Tâm Nhãn

Kiều Uyển Lâm thật sự không ngờ Andrew lại là nữ.

Cậu sợ mình nghe nhầm, hoặc là có hiểu lầm gì khác nên thành khẩn nói: “Con xin phép hỏi một chút, cô thật sự là nhà sinh vật học Andrew ư?”

Ánh mắt của người phụ nữ kia không hề di chuyển, vẫn nhìn cậu đau đáu, cũng không hề phủ nhận.

Kiều Uyển Lâm không quan tâm nhiều đến thế, mang tâm thái thà nhận sai người chứ không thể bỏ qua được, cậu lập tức tự giới thiệu: “Chào cô, con họ Kiều, là phóng viên tin tức của đài truyền hình Bình Hải.”

Vẫn chưa nói tiếp thì người đàn ông ngoại quốc đã dùng vốn tiếng Trung không được lưu loát của mình để ngắt lời cậu: “Ở đây không nhận phỏng vấn, mời cậu đi cho.”

Andrew phẩy tay, ý bảo người đàn ông kia đừng phá rối, sau đó hỏi Kiều Uyển Lâm như đang xác nhận lại vấn đề trước đó: “Tên cậu không phải là Lương Thừa sao?”

Kiều Uyển Lâm tưởng cô sợ cậu nhận vơ, bèn đáp: “Lương Thừa là anh trai con, đây là sách của anh ấy.”

Người đàn ông ngoại quốc đi đến trước quầy làm thủ tục, Andrew lại liếc cái tên ở bìa trong, đóng sách lại rồi vẫn chưa trả cho Kiều Uyển Lâm.

Kiều Uyển Lâm vẫn chưa chịu từ bỏ: “Chuyện cô đoạt giải nhận được rất nhiều sự quan tâm ở trong nước, đặc biệt là Bình Hải, thân là đài truyền hình bản địa, con rất mong được làm một chuyên mục cho cô.”

Mặt Andrew không hề có chút cảm xúc nào, không có vẻ như đã dao động, đuôi mắt hơi híp lại, vương chút lạnh nhạt mà không gì có thể xâm nhập được.

Người đàn ông ngoại quốc làm thủ tục xong thì đi tới, Kiều Uyển Lâm cố gắng lần cuối, cậu không có danh thiếp nên rút ra một tờ giấy ăn viết họ tên và số điện thoại của mình, đẩy tới trước mặt Andrew.

“Đây là số điện thoại cá nhân của con, con sẽ không làm phiền cô thêm lần nào nữa, cũng sẽ không tiết lộ lịch trình của cô.” Cậu nói, “Nhưng dẫu sao thì con cũng rất vinh hạnh khi gặp được cô, chào mừng cô về Bình Hải.”

Nói xong, Kiều Uyển Lâm cầm túi lên rời khỏi quán cà phê, ra khỏi cửa lớn bước lên con đường thương mại phồn hoa náo nhiệt, xung quanh toàn là những biển quảng cáo lớn và những chiếc xế hộp lướt ngang qua, cậu dừng chân, dùng tay trái nắm lấy cổ tay phải.

Cậu đang học cách đếm nhịp tim của Lương Thừa.

Trời xanh ơi, tuy là cậu nằm vùng suốt nhưng không ngờ lại gặp được Andrew trong tình huống này! Hình như còn được dìu mẹ của Andrew nữa, là người đã bồi dưỡng ra nhà khoa học đó!

Dù phần trăm Andrew nhận phỏng vấn bằng không, nhưng cậu vẫn kích động lắm, từ khi đi làm tới nay thì đây là lần đầu tiên cậu được tiếp xúc với nhân vật cấp cao như vậy. Hơn nữa đến cả sếp còn chưa được gặp, mà cậu đã gặp được rồi!

Kiều Uyển Lâm suýt nữa làm động tác chúc mừng ngay tại chỗ, cơn mưa ngày càng lớn, lộp độp vào mặt cậu khiến bản thân bình tĩnh hơn chút.

Ở bệnh viện Nhược Đàm, một ca phẫu thuật bắc cầu động mạch vành chuẩn bị kết thúc.

Máy đo lưu lượng đánh giá tình trạng lưu lượng máu sau đó rút khỏi hệ thống cố định, ánh mắt Lương Thừa thâm trầm, cẩn thận tiến hành cầm máu thành ngực và khối thần kinh liên sườn.

“Khâu ngắt quãng đặt lại vị trí cơ ngực chính.” Anh nói thế, đồng thời rời tay khỏi những dụng cụ sắp phải sử dụng.

Phẫu thuật hoàn tất. Giây phút đèn mổ tắt lịm thì tầm mắt đã tối sầm, Lương Thừa cụp mắt xuống làm dịu, rồi rời khỏi phòng phẫu thuật đi thay quần áo.

Bên ngoài trời đã đổ mưa lớn rồi, Lương Thừa mua ly cà phê nóng ở máy bán hàng tự động, về lại văn phòng, mở máy tính lên tiếp tục viết luận văn còn dang dở.

Điện thoại vang lên, anh liếc mắt một cái rồi nghe máy: “Alo?”

Là Kiều Uyển Lâm gọi, giọng nói to hơn bình thường, Lương Thừa vừa nghe vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Ừm, sắp tan làm rồi… Có mang dù không, để anh xuống đón em.”

“Em đã vào khu khám bệnh luôn rồi.”

“Vậy em tới văn phòng đi.” Lương Thừa nói, “Đi thang máy nhớ tránh cáng cứu thương ra.”

Cúp điện thoại, bác sĩ Phùng trêu ghẹo: “Ai gọi mà làm bác sĩ Lương trở nên dịu dàng thế.”

Lương Thừa hoàn toàn không nhận ra: “Có sao?”

“Có đấy.” Bác sĩ Vương nói, “Với lại hơn nửa tháng rồi bác sĩ Lương chưa nhận được khiếu nại nào phải không, đàn ông đột nhiên đổi tính nết, một là bị đá, hai là bị người ta thu phục rồi.”

Bác sĩ Tiểu Hồ trẻ tuổi nhất, hỏi thẳng: “Anh Lương, chị dâu làm nghề gì thế?”

“Phóng…” Lương Thừa suýt nữa bị lừa vào tròng, lập tực khựng lại hai giây, “Đủ rồi đấy mấy người này, lúc nãy là em trai Tiểu Kiều của tôi.”

Đúng lúc Kiều Uyển Lâm xuất hiện trước cửa, cậu đến đây rất nhiều lần rồi nên ai cũng quen cả, vừa khéo thời tiết bắt đầu lạnh nên mua trà sữa nóng cho mọi người luôn.

Mọi người khen cậu chu đáo quá, mỗi người cầm một ly tự đi làm ấm dạ dày, Kiều Uyển Lâm mua chocolate nóng cho Lương Thừa, còn mình thì uống trà kem phô mai thêm pudding.

Lương Thừa nói: “Cúp làm à?”


Kiều Uyển Lâm cười khì: “Hôm nay em xin nghỉ, bận xong thì muốn tới đón anh.”

Lương Thừa nhấp chocolate nhìn cậu, dù sao cũng ở trong văn phòng, nhìn lâu quá sợ người khác phát hiện ra manh mối gì, cứ chốc lát lại dời tầm mắt, rồi lại bất giác quay sang nhìn, thấy sự vui vẻ tràn trề trên gương mặt cậu.

Trong điện thoại cũng nghe ra được rồi, ở dưới gầm bàn Lương Thừa đá nhẹ một cái, hỏi: “Sách của anh đâu?”

Kiều Uyển Lâm lấy sách từ trong cặp ra, nói: “Cuốn sách này của anh không còn là một cuốn sách bình thường nữa đâu à nha, giờ nó là cuốn sách đã từng được Andrew giở ra rồi đó.”

Lương Thừa thầm nhủ thảo nào, hiếu kỳ hỏi: “Nó giúp em tóm được Andrew thật à?”

Kiều Uyển Lâm đang ngóng chờ được hỏi, nghe thế lập tức tường thuật lại những chuyện đã xảy ra trong khách sạn, khi kết luận còn cảm thán: “Tuy là cũng có người chọn tên dành cho nam, nhưng em thật sự đã tưởng là đàn ông đó.”

Lương Thừa không có vẻ là hứng thú, đến giờ tan tầm rồi, nhân lúc mọi người cúi đầu thu dọn, anh giơ tay lên quẹt lớp kem béo trên chóp môi Kiều Uyển Lâm.

Cởi áo blouse ra, Lương Thừa mặc áo khoác lông cừu màu đen vào. Rời khỏi văn phòng, đi trên hành lang gặp được đồng nghiệp bên bộ phận công ích, Kiều Uyển Lâm đi trước nhấn thang máy, còn anh dừng lại chào hỏi đôi câu.

Bệnh nhi chuyển tới từ dưới huyện đang dần hồi phục, viện phí cũng đã giải quyết xong, bởi vì đây là ca bệnh cho Lương Thừa phụ trách liên hệ và chữa trị nên cần anh kí tên.

Đồng nghiệp nói: “Cặp vợ chồng kia cũng là người thành thật, cứ nằng nặc đòi gặp mặt người đã quyên góp để cảm ơn, năn nỉ tôi cả trăm lần.”

Trên nguyên tắc thì thông tin người quyên góp phải được bảo mật, cũng không cần mang ơn gì, Lương Thừa nói: “Hay là để tôi từ chối giúp cô, tôi không sợ đóng vai phản diện đâu.”

“Không sao đâu.” Đồng nghiệp nói, “Tôi đã hỏi ý kiến người quyên góp, đối phương đồng ý rồi.”

Lương Thừa tháo nắp bút ra, lật tập hồ sơ, lật mấy trang tới trang thông tin cá nhân của người quyên góp. Anh dừng lại nhìn một lúc rồi lật thẳng tới trang cuối.

Ký tên xong, anh nói: “Vất vả rồi.”

Trên đường, Kiều Uyển Lâm trò chuyện WeChat với Điền Vũ, đến khi điện thoại sắp hết pin mới chịu buông, cửa sổ xe mịt mù nước mưa, khó khăn lắm mới nhận ra được đường mình đang đi qua.

“Hôm nay không về hoa viên Minh Hồ hả anh?”

Lương Thừa không trả lời, tay cầm vô lăng cũng không có vẻ như đang thơ thẩn, Kiều Uyển Lâm quay đầu lại nhìn, duỗi tay ra chọc cánh tay anh: “Nè anh?”

Lương Thừa hoàn hồn, đáp: “Chuyện gì thế?”

Kiều Uyển Lâm thấy lạ bèn hỏi: “Anh lái xe mà để đầu óc đi đâu thế?”

Lương Thừa nói “Không có gì”, anh túm lấy tay Kiều Uyển Lâm, siết chặt, nói: “Đến chỗ anh đi, anh làm ấm chăn cho em.”

Về đến chung cư, tầng hầm giữ xe tỏa ra hơi lạnh, bảo vệ sảnh làm ca đêm đã mặc đồng phục mùa đông rồi, gã vẫy tay: “Cậu Lương, có bưu kiện của cậu đây.”

Thỉnh thoảng Lương Thừa cũng nhờ bảo vệ nhận hàng giùm, nhưng gần đây anh không lên mạng mua sắm, kiểm tra đơn thấy đúng địa chỉ của mình nhưng người nhận lại là họ Kiều.

Kiều Uyển Lâm vội vàng ôm lấy, nói: “Em mua ít đồ dùng thường ngày để ở chỗ anh, không ngờ đến nhanh thế.”

Hai người tiến vào thang máy, Lương Thừa cảm thấy trong nhà có thiếu thứ gì đâu, những gì có thể chuẩn bị đều đã chuẩn bị hết rồi mà, anh liếc mắt nhìn gói bưu kiện, bên ngoài hộp giấy quấn nylon đen kín bưng, thông tin sản phẩm thì ít ỏi.

Kiều Uyển Lâm cứ giấu giấu ra sau, giống như không thể công khai vậy.

Lương Thừa nói: “Đừng có mua sản phẩm ba không (*) đấy nhé, về nhà bỏ vào phòng tắm trước đi, anh khử trùng cho em rồi hẵng dùng.”

(*) sản phẩm ba không: không ngày sản xuất, không nhà sản xuất, không có chứng nhận chất lượng

“Ò.” Kiều Uyển Lâm mím đầu môi hai cái, “Em tự làm được mà.”

Về đêm nhiệt độ xuống thấp, điều hòa ở giữa phòng đang vận hành, cửa kính thì tích một màn sương.

Lương Thừa đi tắm trước, hơi nóng làm ấm phòng tắm, khi Kiều Uyển Lâm vào tắm thì sẽ không bị lạnh, cậu tắm rất lâu, tắm xong quấn áo choàng đứng trước bồn rửa tay bóc bưu kiện.

Vệ sinh, khử trùng, lau sạch, để cho bác sĩ Lương khỏi xoi mói.

Bên ngoài yên tĩnh không có tiếng động, Lương Thừa ở trong phòng sách nghiên cứu luận văn, lạch cạch, anh nhạy cảm quan sát cửa từ trong gương, gọi với qua khe cửa để hở: “Lại đây.”

Kiều Uyển Lâm thay đồ ngủ, trùm một tấm chăn mỏng, mang dép bông đi tới bên ghế bị Lương Thừa túm sau eo, lảo đảo giữ lấy tay vịn.


Nhìn màn hình máy tính, anh ấy đang viết sách trời à, cậu nói: “Anh đang bận hả?”

“Ừm.” Lương Thừa theo bản năng tỏ ra hơi phiền chán, “Đang viết luận văn.”

Kiều Uyển Lâm xoa ấn đường anh, không cần chau mày cũng đã thấy đầy xa cách, mấy thứ như khí chất này nọ chắc là do trời sinh rồi. Bất chợt, trong não cậu thoáng qua biểu cảm của Andrew.

Lương Thừa vỗ lên đùi mình, hỏi: “Có muốn ngồi với anh một lúc không?”

Kiều Uyển Lâm lắc đầu: “Không đâu.”

Lương Thừa hơi bất ngờ, vứt hết thể diện đi luôn để năn nỉ: “Ông trời con.”

Hình như lông tơ của cậu cháy rồi, Kiều Uyển Lâm khá lưỡng lự, nhưng không ngờ vẫn nhẫn tâm từ chối lần nữa: “Anh viết một mình đi, em đi ngủ trước đây.”

Lương Thừa không miễn cưỡng cậu nữa, một mình chong đèn làm việc, bầu trời đêm phía sau lưng xẹt lên mấy tia sét, ánh sáng màu trắng bạc nở rộ thành hoa, sau đó biến mất dần trong mưa gió.

Khoảng hơn một tiếng sau, ngón tay gõ bàn phím đông cứng, cuối cùng Lương Thừa cũng tháo mắt kính xuống, tắt máy đứng dậy.

Kiểm tra điện nước cửa nẻo một lượt sau đó về phòng ngủ, đèn ngủ bật sáng, Kiều Uyển Lâm nằm ở giữa giường lớn, đầu nằm vùi giữa khe hở hai cái gối.

Lương Thừa nhẹ nhàng lên giường, đang suy nghĩ xem phải kéo cậu lại gần như thế nào, nhưng bỗng nhiên lại thấy chiếc quần ngủ vứt ở cuối giường.

Anh mò tay vào trong chăn, da dẻ trơn mịn, Kiều Uyển Lâm hừ một tiếng, ngoảnh mặt lại, từ cằm tới gân cổ đều lồi lên, đầu tóc thì rối bù, để lộ sự quyến rũ rất ít thấy lúc thường.

Lương Thừa nhìn chằm chằm chốc lát, hoài nghi vén chăn lên —— Kiều Uyển Lâm ở trạng thái nằm ngửa, áo ngủ bằng bông mềm mịn cuốn lên eo, bụng để phơi ra, bên dưới chỉ có một chiếc quần lót lật mép.

Trên drap giường màu xám đậm, một đoạn dây màu trắng lộ ra khiến người ta không thể làm lơ được.

Lương Thừa cầm lấy rút ra.

Đầu còn lại nằm dưới lưng Kiều Uyển Lâm, cậu vừa thẳng eo là tỉnh giấc, muốn ngồi dậy nhưng không có sức nên chỉ rướn rướn người lên.

Lương Thừa rút ra một món đồ chơi hình tròn, giơ lên hỏi: “Cái gì đây?”

Ngay lập tức Kiều Uyển Lâm trợn tròn hai mắt hoang mang, đối diện với sắc mặt sa sầm của Lương Thừa, cậu trả lời: “… Trứng rung.”

Cả ngày hôm nay mổ lồng ngực cho người ta, rồi vùi đầu viết luận văn, đầu óc Lương Thừa phản ứng hơi chậm một chút, hỏi: “Cho nên em không muốn ngồi với anh, là vì ở để chơi món đồ này ở trong phòng ngủ?”

“Không phải chơi…” Kiều Uyển Lâm lúng túng nên cứ liên tục nuốt nước bọt, “Em chỉ… thử thôi.”

Lương Thừa nhớ tới gói bưu kiện đen sì kia liền hiểu hết, nói: “Đây là đồ dùng hằng ngày mà em mua đó hả?”

Sau đầu Kiều Uyển Lâm dán chặt vào đầu giường, cố gắng biện giải: “Cũng tính là ‘hằng ngày’ mà.” (*)

(*) chữ “ngày” là chữ 日 như bữa trước mình giải thích á, nó vừa có nghĩa là ngày vừa có nghĩa là XXX, nên cụm từ này theo cách nói của Kiều Uyển Lâm thì nó có nghĩa là đồ dùng để XXX.

Thật sự không nhịn được mà phì cười, nhưng cũng tức giận: “Mẹ nó còn dùng hộp lớn như thế.”

Kiều Uyển Lâm mím chặt môi, vươn tay sờ ngăn kéo đầu giường rồi kéo ra, bên trong còn có những thứ khác nữa, tận mấy loại, bao gồm cả một gói “áo mưa” và chất bôi trơn tặng kèm.

Rốt cuộc Lương Thừa cũng chịu thua cậu: “Kiều Uyển Lâm, trong đầu em nghĩ cái gì vậy?”

“Em không có kinh nghiệm, sợ sức khỏe mình chịu không nổi.” Kiều Uyển Lâm đáp, “Cho nên mới tiến hành từng bước một, dùng thử đồ chơi trước xem sao.”

Lương Thừa đang kìm nén, hơi thở đã bắt đầu thay đổi rồi: “Vậy em dùng chưa?”

Kiều Uyển Lâm cố ra vẻ bình tĩnh: “Đúng là nực cười, có nhét vào được đâu.”

Lương Thừa không biết mình đã tạo ra bao nhiêu nghiệp chướng, vừa nhịn cười vừa kìm nén dục vọng đang bị đốt cháy, anh sắp phát điên rồi.

Anh mút lấy đầu môi Kiều Uyển Lâm, vứt cái thứ gọi là “đồ chơi” kia xuống sàn.


“Ưm.” Kiều Uyển Lâm phân tâm, “Coi chừng hỏng.”

Lương Thừa đè thấp giọng cảnh cáo cậu: “Em nên lo lắng cho bản thân mình có hỏng hay không thì hơn.”

Tim Kiều Uyển Lâm đập loạn nhịp, giơ tay lên theo phản ứng có điều kiện, nhưng khi định che lồng ngực thì từ từ dừng lại, cậu cuộn tròn ngón tay, lấy dũng khí bám lên bả vai Lương Thừa.

Cậu có dự cảm, vừa như quyết tâm cũng như đang tỏ ra đáng thương, quên mất gọi tên anh: “Anh… anh ơi…”

Lương Thừa mò tay vào ngăn kéo chẳng quan tâm là thứ gì, hôn liên tục không ngừng, cơ thể đè xuống thật chắc.

Tình yêu, dục vọng, và trân trọng hòa lẫn vào nhau, giống như anh đang mất cân bằng hormone vậy, sợ bỏ quên chừng mực và nặng nhẹ nên hết lần này đến lần khác anh đều đóng vai chính nhân quân tử.

Nhưng Kiều Uyển Lâm vừa yếu ớt vừa tràn đầy sức sống, thật sự là một ông trời con vô liêm sỉ, chẳng bao giờ chịu để anh yên.

Lương Thừa chìm đắm trong giấc mơ chân thực này, đến ranh giới không thể tự thoát khỏi nữa, anh dùng chút lý trí còn sót lại để dặn dò như một bác sĩ trước khi mổ: “Kiều Uyển Lâm, có thể sẽ đau đó.”

Mà sau đó, trong ánh mắt sáng lấp lánh của Kiều Uyển Lâm, anh lại dịu dàng dỗ dành: “Nhưng mà anh không thể dừng lại được nữa rồi.”

Lương Thừa nằm nghiêng, trong mơ có người đang kéo giữ anh, anh mở mắt ra thì thấy Kiều Uyển Lâm đang mơ màng túm lấy ngón tay anh. anh hiểu ý, vòng tay qua vai cậu giúp cậu xoay người.

Đã qua nửa đêm, mưa đã tạnh rồi, ở tầng năm mươi hai yên tĩnh, Lương Thừa thủ thỉ hỏi: “Muốn gì nữa không?”

Bây giờ cựa quậy một chút thôi Kiều Uyển Lâm cũng không còn sức, cổ họng thì nhão nhoẹt như nuốt phải hai cân bánh trôi, nói: “Khát nước.”

Nước ở đầu giường lạnh rồi, Lương Thừa xuống giường đá mớ hỗn độn trên thảm, ra phòng ăn rót nước nóng rồi quay lại.

Đỡ cao gáy Kiều Uyển Lâm, lúc đút nước lại không nhịn được mà bật cười.

Kiều Uyển Lâm ngước mí mắt lên nhìn, lông mi ướt nhẹp, trong dư vị mờ ám lẫn chút hiếu kỳ, nhưng cũng rất buồn ngủ, vừa nhìn anh mà vừa chớp chớp mắt.

Lương Thừa cười: “Cảm giác như đang chăm sóc bệnh nhân vậy.”

Kiều Uyển Lâm uống nước xong nằm xuống, ngậm chặt miệng nên bầu không khí vô cùng yên tĩnh, Lương Thừa nằm nghiêng nhìn cậu, một tay chống đầu, tay còn lại vỗ lên chăn.

Lặng thinh hồi lâu, Lương Thừa nói: “Lại không kêu nữa à?”

Nhưng Kiều Uyển Lâm xấu hổ lắm.

Cả đêm nay đã rất xấu hổ rồi nên không chịu phát ra âm thanh nào, cơ thể mềm èo, nhưng dục vọng thì rất bướng bỉnh, dù Lương Thừa có dỗ ngọt hay gọi cậu thế nào đi nữa.

Trước mắt thoáng qua rất nhiều hình ảnh, Lương Thừa mặc đồng phục trắng từ trên trời bay xuống trần gian cứu cậu, rồi hình ảnh bọn họ ở tiệm sườn xám, ở trường số Bảy và ở Đức Tâm.

Bó hoa lưu ly để lại ở hôn lễ cuối cùng đã đi về đâu?

Ngày Năm tháng Tám là ngày kỉ niệm không được hẹn với người khác, Lương Thừa tỏ tình vào tháng Mười, vậy hôm nay thì sao, một đêm mưa đầu đông, sau này nhớ lại chắc vẫn sẽ mặt đỏ tim đập như bây giờ mất.

Cậu muốn khóc quá, một nửa là do mất khống chế phản ứng cơ thể, nửa còn lại là vì giấc mơ thành hiện thực, những suy nghĩ kiều diễm thời non dại trong tối nay vừa yêu vừa sợ, tất cả đều khuất phục trước sự dịu dàng và cả đau đớn mà Lương Thừa mang đến.

Còn có chút thẹn thùng, Lương Thừa từ phía sau nhấc một tay cậu lên, nghe tiếng chuông reo lanh lảnh.

Thiếp ngủ trong cơn mê, đôi môi sưng đỏ hé mở vào giây phút cậu sắp ngất lịm, lầm bầm gọi tên Lương Thừa.

Đèn ngủ vẫn sáng, Lương Thừa cố gắng không lẫn lộn Kiều Uyển Lâm hai mươi tư tuổi và Kiều Uyển Lâm mười sáu tuổi. Nhưng Kiều Uyển Lâm thì lại không được tỉnh táo bằng, cứ lẫn lộn Lương Thừa vào giờ phút này, ân nhân cứu mạng hai mươi tuổi và vị khách thuê phòng xấu xa xem cậu như cún con.

Lại buồn ngủ rồi, không quên kéo cao góc chăn che bớt sự thẹn thùng.

Lương Thừa lại kéo xuống, hôn nhẹ lên trán cậu.

Kiều Uyển Lâm nhắm mắt lại, nói: “Anh ơi, ôm em ngủ.”

Thành phố sau cơn mưa thấm đượm một màu xanh trong vắt, sáng sớm, trên bầu trời rủ một dải cầu vồng như ẩn như hiện.

Lương Thừa bị báo thức gọi dậy, nhặt điện thoại ở dưới giường lên tắt đi. Anh không gọi Kiều Uyển Lâm dậy, đợi đến hơn chín giờ điện thoại vang lên lần nữa, hiển thị người gọi tới là “Tổng biên tập Bào”.

Có thể là sức xuyên thấu của giọng Bào Xuân Sơn quá lớn nên Kiều Uyển Lâm cũng tỉnh, dụi chăn mấy cái, mở mắt ra thấy Lương Thừa đứng bên cửa sổ tỏ vẻ bất đắc dĩ mà nghe chửi thay cậu.

“Tôi xin lỗi.” Còn hạ giọng nữa chứ, Lương Thừa nói, “Em ấy không được khỏe lắm, phải xin nghỉ một ngày.”

Bào Xuân Sơn hơi nghi ngờ nên không phê duyệt.

Lương Thừa nói: “Hôm qua em ấy mệt quá.” Đây là sự thật, sau đó chắp vá nguyên do, “Dù sao muốn gặp được Andrew cũng không phải chuyện dễ dàng gì, nhưng em ấy đã làm được rồi.”

Bào Xuân Sơn càng nghe càng thấy vớ vẩn, liền hỏi: “Mệt đến nỗi không nghe điện thoại được luôn à? Còn cậu là ai?”

Lương Thừa trả lời: “Tôi là anh trai của em ấy, họ Lương.”

Bào Xuân Sơn ngẫm nghĩ một hồi rồi cúp máy cái rụp.


Lương Thừa thầm nhủ sao mà cục súc thế, hoàn toàn không nhớ ngày xưa mình đã từng quẳng con trai người ta vào thùng rác. Anh quay về bên giường, Kiều Uyển Lâm ghét lạnh nên rúc vào trong chăn, mặt đỏ bất thường.

Lương Thừa giơ tay sờ trán cậu, nóng quá, lập tức lấy nhiệt kế ra đo, ba mươi tám độ rưỡi.

Tối qua tẩy rửa kịp thời lại còn rất cẩn thận, chắc là lúc trước không đắp chăn nên nhiễm lạnh. Lương Thừa cho Kiều Uyển Lâm uống thuốc hạ sốt rồi hạ nhiệt độ vật lý, bây giờ thành chăm sóc bệnh nhân thật rồi.

Đến buổi chiều, Kiều Uyển Lâm đau đầu chóng mặt lại sốt cao, ăn cháo cũng nôn ra.

Lương Thừa lấy áo lông dài bọc cậu lại rồi lái xe đến bệnh viện truyền nước biển. Vào đông hạ nhiệt độ liên tục nên bệnh nhân bị cảm bị sốt cũng ngày càng nhiều, trong phòng truyền dịch ngày nào cũng rơi vào trạng thái quá tải.

Xếp hàng đâm kim xong, Lương Thừa xách túi nước biển đưa Kiều Uyển Lâm về khoa Ngoại tim mạch, cho cậu nằm trên sô pha trong phòng nghỉ.

Kiều Uyển Lâm đổ bệnh một cái là mất hết khí chất thông minh, vỏ ngoài xinh đẹp biến thành hiền lành ngoan ngoãn, giống như một lọ hoa không được chạm vào vậy. Cậu rất nghe lời, vì sức khỏe yếu ớt, cũng vì hôm qua hăng hái mua trà sữa, hôm nay lại trông bết bát như vậy, sợ các đồng nghiệp đoán mò lung tung.

Bác sĩ Tiểu Hồ đẩy cửa đi vào cho một quả táo, nói: “Người nhà bệnh nhân cho này, ngọt lắm, anh Lương gọt cho phóng viên Kiều đi.”

Bác sĩ Phùng cầm chăn lông và túi chườm ấm của mình tới, chủ nhiệm Mạnh thì dặn dò người trẻ tuổi phải biết chú ý sức khỏe. Tổ trưởng Vạn nghe tin cũng tới thăm, xách theo một hộp gà hầm mua ở căn tin.

Trên bàn trà bày đủ thứ đồ, Lương Thừa bình luận: “Được mọi người yêu thích quá nhỉ.”

“Mọi người nể mặt anh thôi.” Kiều Uyển Lâm hạ sốt rồi nên có sức nói chuyện, “Em đỡ nhiều rồi, anh đi làm việc đi.”

Lương Thừa không đi: “Không sao, anh chuyển ca làm rồi.”

Từ nhỏ mỗi khi có bệnh nặng bệnh nhẹ gì Kiều Uyển Lâm đều đến bệnh viện tuyến Ba, không có bác sĩ hay y tá nào mà cậu không quen cả, gặp được thực tập sinh chưa quen đường cậu còn có thể chỉ dẫn cho người ta nữa.

Bây giờ thì giỏi rồi, có chuyện gì hay không cũng đến Nhược Đàm, cậu cười nói: “Em không dùng bảo hiểm y tế của bệnh viện tuyến Ba mà lại lén lút đến đây làm VIP của anh, đây có gọi là em phản bội ba mình không?”

Lương Thừa nói: “Nếu hôm nay em đến bệnh viện tuyến ba, chú Kiều mà biết chắc sẽ đánh anh một trận mất.”

Kiều Uyển Lâm ghé tới gần, khẽ hỏi: “Ý anh là ba biết em đổ bệnh, hay là biết chúng ta…”

Cậu thấy hơi hối hận, gần đây lại quên lót đường rồi, tốc độ lót đường hoàn toàn không theo kịp tốc độ phát triển của bọn họ.

Lương Thừa cảm thán: “Xem ra anh không có cha mẹ quản thúc cũng là chuyện tốt đấy chứ.”

Ý anh nói là cha mẹ ruột, và cả sự quản thúc nếu được lớn lên trong một gia đình bình thường. Tuy rằng có Hạ Tiệp, nhưng trải qua những chuyện đó rồi, bà cũng sẽ không can dự vào bất kì quyết định nào của anh nữa, cũng không đủ tư cách về mặt pháp lý.

Kiều Uyển Lâm từng đặt mình vào vị trí của Lương Thừa, nhưng đáng tiếc, việc đồng cảm không đơn giản như thế, cậu hỏi: “Anh có muốn tìm lại cha mẹ ruột của mình không?”

Lương Thừa trả lời rất nhanh: “Không muốn.”

“Anh không tò mò bọn họ là người như thế nào sao?” Kiều Uyển Lâm từng xem những tin tức giống như vậy, “Nguyên nhân cha mẹ vứt bỏ con mình, mấy năm nay sống như thế nào, là nỗi lòng mà rất nhiều đứa trẻ ấp ủ suốt cả đời.”

Lương Thừa cũng từng tưởng tượng, giây phút họ vứt bỏ anh, giữa bất đắc dĩ và giải thoát thì cái nào nhiều hơn? Mấy chục năm nay không có sự tồn tại của anh, họ cảm thấy gỡ bỏ được gánh nặng, hay là thỉnh thoảng cũng bị kéo vào nỗi áy náy?

Nghĩ tới nghĩ lui mới nhận ra bản thân mình vốn chẳng hề quan tâm, anh không khát khao cũng chẳng oán hận, từng giúp người ta đòi nợ, nhưng khoản nợ mà cha mẹ nợ anh thì thôi mặc kệ đi.

Còn về phần tò mò, Lương Thừa soi mặt vào màn hình điện thoại, đùa giỡn: “Mẹ anh chắc là một người phụ nữ đẹp.”

Kiều Uyển Lâm cười gật gù tán đồng: “Ba anh chắc cũng rất đẹp trai, dáng cũng cao nữa.”

Lương Thừa hờ hững nhếch khóe miệng, không muốn bàn luận chủ đề này nữa, sắp truyền dịch xong rồi, anh xé băng dán trên mu bàn tay Kiều Uyển Lâm rồi rút kim ra.

Thân nhiệt đã hạ xuống ba mươi bảy độ sáu, Kiều Uyển Lâm không còn thấy khó chịu nữa, nhưng mà vẫn hơi chóng mặt, cậu được Lương Thừa dìu rời khỏi văn phòng.

Thời gian này trong khu khám bệnh không có bao nhiêu người, ghế dài ngoài hành lang trống trơn, chỉ có một bóng người quanh quẩn trước cửa phòng khám.

Bóng dáng người kia cao gầy, ăn mặc lịch sự chỉnh tề, tóc tai đã được chải chuốt, nhưng hai bên tóc mai bạc trắng vẫn khó mà giấu được độ tuổi. Chân ông hình như đi hơi khó khăn nên phải chống một cây gậy ba-toong.

Đứng trước một phòng khám bệnh, cứ ngó nghiêng một lát rồi lại đi sang phòng tiếp theo, không giống như đi khám mà giống như đang tìm người hơn.

Đứng cách đó hai, ba mét, Lương Thừa ôm vai Kiều Uyển Lâm dừng lại, anh hỏi: “Ông ơi, ông tìm ai vậy, có hẹn trước với bác sĩ nào chưa?”

Người kia nghe tiếng xoay người lại.

Kiều Uyển Lâm kinh ngạc: “… Thầy Đoạn?”

Đoạn Tư Tồn sững sờ nhìn bọn họ, gần sáu mươi tuổi trông già cỗi hơn ngày xưa rất nhiều, cũng vì chống gậy mà mất dần phong thái đĩnh đạc.

Sắc mặt Lương Thừa không có chút suy suyển nào, tuy hơi bất ngờ nhưng cũng không nằm ngoài dự kiến.

Dường như anh đã sớm ngờ tới, bèn nói: “Bệnh nhi ông quyên góp tiền cứu chữa đang ở trong phòng bệnh, chỗ này không có người ông cần tìm đâu.”Bắc Nam: Bọn họ làm rồi.

Ếch: Chương này Bắc Nam siêu khổ, bị Tấn Giang khóa nên phải sửa đi sửa lại 6 lần mà vẫn không mở, cuối cùng quyết định xóa từ đoạn trứng rung đến đoạn “không thể dừng lại nữa”, sau đó đăng lại đoạn này lên weibo. Vào ngày hôm qua đáng lẽ update chương 72 thì Bắc Nam bận sửa chương 71, nên đã ghép một phần chương mới vào c71 luôn nên chương này dài hơn, nên đến hôm nay mới có c72, nên Ếch phải để các bạn đợi thêm 1 ngày. Tính ra thì 2c hôm nay dài gần 3c bình thường á.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận