Mấy năm nay Lâm Thành Bích vẫn luôn để tóc ngắn ngang vai, phong cách ăn mặc già dặn và đơn giản, dường như chưa từng thay đổi gì, đến gần nhìn mới phát hiện trên mặt có thêm mấy vết nhăn không thể nào quay ngược thời gian được.
Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của Kiều Uyển Lâm, bà có hơi giật mình, người đàn ông và đứa trẻ bên cạnh cũng ngưng cười đùa. Trong khoảnh khắc đó, bầu không khí hạnh phúc ban nãy đều đã tan biến, chỉ còn lại sự lúng túng khi bị làm phiền.
Kiều Uyển Lâm hơi cứng người, ngón tay cọ bên mép quần, bấm lấy đốt ngón tay, phát ra một tiếng “rắc”.
Lâm Thành Bích hoàn hồn, buông tay đứa nhỏ ra, kinh ngạc nói: “Uyển Lâm?”
Đứa nhỏ lại nắm lấy tay bà, giọng nói sặc mùi kháng nghị và nũng nịu: “Mẹ ơi, nắm tay con.”
Kiều Uyển Lâm vẫn im lặng không lên tiếng, cậu đang đợi, cậu muốn biết Lâm Thành Bích có giới thiệu mình với họ hay không, nếu như đứa nhỏ hỏi cậu là ai, Lâm Thành Bích sẽ trả lời như thế nào.
Hình như người đàn ông kia cũng đoán ra được thân phận của cậu, nắm lấy tay còn lại của đứa nhỏ, Lâm Thành Bích liếc ông, nói: “Đưa Khang Khang sang bên kia chơi đi, để bọn em nói vài câu.”
Kiều Uyển Lâm cảm thấy mình thật sự quá ngây thơ, cậu quên mất trước giờ Lâm Thành Bích xử lý mọi chuyện rất êm xuôi, luôn có thể tránh được cục diện khó xử, lần bà đỏ mặt tía tai nhất là cuộc tranh cãi với Kiều Văn Uyên trước khi ly hôn.
Cậu nhìn bóng lưng nhảy nhót của cậu bé kia, hỏi: “Em nó tên Khang Khang, nghĩa là khỏe mạnh phải không?”
“Ừm, tên cúng cơm.” Lâm Thành Bích tới gần, sờ bả vai cậu, “Uyển Lâm, sao con ở đây?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Đi làm.”
Lâm Thành Bích gật đầu: “Mẹ đã xem tin tức gần đây của Muôn Nẻo Đường, có tên của con, là do con phụ trách sao?”
Kiều Uyển Lâm vẫn còn ấu trĩ mà mong đợi, cậu đã trở thành một phóng viên chuyên nghiệp rồi, còn đứa trẻ kia vẫn là một thằng nhóc chỉ biết đòi ăn kem. Xét về mặt này, có phải Lâm Thành Bích sẽ hài lòng về cậu hơn phải không, sẽ thích cậu hơn phải không?”
“Thời gian trước con được chuyển sang đó.” Cậu không tiếc lời khoe khoang bản thân, “Tổng biên tập rất coi trọng con, chương trình hôm nay cũng là do con phụ trách.”
Lâm Thành Bích nói: “Ở trong đài Muôn Nẻo Đường đã suy thoái từ lâu, vẫn nên về bộ phận phỏng vấn thì có tương lai hơn. Con trai à, con đừng qua loa như thế, nhân lúc còn trẻ phải vạch rõ con đường cho mình, đừng lãng phí thời gian ở một nơi vô dụng.”
Đốm lửa trong tim Kiều Uyển Lâm thình lình tắt ngúm, giống như cậu cầm về một tờ bài thi điểm tối đa nhưng lại bị nói là đề bài không có tính khảo sát, mọi nỗ lực của cậu hoàn toàn là uổng công.
“Không cần đâu, con làm ở Muôn Nẻo Đường cũng rất tốt.” Cậu nói, “Kỳ nghỉ còn có thể tới đây chơi, lúc nhỏ con vẫn luôn muốn tới, nhưng mà con không có được may mắn như những đứa trẻ khác.”
Lâm Thành Bích nghe ra được cảm xúc của cậu, giơ tay lên vuốt ve gò má cậu, ở đằng xa, đứa trẻ kia vẫn đang nhìn về phía họ, cứ luôn miệng gọi “Mẹ ơi”.
Bàn tay trên mặt bỗng trượt xuống, Kiều Uyển Lâm vẫn chưa chịu từ bỏ, cậu muốn giành lấy chút sự chú ý đáng nhẽ thuộc về mình, cậu nói: “Mẹ, dạo trước con nhập viện.”
“Xảy ra chuyện gì thế, có nghiêm trọng không?” Lâm Thành Bích không hài lòng, “Ba con làm cái quái gì thế, nghe nói ổng tái hôn rồi, không có thời gian chăm lo cho con phải không?”
Vậy mẹ có con trai khác rồi, cho nên cũng không thèm để ý đến con nữa phải không? Rốt cuộc thì Kiều Uyển Lâm cũng không nói ra, chỉ hỏi: “Bà ngoại có khỏe không, con rất nhớ ngoại.”
Lâm Thành Bích tỏ vẻ đau đầu: “Ngày nào bà ngoại cũng nhớ thương con, muốn về Bình Hải ở. Nhưng tuổi tác bà đã cao, mẹ không yên tâm.”
Công việc sức khỏe gia đình, sau vài câu hàn huyên đã rơi vào thinh lặng, kéo giãn quan hệ mẫu tử, nhất thời không tìm được chuyện gì để nói. Đồng nghiệp còn đang đợi, người đàn ông và đứa trẻ kia cũng đang đợi.
Lần sau gặp mặt không biết là khi nào, Kiều Uyển Lâm tưởng rằng mình sẽ hy vọng Lâm Thành Bích có thể ôm mình một cái, nhưng giờ phút này lại chẳng có bao nhiêu khát khao, xa mặt ba nghìn ngày đêm, chắc là cách lòng thật rồi.
Cậu ngắn gọn nói một tiếng “Tạm biệt mẹ” rồi đi làm ngay, không mảy may quay đầu lại.
Nhưng cậu không kìm được trí tưởng tượng, trong những lúc rỗi rãi khi quay chụp, trong những lần cúi đầu ngẩng mặt, trong những phút trống trải ngắn ngủi sau khi nói chuyện với người khác… Cậu tưởng tượng xem Lâm Thành Bích đang làm gì, cùng đứa trẻ kia ngồi vòng đu quay, mua đồ chơi cho nó, hay là cùng nhau chụp ảnh kỉ niệm dịp Quốc khánh?
Bận rộn quay tới tận trời tối, buổi tối ở ven biển có mở chợ phiên, trên phố có những chiếc xe gắn đầy hoa đi biểu diễn. Kiều Uyển Lâm đổi sang điện thoại chụp một tấm, đăng lên vòng bạn bè.
Dự tính lượng công việc trong một ngày rưỡi, trước giờ ăn cơm và nghỉ ngơi thì mọi người đều đã hoàn thành xong, ngoại trừ thợ quay phim muốn đi quay cảnh mặt trời mọc thì tất cả những người khác đều lục tục tan làm.
Bận rộn xong, mọi người bàn nhau đi ăn đồ nướng, Kiều Uyển Lâm mệt rồi, tìm đại cái cớ để trốn.
Cậu ngồi hóng gió trên quảng trường ven biển, mặt biển đen như mực lấp lánh ánh sao. Vì đang nghỉ lễ nên lượng du khách khá đông, bến phà mở đến tận sáng sớm, chiếc đang chạy tới là chuyến cuối cùng.
Cậu mở điện thoại ra, bài đăng lúc nãy có rất nhiều bình luận.
Ứng Tiểu Quỳnh: Đảo Lĩnh Hải à?
Lão Tứ: Toi rồi, kí ức anh nhảy qua cửa sổ bắt nhóc lại quay về rồi.
Kiều Uyển Lâm không nhìn thấy tin nhắn của Lương Thừa, hình như hôm nay anh phải trực ban. Cậu cầm điện thoại lên, lạnh quá, kéo dây kéo áo khoác đến tận đỉnh, nhìn về chiếc tàu đang dần cập bến.
Trong phòng nghiên cứu tầng mười của Nhược Đàm, đèn tắt, trên màn chiếu hiện lên màu đỏ tươi của máu, mấy bác sĩ ngoại khoa tụ tập lại xem video ghi chép phẫu thuật tháng này, y như xem phim điện ảnh.
Dòng biểu ngữ treo trên tường ghi: Người nghiệp dư không ngừng thực hành là để đạt tới độ chính xác, còn chuyên gia không ngừng thực hành là để không phạm sai lầm.
Lương Thừa khoác áo blouse trắng, chóp mũi gác một cái mắt kính gọng bạc, bút mực xoay tới xoay lui giữa năm ngón tay. Anh vừa xem video, vừa tính toán ca phẫu thuật vào chiều ngày tới.
Phình cung động mạch chủ, vì động mạch phình to dẫn đến chèn ép. Những đánh giá trước phẫu thuật đều đã hoàn thành gần xong, ảnh chụp cản quang động mạch vành, ảnh chụp cản quang huyết quản, ảnh chụp cắt lớp ngực bụng và vùng chậu, ảnh siêu âm tim… Anh lướt qua hết một lượt, chợt nhớ lại báo cáo nghiên cứu mạch máu ngoại biên không biết đã chuẩn bị xong chưa.
Xem xong thì đã là hai giờ sáng, Lương Thừa lên thang máy về lại khoa Ngoại tim mạch, đi ngang máy bán nước tự động mua cho mình một ly cà phê đen.
Hai năm ở trại giam miền tây, có một anh trai kia họ Long mới tốt nghiệp tiểu học, mua một cuốn “Hoàng đế nội kinh” (*) ở sạp bán vỉa hè, từ đó bắt đầu niềm đam mê y học Trung Quốc. Nhưng mà kiến thức quá hạn hẹp, điếc không sợ súng, dùng thuốc lung tung tự đầu độc cháu mình chết.
(*) Hoàng đế nội kinh: một tài liệu y học cổ của TQ, được coi là nguồn gốc giáo lý cơ bản của nền y học cổ truyền TQ.
Long đại ca đó từng nói: “Cà phê còn hại hơn thuốc lá, sớm muộn gì cũng làm phổi đen sì.”
Khi đó Ứng Tiểu Quỳnh đáp một câu: “Biến mẹ ông đi, sao không nói sẽ nhuộm đen bọng đái ấy?”
Sau đó vì không nhịn được nên Lương Thừa phì cười một tiếng, bị tẩn cho một trận. Không hiểu sao lại nhớ tới chuyện này, nhấp một ngụm đắng chát rồi rẽ vào hành lang.
Nếu không phải được cà phê đánh thức tinh thần thì anh sẽ tưởng rằng mình bị ảo giác —— Trên ghế dài sát tường, Kiều Uyển Lâm ôm cặp ngồi ở đó.
Lương Thừa nhớ cậu nói sẽ đi Lĩnh Hải hai ngày, đây là quay về trong đêm à? Anh đi tới, ngồi xổm trước đầu gối Kiều Uyển Lâm, hỏi: “Đến khi nào thế?”
Hình như Kiều Uyển Lâm đang thả hồn đi đâu, ánh mắt rề rà lấy lại tiêu cự, móc từ trong cặp ra một gói cá khô, nói: “Mang đặc sản cho anh nè, vị truyền thống đó.”
Lương Thừa lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Kiều Uyển Lâm lèm bèm: “Giá tăng cao quá trời.”
Lương Thừa thấy biểu cảm cậu hơi sai sai, kéo Kiều Uyển Lâm đứng dậy, dắt cậu về văn phòng. Trong phòng không có ai, anh đóng cửa lại, Kiều Uyển Lâm lập tức nhìn anh đau đáu, như một loại ám chỉ.
Lương Thừa sợ hiểu sai ý, bèn nói: “Em sao thế?”
Kiều Uyển Lâm nói: “Gió trên tàu lớn quá, em lạnh cóng rồi.”
Nghe đáng thương đấy, nhưng trực giác của anh nói cho anh biết Kiều Uyển Lâm không phải đáng thương vì bị gió thổi lạnh, anh tiến lên trước nắm lấy hai vai cậu, ép vào lồng ngực mình, nói: “Nếu như muốn anh ôm thì không cần vòng vo thế đâu.”
Ngay giây phút đó, thể diện kiên trì suốt một ngày của Kiều Uyển Lâm lập tức sụp đổ. Sự thất vọng ở chỗ Lâm Thành Bích dần dần lan tràn vô biên, cậu sợ đồng nghiệp nhận ra, sợ bản thân mình chìm vào, sợ đủ thứ trên đời, thậm chí muốn mượn một gói cá khô để làm lí do tìm nơi nương tựa.
Cậu túm lấy áo blouse trắng của anh, ngửi mùi hương trên người anh, cậu được an toàn rồi, cũng thua thật rồi: “Hôm nay em gặp được mẹ em.”
Lương Thừa yên lặng lắng nghe.
Giọng Kiều Uyển Lâm run rẩy, bất đắc dĩ viết nốt chương cuối cùng cho mối quan hệ mẹ con này: “Cuối cùng thì mẹ cũng không cần phải yêu em nữa rồi.”
Bắt đầu từ lúc từ bỏ quyền nuôi dưỡng, cho đến khi có một đứa trẻ khác không biết đến sự tồn tại của cậu, dường như Lâm Thành Bích đã hoàn toàn trở thành mẹ của “Khang Khang” rồi. Còn về phần cậu, là thân phận mỏng manh đến nỗi vài lần vuốt ve cũng phải keo kiệt.
Kiều Uyển Lâm không khóc, chỉ thấy một vị trí trong tim mình lung lay rất nhiều năm nay, cuối cùng cũng bị khoét đi rồi, nó trống rỗng, lõm xuống, làm gió lạnh đảo loạn hơi thở của cậu.
Cậu vùi đầu vào hõm cổ anh, như muốn lấp kín, cầu xin anh: “Bác sĩ ơi, anh cứu em đi.”
Gương mặt bình tĩnh của Lương Thừa vụt qua một chút thương xót, đã rất lâu rồi anh không nhớ tới cái người tên Lâm Thành Bích này, ấn tượng rất mù mờ, bị câu nói này của Kiều Uyển Lâm gợi lên tri giác.
Dỗ dành hay an ủi đều không phải sở trường của anh, chốc lát sau, anh định dùng trải nghiệm đủ thê thảm của bản thân ra so sánh để an ủi cậu phần nào.
Lúc này Kiều Uyển Lâm lại ngẩng đầu lên, vành mắt hơi đỏ, giọng hơi khàn: “Em xin lỗi.”
Lương Thừa: “Hửm?”
“Em không nên nói những chuyện này với anh.” Kiều Uyển Lâm hối hận quá, tâm sự chuyện này với một người bị ba mẹ bỏ rơi, là một loại tàn nhẫn.
Lương Thừa hỏi: “Nếu lần sau em lại đau lòng thì sao, có còn nói với anh nữa không?”
Kiều Uyển Lâm lắc đầu: “Không nói nữa.”
Lương Thừa nhớ tám năm trước, Kiều Uyển Lâm đứng trên sân thượng gọi điện thoại cho Lâm Thành Bích, gọi xong xoay lưng lại lặng lẽ tự tiêu hóa nỗi buồn. Anh tắt đèn, xoay Kiều Uyển Lâm một trăm tám mươi độ.
“Vậy em tự xử đi.”
Kiều Uyển Lâm nhìn màn đêm tối om: “Anh phải đi rồi sao?”
Lương Thừa đi về phía trước, vượt qua khoảng cách một đoạn cầu thang một trên một dưới năm xưa, từ phía sau lưng ôm lấy Kiều Uyển Lâm, nói: “Một mình em có thể buồn thế nào cũng được, muốn anh bầu bạn thì phải tuân theo lời dặn của bác sĩ, thời hạn mười phút.”
Lát sau, Kiều Uyển Lâm ấn mu bàn tay anh: “Bác sĩ Lương, anh đánh giá thấp tay nghề của bản thân rồi đó, bảy phút là được rồi.”
Gần nửa đêm, trong phòng nghỉ có một cái sô pha nhỏ, Kiều Uyển Lâm không về mà đắp áo khoác của Lương Thừa nằm trên đó. Vốn chỉ định nghỉ ngơi một lát thôi, kết quả vừa thả lỏng toàn thân là tiến ngay vào giấc ngủ sâu.
Cửa chớp không đóng kín, trời sáng lên, những tia nắng liên tục rọi vào. Cậu tỉnh dậy, bao cảm xúc đã tan đi hết, lim dim dùng cằm cọ lên cổ áo khoác.
Năm xưa ăn cơm với Lâm Thành Bích xong, một mình cậu đứng ở trạm xe buýt trú mưa, cũng là Lương Thừa xuất hiện bầu bạn với cậu. Cuối năm đó, cậu không đi Anh, cả kì nghỉ đông đều vùi đầu vào những diễn đàn để nghe ngóng về đại học ở Bắc Kinh.
Cơn buồn ngủ dần biến mất, Kiều Uyển Lâm mò lấy điện thoại ra, từ khi Vương Nhuế Chi chuyển đi, tới lễ hàng năm cậu đều gọi video cho bà. Mới sáu giờ mười lăm phút, cậu gửi tin nhắn qua trước: Ngoại ơi, có nhớ con không, đón lễ Quốc khánh có vui không?
Nhấn gửi đi xong, Kiều Uyển Lâm đeo cặp đứng dậy. cậu chuẩn bị vào nhà vệ sinh rửa mặt, tám giờ Lương Thừa giao ban, cậu có thể sắp xếp lại nội dung quay phim hôm qua, sau đó cùng nhau đi ăn sáng.
Tính toán xong xuôi, cậu mở cửa ra.
Văn phòng tối qua không có ai, bây giờ có tới bảy, tám chuyên gia và bác sĩ khoa Ngoại tim mạch, còn có năm thực tập sinh đang đứng, một phòng trắng toát, vô cùng thần thánh, tất cả mọi người đều đang tập trung tinh thần họp buổi sáng.
Bỗng nhiên, mười mấy cặp mắt đồng loạt nhìn tới, uy lực không khác gì cộng hưởng từ hạt nhân.
Đầu tóc Kiều Uyển Lâm bù xù, sợ đến nỗi ngừng thở, nghĩ xem giây tiếp theo cậu sẽ bị chất vấn tại sao lại chiếm lấy phòng nghỉ của y bác sĩ, hay là mắc bệnh tim bị vây lại hội chẩn.
Lương Thừa ngồi ở giữa, điềm nhiên như thể mình là đại cổ đông của Nhược Đàm, nói: “Xin lỗi, là người nhà tôi.”
Giây thần kinh nào đó của Kiều Uyển Lâm chợt co rút lại, sau đó mới phản ứng được ý của anh là “anh em”, cậu lúng túng nói: “Xin lỗi, em đã làm phiền rồi.”
Rời khỏi khu khám bệnh, Kiều Uyển Lâm quên cả rửa mặt, đang loanh quanh ở chỗ thang máy, cửa vừa mở, tổ trưởng Vạn tinh thần sáng láng bước ra.
“Ấy, phóng viên Kiều!” Tâm trạng tổ trưởng Vạn rất tốt, “Lại tới mời tôi ăn hải sản nữa à?”
Kiều Uyển Lâm lười đùa giỡn, nói: “Em đang đợi anh của em.”
Tổ trưởng Vạn liếc mắt về phía khu khám bệnh im lìm, hiểu ra: “Ồ, đang họp phải không, vậy tôi cũng không qua đó nữa.”
Kiều Uyển Lâm hỏi: “Anh tìm Lương Thừa ạ?”
“Cũng không có chuyện gì lớn.” Tổ trưởng Vạn chia sẻ kinh nghiệm nghề nghiệp, “Tôi đến sớm thì đi dạo lòng vòng thôi, vừa rèn luyện sức khỏe, vừa tạo cho tôi vẻ ngoài cần mẫn bận rộn.”
Nói xong, hắn móc ra một tờ giấy rồi nhét cho Kiều Uyển Lâm, nói: “Tôi đến trung tâm chữa trị tiền đình xem thử, phiền cậu giao cho bác sĩ Lương.”
“Đây là gì vậy anh?”
Hòm thư ý kiến đến đầu tháng là sẽ được mở ra để sắp xếp, Lương Thừa thân là chàng trai vàng trong làng khiếu nại, không bao giờ để tâm đến những tờ giấy nhỏ này. Lâu dần tổ trưởng Vạn cũng không đưa cho anh nữa.
Trừ phi… Tổ trưởng Vạn nói: “Tờ này viết rất đặc biệt, tôi không thể không báo cho cậu ấy biết.”
Tan họp, Lương Thừa giao ban xong là được đi, vào phòng nghỉ thay quần áo thì chợt thấy chiếc điện thoại trên ghế sô pha.
Cũng may ban đầu Kiều Uyển Lâm không học y, nếu không lúc làm phẫu thuật lại để quên cái gì trong bụng bệnh nhân, vậy thì đáng sợ lắm.
Lương Thừa thầm nhủ như thế, rồi cầm lên lau màn hình.
Bỗng nhiên điện thoại rung lên, hiển thị là “Bà ngoại”.
Lương Thừa chợt cứng đờ, không do dự quá lâu, trượt ra nghe.
Tám năm qua đi, Vương Nhuế Chi vẫn dùng giọng điệu yêu thương ngày xưa, bà gọi: “Cháu yêu.”
“Con là Lương Thừa.”
Trong điện thoại chợt rơi vào yên tĩnh, hình như Vương Nhuế Chi đang nhớ lại cái tên đó, cũng đang phân biệt xem là thật hay giả, hồi sau mới hỏi bằng giọng khó tin: “Con là Tiểu Lương sao?”
Lương Thừa nói: “Con đây.”
Cả hai người đều chưa quên “hiệp định” chưa từng nói rõ trước khi rời khỏi Bình Hải. Khi Lương Thừa bước ra khỏi căn nhà đó đã từng hứa với Vương Nhuế Chi, sẽ làm cho Kiều Uyển Lâm từ bỏ hy vọng.
“Con về rồi à.” Vương Nhuế Chi chậm rãi hỏi, “Hiện giờ đã gặp lại Uyển Lâm rồi sao?”
Lương Thừa đáp: “Vâng.”
Vương Nhuế Chi nói: “Các con…”
“Con đã thất hứa.” Lương Thừa nói rõ mục đích mình nhận cuộc gọi này, “Mấy năm nay, người không thể nào quên được, thật ra là con.”
Ra khỏi văn phòng, trên hành lang đã đông người hơn rồi, Lương Thừa vội vàng gật đầu đáp lại lời chào của những người lướt qua, ánh mắt ngó dọc ngó ngang tìm bóng dáng Kiều Uyển Lâm.
Bên cạnh chậu hoa lớn chỗ thang máy, mặt mày Kiều Uyển Lâm lạnh băng, nhạt màu hơn cả hoa đỗ quyên.
Lương Thừa tìm thấy cậu, đi tới nói: “Em quên điện thoại này.”
Kiều Uyển Lâm: “Ò.”
Lương Thừa đưa tới, định nói cậu biết mình đã nhận cuộc gọi từ bà ngoại: “Vừa nãy——”
Kiều Uyển Lâm ngắt lời anh: “Vừa nãy em đã xem giấy của anh.”
Lương Thừa nghi hoặc: “Giấy gì?”
Kiều Uyển Lâm hơi dẩu môi, giống như một viên cảnh sát đang đưa thẻ hành nghề cho gã côn đồ xem, loẹt xoẹt banh tờ giấy ra, giơ cao lên, chỉ thiếu điều dán lên ngực Lương Thừa luôn.
Trên giấy có vệt trà do tổ trưởng Vạn phun vào, làm người ta phải xem đi xem lại tám trăm lượt, không biết người bạn nào có khuynh hướng thích bị hành hạ đã viết ——
Bác sĩ Lương, anh có thể làm bạn trai của em được không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...