Tâm Nhận - Xuân Phong Lựu Hoả

Có lẽ là giải rượu hiệu quả, hôm sau Trình Trì từ trên giường ngồi dậy, không cảm thấy đau đầu mà hoàn toàn ngược lại, cô quá tỉnh táo, tỉnh táo đến mức tất cả những gì xảy ra đêm qua, đều khắc vào trong đầu...

Càng nghĩ, càng cảm thấy thẹn, hiện tại cô cũng đã gần ba mươi, uống đến say khướt rồi làm nũng với Hứa Nhận, hình ảnh kia, quả thật quá cay mắt!

Cô đỏ mặt lăn qua lăn lại nhiều vòng trên giường, kiềm chế, khẽ hét lên, mãi đến khi dì Đào lại đây gõ cửa: "Tiểu thư, có phải hôm nay cháu có tiết ở trường không?"

Trình Trì mới giật mình nhớ ra, hôm nay còn có tiết trên lớp, không kịp nghĩ nhiều, tùy tiện thu thập một chút chuẩn bị ra cửa, chợt nhận được điện thoại của Lục Hành Thương.

"Em tỉnh chưa?"

"À... Rồi."

"Thế nào, có khỏe không?"

"Em ổn, cảm ơn." Trình Trì ngượng ngùng nói: "Đêm qua, làm phiền anh quá."

"Người em làm phiền đến, hình như cũng không phải anh."

Trình Trì chợt nghe thấy vị chua trong lời anh ta, đơn giản nói: "Xin lỗi anh, em uống say sẽ như thế, thật là..."

Thật sự vô cùng xin lỗi.

Vô cùng vô cùng xin lỗi.

Trình Trì vô cùng áy náy với anh ta.

Nhưng Lục Hành Thương lại vươn vai, giọng điệu có phần lười biếng, nói: "Có gì mà em phải xin lỗi, mấy ngày nay, chúng ta chơi cũng coi như vui vẻ."

"Cho nên......"

"Cho nên hiện tại anh muốn chia tay với em!"

"Lục Hành Thương......"

Lục Hành Thương cười khẽ một tiếng: "Ban đầu anh còn định cạnh tranh với Hứa Nhận một chút, nhưng hôm qua anh ta nói một câu, làm anh quyết định từ bỏ suy nghĩ này."

"Anh ấy... Nói gì?"

"Ừm, không bằng chính em đi hỏi anh ta đi."

"......"

"Anh cúp đây, tạm biệt."

"Lục Hành Thương." Trình Trì cuống quít gọi anh ta lại.

"Hả?"


"Cảm ơn anh."

----

Xế chiều, Trình Trì ra khỏi dạy học, từ xa đã nhìn thấy chiếc Honda quen thuộc màu xám bạc đỗ dưới tán cây trước cổng trường, Hứa Nhận mặc một cái áo khoác da giản dị màu xám, dựa trên mui xe, nhìn cô.

Hoàng hôn bao phủ lấy anh, tạo một cái bóng thật dài trên mặt đất, cả một vùng trời rám đỏ ở phía sau lưng anh, tựa như một bức tranh hoàng hôn đầy màu sắc.

Đó là sắc thái thuộc về anh, mạnh mẽ, lộng lẫy.

Tim Trình Trì đập nhanh hơn vài nhịp.

Cô đi đến cổng trường, bước chân thoáng chần chừ một chút, sau đó xoay người đi sang bên trái, không để ý tới anh.

Đi chưa được mấy bước, Hứa Nhận đuổi theo cô.

"Trình Trì." Anh gọi tên cô.

Trình Trì bước nhanh hơn: "Hứa tiên sinh, có chuyện gì không?"

"Tối qua, ai ôm người ta gọi anh Nhận đến mềm cả xương cốt." Giọng anh vô cùng trầm thấp, mang theo chút lưu manh: "Tỉnh rượu rồi lại gọi người ta là Hứa tiên sinh."

Trình Trì banh mặt, rõ ràng biết anh cố ý đùa cô vui, nhưng cô cười không nổi, vùi đầu tiếp tục đi về phía trước.

Cô không có hứng thú với đàn ông có vợ, một chút hứng thú cũng không có!

"Trình Trì." Anh duỗi tay giữ chặt cổ tay cô: "Em đừng đi nhanh như vậy, anh đuổi không kịp."

Trình Trì nghe vậy, dừng bước, quay đầu lại, quả thật trên trán Hứa Nhận lấm tấm mồ hôi.

"Sao anh..." Cô thoáng do dự: "Cơ thể anh trở nên yếu như thế?"

Trước đây, sức Hứa Nhận khỏe như trâu, chỉ cần một bàn tay cũng có thể nhấc bổng cô lên.

"Yếu? Hiện tại anh có thể dùng một tay nhấc bổng em lên đấy, có muốn thử một chút không?" Hứa Nhận vừa dứt lời đã duỗi tay túm lấy cổ áo cô.

Trình Trì vội vàng lùi ra phía sau hai bước, đề phòng nói: "Anh tìm em có việc gì không?"

Tay Hứa Nhận rơi vào không trung, biết Trình Trì đề phòng mình, anh dứt khoát lùi lại hai bước giữ khoảng cách với cô, nói: "Anh muốn dẫn em đến một nơi."

"Em không muốn đi, em đói rồi, phải về nhà ăn cơm." Trình Trì dứt lời xoay người rời đi.

Hứa Nhận đuổi theo, bắt được tay cô.

Trình Trì tức đến hộc máu, tránh khỏi tay anh, quát một tiếng: "Anh buông ra."


Tính tình cô vẫn không tốt như thế, mà lực tay Hứa Nhận, vẫn lớn đến kinh người.

Mấy năm nay, ai thay đổi?

Ai cũng không đổi.

"Anh không buông." Hứa Nhận giống như một đứa trẻ cố chấp, nắm chặt lấy tay cô: "Trình Trì, em cùng anh đến một nơi, nhiều năm qua, Hứa Nhận chỉ cầu xin em một việc này."

Rốt cuộc Trình Trì vẫn mềm lòng, cô rất giận bản thân lại mềm lòng, song không còn cách nào khác, người ấy là Hứa Nhận.

Anh là Hứa Nhận, cô vĩnh viễn không thể làm tổn thương anh.

Trình Trì ngồi trên xe Hứa Nhận, vẻ mặt Hứa Nhận trở nên nhẹ nhõm hẳn, khởi động động cơ, lái xe ra ngoài.

"Rốt cuộc cơ thể của anh bị sao vậy?" Trình Trì ra vẻ thờ ơ nói: "Hôm đó em nhìn thấy anh lén uống thuốc."

Hứa Nhận cười nói: "Lén uống thuốc, tất nhiên là thuốc tốt, anh vốn cho rằng lâu ngày gặp lại sẽ có đại chiến ba trăm hiệp, kết quả cô giáo Trình quá rụt rè, anh không dám ép buộc đưa về nhà."

Rõ ràng biết anh đang nói bậy, nhưng Trình Trì vẫn đỏ mặt, mắng một câu: "Đồ lưu manh chết tiệt."

"Cũng không biết tối hôm qua ai đấy còn khóc lóc đòi ngủ với tên lưu manh chết tiệt này."

"Anh còn nói nữa!" Trình Trì trừng anh.

"Được rồi, không nói." Hứa Nhận cười khẽ một tiếng, không trêu cô nữa.

----

Xe đi vào một khu chung cư, Hứa Nhận đỗ xe trong trong tầng hầm, sau đó dẫn Trình Trì vào thang máy.

Trình Trì đứng ngoài thang máy, chần chừ không dám tiến vào.

Hứa Nhận nhấn xuống nút thang máy: "Em vào đi."

"Em... Không vào!" Trình Trì cố chấp nói.

Hứa Nhận cười một tiếng, nói: "Trình Trì, em sợ cái gì?"

Cô sợ cái gì? Chính bản thân cô cũng không rõ nữa.

"Anh nói trước cho em, cái thang máy này dẫn đến đâu?" Trình Trì nói.

"Đến nhà một người bạn." Hứa Nhận đoán được tâm tư của cô, nói: "Không phải nhà của anh, nhà anh là biệt thự lớn, khu biệt thự cao cấp Giang Cảnh gần sông Lộc, buổi tối nằm trên sân thượng, có thể nhìn thấy thật nhiều thật nhiều sao, sau khi gặp bạn anh, nếu muốn đi, anh có thể đưa em đi."

Trình Trì "Hừ" một tiếng, không tình nguyện đi vào thang máy, mắng một tiếng: "Đồ nhà giàu mới nổi."


----

Cửa phòng khép hờ, dường như đã sớm chờ khách quý đến, Hứa Nhận kéo Trình Trì đi vào, gõ gõ cánh cửa chống trộm khép hờ, trong phòng, lao ra đầu tiên là một bé trai khoảng năm sáu tuổi, mặc một bộ yếm bò và đội mũ đỏ, thấy Hứa Nhận, cậu bé vô cùng vui vẻ, ầm ĩ muốn ôm Hứa Nhận một cái.

Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc váy trắng đi ra, Trình Trì chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra, cô ta là Bạch Tư Tư.

Bạch Tư Tư.

Dường như cô ta mập ra, gò má hây hây hồng, đôi mắt to tròn, tuy không thể so với thời còn trẻ, nhưng lại mang nét quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.

Cô ta khẽ cười, đi tới kéo tay Trình Trì, nhiệt tình nói: "Cô đi đường vất vả rồi, mau vào phòng ngồi, đồ ăn cũng đã nấu xong, chỉ chờ hai người thôi đấy!"

Trước đây Trình Trì từng gặp cô ta mấy lần, đều không mấy vui vẻ, Bạch Tư Tư luôn lạnh lùng với cô, nhiều năm trôi qua, gặp lại, nhiệt tình như vậy, làm Trình Trì không quá quen.

Đây là một căn hộ nhỏ gần trăm mét vuông, đồ đạc bày biện khá nhiều, trên mặt đất còn ngổn ngang đồ chơi trẻ em, là kiểu gia đình có trẻ nhỏ điển hình, tuy hơi lộn xộn, nhưng cảm giác vô cùng ấm áp.

Tim Trình Trì, bỗng dưng đau nhói.

Đây là... Gia đình của anh.

"Trình tiểu thư, xin lỗi, trong nhà có trẻ con, thu dọn xong vẫn còn lộn xộn, cô cứ ngồi tự nhiên, đồ ăn lập tức xong ngay đây." Bạch Tư Tư ngượng ngùng cười với cô, sau đó nhặt đồ chơi trên mặt đất lên.

Trong nháy mắt mọi cảm xúc đau đớn dâng lên mạnh mẽ như thủy triều, cuốn trôi cô đi, cô nhìn về phía Hứa Nhận, cảm thấy nụ cười ấm áp này của anh, vô cùng chói mắt.

Thị uy sao?

Không, không thể nào!

Cô không thể chấp nhận, không thể chấp nhận anh đưa mình tới gia đình của anh, đưa tới trước mặt vợ anh, con anh...

Tim Trình Trì giống như bị ném xuống đáy vực sâu thẳm, cô lập tức xoay người rời đu.

"Trình tiểu thư!" Bạch Tư Tư không ngờ cô sẽ đột nhiên rời đi, vội vàng buông đồ chơi trên tay, đuổi theo Trình Trì.

Hứa Nhận đi trước một bước, nắm lấy cổ tay Trình Trì.

"Trình Trì."

"Buông ra!" Cô hét to một tiếng, đồng thời ra sức giãy giụa.

Hứa Nhận không buông cô ra, Trình Trì giằng co với anh ngoài cửa.

Hành động đột ngột của cô dọa bạn nhỏ sợ, cậu bé chạy nhanh đến núp sau người mẹ, sợ hãi nhìn Trình Trì.

Đúng lúc này, trong phòng bếp, có một người đàn ông đeo tạp dề kẻ caro đi ra, trong tay bưng một đĩa thức ăn nóng hôi hổi.

Bạch Tư Tư biết Trình Trì hiểu lầm, vội vàng đi tới, kéo người đàn ông kia lại đây, giới thiệu với Trình Trì: "Đây là ông xã của tôi, Hạ Hiên."

Trình Trì nghe vậy, chợt cả kinh, không còn giằng co với Hứa Nhận, xoay người nhìn về phía Hạ Hiên, nhìn trông tuổi tác của anh ta cũng không còn trẻ, khoảng chừng ba mươi bốn mươi, mặt chữ điền vuông vắn, mày rậm mắt to, làn da hơi đen, mỉm cười hiền lành với Trình Trì, nói: "Chào cô, cô là cô giáo Trình nhỉ, tôi thường xuyên được nghe Hứa Nhận nhắc tới cô."

"Chào... Chào anh." Trình Trì chưa kịp phản ứng lại, ngẩn người, bạn nhỏ bên cạnh ôm bụng mình, nói với người đàn ông kia: "Bố ơi, con đói."

"Còn một món nữa thôi, xong ngay đây." Người đàn ông lau tay vào cái khăn trắng bên hông, sau đó nói với Bạch Tư Tư: "Em mau mời khách vào ngồi đi, đừng đứng ngoài cửa." Nói xong cười cười với bọn họ, xoay người vào phòng bếp.


Hứa Nhận ôm lấy bảo vai Trình Trì, dẫn cô vào nhà.

"Đứa bé kia..." Trình Trì nhìn đứa bé núp sau lưng Bạch Tư Tư, cậu bé chút ngượng ngùng nép vào người mẹ, nhíu đôi mày nhỏ quan sát Trình Trì.

"Hạ Đồng Đồng, mau chào chị đi con." Bạch Tư Tư kéo cậu bé ở phía sau ra.

"Phải chào là dì chứ." Hứa Nhận cười.

"Dì cái gì." Bạch Tư Tư giận: "Trình tiểu thư người ta còn trẻ, phải gọi là chị."

"Hạ... Đồng Đồng." Trình Trì nghi ngờ nhìn Hứa Nhận: "Không phải con trai anh à?"

"Trong đầu em xuyên tạc nhiều thật đấy, còn không cho người ta cơ hội giải thích." Hứa Nhận bất đắc dĩ nói: "Nếu không phải nghe Dương Tĩnh vô tình nhắc tới, có lẽ em hiểu lầm chuyện gì, anh cũng không biết..."

"Hai người..." Trình Trì nhìn về phía Bạch Tư Tư, lại do dự nhìn Hứa Nhận: "Rốt cuộc giữa hai người là như thế nào?"

"Tôi với Hứa tiên sinh, thật ra không có gì cả." Bạch Tư Tư vội vàng giải thích: "Chuyện 6 năm trước là hiểu nhầm." Cô ta rũ mắt, than một tiếng, nói: "Thời gian đó, vì chuyện cho vay, tôi thường xuyên tìm Hứa Nhận, bị những tên kia hiểu nhầm, nghĩ rằng tôi là bạn gái của anh ấy, cho nên..."

Nhớ lại ký ức đau đớn, giọng Bạch Tư Tư hơi run: "Bọn chúng... Nghĩ tôi là bạn gái anh ấy nên mới bắt đi, khi đó Hứa Nhận không biết, anh ấy cho rằng người trong phòng là cô, cho nên mới..."

Trình Trì kinh ngạc nhìn Hứa Nhận, Hứa Nhận gật đầu với cô, đồng thời nắm chặt tay cô.

"Trong tù..." Trình Trì kích động hỏi Bạch Tư Tư: "Những lời cô nói với tôi, đều là..."

"Xin lỗi, Trình tiểu thư, những lời đó đều do tôi cố ý nói ra, muốn làm cô hết hy vọng."

Không phải Trình Trì chưa từng nghĩ tới, tất cả đều do Hứa Nhận tự biên tự diễn, nhưng Bạch Tư Tư bị cưỡng hiếp, chuyện này là thật, lại làm cô không thể không tin, có lẽ Bạch Tư Tư thật sự có gì đó với anh, Hứa Nhận "phản bội", vướng phải vòng lao lý, chuyện này trở nên thật bé nhỏ, khi đó, người chịu nhiều đau khổ là anh, cô không thể trách anh.

Mãi đến sau này, Hứa Nhận ra tù, cô còn đi tìm anh, nếu Bạch Tư Tư không chờ anh, cô sẽ giảng hòa với anh, nhưng hôm đó trên cầu, cô được tận mắt nhìn thấy, Bạch Tư Tư ôm một đứa trẻ, đi đến trước gian hàng của anh, bọn họ giống như người một nhà...

Hình ảnh đó, khiến Trình Trì vô cùng đau đớn, khi đó, cô mới thật sự chấp nhận hiện thực, Hứa Nhận đã... Không hề thuộc về cô. Mà câu trả lời tàn khốc kia, trong một khoảng thời gian rất dài, gần như phá tan trái tim cô, thế nên thật lâu sau này, trong đêm khuya tĩnh lặng, mỗi khi nhớ lại hình ảnh đó, cả người cô lại đau, đau đến khó thể kiềm chế. Có một thời gian, cô thậm chí còn phải dùng thuốc ngủ mới có thể đi vào giấc ngủ.

Hạ Hiên bưng món ăn cuối cùng lên bàn, gọi mọi người đến ăn cơm, Trình Trì ngẩn ngơ, để mặc cho Hứa Nhận kéo, ngồi xuống bàn cơm.

Bạch Tư Tư xới cho Trình Trì một bát cơm, Hứa Nhận nhận lấy, cười nói: "Cô ấy ăn nhiều cơm lắm, thêm chút nữa đi."

Bạch Tư Tư cũng cười đáp lại, xới cho Trình Trì một bát cơm đầy, Trình Trì nhận lấy, máy móc nói một tiếng: "Cảm ơn."

Trên bàn cơm, Trình Trì chỉ lo cúi đầu ăn cơm, giờ phút này, chân tướng ro ràng, cô thật sự không biết nên phản ứng như thế nào, chấp nhận như thế nào, trước mặt người ngoài, cô chỉ có thể im lặng.

Bọn họ hàn huyên rất nhiều chuyện quá khứ, Hứa Nhận tán gẫu với Hạ Hiên về khoảng thời gian gây dựng sự nghiệp, nói chuyện về công ty, Trình Trì biết, cô vắng mặt ba năm, anh dùng một cách đặc biệt kể lại cho cô nghe.

Khi Hứa Nhận nói chuyện, dường như cố ý vô tình nói tránh đi rất nhiều chuyện buồn, nghe có vẻ dễ dàng, nhưng cô hiểu, mấy năm nay, anh sống cũng không dễ dàng gì.

Cô liếc mắt, nhìn về phía Hứa Nhận.

Khuôn mặt anh góc cạnh, khóe môi cong lên mỉm cười, trong mắt có ánh sáng, rất sáng, nhưng cũng rất dịu dàng, khi khóe mắt cong lên còn xuất hiện nếp nhăn.

Cô chợt nhớ tới 6 năm trước, anh và Dương Tĩnh cùng say rượu, bọn họ nằm trên bãi cỏ bên sông Hoàng Phố, nhìn ánh đèn bên kia bờ sông trăng, Dương Tĩnh hăng hái nói: "Anh biết bản thân muốn gì, anh thông minh, biết làm việc, cũng biết làm người, người khác khinh thường anh không liên quan, ông đây vẫn quan tâm anh nhất, ông đây cảm thấy, không đến mười năm nữa, anh mẹ nó nhất định sẽ thành công! Nhất định sẽ!"

Anh nhất định sẽ thành công.

Hết chương 70


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui