“Chẳng bằng thế này, ngươi đã không vội quay về, thì ở lại chỗ ta nghỉ ngơi vài ngày, ta có thể nhờ Quan lão gia viết cho Lưu đại nhân một phong thư để ngươi ở đây giúp đỡ điều tra. Lâu dài ta không dám đảm bảo, nhưng mười ngày nửa tháng thì không có vấn đề gì.”
“Cũng được. Vậy xin đa tạ Hoa huynh.” Liễu Dịch Trần không suy nghĩ lập tức đồng ý ngay, giờ trừ việc chỗ Lưu đại nhân không tiện để họ mau chóng trở về ra, thì bản thân y cũng không muốn rời xa Lâm Thiên Long.
“Các ngươi thì thì thầm thầm cái gì thế hả.” Lâm Thiên Long bất mãn càu nhàu, hai cái tên này chúi đầu với nhau, thì thà thì thầm chẳng biết nói cái gì, khiến cho hắn có cảm giác như bị đẩy ra ngoài vậy.
“Ha ha, sao thế? Muốn biết à? Muốn biết thì mau đi làm bộ khoái đi, làm rồi thì ta sẽ nói cho ngươi nghe.” Hoa Hùng cười khà khà nói.
Cả cục tức nghẹn trong ngực, không xả ra được. Cái tên khốn kiếp đáng chết này! Lâm Thiên Long hắn nếu đi làm bộ khoái, thì làm gì có ai đi làm sơn tặc nữa.
“Hoa huynh… đừng có lăng mạ hắn.” Liễu Dịch Trần bất lực.
“Sao? Đau lòng rồi à?” Hoa Hùng cố ý nhấn giọng.
Liễu Dịch Trần im bặt…
“Được rồi, được rồi.” Quan Nhạc Vũ đưng ra giảng hòa, vỗ tay cười híp mắt: “Mọi người đều đã vất vả rồi, chẳng bằng cùng về huyện nha ăn một bữa cơm. Hơn nữa, Liễu huynh tạm thời chưa rời đi, hay là đến phủ nha của chúng tôi ở tạm đi.”
“Vậy phiền Quan huynh rồi.” Liễu Dịch Trần vội vàng nói.
Quan Nhạc Vũ cười cười, đi trước dẫn đường, Hoa Hùng tự khắc đi theo sau, hai người thỉnh thoảng lại trao đổi về vụ án đêm nọ.
Bốn người đi thẳng một mạch đến huyện nha, sau khi Hoa Hùng thông báo với huyện thái gia, Liễu Dịch Trần và Lâm Thiên Long được sắp xếp ở một căn phòng phía trong.
Cho đến khi vào phòng rồi, sắc mặt Lâm Thiên Long vẫn cứ đen xì, hắn biết, đám bộ khoái vốn coi thường sơn tặc. Liễu Dịch Trần kia cũng cùng một ruộc với cái tên gấu rắn chuột kia, quay lưng lại với mình thì thầm to nhỏ cùng hắn ta.
“Thiên Long.” Liễu Dịch Trần cẩn thận từng li từng tí kéo kéo tay áo Lâm Thiên Long.
“Cút.” Lâm Thiên Long lửa giận ngút trời. Hắn cảm thấy mình đúng là thằng ngu, lại đi giúp đỡ người ta phá án, ha, rõ ràng là chuyện cười mà.
“Thiên Long, chậc… Hoa huynh chỉ đùa với ngươi thôi.” Liễu Dịch Trần nhỏ giọng giải thích.
“Ngươi cho lão tử làm cái thứ bộ khoái khỉ gió gì chứ. Nói cho ngươi hay, thứ lão tử ghét nhất chính là bộ khoái. Cút ngay, tránh xa lão tử ra.”
“Thực ra vừa rồi chuyện chúng ta nói là liên quan đến vụ án của ngươi.” Thấy Lâm Thiên Long căn bản không muốn nghe mình giải thích, Liễu Dịch Trần liền nỏi thẳng hết mọi việc, quả nhiên thu hút thành công sự chú ý của hắn.
Lâm Thiên Long không khỏi giỏng tai lắng nghe.
“Ngày đó ngươi giết huyện thái gia huyện Bình Dương và một vài tên phú hộ đúng không.”
“Đúng thế! Bọn chúng đều là một đám cầm thú.” Giờ nhắc lại, Lâm Thiên Long dường như vẫn còn nhìn thấy những gương mặt nhỏ nhắn chết lặng trong hòm gỗ.
“Không sai, nhưng, ngươi có biết không? Chúng ta cũng đã phát hiện rất nhiều tên cầm thú giống như bọn chúng.” Liễu Dịch Trần nói nhỏ.
“Là sao?” Lâm Thiên Long trợn trừng mắt.
“Ngươi biết đấy, Lưu đại nhân được bộ nhiệm tới huyện Quan Hà mới nửa năm phải không.” Liễu Dịch Trần thần bí nháy mắt.
Lâm Thiên Long gật gật đầu.
“Ấy là do đại nhân nhận được mật chỉ của hoàng thượng, sai ông chuyên tâm điều tra vụ án này.” Liễu Dịch Trần quyết định tiết lộ một phần tình hình cho Lâm Thiên Long biết, cũng coi như chuẩn bị trước cho hắn.
Lâm Thiên Long nghe tới mật chỉ của hoàng thượng, nhíu nhíu lông mày. Hắn biết đám người kia là cầm thú, nhưng cũng không đến nỗi hoàng thượng phải hạ mật chỉ điều tra chứ.
Liễu Dịch Trần thấy Lâm Thiên Long chăm chú lắng nghe, thầm thở phào một hơi. Tiếp tục giải thích:
“Bảy tháng trước, tại kinh thành xảy ra một vụ bê bối, tổng quản của Huệ thân vương chết.”
“Chết thì chết, có gì mà bê với bối.” Lâm Thiên Long khó hiểu nói.
Liễu Dịch Trần cười khổ. “Nếu chết không thôi thì chỉ là vụ án thông thường, thế nhưng tổng quán kia chết trong nhà của hắn ở ngoại thành, nửa thân dưới bị vũ khí sắc bén chém nát vụ, nửa thân trên chỗ nào cũng có dấu vết bị cắn xé. Hung thủ cũng không bỏ chạy, mà đứng im ở hiện trường.”
Nói đến đây, vẻ mặt lộ ra vài phần không đành lòng.
Sắc mặt Lâm Thiên Long cứng lại, hung thủ ở lại hiện trường không bỏ trốn, còn chém nát nửa thân dưới của viên tổng quản kia, rốt cuộc là có hận thù gì cơ chứ… a… lẽ nào…
“Không sai, hung thủ là bốn, năm đứa trẻ mới chỉ mười bốn, mười lăm tuổi.” Liễu Dịch Trần chua xót nói. “Trên người chúng mang đầy vết thương, vết sẹo, vết doi do bị ngược đãi. Trên tay, trong miệng chúng toàn là máu, thanh đao dùng làm hung khí giết viên tổng quản kia cũng là cướp được từ tay gã.”
Lâm Thiên Long nghiến chặt răng, mắt nhìn Liễu Dịch Trần như phỏng ra lửa.
“Cầm thú!”
“Đúng vậy, là cầm thú. Thế nhưng…” Liễu Dịch Trần dừng lại một lát, vẻ mặt nghiêm lại. “Ngươi nhất định không ngờ được đâu, tên cầm thú này ở trong phủ thân vương vốn có tiếng là hiền lành, không ỷ thế hiếp người. Cho nên… sau khi xảy ra chuyện này, Huệ thân vương nói thế nào cũng không tin, những vết thường trên người lũ trẻ kia đều do viên tổng quản đó gây ra.”
Ánh mắt Lâm Thiên Long lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào Liễu Dịch Trần.
“Tuy thân vương không tin, nhưng… dưới nghiêm hình của hình bộ, gia nhân trong căn nhà ngoại thành của viên tổng quản kia đều thú nhận, gã ta cứ cách ngày lại đến đó mua vui, mỗi lần đều nhốt mình trong phòng với mấy đứa trẻ, sau đó từ trong phòng vọng ra tiếng trẻ con kêu thảm thiết, cả tiếng cười ha hả của viên tổng quản kia nữa.
“Huệ thân vương biết tin xong, tức giận vô cùng, ngài ấy không ngờ rằng tổng quản của mình lại có thể làm ra chuyện như vậy, yêu cầu đại nhân điều tra rõ ràng chuyện này.”
“Sau đó, đại nhân dựa theo lai lịch của lũ trẻ kia, tra ra được một ít manh mối, những đứa trẻ ấy đều do một nơi tên là Lan quán đưa đến căn nhà ở ngoại thành tặng cho viên tổng quản. Đồng thời, Lan quán này còn chuyển vài đứa nhỏ đi bốn nơi khác nữa. Sau đó, đại nhân cẩn thận điều tra, tìm ra bốn nơi đó là nhà ở ngoại thành của một số phú hào và quý tộc.”
“Khi Lưu đại nhân báo cáo chuyện này với hoàng thượng, hoàng thượng cũng nổi giận lôi đình, đặc biệt trao quyền hạn cho Lưu đại nhân, sai ông đi điều tra từ trong ra ngoài bốn căn nhà ở ngoại thành kia, quả nhiên phát hiện ra rất nhiều trẻ em bị ngược đãi…” Liễu Dịch Trần thở dài. Lúc đó y cũng đi theo điều tra, nhìn đám trẻ đáng thương ấy, đúng là khiến người ta xót lòng xót dạ.
“Sau đó thì sao?”
Vẻ mặt Lâm Thiên Long rất nghiêm túc. Hắn vốn chẳng phải kẻ ngu ngốc, nếu chỉ một hai người thì có thể nói những kẻ đó là mất nhân tính, nhưng nhiều người như vậy đều thích ngược đãi trẻ em, việc này quá bất bình thường, huống hồ, lại chỉ có nơi chuyên cung cấp trẻ em, đằng sau chuyện này dường như còn ẩn chứa một âm mưu lớn.
—-
Ế có phá án này ~ Án cũng quá là biến thái ~ =_= Mà thây kệ có cái để nhai là tốt rồi ~ *dê đang nhai cỏ*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...