Tâm Nhãn

Ngồi tựa vào nhau nhưng vẫn còn hơi lạnh, bộ phim đã đi tới hồi kết, Kiều Uyển Lâm cũng phải chuẩn bị đi dọn dẹp, nên cậu đi xuống khỏi cốp sau.

Quần dài của Lương Thừa vì tư thế ngồi nên nhăn nhúm một đoạn, mắt cá chân lạnh cóng đến nỗi mất đi tri giác, nhảy xuống đất ngay thì sợ sẽ khuỵu xuống. Anh giữ nguyên tư thế, nói: “Đi đi, anh đợi em.”

Kiều Uyển Lâm nhìn anh, bỗng nhiên chà xát hai tay, cúi xuống nắm lấy cổ chân anh.

Lương Thừa không ngờ tới, liền đẩy vai Kiều Uyển Lâm nói: “Không cần đâu.”

“Em thấy cần.” Mặt Kiều Uyển Lâm vẫn rất cố chấp, lại chà xát ba lần nữa rồi ủ lên, “Anh không phải Siêu Nhân về mặt vật lý mà, thấy lạnh thấy mệt cũng không cần phải nhịn.”

Lương Thừa hơi ngẩn ra, hơi ấm xuyên thấu qua đôi bít tất truyền tới da anh, dần dần lấy lại được cảm giác.

Bộ phim kết thúc, Kiều Uyển Lâm đeo thẻ công tác lên đến phía trước quảng trường. Lương Thừa thu dọn cốp sau, bên gối tựa có một cái điện thoại, chắc là rơi từ túi Kiều Uyển Lâm ra.

Anh mới nhặt lên thì điện thoại reo, màn hình hiển thị một chuỗi số điện thoại cố định bản địa.

Mọi người đang di chuyển ra khỏi quảng trường, Lương Thừa đi ngược dòng người không nhìn thấy Kiều Uyển Lâm đâu nên bèn bắt máy trước: “Alo?”

Trong điện thoại là một giọng nữ trưởng thành, nói: “Là Kiều Uyển Lâm phải không?”

“Phải, nhưng em ấy đi ra ngoài rồi.” Lương Thừa trả lời, “Tôi là anh trai em ấy.”

Bên trong không còn nghe thấy tiếng nữa, Lương Thừa lên xe, đóng cửa lại cách biệt với âm thanh hỗn tạp bên ngoài, nhưng mà bên tai vẫn chẳng có động tĩnh gì, anh định lấy ra xem thử có phải đã cúp máy rồi không. Bỗng nhiên đối phương hỏi: “Cậu là Lương Thừa?”

Lương Thừa hơi bất ngờ, tưởng đây là họ hàng thân thích nào đó của Kiều Uyển Lâm, anh “Vâng” một tiếng, nói: “Cô là…?”

Lại là một khoảng không thinh lặng, đối phương trả lời: “Tôi là Andrew.”

Tổ tiết mục hoàn thành công việc hôm nay, Kiều Uyển Lâm chào tạm biệt với nhóm người tàn tật, ôm chồng danh sách tình nguyện viên vinh quang tan tầm.

Cậu lên xe, Lương Thừa đưa điện thoại sang, cậu tiện tay bỏ lên bục vịn, cài dây an toàn xong thì cắm đầu vào sắp xếp bảng biểu.

Lương Thừa nói: “Có người gọi cho em đấy, anh nghe máy rồi.”

Kiều Uyển Lâm sợ cơ quan lại bắt tăng ca, liền hỏi: “Đêm hôm khuya khoắt, ai gọi thế?”

Lương Thừa nói: “Andrew.”

Kiều Uyển Lâm nhìn sang cái “xoẹt”, y như cao thủ võ lâm tung ám khí, tung xong vội vàng cầm điện thoại lên lật ghi chép cuộc gọi, cuộc gọi mới đây hình như là số của khách sạn.

Cậu không dám hy vọng quá nhiều, nói: “Có phải gọi nhầm không? Hay là…”

Lương Thừa khởi động xe, trả lời: “Cô ấy hẹn gặp mặt em.”


Hơn trăm tờ báo danh rơi đầy sàn xe, Kiều Uyển Lâm bâng khuâng hết nửa phút, run rẩy chìa cổ tay ra: “Anh ơi… Bắt mạch cho em.”

Lương Thừa nắm lấy, đúng là đập mạnh mẽ thật, trên đường về chung cư cũng chẳng giảm bớt. Chuyện cạn lời hơn nữa là, lúc trước Kiều Uyển Lâm hay gọi bảo vệ sảnh là bác, hôm nay hứng lên gọi người ta là anh.

Đến nhà, gió lạnh ban đêm xâm nhập vào cơ thể, Lương Thừa vào phòng tắm ngâm bồn, vừa xem dự báo thời tiết.

Mấy ngày tới có mưa kèm tuyết, mùa đông năm nào Bình Hải cũng sẽ rơi hai trận tuyết nhỏ, chẳng hề hấn gì, chưa kịp phủ tấm màn trắng xóa thì đã hóa thành bọt nước rồi.

Kiều Uyển Lâm đẩy cửa vào, nói: “Em đi gặp Andrew có cần mặc âu phục không anh?”

Lương Thừa nói: “Sao anh biết được.”

Kiều Uyển Lâm hỏi tiếp: “Thế bệnh viện các anh họp cổ đông thì mặc cái gì?”

“Áo blouse trắng.”

Kiều Uyển Lâm thầm nhủ, hỏi anh cũng như không, cậu đi tới trước bồn rửa soi gương, tóc hơi dài rồi, xoay người kéo cánh tay Lương Thừa: “Em rẽ ngôi sang bên này được không?”

Lương Thừa mới vừa mở nắp chai sữa tắm ra, đổ rào rào hết nửa bình, bồn tắm nổi lên quá chừng bọt, sắp tràn ra ngoài rồi. Anh đóng cửa lại, nói: “Từ từ rồi hẵng hớn hở, đi tắm trước đi.”

Kiều Uyển Lâm thấy mình như cừu rơi miệng cọp: “Tắm chung không?”

“Nhiều sữa tắm thế này, một người dùng thì lãng phí quá.” Lương Thừa lấy cái cớ sứt sẹo, nhưng động tác thì nhanh nhẹn, vén vạt áo lột áo lông của Kiều Uyển Lâm.

Da dẻ trơn láng lộ ra, nút quần cũng được cởi, Kiều Uyển Lâm xoay người lại cởi quần.

Cậu bước vào bồn ngồi ở một góc ôm đầu gối, gom bọt xà phòng dày đặc về phía mình, từ trạng thái ngây người chuyển thành chim cút nho nhã.

Lương Thừa thong thả cởi quần áo, chiếm hơn nửa bồn, sau khi vốc nước làm ướt người thì nhắm mắt ngả ra sau, cơ bắp dưới ánh đèn sợi đốt ánh lên màu trơn bóng lạnh băng. Tim Kiều Uyển Lâm đập gia tốc không biết vì sao, vớ lấy chai dầu gội bên cạnh đọc chữ in trên đó giống như đi nặng mà quên mang điện thoại vậy.

“Á!” Đột nhiên cậu thét lên.

Bọt xà phòng nhấp nhô theo mặt nước, lần thứ hai cậu không nhịn nổi nữa: “Anh đừng có sờ mó lung tung.”

Lương Thừa hé mắt nhìn cậu, gập cái chân dài đang ngọ nguậy, nói: “Mới nãy sờ vào đâu hả?”

Kiều Uyển Lâm đỏ tai: “Chân.”

“Chân gì mà mềm thế.” Lương Thừa đè lên hai thành bồn, ép sát tới góc, vớt bọt thả lên đầu Kiều Uyển Lâm, “Đừng để sặc nước, ôm anh đi.”

Kiều Uyển Lâm đội một cái nón xà phòng: “Ở đây sao anh…”

Lương Thừa mượn lời cậu: “Anh không phải Siêu Nhân về mặt vật lý, bây giờ đang muốn em lắm rồi, anh cũng không cần phải nhịn đúng không?”


Hơn nửa lượng nước trong bồn trào hết xuống sàn, Kiều Uyển Lâm tắm xong được Lương Thừa quấn khăn tắm bế về phòng ngủ, ngả đầu xuống gối là ngủ ngay.

*

Ba ngày sau, mười giờ sáng, Kiều Uyển Lâm lại đến khách sạn cao cấp kia.

Người đàn ông ngoại quốc cậu gặp lần trước cũng chính là trợ lý của Andrew, đang đợi cậu trong sảnh khách sạn.

Trước khi vào thang máy, Tôn Trác có gửi tin nhắn hỏi cậu đến chưa.

Kiều Uyển Lâm đã báo lại cho trung tâm tin tức về việc này, cậu sợ mình “cầm đèn chạy trước ô tô” sẽ lại gây rắc rối, sợ không ứng phó nổi với phỏng vấn này.

Cậu không dám báo cáo vượt cấp, ban đầu Bào Xuân Sơn không tin, sau đó đã thay cậu báo cho Tôn Trác luôn rồi. Vì không nắm chắc suy nghĩ của Andrew, có thể cô gọi cậu tới chỉ là muốn hàn huyên, cho nên cậu đi một mình để tránh bất lịch sự với đối phương.

Đến trước cửa phòng, Kiều Uyển Lâm hít sâu một hơi, cậu không mặc âu phục, chỉ mặc thêm một cái áo sơ mi bên trong áo len, cũng là vì Hạ Tiệp nói hôm nay nhiệt độ xuống thấp, bảo cậu cẩn thận kẻo cảm lạnh.

Trợ lý quẹt thẻ mở cửa mời cậu đi vào.  Căn phòng là kiểu phòng suit cho gia đình, mới được quét dọn xong, bà cụ hôm đó cậu đỡ cũng ngồi trong phòng khách.

Andrew từ phòng trong đi ra, đeo một cái mắt kính, nét đoan trang tạm thời lấn át vẻ lạnh nhạt.

Kiều Uyển Lâm lễ phép chào hỏi, rồi ngồi xuống ghế sô pha đơn, cố gắng dùng giọng điệu bình thường để nói: “Con không ngờ cô sẽ liên hệ với con.”

Andrew và mẹ cô ngồi cùng nhau, nhìn biểu cảm thì không rõ họ đang nghĩ cái gì, cô nói: “Người tối hôm đó nghe điện thoại là anh trai của cậu à?”

Kiều Uyển Lâm gật đầu: “Dạ phải, tại khi đó con đang bận.”

Andrew nói: “Họ của hai cậu khác nhau.”

“Vâng.” Kiều Uyển Lâm không nói nhiều.

Nhưng hình như Andrew có vẻ rất hứng thú, lại hỏi: “Hai cậu là anh em ruột à?”

“Không phải ạ.” Kiều Uyển Lâm không muốn nói đến chuyện riêng tư của mình, nên chuyển chủ đề sang cô, “Đã lâu không về quê cũ, mấy ngày nay cô có đi dạo Bình Hải không ạ?”

Không ngờ Andrew lại nói: “Không có chỗ nào đáng đi.”

Kiều Uyển Lâm hơi bối rối, cậu nhớ báo nước ngoài nói Andrew nhớ quê nhà, hơn nữa không phải còn quay phóng sự ở Bình Hải sao?

Cậu chỉ đành cười: “Chắc là do cô xa nhà quá lâu đó ạ.”

Hình như Andrew đang nhẩm tính, nói: “Cũng gần ba mươi năm rồi.”


Kiều Uyển Lâm biết năm nay cô bốn mươi chín, cho nên khi ra nước ngoài chắc cũng trên dưới hai mươi tuổi, đang học đại học ư? Cậu thử thăm dò trải nghiệm đi học của đối phương: “Cô có còn chút ấn tượng nào về cuộc sống nơi đây không ạ?”

Bà cụ thả lỏng mí mắt từ nãy giờ, nghe vậy hàng lông mi bạc trắng run rẩy một thoáng, đặt nhẹ tay lên đầu gối Andrew.

Kiều Uyển Lâm lo lắng mình đã nói sai liền sửa lời: “Không nhớ cũng có thể lắm, nghe nói cô rất chuyên tâm trong công việc nghiên cứu, nên chắc không để ý đến những chuyện vụn vặt trong cuộc sống.”

Andrew trầm ngâm chừng mấy phút, thốt miệng phủ nhận: “Không, tôi nhớ rất rõ là đằng khác.”

Kiều Uyển Lâm mím môi, cậu không lấy ra bất kì công cụ gì để ghi chép, phương hướng trò chuyện đã lên kế hoạch sẵn cũng không thể thực hiện thành công, chủ đề nói chuyện trước mắt đang rất lộn xộn lủng củng.

Cậu tức tốc chuyển suy nghĩ, nếu mẹ của Andrew cũng ở đây, vậy thì trước tiên nói về chuyện cũ ở Bình Hải.

“Năm xưa——”

Andrew lập tức ngắt lời cậu, đột nhiên hỏi: “Anh trai cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”

Kiều Uyển Lâm giật mình: “Sắp hai mươi chín ạ.”

“Sắp?” Andrew nói, “Sinh nhật vào tháng mấy?”

Kiều Uyển Lâm hơi ngờ vực, không hiểu sao lại hỏi đến Lương Thừa, cậu nói thẳng: “Xin hỏi cô hẹn con tới là có ý nhận phỏng vấn không ạ?”

Andrew lắc đầu.

“Chúng ta có thể bàn bạc chi tiết hơn.” Kiều Uyển Lâm nói, “Con chỉ là một phóng viên, vẫn còn thiếu sót nhiều. Nhưng trung tâm tin tức rất coi trọng phỏng vấn này, có thể phái lãnh đạo cấp cao khác tới tiếp xúc với cô ạ.”

Andrew nói: “Tôi không có hứng thú.”

Kiều Uyển Lâm chợt nghĩ tới Lương Thừa, anh cũng có thói quen thể hiện lời từ chối một cách quyết liệt như vậy. Cậu không biết mình sơ suất chỗ nào, nên tạm thời không lên tiếng.

Bên ngoài có tuyết rơi rồi, Andrew đứng dậy đi tới bên cửa kính, những bông hoa tuyết nhỏ bé rơi trên kính biến thành những giọt nước.

Trong phòng rơi vào bầu không khí tĩnh lặng không được bình thường, Kiều Uyển Lâm đan xen mười ngón tay, lo sợ nhìn về phía bà cụ. Bà cũng nhận ra sự cầu cứu của cậu, bèn mở miệng: “Nó không thích giao tiếp nên nói chuyện hơi thẳng thắn, thật ra thì đột ngột gọi điện thoại cho con cũng hơi lỗ mãng.”

Kiều Uyển Lâm ngày càng chẳng hiểu gì.

Lúc này Andrew bỗng nói xen vào: “Có phải Lương Thừa được sinh ở bệnh viện số Năm không?”

Kiều Uyển Lâm quay đầu lại: “Gì cơ?”

Andrew nhìn xuống con phố dưới lầu, hỏi: “Sinh nhật vào tháng Hai, đúng chứ?”

Kiều Uyển Lâm đứng phắt dậy, chợt kéo ra được một đầu mối trong mớ bòng bong —— Hôm đó nhặt được sách, Andrew đã hỏi cậu tới hai lần cậu có phải Lương Thừa không; chủ đề nói chuyện hôm nay cũng xoay quanh Lương Thừa, tại sao Andrew lại quan tâm tới một người lạ mặt đến như vậy; còn thông tin cá nhân của Lương Thừa nữa, làm sao mà cô ấy biết được?

Có lẽ Andrew cũng không phải đang chứng thực… mà là đang ám chỉ.

Andrew hỏi câu cuối cùng: “Bác sĩ đỡ đẻ có phải họ Hạ không?”

Bà cụ ngăn cản: “Tiểu An!”


Kiều Uyển Lâm kinh ngạc, bị một tiếng “Tiểu An” này đánh tan mọi nghi ngờ. Đằng sau ảnh chụp chung của Đoạn Tư Tồn và cô gái trẻ kia có kí tên “Lương Tiểu An”, Hạ Tiệp từng nói, Lương Thừa là tên do mẹ ruột anh để lại.

Cậu nhìn bà cụ, rồi lại nhìn cái người tên là Andrew kia, cậu không biết nên phản ứng như thế nào, cầm cặp lên muốn chạy đi trong hoảng loạn.

Ting, thang máy xuống lầu một, mở cửa ra, Kiều Uyển Lâm vội vã xông ra ngoài.

Điện thoại vang lên mấy tiếng cậu mới nghe thấy, là Lương Thừa gọi tới, cậu đứng vững để bình ổn giọng điệu.

“Alo, anh.”

“Tuyết rơi rồi, anh tới đón em đây.”

“Anh không đi làm sao?”

“Bận đến ngáo rồi à? Hôm nay là Chủ Nhật.”

Đầu óc Kiều Uyển Lâm trống rỗng: “Không cần, không cần đón em.”

“Sắp tới rồi, anh đợi em trước cửa.”

Cúp máy xong, Lương Thừa rẽ ở ngã tư. Vốn là anh chở Hạ Tiệp đi siêu thị mua đồ, thấy tuyết rơi ngày càng dày nên tiện đường đón Kiều Uyển Lâm luôn.

Hạ Tiệp ngồi sau xe, nói: “Mấy ngày này phải lái xe cẩn thận, đường trơn lắm đấy.”

“Vâng.” Lương Thừa nói, “Mà con cũng thích tuyết rơi.”

Hạ Tiệp bật cười: “Hồi con mới sinh là ngày tuyết rơi chứ đâu, mẹ ra khỏi nhà bị trượt ngã, suýt nữa là không đi làm được.”

“May mà mẹ đi làm.” Lương Thừa nói, “Nhưng Bình Hải hiếm khi đến tháng Hai vẫn còn tuyết.”

Hạ Tiệp dịu dàng nhìn anh: “Đó là trận tuyết cuối cùng trong mùa đông năm đó, là ông trời chào đón con.”

Lương Thừa cũng phì cười.

Kiều Uyển Lâm đứng trước cửa khách sạn, tuyết bay đầy trời, lốp xe việt dã hằn một lớp tuyết trắng mong mỏng, đậu lại trước cửa. Cửa xe hạ xuống, cậu không ngờ Hạ Tiệp cũng có mặt.

Một phiến lá cây to bằng bàn tay rụng xuống kính chắn gió, Lương Thừa xuống xe dọn sạch, vòng qua đầu xe đi tới thùng rác trước cửa khách sạn.

Bên trong cửa xoay, Andrew cũng đuổi theo ra, trên mắt kính hiện một lớp sương mờ, cô tháo mắt kính xuống đối diện với ánh mắt vô ý lướt qua của Lương Thừa.

Tim Kiều Uyển Lâm hẫng một nhịp, hồi hộp nhìn bọn họ.

Lương Thừa cũng dừng lại, nhìn chăm chú người phụ nữ trước mặt, khuôn mặt này dù có già dặn hơn xưa nhưng cũng không khó phân biệt, hoặc có lẽ là có một từ trường đặc thù nào đó đủ cho anh nhận ra.

Trận tuyết này, là ông trời muốn cho anh một đáp án đến muộn hay sao?

Andrew bước gần về phía anh.

Lương Thừa lại bình tĩnh lạ thường, thậm chí là kiêu ngạo, anh cầm lá cây, nói: “Xin nhường đường, cô cản mất thùng rác rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận