“Ta không sao.” Lâm Thiên Long chú ý tới ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc qua của Xa Hình, mặt hơi đỏ lên, lén thu tay lại, nhìn Liễu Dịch Trần bằng ánh mắt nghiêm túc lạ thường.
“Liễu Dịch Trần, bắt tên khốn ấy lại, vì dân trừ bạo.”
Liễu Dịch Trần ngây ra một lúc, sau đó kiên định gật đầu. “Ta nhất định sẽ bắt được tên khốn ấy.”
Xa Hình nghe Liễu Dịch Trần quyết định giúp đỡ, đương nhiên mừng vui vô cùng, lập tức kéo hai người đến nha môn nghiên cứu vết tích trên người thiếu niên kia.
——–
Hắc mã!*
Tuyệt đối là Hắc mã!
*Chỉ một đối thủ cạnh tranh không lường trước được.
Ngay lúc mọi người cho rằng vị trí hiền tế của Thủy các chủ đã được định đoạt, thì đột nhiên lại xuất hiện một con hắc mã.
Nói hắc mã, cũng không quá sự thật, ứng cử viên mới này dáng vẻ cường tráng, nước da đen thui, cực kì cao lớn, nhưng điều khiến người ta khó hiểu ấy là, người này không hề biết võ công, ngược lại còn rất quê mùa. Là một anh nông dân chính cống.
Nghe nói, anh nông dân này sở dĩ lúc trước không ra mặt là bởi… ngày mùa… giờ công việc gặt hái đã xong xuôi, nên mới có thời gian đến đây góp vui.
Nói một hồi, khiến cho không ít đại hiệp đã trờ từ lâu cảm thấy bất mãn, nhưng ai bảo người ta là “ân nhân cứu mạng” của Thủy tiểu thư kia chứ. Thủy tiểu thư gần đây hầu như cả ngày đều ở cạnh vị đại ca nghèo rớt này, ngay đến cả Hanagi Shizuwa cũng bị ghẻ lạnh.
Thế nhưng, Hanagi Shizuwa bị ghẻ lạnh lại không hề hoang mang, ngày nào cũng nhìn đứng nhìn Thủy Liên Tinh và anh nông dân kia — À đúng rồi, anh nông dân kia tên Hứa Luân, nghe nói là bởi hồi trước khi mẹ hắn hoài thai hắn, bụng trướng to như bánh xe, cho nên mới đặt tên này cho hắn — Hanagi nhìn hai người đó tình chàng ý thiếp, còn bản thân thì thản nhiên vênh váo đứng kề bên.
Khi người khác suy nghĩ không thông, thì Hanagi Shizuwa đang cười lạnh, Thủy các chủ quả nhiên thủ đoạn cao thâm, không biết moi đâu ra món hàng này, nói cho cùng là muốn nâng cao giá trị của ái nữ nhà mình, vừa trông đối phương dáng vẻ cục mịch, khắp người toàn mùi đất, Hanagi căn bản không cho rằng có bất cứ tư cách cạnh tranh nào. Mà Thủy tiểu thư dù rằng đang ở bên Hứa Luân, nhưng cũng không kìm được mà liếc nhìn về phía y, điều này càng làm y đầy bụng đắc ý, trái tim của Thủy Liên Tinh đã nằm trong tay y rồi, giờ đây, giữa y và Thủy phu nhân, đơn giản chỉ có phân chia lợi ích mà thôi.
Hứa Luân cảm thấy mình đang nằm mơ, không ngờ rằng bản thân có một ngày được ở trong gian phòng lớn đến thế, còn có một mỹ nhân yêu kiều ngày ngày bầu bạn, vậy nên mỗi sáng thức dậy việc đầu tiên hắn làm là nhéo mặt mình, xem có phải đang nằm mơ hay không.
“À… Thủy cô nương.” Hứa Luân do do dự dự mở miệng, ánh mắt tiếc về phía Hanagi đang đứng cách đó không xa.
“Hứa đại ca, nói với huynh bao nhiêu lần rồi, đừng gọi muội là Thủy cô nương, gọi Liên Tinh là được rồi.” Thủy Liên Tinh mỉm cười nhìn Hứa Luân, đôi mắt ngập tràn tươi vui.
Hứa Luân gãi đầu, luôn cảm thấy mình là một tên cục mịch, gọi thẳng tên người ta thì không hay.
“Thủy… Liên Tinh.” Lời mới thốt ra được phân nữa, liền bại dưới vẻ tủi thân của đối phương.
“Hứa đại ca không chịu gọi tên muội, là đang ghét bỏ muội sao?” Mắt Thủy Liên Tinh đã lập lòe nước mắt.
“Không… Không…” Hứa Luân lúng túng lắc đầu.
Thủy Liên Tinh thấy vẻ luống cuống của hắn, không khỏi lén bật cười. Nhưng gương mặt vẫn như cũ khiến người ta trừu mến.
