vì ngược sáng nên Tịch Hiên chỉ có thể thấy được dáng người của cô ta. Một tiếng "tách" vang lên, thêm vài chiếc đèn nữa được bật lên, cậu phải nhắm mắt lại một lúc mới thấy rõ.
- Sao lại là cô?
- Hừ! Sao không thể là tao? Mày phải biết tao là người hận mày nhất chứ? – giọng nói bén nhọn của Rosna vang lên.
- Cô bắt tôi làm gì?
- Tao thật không biết mày có thứ gì tốt mà khiến Ryan chết mê chết mệt như thế? Vừa không sinh được con vừa xấu xí, phải chăng kỹ thuật trên giường của mày cao nên anh ấy mới bị mày mê hoặc như vậy?
- Cô không được vũ nhục tình yêu của tôi! – Tịch Hiên căm phẫn.
- Hừ! Tao nói cho mày biết, Ryan chỉ có thể là của tao, nếu tao không có được thì mày cũng đừng hòng chiếm được anh ấy.
- Nếu cô làm gì tôi, Mạt Diễn cũng sẽ không tha cho cô!
- Ha ha, anh ta có thể làm gì? Tao được mẹ anh ấy chống lưng, dù anh ấy có hận cũng chẳng thể làm gì. Còn mày, ngoài anh ấy ra thì mày có cái gì? Chim sẻ mà muốn làm phượng hoàng à, đợi kiếp sau đi!
Tịch Hiên chăm chú nhìn Rosna, cậu thật không biết cô ta bắt cậu để làm gì.
- Thật ra cô muốn làm gì?
Rosna lấy trong túi ra một lọ nhỏ có chất lỏng trong suốt, cười nhếch môi, đung đưa nó trước mặt cậu.
- Biết đây là gì không? Vì lấy được nó mà tao tốn một số tiền khổng lồ mua chuộc người của Richard đấy! Nó sẽ khiến mọi dây thần kình và cơ quan nội tạng trong cơ thể chết dần và người uống nó chỉ có chết, không có thuốc giải. Tao chuẩn bị nó cho mày đấy! Nhưng tao cũng rất tốt bụng, tao cho mày hai lựa chọn.
- Là gì?
- Thứ nhất, rời xa anh ấy vĩnh viễn và làm cho anh ấy hận mày tới chết.
- Không thể!
- Chưa gì mà mày đã vội từ chối, thế thì đừng hối hận! Mày đã hết quyền được chọn rồi.
- Thứ hai là gì?
- Ha ha, thứ hai là uống thuốc này và cũng phải rời xa anh ấy luôn!
- Hừ, cô đừng khinh người quá đáng! Tôi sẽ không nghe lời cô.
Rosna khinh miệt, giọng nói chua lét lại vang lên:
- Mày không có sự lựa chọn thứ ba, nếu mày không uống, tao sẽ đem mày cho bọn chúng cưỡng bức rồi đem ảnh đó cho Ryan coi. Mày phải biết là lúc này mà anh ấy sơ xảy một chút là không còn đường quay đầu, cũng sẽ bị lão Eichen đuổi giết đến chết! Còn nữa, tao sẽ khiến cho anh ấy vì mày mà không đường lựa chọn, chỉ có thể lấy tao để ổn định tình hình với số tiền ba tao đầu tư. Nói tóm lại là, mày không uống thì Ryan nhất định sẽ chết rất thê thảm mà mày cũng sẽ hối hận đến chết! Ha ha... lựa chọn đi, mạng của mày hay người mày yêu, tao cho mày năm phút suy nghĩ!
Rosna cười khinh khỉnh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cảm giác làm người chiến thắng khiến cô ta rất hài lòng.

Trong đầu Tịch Hiên phóng đại từng khoảnh khắc vui vẻ và đắm say bên cạnh Mạt Diễn. Cậu biết cậu không có sự lựa chọn nào khác ngoài uống cái lọ kia rồi chờ chết, vì cậu không muốn anh gặp nguy hiểm bởi cậu. Anh đã cố gắng từng ngày, từng giờ để đến được ngày hôm nay, lần trước chỉ vì công khai tình cảm của mình mà anh gặp không ít khó khăn, còn cậu chỉ biết núp dưới cánh tay anh, được anh che chở mà không giúp được gì. Bởi thế lúc này cậu cũng muốn vì anh trả giá, vì tình yêu này mà hi sinh dù cho sinh mạng cậu chỉ còn rất ngắn ngủi...
Tịch Hiên nhắm chặt mắt, hít thật sâu, khi mở mắt ra chỉ còn sự kiên định và tình yêu nồng cháy. Cậu nhìn thẳng Rosna:
- Hôm nay không phải tôi thua cô mà là tôi chấp nhận trả giá vì tình yêu của mình. Nếu đổi lại là Mạt Diễn thì anh ấy cũng không do dự làm vậy. Đưa thuốc đây, tôi uống!
Rosna "hừ" một tiếng, chết rồi thì có thể làm gì. Cô ta đưa thuốc ra, cho người cởi trói cho cậu. Tịch Hiên cầm lấy, không do dự ực một hơi, vị lạnh lẽo của thuốc khiến cậu dường như có thể cảm nhận được mùi vị tử vong đang chảy dọc theo máu mình...
- À, thuốc này sẽ phát tát trong 10 ngày, về mà lo vĩnh biệt bạn bè, người thân lẫn người yêu đi! Ha ha...
Rosna cười to đi ra ngoài, lên xe đi mất. Bọn người cô ta thuê cũng cuống quýt chạy theo, để lại Tịch Hiên trong căn nhà kho trống trải với ngọn đèn leo lắt, lạnh lẽo và cô đơn...
—————oOo—————
Khi Dean tìm được cậu đã gần sáng hôm sau. Có thể cả đời anh cũng sẽ không quên được khuôn mặt Tịch Hiên lúc ấy. Cậu đờ đẫn ngồi trên nền đất lạnh lẽo, cả khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, xung quanh chẳng có ai mà anh cũng chẳng biết cậu đã ngồi đấy tự lúc nào...
Trong lòng Dean vô cùng tự trách, phải chi anh có thể hoàn thành công việc sớm hơn, đến đón Tịch Hiên thì cậu sẽ không phải ở chỗ này. Người đi theo bảo hộ Tịch Hiên khi phát hiện sự cố đã gọi ngay cho anh nhờ hỗ trợ, anh biết chuyện cũng vứt luôn sự vụ cũng quan trọng không kém trên tay, ngay lập tức đi tìm cậu nhưng vẫn muộn...
- Tịch Hiên...
- Dean... đừng cho Mạt Diễn biết chuyện này, em cầu anh đấy! – Tịch Hiên thì thào.
- Nhưng...
- Lúc này anh ấy đang rất khó khăn, đừng làm anh ấy thêm bận tâm về em nữa!
- Em không sao chứ?
- Em không sao! – Tịch Hiên chống đất đứng dậy, tay chân cậu đã tê
rần do ngồi cả đêm.
- Rosna này cũng thật quá đáng, dám bắt cả em! Mạt Diễn mà biết sẽ lóc thịt cô ta cho xem!
Tịch Hiên nhìn thẳng Dean, ánh mắt nghiêm túc:
- Anh biết Rosna làm?
- Ừ! Có người báo cho anh. Thật sự là cô ta không làm gì em chứ?
- Chuyện này anh nghe xong thì bỏ, không được nói cho Mạt Diễn
biết, anh thề thì em nói, không thì thôi!

Dean nhíu mày:
- Tại sao?
- Đó là vì tốt cho Mạt Diễn! Cũng tốt cho tất cả mọi người, anh thề đi
rồi em nói!
- Được, anh thề! Bất cứ chuyện gì nghe được ngày hôm nay đều không tiết lộ nửa chữ cho Mạt Diễn, nếu không thiên lôi quánh chết!
Tịch Hiên thở ra, gật đầu. Đôi mắt lại ngập tràn yêu thương trong tuyệt vọng...
- Rosna bắt em, bảo em rời xa anh ấy, nếu không sẽ không từ mọi thủ đoạn khiến anh ấy thân bại danh liệt còn có thể mất mạng. Cô ta nói sẽ bảo cha cô ta hợp tác với Eichen hay Richard gì đó để hạ bệ anh ấy nếu em không đồng ý làm theo lời cô ta. Dù em thật sự không biết họ là ai nhưng em có thể đoán được anh ấy sẽ rất khó khăn nếu họ có sự giúp đỡ từ Rosna.
- Em đoán đúng rồi! Nếu Richard mà thành công, Mạt Diễn sẽ nguy
hiểm vô cùng vì cha hắn ta – lão Eichen sẽ không để Mạt Diễn sống sót.
- Bởi thế em không muốn Mạt Diễn gặp nguy hiểm nên đã đồng ý với cô ta.
- Cô ta bắt em làm gì?
- Uống thuốc độc!
Dean trừng mắt nhìn Tịch Hiên, quát lớn:
- Em điên à? Đã uống chưa? Em mà có chuyện gì Mạt Diễn biết làm sao?
- Bởi thế em cần anh giúp! Làm cho Mạt Diễn hận em và không bao giờ biết được chuyện này. Em muốn kết hôn cùng Mỹ Vân. Em cần anh cho em mượn cô ấy!
Dean há miệng, không thể nào tin được những gì mình vừa nghe. Nếu Tịch Hiên dám làm vậy, dám chắc Mạt Diễn sẽ hận cậu ấy đến chết, chưa kể đến anh cũng sẽ vô cùng khó xử khi Mỹ Vân là người anh yêu. Nhưng anh biết anh không nói được Mỹ Vân, vì nếu Tịch Hiên mở lời, cô ấy chắc chắn đồng ý mà không cần biết anh có phản đối hay không...
- Tại sao phải làm đến mức này? Em có thể chờ đợi Mạt Diễn thành công mà, chẳng lẽ em không tin cậu ấy?
- Em tin anh ấy...nhưng em không chờ được!
- Này là làm sao nữa? – Dean rối bời trước hoàn cảnh hiện tại.
Tịch Hiên run rẩy lấy từ túi quần ra một chiếc lọ nhỏ, đưa ra trước mặt Dean.
- Đây là thứ thuốc Rosna bảo em uống trước khi cô ta rời đi. Nó có tác dụng làm tê tiệt toàn bộ cơ thể, khiến người đó chết dần mà không có thuốc giải... trong mười ngày sẽ chết...
- Chúa ơi, Tịch Hiên...em...
- Giúp em đi! Ít ra em còn 10 ngày nữa để yêu anh ấy và làm anh ấy vĩnh viễn quên em, cũng khiến anh ấy tuyệt đối an toàn.
- Em có chắc Mạt Diễn sẽ quên em không?
- Em không lo xa được đến vậy thế nên anh phải giúp em! Đảm bảo
chuyện này không được lộ ra và phải bên cạnh chăm sóc Mạt Diễn thay em. Em xin nhờ cả vào anh!
- Tịch Hiên, em đang làm khó anh đấy! Chuyện này không còn là vấn đề biết hay không nữa mà còn liên quan đến mạng sống của em. Mạt Diễn sẽ hận anh chết!

- Nếu anh không hứa, em sẽ chết ngay bây giờ!
Lần đầu tiên Tịch Hiên cố chấp làm khó một người đến vậy, cậu biết Dean khó xử nhưng cậu không có lựa chọn nào khác.
Dean nhìn cậu thật lâu, cũng thở dài đồng ý. Anh cũng quyết định bí mật tìm người chế thuốc giải cho cậu và muốn Tịch Hiên phải hoàn toàn ở dưới sự giám sát của anh. Tịch Hiên yên lặng theo anh trở về biệt thự, bảo anh đón Mỹ Vân đến, cậu muốn nói chuyện cùng cô...
Mỹ Vân đến, một cuộc trò chuyện thật lâu diễn ra trong phòng Tịch Hiên. Khi Mỹ Vân trở ra, mắt đỏ hoe và những tiếng nấc nghẹn không thể kiềm chế được cứ thế vỡ òa. Dean ôm cô vào lòng an ủi, chính anh cũng cảm thấy cuộc tình của họ sao mà tuyệt vọng đến thế, đau lòng quá đỗi. Anh hận không thể quay ngược thời gian để họ đừng gặp nhau, để không phải trải qua tình cảnh thế này...
- Hức... làm sao đây? – Mỹ Vân nức nở hỏi.
- Anh đang cho người nghiên cứu thuốc giải, nhưng không mấy khả
quan vì chuyên gia trong nước quá ít, nếu ra nước ngoài tìm sẽ khiến Mạt Diễn chú ý...
- A...anh họ em có bằng nghiên cứu sinh di truyền học đấy!
- Anh họ em?
- Là Hà Dĩ Mặc! Em đi tìm anh ấy ngay đây, anh chờ em!
- Ừ, hi vọng là có ích!
—————oOo—————
Sau khi nghe em họ Mỹ Vân vừa khóc vừa kể, Dĩ Mặc ngoài đau lòng còn cả tức giận. Tiễn cô em họ về, anh gọi ngay cho tên nào đó cũng đang sức đầu mẻ trán bên Ý.
- Richard chết tiệt! Anh quản lí cấp dưới kiểu gì mà để thuốc độc tuồn ra ngoài hại người thế hả? Mau gởi thuốc giải qua đây!
Richard sửng sốt:
- "Thuốc gì?"
Dĩ Mặc tóm tắt ngắn gọn, Richard trầm mặc hồi lâu mới nói:
- "Mặc, thuốc đó vẫn đang nghiên cứu, chưa có thuốc giải."
- Anh nói cái gì? Vậy Tịch Hiên làm sao bây giờ?
- "Bây giờ chỉ có cách chế thuốc ức chế phản ứng của thuốc với cơ thể,
làm chậm quá trình tế bào suy yếu. Nhưng hiện tại anh không bức ra được, chỉ có thể nhờ em sang Ý một chuyến rồi, phải mau nếu không sẽ không có tác dụng nữa! Anh không ngờ ả Rosna dám liều đến thế!"
- Hừ, lần này tạm tin anh! Tôi bay sang Ý ngay đây.
- "Mặc..." - Richard gọi khẽ.
- Sao?
- "Đừng để cha anh biết em xuất hiện ở Ý, nguy hiểm lắm! Anh sẽ cho
người đưa em đến phòng nghiên cứu, chúng ta tạm thời không liên lạc nữa..."
Dĩ Mặc nhíu mày trầm tư nhưng vẫn đồng ý, dù sao hiện giờ cứu Tịch Hiên quan trọng hơn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận