Tâm Nhãn

Lương Thừa đi đến vị trí cách cửa kính nửa mét rồi dừng bước, anh nhìn chăm chú bầu trời cao với muôn nghìn ánh sao, nuốt xuống một hơi, siết điện thoại nói: “Em đang ở dưới lầu phải không, lên đây đi.”

Kiều Uyển Lâm ngửa đau cả cổ, cúp điện thoại xong đi vào sảnh chính chung cư, máy bàn của bảo vệ vang lên, chú bảo vệ nghe máy xong thì đứng dậy quẹt thẻ thang máy giúp cậu.

Cửa thang máy là mặt gương xám soi được toàn thân, không hiểu sao Kiều Uyển Lâm thấy hồi hộp, bất giác chỉnh sửa lại đầu tóc và cổ áo. Lên đến tầng năm mươi hai, cậu bước ra hành lang đi tới trước cửa phòng Lương Thừa. giơ tay chưa kịp nhấn chuông thì cửa đã mở, ngay tức khắc cậu bị túm vào trong.

Hộp cơm và bình trà đụng vào tủ giày, kêu leng keng, Lương Thừa ấn Kiều Uyển Lâm lên cửa mà hôn, hôn từ khóe miệng đến chóp môi, anh ở trần, nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường.

Mọi thứ quá đột ngột, Kiều Uyển Lâm nhắm mắt chịu đựng, đầu óc trống rỗng chẳng có phản ứng gì.

Lương Thừa chưa hài lòng, bàn tay nắm vai cậu trượt dần xuống, vuốt hai cánh tay, chạm đến ngón tay gỡ túi đựng hộp cơm và bình nước đầy vướng bận kia xuống, sau đó cầm tay cậu đặt lên eo mình.

Trong não Kiều Uyển Lâm chỉ còn lại một chút oxy mỏng manh, không cách nào kiểm soát được cơ thể, cậu ôm lưng Lương Thừa, sờ đến vết sẹo nổi cộm nóng ran trên đó, đầu ngón tay cứng đờ chầm chậm ấp lên.

Dường như phản ứng của cậu đã kích thích anh, môi chỉ vừa ướt thì răng cửa đã bị cạy mở cuồng nhiệt, toàn thân cậu thả lỏng, sắp thiếu dưỡng khí mà ngất xỉu ngay trong nụ hôn này.

Mãi cho đến khi điện thoại vang lên, hai người mới bừng tỉnh trở lại.

Là điện thoại từ bệnh viện, Lương Thừa không biết đã dùng bao nhiêu ý chí để buông lỏng tay ra, anh cố gắng khôi phục hô hấp, đi sang một bên nghe điện thoại.

Kiều Uyển Lâm đỏ mặt tía tai, vẫn còn đang thở hổn hển, mông lung lòng vòng ở huyền quan, khom người nhặt hộp cơm và bình nước cầm đến phòng ăn.

Hậu phẫu xảy ra chút vấn đề, Lương Thừa kiên nhẫn bàn giao, còn ánh mắt thì vẫn khóa trên người Kiều Uyển Lâm, đợi cậu quay ra huyền quan, anh phản ứng nhanh lập tức đuổi theo chặn ở cửa.

Nói xong câu cuối cùng, Lương Thừa cúp máy, lấy ra đôi dép lê mới mua sau lần qua đêm hôm trước.

Kiều Uyển Lâm cúi gằm xuống, nói: “Dì Hạ chừa cơm lại cho anh.”

Lương Thừa lục tin nhắn của Hạ Tiệp ra, vạch trần cậu: “Mẹ bảo anh mua đồ gì thanh đạm bên ngoài mà ăn. Là em chừa cho anh đúng không?”

“Do cả nhà ăn không hết thôi.” Kiều Uyển Lâm nhích sang bên cạnh, “Em còn có chuyện, về trước đây.”

Lương Thừa dịch bước chân chặn đường, thấp giọng nói: “Tối nay đừng đi.”

Kiều Uyển Lâm không rõ đây chỉ là đơn thuần bảo cậu nán lại, hay là ám chỉ, tim cậu đập gấp gáp, hỏi: “Anh muốn làm gì?”

“Sợ anh bắt nạt em à?” Lương Thừa dằn cơn dục vọng vừa bốc cháy kia, tỏ ra yếu thế, “Không làm chuyện quá đáng đâu, ở lại bầu bạn với anh, xem như phí sửa chữa bút ghi âm.”

Kiều Uyển Lâm chẳng thể ra ngoài được, mà dù có ra được thì chắc cũng sẽ bị Lương Thừa khiêng về.

Hơi nước mù mịt trong phòng tắm vẫn chưa tan đi, trên kệ đặt một bộ đồ ngủ mới và một cái quần lót mới, bàn chải và khăn mặt cũng chuẩn bị hết rồi, lúc tắm rửa Kiều Uyển Lâm nghĩ, có phải đây gọi là “tình trong như đã mặt ngoài còn e” không?

Tắm xong, cậu đứng trước gương, gò má ửng đỏ, định tìm thử cái gì đó trong đống chai lọ để giảm bớt màu sắc trên mặt.

Lương Thừa gõ cửa tiến vào, mở tủ trên tường, lấy một lọ kem ra, nói: “Không biết dùng có tốt không.”

Kiều Uyển Lâm vừa bôi vừa quan sát bên trong tủ, có khá nhiều đồ, toàn là nước rửa tay, kem cạo râu, sữa rửa mặt, ở trong góc còn có một loại thuốc không rõ đầy màu sắc.


Cậu nhìn thật kĩ, nhưng mà chỉ có thể nhìn thấy viền của nó mà thôi.

Lương Thừa phát hiện, dẹp từng món sang một bên, lấy thứ đó ra, là kem thoa tay mà bên viện bảo trợ bà mẹ và trẻ em tặng cho y bác sĩ nhân dịp Tám tháng Ba, Hạ Tiệp cho anh một tuýp, nhưng trước giờ anh vẫn lười thoa.

Kiều Uyển Lâm nhìn một hồi, cậu cũng không có thói quen dùng cái này.

Bỗng nhiên, Lương Thừa nói: “Trong tủ không có viagra, anh không cần dùng nó đâu.”

Cứ hễ nhắc tới lịch sử đen là Kiều Uyển Lâm nổi đóa: “Không được nhắc tới viagra nữa.”

Lương Thừa lại nói: “Cũng không có áo mưa và gel bôi trơn, thỉnh thoảng xả một lần không cần dùng nhiều đến thế.”

Ánh mắt thăm dò của Kiều Uyển Lâm mới nãy đã bị vạch trần, cậu lúng túng lí nhí nói: “Liên quan gì đến em.”

Lương Thừa lấy khăn lông xuống trùm lên đầu cậu, vừa lau tóc vừa giải thích: “Anh chưa từng hẹn hò với ai, ở Anh hay ở trong nước cũng đều không có, ngoại trừ em ra thì chưa từng có ai tới đây cả.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Vậy tám năm trước anh có từng… kích động với em không.”

“Khi đó em còn nhỏ quá.” Lương Thừa không phủ nhận rõ, “Nhưng mà, có lẽ là có, có vài chuyện sinh lý thỉnh thoảng không kiểm soát được.”

Kiều Uyển Lâm chui đầu ra khỏi chiếc khăn mặt, đầu tóc bù xù, nói: “Nhưng anh chỉ từng chủ động ôm em đúng một lần, chính là ngày anh bỏ đi, ở trên bục đợi tàu.”

Trong phòng ngủ đã thu dọn sạch sẽ, drap giường bằng phẳng không có vết tích gì, Kiều Uyển Lâm lấy bút ghi âm ở cuối giường lên, nằm trong chăn dùng thử.

Ghi lại mấy câu vớ vẩn, rồi lần lượt xóa đi, chưa xóa xong thì đã gục đầu ngủ mất.

Lương Thừa ghém chăn cho Kiều Uyển Lâm xong, kéo ngăn tủ ra, bên trong đặt một chiếc bút ghi âm đã cũ, bên ngoài đã mài mòn thấy rõ, mấy năm qua đã sửa đi sửa lại vô số lần.

Đêm khuya thanh vắng, anh ngồi bên giường nhấn nút phát, chất lượng ghi âm rò rè cũng không át được chất giọng trong trẻo của cậu thiếu niên.

“Anh Lương Thừa, em tan học rồi nè!”

“Vậy em là bạn cùng bàn đầu tiên của anh rồi phải không?”

“Anh không chọc em thì anh chết à!”

“Lương Thừa, thân với anh hơn một chút, đến gần anh thêm một chút, mẹ nó sao lại khó đến thế hả?!”

“Nhành cỏ dại như anh đừng có quan tâm tới đóa hoa tươi như em nữa.”

“Anh ơi, tim em đập nhanh quá.”

“Anh ơi, anh đỉnh nhất á!”

“Mọi người đều đồn rằng em chơi gay với anh.”


“Đã hết hạn chưa, thầy Lương?”

“Chắc em sẽ phải đi du học ở Anh.”

“Anh vẫn chưa nói chúc mừng sinh nhật em.”

“Ngày nào đó anh rời khỏi Bình Hải, em vẫn sẽ nhớ đến anh, hoài niệm anh.”

“Anh biến giấc mơ của em thành hiện thực, vậy em chúc anh muốn gì được nấy.”

“Lương Thừa, anh có thể làm Siêu Nhân của một mình em được không?”

“Anh thích thì giữ lấy đi.”

“Anh có còn trở về Bình Hải không?”

“Anh không có một chút tình cảm nào với em sao?”

Từng dòng ghi âm này chính là bí mật sâu thẳm nhất của Lương Thừa, là hành vi mà anh không thể để lộ, là tình cảm mà anh giấu kín, là tâm ý hỗn tạp và u ám, dần nảy sinh trong mùa hè đó, lặng lẽ được ghi âm lại mà không ai biết.

Khi ấy anh khó mà kiềm chế được, những năm tháng qua anh cứ liên tục nghe hết lần này đến lần khác, khi đau khổ, khi dằn vặt, nhớ đến cậu nhóc mười sáu tuổi năm đó, giống như đang tự cứu lấy mình.

Nghe đến cuối, bút ghi âm phát ra âm thanh xộn xạo.

Kiều Uyển Lâm mơ màng cựa quậy, Lương Thừa liền bấm dừng.

Kỳ nghỉ bảy ngày trôi qua chóng vánh, vì đặc thù nghề nghiệp nên cả nhà chẳng ai có thể hưởng thụ lễ Quốc khánh.

Sau lễ, du khách trong thành phố đa số đã giảm bớt, tất cả mọi người quay về nhịp sống thường nhật. Ngược lại đây mới là lúc bọn họ được nghỉ ngơi, Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp quyết định đi du lịch tự túc.

Kiều Uyển Lâm lười hoạt động, chưa nghĩ ra nên làm gì, bước đầu lên kế hoạch nằm nhà ngủ nướng.

Hạ Tiệp không yên tâm, đề nghị Lương Thừa tới chăm sóc, lỡ như hôn mê thì tốt xấu gì cũng có người phát hiện. Nhưng Kiều Văn Uyên thì thấy ngại, dù sao Lương Thừa cũng hiếm khi được nghỉ ngơi, vì thế định đuổi Kiều Uyển Lâm sang nhà Diêu Phất ở tạm.

Khi chưa tranh luận xong thì Lương Thừa tới, anh đã có sắp xếp rồi, định ra ngoài du lịch thư giãn một chút, hỏi Kiều Uyển Lâm có muốn đi cùng không.

Kiều Uyển Lâm nằm dài trên sô pha như xác chết, thấy lạ nói: “Em thấy anh đâu phải người thích đi du lịch.”

“Nhưng cũng không ghét.” Lương Thừa nói, “Đi không, anh đặt vé cho em.”

Kiều Uyển Lâm chê mệt, nhưng nhớ tới tối hôm trước nói về chuyến du xuân bất thành với Diêu Phất, nhất thời dao động, hỏi: “Chỉ hai chúng ta à? Ít người quá chẳng có không khí gì hết.”

Lương Thừa nói: “Dễ thôi, gọi thêm hai người nữa là được.”


Kiều Uyển Lâm đồng ý, ba mẹ cũng yên tâm rồi. Tối đó, Hạ Tiệp tập yoga trong phòng khách, cậu ngồi một bên chém gió vừa chân thành vừa thiểu năng, chém được một nửa thì Kiều Văn Uyên gọi cậu vào phòng ngủ.

Chuyển về đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên cậu bước chân vào phòng ngủ chính, trên sàn bày vali, Kiều Văn Uyên đang đứng trước tủ chọn quần áo, xoay người lại đưa cho cậu một tấm thẻ.

Kiều Uyển Lâm nhận lấy đút vào túi trước, sau đó mới hỏi: “Ba, có chuyện gì thế?”

“Trong thẻ có ít tiền, mật mã là sinh nhật con.” Kiều Văn Uyên nói, “Đi du lịch thì lấy mà dùng, con phải tự giác chút đi, không thể cứ để Lương Thừa tiêu tiền hoài được.”

Kiều Uyển Lâm gật đầu, lại hỏi: “Có bao nhiêu tiền?”

Kiều Văn Uyên trừng cậu một cái: “Không đủ mua Mercedes đâu. Con có nghe ba nói không đấy, ba thấy con với Lương Thừa thân thiết, con xem nó là anh hai là đúng, nhưng dù sao các con cũng không phải anh em ruột đâu.”

Một vài cảnh tượng thân mật chợt hiện lên trong đầu, Kiều Uyển Lâm gãi đầu: “Ba nói rõ hơn chút được không?”

“Ba muốn con chú ý chừng mực.” Vì chức vụ của mình nên ông rất để ý đến thanh danh, “Cho dù có là anh ruột đi nữa cũng không thể vô tư làm phiền người ta được, có hiểu không?”

Kiều Uyển Lâm không chỉ hiểu mà còn nhớ đến châm ngôn come out của Diêu Phất, cậu thuận nước đẩy thuyền: “Vậy người như thế nào mới có thể vô tư làm phiền?”

“Cha con máu mủ ruột rà.” Kiều Văn Uyên nói xong tỏ vẻ cảnh giác, “Con lại có ý kiến gì đấy? Chỉ có một tấm thẻ này thôi.”

Kiều Uyển Lâm nói: “Vậy người yêu cũng không được sao?”

Kiều Văn Uyên nhìn chằm chằm cậu như đang nghiên cứu ảnh chụp X quang, trả lời: “Không được. Đăng ký kết hôn trở thành người nhà mới được, người yêu rồi cũng có ngày chia tay thôi.”

Kiều Uyển Lâm ám chỉ: “Vậy nếu người ta là đồng tính không thể kết hôn thì làm sao?”

Kiều Văn Uyên đã bao giờ nghĩ đến chuyện này đâu, hết nói nổi: “Tổ lái thế, đang nói con với anh con kìa, bận tâm người ta đồng tính để làm gì?”

Hôm nay chỉ trải thảm tới đây thôi, Kiều Uyển Lâm dừng lại kịp thời, nói: “Con hiểu rồi, sau này con sẽ chỉ tiêu tiền của ba, chỉ làm phiền ba, cám ơn ba.”

Sáng sớm hôm sau, Kiều Văn Uyên và Hạ Tiệp lái xe xuất phát, Lương Thừa đón Kiều Uyển Lâm đến ga xe lửa.

Mùa thu trời trong, nhưng mà hơi lạnh, Kiều Uyển Lâm mặc một cái áo hoodie rộng rãi mềm mại, có lớp vải nhung giúp cậu giữ ấm. một chiếc taxi dừng lại, cậu phấn khởi gọi: “Anh Ứng!”

Lương Thừa mặc một cái áo gió dài tới đầu gối, vẫy tay. Anh không gọi lão Tứ, sợ lại chí chóe với Kiều Uyển Lâm suốt đường đi, hơn nữa lão Tứ còn livestream nên không rảnh.

Ứng Tiểu Quỳnh xách túi tới, hỏi: “Chỉ ba chúng ta à?”

Vừa nói xong thì Trịnh Yến Đông từ một chiếc taxi khác bước xuống.

Bốn người soát vé tiến vào sảnh đợi tàu, hồi học đại học Kiều Uyển Lâm chỉ toàn ngồi máy bay, mấy năm rồi chưa từng đến ga tàu lửa. Cậu đi phía trước nhìn ngó xung quanh, thấy mọi thứ không thay đổi nhiều lắm.

Cách giờ lên tàu còn một lúc nữa, Lương Thừa ngồi trên ghế đọc một cuốn “Các bệnh nhiệt đới”, Trịnh Yến Đông ngồi bên cạnh đọc “Giám định chân tướng”.

Ứng Tiểu Quỳnh lắc đầu ngao ngán, hồi Quốc khánh nhà hàng hải sản làm ăn phát đạt, hắn kiếm được một khoản kếch xù, ôm vai Kiều Uyển Lâm nói: “Đi thôi, anh mua đồ ăn ngon cho nhóc.”

Hai người lượn quầy hàng đặc sản mua ba gói đồ ăn vặt, chưa đến nơi có khi đã xử hết rồi, Kiều Uyển Lâm lấy một gói đậu phộng rang bơ chặn lên sách Lương Thừa, nói: “Đừng đọc nữa.”

Lương Thừa nghe lời đóng sách lại, xé bao ra đưa lại cho Kiều Uyển Lâm, hỏi: “Biết bơi không, chỗ chúng ta đi có hồ tự nhiên đấy.”

“Biết ngâm nước thôi.” Kiều Uyển Lâm ngứa đòn, “Anh Ứng, có phải quần bơi của anh màu đỏ chót không?”


Trịnh Yến Đông phì cười.

Ứng Tiểu Quỳnh phẫn nộ: “Tàu còn chưa vào trạm, cẩn thận anh mày bùng kèo đấy.”

Ngay sau đó đại sảnh phát thông báo, bắt đầu xếp hàng soát vé, Kiều Uyển Lâm quàng vai Ứng Tiểu Quỳnh xu nịnh: “Anh Ứng em muốn nghe sóng gió trại giam của anh, chèn thêm tư liệu sống, nhất định sẽ cảm ơn hậu hĩnh.”

Ứng Tiểu Quỳnh nói: “Sao nhóc không hỏi Lương Thừa đi?”

“… Đó là khoảng thời gian đau lòng của anh ấy mà.”

“Tiên sư bố, chẳng lẽ anh ngồi tù vui vẻ lắm à?!”

Trịnh Yến Đông đi phía sau cười không ngừng lại được, cũng muốn tìm chút niềm vui nên liền ghé tới nghe. Lương Thừa dần dần tụt ở phía sau, anh giơ tay sờ túi áo khoác.

Sau khi vào ga, hàng người soát vé xong tản ra tứ phía, mọi người đi loạn xạ về phía trước, Kiều Uyển Lâm bị giẫm vào chân, đau quá nên dừng lại.

Chỉ mấy giây thôi mà xung quanh cậu toàn là người lạ, Ứng Tiểu Quỳnh và Trịnh Yến Đông đi mất rồi.

Cậu đuổi theo không kịp, cầm lấy vé tàu chen theo dòng người lên thang cuốn.

Đợi đến khi vào bục đợi tàu, hai chân Kiều Uyển Lâm chợt thấy nặng trĩu, trong lồng ngực như vừa nuốt phải một bó liễu, cứ phất phơ chắn hết khoang tim và mạch máu trong tim.

Cậu hít thở rất khó khăn, hổn hển hết hơi này tới hơi khác, lớp áo nhung dán sát vào tấm lưng ướt nhẹp mồ hôi.

Cách toa xe ngày càng gần, bước chân của cậu cũng ngày càng chậm, cuối cùng cậu dừng lại, đứng lặng giữa biển người trừng to vành mắt kinh hoảng.

Lương Thừa đâu, Lương Thừa đâu rồi.

Hóa ra cậu chưa từng thoát khỏi bóng ma ấy, cậu tưởng rằng không nhắc đến thì xem như chưa từng xảy ra. nhưng chuyện tám năm trước như một cái gai đâm sâu hoắm trong tim cậu, ở cùng một nhà ga, cùng một bục đợi, giờ phút này cái gai ấy muốn thoát ra, đâm xuyên qua lớp lá chắn lừa mình dối người cậu tự dựng lên để bảo vệ bản thân.

Trước khi sụp đổ, cậu muốn chạy trốn.

Kiều Uyển Lâm hoảng loạn xoay người, nhưng lại đụng trúng lồng ngực Lương Thừa.

Cậu ngước đôi mắt run rẩy lên, nói: “Những lời anh nói vào ngày anh bỏ đi… anh còn nhớ không?”

Sẽ không bao giờ nảy sinh tình cảm với cậu, nhìn thấy cậu là nhớ tới tội ác năm xưa.

Lương Thừa ép bản thân mình bình tĩnh, nói: “Đó không phải là thật.”

Kiều Uyển Lâm hỏi: “Vậy cái gì mới là thật?”

Lương Thừa móc chiếc bút ghi âm ra, đặt bên tai Kiều Uyển Lâm, nỗi đau in dấu ở sân ga vậy thì cũng phải xoa dịu nó ở sân ga, anh nhẹ nhàng bấm nút phát.

Âm thanh lộn xộn thật trùng hợp với hoàn cảnh lúc này.

Sau đó là tiếng còi tàu khởi hành, cùng với câu ghi âm cuối cùng.

Lương Thừa hai mươi tuổi ngồi trên xe lửa, xông về phương xa không biết rõ tương lai. Anh nếm trải đủ loại chua chát, có can đảm vượt qua bất cứ chuyện gì, chỉ duy nhất không dám quay lại nhìn bóng dáng trên sân ga.

Đặt bút ghi âm bên môi, anh ghi lại lời từ biệt thật sự hôm đó muốn nói với Kiều Uyển Lâm.

“Nếu như còn gặp lại, anh sẽ chỉ làm Siêu Nhân của một mình em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui