Tam Nhật Triền Miên

“Ngươi… ngươi biến thái, vận nữ trang làm gì.” Lâm Thiên Long bị cười đến sượng,  thẹn quá hóa giận nói.

“Thiên Long muốn về núi Khốn Long còn gì, ta đi với ngươi, cũng cần một thân phận chứ. Đóng giả làm vợ của ngươi là hợp lý nhất rồi, đúng không nào?” Liễu Dịch Trần thản nhiên cười, quay một vòng, tà váy lụa bay bay, dáng mình yểu điệu, hoàn toàn không nhìn ra y là nam nhân.

“Hay là…” Liễu Dịch Trần cười xấu xa, nhào lên người Lâm Thiên Long, nhỏ nhẹ cất lời, phong thái tựa hoa lan: “Nếu như, ngươi muốn nói với người khác ta là tướng công của ngươi?”

“Ta mới là tướng công của ngươi!… Tiếng tướng công này sao đọc thấy méo cả miệng.” Lâm Thiên Long tặc lưỡi, cảm thấy xưng hô như vậy không thuận miệng cho lắm.

Liễu Dịch Trần đè xuống sâu hơn, hai tay chống ở hai bên người Lâm Thiên Long, đôi mắt hẹp dài đầy mê hoặc: “Ngươi muốn gọi ta là ông xã cũng không việc gì đâu.”

“Xí xí xí! Ngươi là vợ của ta mới đúng.” Lâm Thiên Long đẩy y ra. Sau đó cảm thấy dưới tay cưng cứng… ngẩng đầu lên…

“Ngươi… ngươi…” Lâm Thiên Long ấp úng chỉ vào hai khối lồi lên đầy khả nghi trước ngực y.

“Cái này hả?” Liễu Dịch Trần nhìn xuống dưới, cười cười. Luồn tay vào rút ra từ trong ngực áo hai quả táo được buộc bằng dây thừng… Mặt Lâm Thiên Long đen xì xì nhìn hai quả táo kia, nhất thời, im lặng như tờ.


“Được rồi, chúng ta mau lên đường thôi, trời sắp sáng rồi.” Không đùa cợt nữa, Liễu Dịch Trần nghiêm túc nói.

Lâm Thiên Long giờ mới để ý, bên ngoài cửa sổ chỉ tờ mờ sáng, còn có thể thấy nhiều ánh sao lờ mờ.

“Sao sớm vậy?”

Hiếm khi thấy Liễu Dịch Trần ngượng nghịu một hồi, gãi gãi mặt, xấu hổ nói: “Ngươi không định để đám bộ khoái kia nhìn thấy ta mặc bộ đồ này chứ.”

“À… ha ha ha…” Lâm Thiên Long không khỏi cười rộ lên. Sau đó nhảy xuống giường, mặc một chiếc áo choàng nhỏ, nhìn Liễu Dịch Trần để lại một phong thư trên bàn, sau đó hai người cùng nhân lúc trời còn chưa sáng, rời khỏi trấn Bình An.

—–

Năm ngày sau.

“Kia là núi Khốn Long nhỉ.” Liễu Dịch Trần vén tấm lụa của chiếc mũ mình luôn đội trên đầu lên*, trông về đỉnh núi xa xa mà nói.

“Sao.” Lâm Thiên Long lau mồ hôi trên mặt, xoay theo hướng nhìn của Liễu Dịch Trần, nhìn thấy đỉnh núi kia, vẻ mặt tràn ngập niềm vui sướng. “Đó đúng là núi Khốn Long rồi.”

Liễu Dịch Trần nhìn sắc trời, “Chúng ta tìm chỗ nào đó nghỉ chân trước, hôm nay e là không đến được đó đâu.”

“Được.” Lâm Thiên Long gật đầu, đây gọi là “Trông núi chạy chết ngựa”, tuy đã thấy được núi Khốn Long, nhưng nếu cứ tiếp tục đi tiếp, sợ rằng trưa ngày mai cũng chưa đến nơi.

“Đằng đó có một con suối nhỏ, bên cạnh suối là một bãi đất trống, chúng ta có thể tới đó.” Lâm Thiên Long chỉ về phía một mảnh rừng cây mà nói.

“Vậy chúng ta đi thôi.” Liễu Dịch Trần buông tấm lụa che mặt xuống, thực lòng y chẳng muốn đội cái thứ chết tiệt này, thế nhưng vẻ mặt của Lâm Thiên Long rất đáng sợ, mà mình lại ưa nhìn như thế, nên dọc đường không khỏi thu hút vài tên “hiệp sĩ” cho rằng y bị Lâm Thiên Long cưỡng ép, nên muốn ra tay trượng nghĩa cứu mình “khỏi bể khổ”, tuy rằng cuối cùng đều bị y đánh cho ôm đầu chạy trối chết, nhưng vẫn khiến Liễu Dịch Trần khó chịu.


Dưới sự dẫn đường của Lâm Thiên Long, hai người đi xuyên qua một rừng cây rậm rạp, đi về hướng con suối nhỏ, chẳng bao lâu, đã nhìn thấy ánh lửa trại le lói.

Lại gần thì liền thấy, hóa ra đã có một nhóm ba nam một nữ ở đây rồi.

“Ai?” Nghe tiếng bước chân của bọn họ, người lớn tuổi nhất trong ba người đàn ông liền cảnh giác mà đứng bật dậy, lớn tiếng hỏi. Sau đó hơi ngẩn người khi thấy Liễu Dịch Trần bước ra từ bụi cây, rồi khi thấy Lâm Thiên Long thì lại khôi phục sự cảnh giác.

“Xin lỗi, làm phiền rồi, phu thê chúng tôi cũng đi quá nhà trọ, nên muốn nghỉ lại đây một đêm.” Liễu Dịch Trần vốn định chắp tay, lại đột nhiên nhớ ra lúc này mình đang vận nữ trang, chỉ đành khom lưng vén áo thi lễ.

“Ra là thế.” Người đàn ông trung nhiên chắp tay. “Đây là vùng thôn quê hoang vắng, vùng lân cận lại thường có sơn tặc hoành hành, nên ban nãy đã mạo phạm rồi.” Miệng tuy rằng nói thế nhưng ánh mắt lại nhìn đăm đăm vào cây đại đao trong tay Lâm Thiên Long.

“Ra khỏi nhà, cẩn thận một chút là phải, không cần để tâm đâu.” Liễu Dịch Trần nhoẻn cười, nhẹ nhàng nói. Liếc thấy vẻ mặt khó chịu của Lâm Thiên Long, liền kéo hắn sang phía khác của bãi đất trống.

Tâm tình Lâm Thiên Long rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Bởi hai gã nam tử trẻ tuổi khi trông thấy Liễu Dịch Trần vận nữ trang liền đầy vẻ kinh ngạc, mà nghe Liễu Dịch Trần nói hai người họ là phu thê xong, thì lại ngập tràn vẻ xót xa, còn nhìn hắn một cách coi thường nữa chứ, tựa như đang bùi ngùi, một đóa hoa nhài sao lại cắm bãi phân trâu thế này.

Khi ở trong rừng, hắn đã đốn sẵn một bó củi, lúc này hai người nhanh chóng thổi lửa lên, dưới ánh lửa bập bùng, sắc mặt hắn lúc sáng lúc tối.

Lúc trước ở trong nha môn không thấy được, nhưng dọc chuyến đi này, mang theo Liễu Dịch Trần vận nữ trang, hắn không biết đã thu về bao nhiêu ánh mắt hâm mộ, ghen tị, thậm chí là thù hằn, mới rồi chỉ cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng bẵng một lúc, hắn đột nhiên nảy ra nghi vấn, hắn – thực sự xứng với Liễu Dịch Trần sao?


Luận thân phận, Liễu Dịch Trần là bộ khoái, hắn thì là sơn tặc, đừng nói xứng hay không, mà phải nói là hoàn toàn đối địch ấy, không bị bắt đi đã là may mắn lắm rồi. Luận về ngoại hình, Liễu Dịch Trần dáng người cao ráo, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, còn hắn thì cao lớn vạm vỡ, mặt mày đáng sợ. Luận học thức, Liễu Dịch Trần học phú ngũ xa, nho nhã lễ độ, còn Lâm Thiên Long hắn cùng lắm chỉ coi như biết vài chữ cơ bản mà thôi, dù xét về khía cạnh nào đều là một trời một vực. Liễu Dịch Trần sao lại thích hắn cơ chứ? Thích hắn ở điểm nào? Chẳng biết từ lúc nào, Lâm Thiên Long đã rơi vào tâm trạng bi quan.

“Nghĩ gì vậy.”

Nơi bọn họ nổi lửa cách nhóm người kia một bụi cây, cơ bản không nghe được âm thanh bên đó, mới rồi Liễu Dịch Trần bắt được một con thỏ, giờ đang thành thục lột da nó, xiên chắc con thỏ rồi, thì nướng trên đống lửa. Thấy vẻ mặt của Lâm Thiên Long rất không bình thường, liền mở miệng hỏi.

“Không gì cả.” Lâm Thiên Long phiền muộn bứt bứt tóc, hắn ghét cảm giác tâm tình rối loạn như thế này. Hoàn toàn không thích hợp với người như hắn. Dẫu sao mình cũng không nghĩ ra được đáp án, thà hỏi thẳng Liễu Dịch Trần cho xong.

“Này, sao ngươi lại thích ta?” Lâm Thiên Long đăm đăm nhìn Liễu Dịch Trần.

Liễu Dịch Trần nghe hắn hỏi thì sửng sốt, có vẻ không hiểu sao hắn lại hỏi như vậy.

“Ta…” Lâm Thiên Long không khỏi muốn bứt tóc mình. “Chính là… so với ngươi, ta chẳng có điểm nào có thể sánh bằng, ngươi sao lại thích ta được?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui