Nửa sau trận đấu rất kịch liệt, các khán giả đều ùa hết ra hai đường biên dưới sân, bao vây ba bốn lớp, Kiều Uyển Lâm ngồi khoanh chân ở một góc, cậu cũng hồi hộp theo, khẩy rơi mất một đoạn tua rua trên viền băng rôn.
Lương Thừa dẫn bóng qua người, cánh tay lồi lên hình dáng cơ bắp, nhảy vụt lên ném vào một quả ba điểm.
Những trận bóng ở trường số Bảy không được thỏa thích như thế này, học sinh chỉ tranh thủ những giờ rảnh rỗi quý báu để chơi một trận, có lẽ là vừa chơi vừa lo lắng cho đống bài tập chưa làm xong.
Thông qua khung cảnh trước mắt, Kiều Uyển Lâm tưởng tượng, nếu năm xưa Lương Thừa vẫn được đi học yên ổn, cậu ngồi ở ngoài sân, mỗi khi Lương Thừa phi người chạy qua đều sẽ phân tâm liếc cậu một cái.
Hoặc là không đủ người, Lương Thừa sẽ hờ hững ngoắc tay, dùng lời mời y như một câu ra lệnh: “Nhóc con, lại đây.”
Vậy thì chắc chắn cậu sẽ không chạy trốn, sẽ mừng rỡ đi tới mặt dày xin xỏ: “Em không biết chơi, anh dạy em được không?”
Ngoại trừ bóng rổ ra thì còn có môn sinh học, làm thí nghiệm, lái mô tô, bắt Lương Thừa dạy hết. Còn cậu sẽ mời Lương Thừa ăn, cùng nhau chia đôi phần đá bào vị nho siêu to khổng lồ.
Thịch, bóng rơi vào rổ rồi rơi xuống đất, theo đó là tiếng còi kết thúc trận đấu.
Tiếng vỗ tay hoan hô vang vọng khắp sân, bác sĩ Tiểu Hồ giơ loa cao giọng: “Phần thắng hôm nay vẫn thuộc về đội xanh! Bác sĩ Lương Thừa! Anh Lương của tôi tiếp tục giành ngôi MVP!”
Kiều Uyển Lâm hoàn hồn, đứng dậy xông về phía Lương Thừa, đi được nửa đường thì mới phát giác mà kiềm chế bước chân giữa nơi đông người.
Bác sĩ Tiểu Hồ chạy vượt qua cậu, tới trước mặt Lương Thừa phỏng vấn: “Bác sĩ Lương, nhờ phúc của anh mà khoa chúng ta ai cũng nhận được một tấm thẻ tập gym một năm, tất cả là nhờ đại ân đại đức của anh! Anh chính là ánh sáng của khoa Ngoại tim mạch!”
Lương Thừa đã toát mồ hôi đầy người, dùng bao cổ tay quệt đi, thở hổn hển nhìn chằm chặp bóng dáng màu trắng, bác sĩ Tiểu Hồ đưa loa tới: “Bác sĩ Lương, trình bày cảm xúc của anh lúc này đi!”
Anh rảo bước chạy về phía Kiều Uyển Lâm, cúi người túm eo nhấc bổng người ta khỏi mặt đất, xoay một vòng ăn mừng.
Bác sĩ Tiểu Hồ nói trong sự hạnh phúc: “Woah! Bác sĩ Lương bế hoạt náo viên rồi! Một cảnh tượng cực kỳ… ấm áp!”
Kiều Uyển Lâm chẳng thèm quan tâm những chuyện khác, vòng tay ôm chặt cổ Lương Thừa, nói: “Anh giỏi quá à.”
Hơi thở của Lương Thừa vẫn chưa đều đặn, phả từng hơi bên tai cậu: “Trước mặt cục cưng mà để thua thì xấu hổ lắm.”
Mọi người xung quanh la hét om sòm, còn hai người lại thủ thỉ bên tai nhau. Cuộc thi kết thúc, Lương Thừa ngồi ở hàng đầu khán đài nghỉ ngơi, anh nốc hết nửa chai nước, Kiều Uyển Lâm ngồi bên cạnh dùng tay quạt gió.
Mồ hơi rơi vào mắt, Lương Thừa không nhịn được nên cứ dụi suốt, khóe mắt anh đỏ lừ lên rồi.
Kiều Uyển Lâm ngăn cản: “Anh đừng dụi mắt nữa.”
Lương Thừa cười: “Vậy dụi em nhé.”
Kiều Uyển Lâm suýt nữa xỉu ngang luôn, nên đành phải lôi kéo những chuyện vụn vặt ra để che giấu: “Em đưa táo của mình cho viện trưởng Tần rồi, anh ngồi yên đây nha, em đi xem thử còn táo không.”
Lương Thừa duỗi tay ra túm cậu lại, không cho đi: “Mỗi nhân viên đều được phát một thùng, đủ cho em ăn rồi.”
Đám đông dần thưa thớt, mọi người thu dọn đồ đạc rời khỏi sân, Kiều Uyển Lâm nhìn thấy Tần Lễ Tiên ngồi sau cậu mấy hàng nên vẫy tay tạm biệt ông, nói: “Đều là viện trưởng với nhau mà ông Tần nhã nhặn hơn ba em nhiều.”
“Em dễ bị mua chuộc thật đấy.” Lương Thừa nói, “Chỉ vì ông ấy để em ném bóng chung à? Đó là vì em thân thiện được mọi người yêu thích.”
Kiều Uyển Lâm được khen sướng rơn, nhưng cũng phục anh thật: “Anh cứ giả vờ nữa đi, rõ ràng là anh lén lút đi năn nỉ ông ấy.”
Lương Thừa bắt chước giọng điệu của cậu: “Ông già đó sao còn tiết lộ bí mật nữa chứ, anh cạn lời luôn.”
Trên sống mũi thẳng tắp kia lại đọng mấy giọt mồ hôi Kiều Uyển Lâm nhẹ tay lau đi, nói: “Hóa ra viện trưởng Tần đã gặp chúng ta từ lâu rồi, năm xưa khi anh cứu em, ông ấy đang ở khoa Ngoại tim mạch, là anh lớn của khoa hồi đó đó.”
Lương Thừa trầm ngâm nhẩm tính một hồi: “Anh cứu em là mười một năm trước rồi, khi đó ông ấy đã hơn sáu chục tuổi sắp nghỉ hưu tới nơi mà còn đòi làm anh lớn?”
Kiều Uyển Lâm nhận ra mình bị ghẹo: “Hóa ra không phải anh lớn mà là ông lớn.”
Bỗng có hai chùm bông tua bay tới rớt chuẩn xác ngay trên đầu hai người, Tần Lễ Tiên đi ngang qua mắng: “Cái đám nhãi ranh này, ta vẫn chưa đi xa đâu!”
Đợi mọi người dần dần đi hết, sân bóng mênh mông lại trở nên vắng lặng. Lương Thừa kéo Kiều Uyển Lâm lên sân, nhặt bóng lên, chơi với cậu.
Trước khi rời khỏi, anh đứng sau lưng Kiều Uyển Lâm, cầm cánh tay cậu ném vào quả cuối cùng.
Bọn họ về muộn quá, cô lao công phòng thay đồ đang đợi tan làm, Kiều Uyển Lâm lề mề không kịp thay nên chỉ vội vàng tròng áo lên rồi đi ngay.
Điện thoại có một cuộc gọi nhỡ, là của Điền Vũ.
Dù chuyện của Andrew ra sao thì Kiều Uyển Lâm vẫn muốn cảm ơn sự giúp đỡ của Điền Vũ, hơn nữa cũng đang lễ giáng sinh, cậu ta ở nhà bà nội chắc cũng chẳng có gì chơi.
Cậu gọi lại, vừa vang được hai tiếng là có người nhận, cậu nói: “Điền Vũ, gần đây có bận không?”
“Đừng nhắc nữa.” Điền Vũ nói, “Hình như phim phóng sự của Andrew không quay ở Bình Hải nữa, nội dung bị cắt bớt một nửa, không rõ đã xảy ra chuyện gì.”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Vậy công việc của mày có bị ảnh hưởng gì không?”
Điền Vũ trước giờ vẫn là người lạc quan: “Đợi ekip bàn bạc xong rồi tùy họ sắp xếp thôi, tao rảnh lắm. Thôi kệ đi, giáng sinh vui vẻ nha mày!”
Kiều Uyển Lâm nhìn về phía ghế lái: “Tao đang ở cùng Lương Thừa nè, đang định đi ăn tối.”
Trong buồng xe nghe được tiếng điện thoại, Lương Thừa ra dấu “OK”, rồi Kiều Uyển Lâm nói hết câu: “Mày đi ăn cùng nhé.”
“Thôi tao không làm kì đà đâu, đau lòng lắm.” Điền Vũ rất lắm chuyện, “Hay là mày gọi chị Phất nữa đi, tao nhớ chỉ quá.”
Kiều Uyển Lâm cúp máy gọi cho Diêu Phất, cô vừa nhận được khoản tiền cuối của khách hàng, vui vẻ đồng ý đi chung.
Bốn người tụ họp ăn đồ nướng, Điền Vũ và Diêu Phất đều biết hai người đang quen nhau nên Kiều Uyển Lâm vẫn tự do thoải mái. Nhưng Lương Thừa nhớ tới những ngày làm trợ giảng, cảm giác như đang dẫn ba học sinh đi ăn riêng.
Điền Vũ uống một chai rượu sake, nói: “Chị Phất, em là thuần trai thẳng đó, dị tính luyến ái.”
“Kệ mày.” Diêu Phất rất lạnh lùng, “Mày chẳng phải thì cũng chả sao, em trai chị chẳng thích tuýp người như mày đâu.”
Điền Vũ: “Kệ nó chớ, còn chị thích tuýp người như thế nào?”
Diêu Phất cố ý nói: “Chị không phải thuần gái thẳng đâu, khỏi hỏi.”
“Hả? Hồi lớp Mười một chị nói lớn lên sẽ cân nhắc đến em mà!” Điền Vũ nhai nhồm nhoàm một xâu thịt gà, “Mùa đông Bình Hải còn khiến lòng em rét lạnh hơn cả Canada nữa.”
Kiều Uyển Lâm chỉ lo xem tiểu phẩm hài, vừa nhai lưỡi bò vừa nói: “Mày si tình thiệt, bạn học cấp ba tao quên hết một phần ba rồi.”
Điền Vũ hỏi: “Nhưng chắc vẫn nhớ cán sự môn Sinh đúng không, chẳng phải lúc tốt nghiệp nhỏ đã tỏ tình với mày sao?”
Lương Thừa từ nãy giờ vẫn đang bổ sung thể lực, nghe thế lập tức dừng đũa, mắt nhìn sang đối diện xác nhận lại: “Tỏ tình?”
Điền Vũ sợ hãi hấp tấp nói: “Chắc là do Uyển thần chăm học môn Sinh quá làm nhỏ hiểu lầm… Nói thế nào nhỉ, sinh học đúng là tai hại.”
Kiều Uyển Lâm phụ họa: “Đúng đúng đúng.”
Diêu Phất trợn mắt với hai đứa nhát cáy này, nói: “Đừng có ngược dòng quá khứ nữa, hướng về tương lai đi được không? Bác sĩ Lương, sau này em phải gọi anh là anh hay anh với Uyển Lâm gọi em là chị?”
Lương Thừa: “…”
Điền Vũ nhỏ giọng: “Hồi cấp ba tao cũng từng cân nhắc chuyện này rồi, nếu như chị Phất chấp nhận tao thì mày cũng phải gọi tao là anh rể đúng không?”
Kiều Uyển Lâm: “…”
Ăn uống xong, Diêu Phất lái xe đưa Điền Vũ về nhà, trước khi đi cô hạ cửa kính xuống, trượng nghĩa nói: “Em trai, khi nào come out nhớ thông báo chị biết, vào thời điểm mấu chốt chị sẽ ôm chân cậu cho hai đứa dễ chạy trốn.”
Kiều Uyển Lâm: “Làm gì đến mức đó, em cũng đã lót đường trước rồi mà.”
Đi nửa đường, Lương Thừa bỗng hỏi: “Em lót đường đến mức độ nào rồi?”
Kiều Uyển Lâm ngẫm nghĩ: “Nếu so sánh như việc truyền nước biển thì chắc đã hoàn thành xong bước xét nghiệm dị ứng da rồi.”
Cây thông trước cửa hoa viên Minh Hồ treo đèn đủ màu, một đám trẻ con nô đùa bên dưới. Đến trước cửa nhà, ô cửa hắt ra ánh sáng vàng nhạt, Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp đã ngủ rồi.
Lương Thừa và Kiều Uyển Lâm khẽ khàng vào cửa, phòng khách chỉ chừa lại một ngọn đèn tường, trên bàn trà bày hai phần quà. Năm đầu tiên ghép gia đình mới, ba mẹ mượn ngày lễ này để tặng quà cho bọn họ.
Kiều Uyển Lâm cầm tấm thiệp trên hộp quà lên xem, nói: “Là dì tặng cho em nè.”
Một hộp khác không có giấy gói tinh xảo, rất hợp với tác phong của Kiều Văn Uyên, Lương Thừa mở ra xem, là một dây nịt kiểu nam của nhãn hiệu nổi tiếng.
Kiều Uyển Lâm sợ xé hỏng nên ôm quà về gian thay đồ trong phòng ngủ, cậu mở nơ bướm ra, lấy kéo cắt giấy gói thật cẩn thận.
Lương Thừa xỏ dép lê không mời tự tới, tiện tay kéo cửa gian thay đồ ra, nói: “Cho anh xem với nào.”
Trong hộp là một bộ quần áo ngủ, mềm mại ấm áp, ngoài ra còn có bịt mắt và bít tất, rất giống quà một người mẹ tặng cho con mình.
Trong túi áo ngủ còn nhét một phong thư nhỏ, Kiều Uyển Lâm rút ra một tấm thiệp màu xanh da trời, là thẻ của công viên giải trí ngoài đảo dành cho gia đình. Trên thiệp là dòng Hạ Tiệp viết, Đợi trời ấm lên, cả nhà chúng ta cùng đi chơi công viên nhé.
Kiều Uyển Lâm thích đến nỗi cứ xem đi xem lại suốt, cậu lấy một cái hộp trữ đồ cất dưới tủ quần áo ra, đặt tấm thiệp vào cùng những giấy tờ quan trọng.
Còn Lương Thừa lại chú ý tới cái hộp nhung màu xám kia. Một chiếc cúc áo mà muốn giữ cả đời luôn hay sao, anh vòng tay ôm lấy Kiều Uyển Lâm từ phía sau, hạnh phúc cúi đầu ngửi hõm cổ cậu.
Ngứa quá, Kiều Uyển Lâm nói: “Em muốn đi tắm.”
“Ừm.” nhưng Lương Thừa vẫn không chịu buông tay.
Kiều Uyển Lâm lại nói: “Để em thay đồ đã.”
Lương Thừa vén vạt áo của cậu: “Thay nào.”
Áo hoodie cởi ra để lộ chiếc áo bóng rổ, Kiều Uyển Lâm vịn vào cửa tủ, sau đó quần thể thao và quần bóng rổ cũng bị tụt xuống.
Đây không phải chung cư nhà Lương Thừa, ba mẹ đều đang ngủ ở phòng bên cạnh, cậu không to gan đến thế, nói: “Không được.”
“Sao không được?” Lương Thừa hỏi bằng giọng vừa nghiêm túc vừa xấu xa.
Sống lưng Kiều Uyển Lâm bị ấn vào trong tủ, mặt vùi vào dãy áo len đang treo, vẫn tiếp tục năn nỉ: “Anh à… Tối nay em không muốn.”
Lương Thừa nói: “MVP không có phần thưởng gì ư?”
Gian thay đồ nhỏ hẹp giống như kho chứa đồ trong tiệm sườn xám, kín bưng không cửa, chật chội ấm áp, tràn ngập mùi hương công nghiệp thoang thoảng của những viên long não.
Kiều Uyển Lâm trượt xuống nằm trên thảm, gập hai chân bị bao trùm trong đôi tất dài.
Bên ngoài hình như có âm thanh mở cửa, cũng có thể là ảo giác mà thôi, cậu sợ đến nỗi che mặt lại, dường như thấy thế vẫn chưa đủ, còn tự giác cắn lấy một góc áo bóng rổ.
Lương Thừa càng thêm mất kiềm chế, bế cậu đi vào phòng tắm.
***
Drap giường phòng ngủ đối diện vẫn ngay ngắn chỉnh tề, Lương Thừa nằm trong phòng Kiều Uyển Lâm trải qua đêm giáng sinh.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Uyển Lâm vẫn còn đang say giấc nồng, Lương Thừa thức dậy trước, rút một dải tơ tằm trong ổ chăn ra đặt lên tủ đầu giường.
Anh vào phòng tắm tắm rửa, soi gương nhìn thấy dấu răng bên cổ, nhìn không rõ lắm, là do Kiều Uyển Lâm sợ cào trúng vết sẹo sau lưng anh nên đành phải cắn một cái trút giận.
Lương Thừa gập ngón trỏ và ngón giữa lại, dùng hai khớp ngón tay nhéo mạnh vào chỗ đó, cả mảng da đỏ bừng lên, nổi vết sởi, che lại dấu răng.
Trên bàn bày một nồi bánh canh nóng hổi, Hạ Tiệp múc ra bốn bát, ngước mắt lên thấy Lương Thừa đã thay quần áo gọn gàng đi ra, hỏi: “Cổ sao thế?”
Lương Thừa điềm tĩnh: “Không sao ạ, ăn nhiều thịt quá nên bị nóng trong.”
Kiều Văn Uyên bưng một đĩa bánh bao súp từ trong bếp đi ra, nói: “Người trẻ tuổi cũng dùng cách dân dã này à, ăn cơm xong chú tìm cho con ít thuốc.”
“Vâng ạ.” Lương Thừa lấy đệm lót lên, tiện tay vứt sang ghế bên cạnh, “Dây nịt rất vừa, cám ơn chú Kiều.”
Hạ Tiệp ngó vào trong phòng, nói: “Uyển Lâm vẫn chưa dậy à, không biết nó có thích quà mẹ tặng không.”
Vừa dứt lời thì Kiều Uyển Lâm đã mặc bộ đồ ngủ mới xuất hiện, mắt vẫn chưa hết kèm nhèm, bước đi chậm chạp, tư thế kỳ lạ.
Cậu đi tới chống mặt bàn từ từ ngồi xuống, mông chạm tới hai lớp đệm lót mới thả lỏng được.
“Con thích lắm ạ.”
Hạ Tiệp cười nói: “Thích là được rồi, sao ngủ một giấc mà như vừa bị đánh thế.”
Kiều Uyển Lâm bịa chuyện: “Con mơ thấy tay đấm cừ khôi, cả đêm anh ta đánh con… ba lần.”
Ở dưới gầm bàn, Lương Thừa bị đá cho một cái, nhẹ hều chẳng có chút sức lực nào, anh lặng lẽ gắp một cái bánh bao súp cho Kiều Uyển Lâm, nói: “Đây, bổ sung thể lực đi.”
Kiều Văn Uyên nhìn ngứa cả mắt: “Tự nó không biết gắp sao? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cuối năm rồi, cuối cùng con cũng hai mươi lăm tuổi rồi.” Kiều Uyển Lâm cắn một miếng, “Đừng rầy con nữa, con mệt lắm rồi đó.”
Kiều Văn Uyên đốc thúc: “Đừng có lười biếng, cuối năm ai cũng bận rộn hết, nhất định phải kiên trì.”
Kiều Uyển Lâm ghét ông giở giọng quan: “Hôm nay là Chủ Nhật, trong nhà chả có ai làm nhân viên của bệnh viện tuyến Ba hết, ba khỏi lên lớp dạy đời.”
“Nhãi con.” Kiều Văn Uyên nói, “Sống chết đòi làm phóng viên, vậy thì làm cho đàng hoàng, không được kém hơn người khác.”
Lương Thừa ngồi bên cạnh nghe, nhớ tới những cố gắng của Kiều Uyển Lâm hồi cấp ba, hình như trước giờ Kiều Văn Uyên đều có yêu cầu rất nghiêm khắc, không bao giờ vì lí do sức khỏe mà nới lỏng tiêu chuẩn.
Hạ Tiệp cũng đồng cảm, khuyên ông: “Lão Kiều, con nó mạnh khỏe vui vẻ là được rồi.”
Kiều Uyển Lâm giành trước: “Không sao, con làm được.”
Từ nhỏ cậu đã quen với những yêu cầu cao của bố mẹ, hồi đầu còn khóc, ông bà nội ngoại thậm chí còn liên minh với nhau để kháng nghị, không nỡ để cậu liều mạng như thế. Nhưng Kiều Văn Uyên và Lâm Thành Bích chẳng mảy may lay động, dạy bảo cậu dù có cố gắng gấp trăm nghìn lần cũng phải giống với người bình thường.
Một người làm bác sĩ chứng kiến rất nhiều ca bệnh nặng, một người làm phóng viên bàng quan nhìn bao nhiêu mảnh đời, cả hai đều biết cuộc sống rất tàn nhẫn, sự kỳ thị của con người còn khiến người ta đau khổ hơn cả bệnh tật, cho nên tuyệt đối không được tụt lại phía sau, không được yếu đuối hay ngu dốt.
Kiều Uyển Lâm thổi bánh canh, sự kiên cường có sẵn trong gen của cậu cũng bắt cậu tán đồng với việc này, cũng bắt cậu phải tiếp tục kiên trì đến tận bây giờ.
Lương Thừa bóc trứng gà xong, những đạo lý này anh đều hiểu cả, nhưng vẫn ngược chiều gió bỏ vào đĩa của Kiều Uyển Lâm, nói: “Ở ngoài đường thì xông pha tiến lên, về đến nhà thì có thể than mệt.” (*)
(*) sợ các bạn ko hiểu được hàm ý: do lúc nãy Lương Thừa gắp bánh bao cho KUL xong bị Kiều Văn Uyên nói là đừng nuông chiều KUL xong chửi cho một tràng, bây giờ LT lại tiếp tục bóc trứng bỏ vào đĩa KUL, hành động này không khác gì làm ngược lại với mệnh lệnh của KVU, nên mới gọi là “ngược chiều gió”
Kiều Uyển Lâm nhìn về phía Kiều Văn Uyên xin chỉ thị.
“Chú Kiều.” Ẩn sau vẻ tôn kính là sự quyết liệt, “Chúng ta chia công việc đi, chú giám sát em ấy, còn con phụ trách việc che chở.”
Câu này lộ rõ sự thân mật, Kiều Uyển Lâm chỉ sợ sẽ bại lộ, vội vàng thu tầm mắt lại.
Kiều Văn Uyên cũng trầm ngâm chốc lát, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Đừng chiều nó thành công tử bột là được rồi.”
Ăn sáng xong, Lương Thừa phụ dọn gốc hoa mai trong vườn, Kiều Uyển Lâm ngồi ở góc tường phơi nắng, cầm điện thoại xem bài đăng của các đồng nghiệp.
Định vắt chéo hai chân, nhưng vừa nâng chân lên cao thì Kiều Uyển Lâm đã nhói đến độ “ui da” một tiếng.
Lương Thừa thấy người ta đau còn cười: “Nghiêm trọng đến thế cơ à?”
“Anh còn dám hỏi.” Kiều Uyển Lâm quay đầu nhìn cảnh giác, nói một cách hàm súc: “Anh hung dữ quá chừng.”
Lần này Lương Thừa không dám nói gì nữa, vì ngại sức khỏe của Kiều Uyển Lâm nên đến nay anh vẫn chưa dám phóng thích quá, lần nào cũng phải kìm nén một phần sức lực.
Bỗng nhiên, Kiều Uyển Lâm thấp giọng: “Lúc nãy trên bàn ăn anh nói như thế, ba em có hoài nghi gì không nhỉ?”
Lương Thừa ngắt một cành mai xuống, nói: “Anh đang học lót đường giống em mà.”
“Ồ.” Kiều Uyển Lâm nghĩ lại thấy cũng yên tâm, “Vậy bây giờ đã tới mức độ nào rồi?”
Tốt xấu gì Lương Thừa cũng là bác sĩ, phải nhanh nhẹn hơn người bình thường chứ, anh tự cảm thấy mình giỏi giang, nói: “Châm một cái là thấy máu luôn, chắc là đã bắt đầu truyền nước biển rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...