“Liên… Liên Tinh…” Ấp a ấp úng lên tiếng, Hứa Luân cảm thấy, gọi tên nàng cũng không khó khăn mấy.
“Vậy là được rồi. Hứa đại ca gọi muội có việc chi?” Đôi mắt Thủy Liên Tinh lấp lánh động lòng người.
“À… là thế này, muội vứt một công tử đẹp trai như vậy sang một bên, không việc gì chứ?” Hứa Luân gãi đầu, khổ não nói. Hắn là người chất phác chứ không ngu ngốc, suốt hai ngày nay, ánh mắt khinh thường của vị công tử đẹp trai kia khiến hắn rất khó chịu, thế nhưng Thủy tiểu thư đã cầu xin hắn giúp đỡ, hắn không tiện chối từ.
Mắt Thủy Liên Tinh lóe sáng, ẩn chứa đôi chút trào phúng, nhưng thoắt cái đã tan đi mất.
“Không sao đâu.” Thủy Liên Tinh cười xán lạn. “Hứa đại ca không cần để ý y, Hứa đại ca không cho rằng muội thích y chứ.”
“Hả?” Hứa Luân thực sự hoang mang, một tháng trước Thủy Liên Tinh còn vì tình sầu muộn, nhảy xuống sông tự vẫn, nếu không phải hắn cứu nàng lên, chỉ e cô nương yêu kiều nhường này đã hương tan ngọc nát rồi, thế nhưng sau lần đó, cảm giác Thủy Liên Tinh mang lại cho hắn đã thay đổi rồi, trở nên… có hứng thú với hắn, cả ngày quấn lấy hắn hỏi này hỏi nọ, mà toàn hỏi mấy chuyện nhà nông, hắn liền căng thẳng giải thích cho nàng, ngờ đâu Thủy cô nương đây lại nghe tới hăng say.
“Đáng ghét, lẽ nào Hứa đại ca không biết muội thích huynh sao?” Thủy Liên Tinh chớp chớp mắt, nhoẻn cười nhìn Hứa Luân.
Mặt Hứa Luân đỏ ửng cả lên, ấp a ấp úng nói chẳng nên lời, một cô nương xinh đẹp như vậy đột nhiên nói thích hắn, làm hắn bắt đầu nghĩ ngợi linh tinh…
“Ha ha ha…” Nhìn gương mặt chất phác của Hứa Luân thoắt cái đỏ ửng, Thủy Liên Tinh nhấc khăn che miệng cười khẽ, nàng len lén liếm bờ môi khô, dáng vẻ đỏ mặt của đối phương, đúng là rất hợp khẩu vị.
Phượng mâu khẽ đạo, nhìn sang một bên, Hanagi Shizuwa vẫn nhoẻn cười đứng ở góc hoa viên, gương mặt mang theo nụ cười chứa chan tình cảm. Thủy Liên Tinh – À không, giờ nên gọi y là Thủy Liên Nhạc – Hanagi hơi nhếch mép, hi vọng ba ngày sau ngươi vẫn có thể cười được như vậy.
—–
“Này… Hôm nay sao dậy sớm vậy?” Lâm Thiên Long lười biếng ngáp một cái, hất bàn tay đang lộn xộn trên ngực mình.
Từ ngày hai người đồng sàng cộng chẩm, Liễu Dịch Trần hình như bị Lâm Thiên Long ảnh hường, hằng này nếu không việc gì, thì tuyệt đối không rời giường.
“Ra ngoài một lát, ngươi ngủ tiếp đi.”
“Hôm nay không phải ngày cuối tuyển hiền tế hay sao? Ngươi không đi xem náo nhiệt à?” Lâm Thiên Long có chút mơ mơ hồ hồ, thế nhưng hắn vẫn nhớ hôm nay là ngày nào.
“Không được, ta tính tới dốc Ngũ Lý ngoại thành xem xem có chút manh mối nào không.” Cười híp mắt thu tay lại, trước lúc đi còn nghịch nhũ hoa của Lâm Thiên Long một lát.
“À.” Vừa nghe tới có liên quan đến vũ án, Lâm Thiên Long cũng sốc lại tinh thân. “Ta đi với ngươi.”
“Không cần, ngươi ngủ thêm lát nữa đi.” Liễu Dịch Trần hôn má hắn, nhẹ giọng nói.
“Không, ta đi cùng ngươi.” Lâm Thiên long bật người dậy rồi nhảy xuống giường, nhặt quần lên mặc vào.
Liễu Dịch Trần cũng không ngăn cản, khoanh tay trước ngực, dù bận việc công nhưng vẫn thong dong ngắm Lâm Thiên Long mặc y phục.
Ôi, cặp đùi rắn chắc bị quần che mất rồi.
Ấy, tấm lưng tráng kiện cũng bị y phục che mất luôn.
Chậc… cả mông cũng bị trường bào…
“Ngươi có thể không nhìn chằm chằm mông ta như sắc quỷ hiện hình vậy không…” Lâm Thiên Long bất lực nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...