Hơi thở nóng rực phả vào bên tai, Lâm Thiên Long giật mạnh mình một cái, thân thể hơi nhũn ra. Theo phản xạ khua tay đẩy Liễu Dịch Trần, Liễu Dịch Trần thoắt cái tránh đòn công kích, kinh ngạc nhìn hắn.
“Ngươi tránh xa một chút, muốn nói gì thì nói, dựa dẫm cái gì.” Lâm Thiên Long mang vẻ mặt bực bội, bất mãn nói. Sau đó đi về phía hiện trường xảy ra hỏa hoạn.
Liễu Dịch Trần buồn bã, nhưng y không nói một lời, chỉ đi theo sau Lâm Thiên long. Chẳng được mấy bước, y lại tinh mắt phát hiện ra, sau tai Lâm Thiên Long hơi hơi đỏ hồng.
Liễu Dịch Trần dừng bước, đăm chiêu nhìn bóng lưng của Lâm Thiên Long.
Bước được vài bước phát hiện Liễu Dịch Trần không đi theo, Lâm Thiên Long quay lại, mất kiên nhẫn mà nhìn y: “Đi mau lên, chẳng phải ngươi nói muốn vào trong xem xét sao?”
Liễu Dịch Trần quan sát kỹ lưỡng vẻ mặt của Lâm Thiên Long, không phát hiện ra điểm bất thường nào, lòng hơi thất vọng, lại cất bước.
Hai người bước vào trong nhà kho, vừa hay nhìn thấy Hoa bộ đầu đang ngồi xổm trên mặt đất, tỉ mỉ quan sát thi thể cháy đen thui.
“Ai?” Hai bộ khoái thấy người lạ bước vào, lập tức rút nửa thanh đao ra cảnh giác. Hoa bộ đầu quay đầu lại, nhìn thấy Liễu Dịch Trần, liền nhếch mép cười, vết sẹo trên mặt càng thêm dữ tợn. Đứng dậy chắp tay.
“Liễu bộ đầu, lâu rồi không gặp.”
“Hoa bộ đầu, quả là lâu rồi không gặp.” Liễu Dịch Trần nhoẻn cười, chắp tay trả lễ.
“Đây là Liễu bộ đầu của huyện Quan Hà.” Hoa bộ đầu quay người, giới thiệu với bộ khoái đứng quanh mình.
“Liễu bộ đầu.” Vài bộ khoái liền lập tức chào hỏi hắn.
“Chư vị.” Liễu Dịch Trần đương nhiên trả lễ lại ngay.
“Đây là công tử của huyện thái gia huyện Mật Vân, Quan Lạc Vũ, cũng là ngỗ tác* của chúng ta.” Hoa bộ đầu chỉ về phía thanh niên vận hắc y đứng phía sau mình.
*Ngỗ tác: quan khám nghiệm tử thi.
Dáng vẻ thanh niên rất thanh tú, khoảng chừng trên dưới hai mươi tuối, vận hắc y khiến thân hình y càng thêm cao thon, cả người tỏa ra phong độ của lớp tri thức, xem ra cũng là người văn nhã, thực sự khiến người ta chẳng thể ngờ rằng y lại cả ngày làm bạn cùng với thi thể.
Thanh niên mỉm cười chắp tay với Liễu Dịch Trần, Liễu Dịch Trần cũng đáp lễ.
“Còn vị này là…” Ánh mắt Hoa Hùng nhìn về phía Lâm Thiên Long. Trong lòng thầm cân nhắc, Liễu Dịch Trần vốn là kẻ thoạt nhìn thì ôn văn nho nhã, nhưng đối nhân xử thế lại rất lạnh nhạt, khó mà tiếp cận. Nếu không phải hắn vô ý trông thấy vẻ mặt lúc say rượu của Liễu Dịch Trần thì chắc cũng chẳng được y coi là bạn.
Nhưng người này dáng vẻ dũng mãnh, chắc chắn là có võ công, thế nhưng không hề có khí chất của người làm trong công môn, vậy mà Liễu Dịch Trần lại hoàn toàn không bài xích hắn, có thể thấy quan hệ giữa hai người chắc chắn không đơn giản.
“Đây là… Lâm Thiên Long, là bằng hữu… của ta.” Liễu Dịch Trần do dự một hồi, vẫn quyết định giới thiệu như vậy.
“Lâm Thiên Long.” Đồng tử mắt Hoa Hùng co rút lại, hắn nhớ rõ trên núi Khốn Long có một thủ lĩnh sơn tặc tên Lâm Thiên Long. Thế nhưng, cho dù hắn có phải là Lâm Thiên Long kia hay không, Liễu Dịch Trần đã nói hắn là bằng hữu của mình, thì cũng không cần bàn thêm gì nữa.
Chắp tay chào hỏi với Lâm Thiên Long. Lâm Thiên Long đương nhiên cũng lạnh lùng đáp lễ.
“Khụ khụ, đúng lúc chúng ta đi qua, thì khu vực này xảy ra hỏa hoạn, chúng ta là nhóm người đến đầu tiên.” Liễu Dịch Trần nhìn ánh mắt của Hoa Hùng, tự biết hắn không hài lòng với màn giới thiệu của mình, thế nhưng lúc này y cũng không có cách nào nói cho rõ ràng, chỉ đành dốc sức chuyển chủ đề.
Hoa Hùng chăm chú nhìn Lâm Thiên Long, ánh mắt quét qua Liễu Dịch Trần thì dừng lại một lát, dùng mắt ra hiệu với y: “Tối nay chúng ta nói chuyện ‘rõ ràng’.”
Liễu Dịch Trần thấy phiền hà,nhưng vẻ mặt vẫn rất lễ độ.
“Kể lại tình hình các ngươi nhìn thấy đi.” Hoa Hùng hỏi. Liễu Dịch Trần đường nhiên kể lại kĩ lưỡng đầu đuôi sự việc mình chứng kiến tối qua. Khi nhắc tới đoạn một người gác đêm khác xông ra khỏi đám cháy thì dừng lại một chút.
“Ta thấy vẻ mặt gã rất hoảng hốt.”
“Thấy hỏa hoạn đương nhiên sẽ hoảng hốt, việc này chẳng có gì kì lạ cả.” Một bộ khoái đứng bên cạnh không cho là phải nói.
Hắn cảm thấy lời nam nhân xinh đẹp này nói rõ thừa thãi. Ban nãy giới thiệu y là tổng bộ đầu, ngang hàng với Hoa lão đại, hắn có hơi không tin, nam nhân này mà có thể là bộ khoái sao? Nhìn dáng vẻ y nho nhã, yếu đuối, chắc cũng không đến nỗi gặp kẻ xấu là bủn rủn cả người đâu. Nói không chừng, gã đàn ông đứng bên cạnh y chính là vệ sĩ của y.
“Không sai, thấy hỏa hoạn ắt sẽ hoảng hốt. Thế nhưng, vẻ hoảng hốt của gã lại là khi vị bằng hữu của ta hỏi còn có ai ở bên trong không.” Liễu Dịch Trần giải thích. Căn bản không thèm để ý tới ánh mắt coi thường của bộ khoái kia.
Mà ngược lại, Hoa Hùng nhìn thấy thái độ của thuộc hạ, ánh mắt lạnh đi, từ bao giờ mà thủ hạ dưới chướng của Hoa Hùng hắn lại nhìn mặt mà bắt hình dong thế này, xem ra, ba tháng huấn luyện vẫn còn chưa đủ đâu.
Bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Hoa Hùng, Liễu Dịch Trần không khỏi buồn cười, đồng thời nhìn tiểu bộ khoái kia một cách thương hại, chọc giận Hoa lão đại, ít nhất cũng phải lột một lớp da.
“Nói như vậy, người gác đêm thoát khỏi biển lửa kia có điểm nghi vấn rất lớn?” Hoa Hùng trầm tĩnh nói.
“Phải, rất có khả năng gã đã… giết người phóng hỏa.” Liễu Dịch Trần thấp giọng trả lời.
Hoa Hùng suy nghĩ chống lát, ánh mắt nhìn sang phía Quan công tử dang kiểm tra thi thể.
Vừa đúng lúc Quan công tử đứng dậy, nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Hoa Hùng, liền mở miệng nói:
“Sau đầu của nạn nhân có một vết nứt mờ, thế nhưng thi thể đã bị cháy khét, nên vết thương này là do bị đao kiếm chém hay do xà nhà rơi xuống đập phải gây nên, ta chưa thể khẳng định được.”
“Ừm.” Hoa Hùng gật đầu, nói với tiểu bộ khoái, “Kiểm tra kĩ lưỡng xung quanh, xem còn thứ gì khả nghĩ nữa hay không, rồi đưa chủ nhà kho đến đây khảo tra một lượt, đằng kia còn một vài thứ chưa bị thiêu hủy.”
“Triệu Thất!”
“Có thuộc hạ.” Gã bộ khoái ra vẻ coi thường ban nãy trả lời.
“Ngươi cùng Quan công tử đưa thi thể về nha môn.”
“Tuân mệnh.”
“Sau đó tiếp tục đi cùng Quan công tử ghi chép lại kết quả nghiệm thi.”
“Thuộc hạ… tuân… mệnh.” Lần này rất khó khăn trả lời, sắc mặt có hơi trắng bệch, hình như đang nghĩ tới những thứ không hay ho cho lắm. Mà những bộ khoái khác đều nhìn hắn đầy vẻ thương hại. Chỉ có Quan công tử vẫn mỉm cười thản nhiên.
“Được rồi, đám ôn con này, mau làm việc đi.” Hoa Hùng hét lớn tiếng, vài bộ khoái liền vội vàng bắt tay làm việc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...