Tâm Nhận - Xuân Phong Lựu Hoả

Trình Trì nấu cơm tối cho họ, Dương Tĩnh ngồi xổm bên bếp giúp cô nhóm lửa, Bạch Du rửa đồ ăn bên máng nước, đều là thiếu gia tiểu thư, thêm người thêm phiền.

Trình Trì đuổi bọn họ ra ngoài, chưa đến một lát hai người lại tiến vào, ầm ĩ muốn giúp cô nấu cơm, thấy gì cũng lạ, nhìn thú vị.

Gà bay trứng vỡ nửa giờ, cuối cùng làm xong mấy món ăn đơn giản, miễn cưỡng bưng lên bàn.

Trình Trì cởi tạp dề treo lên, gọi hai người ra ăn cơm: "Hôm nay chậm, ăn thoải mái, đừng có ghét bỏ, ngày mai nhất định người dân trong thôn sẽ mở tiệc chiêu đãi các cậu, đến lúc đó nếm thử món ăn của thôn nhé."

Bộ dáng ăn cơm của Dương Tĩnh vẫn như quỷ chết đói đầu thai giống lúc bé, trong miệng đầy thức ăn, phồng mồm nhai nuốt, lúng búng nói: "Không thể ngờ được, đời này ông đây còn có thể ăn món Trình đại tiểu thư tự mình xuống bếp nấu, lần này tới quá mẹ nó đáng giá."

"Đó là dĩ nhiên!" Bạch Du ăn khá nhỏ nhẹ, cảm khái: "Nếu Hứa Nhận biết, Trình Trì nấu được cơm, không biết sẽ như thế nào đâu......"

Bạch Du còn chưa nói xong, Dương Tĩnh đập một cái vào lưng cô ấy.

Bạch Du đột nhiên bị anh ấy đập, sặc thức ăn, liên tục ho khan, Dương Tĩnh kéo dài giọng nói: "Lúc ăn và ngủ không được nói chuyện, không biết à? Đáng đời!"

Trình Trì mím môi cười, nói: "Tớ đi xới thêm cơm cho cậu nhé."

Dứt lời cô bưng bát cơm của Dương Tĩnh vào phòng bếp.

Dương Tĩnh trừng mắt liếc Bạch Du một cái, đè thấp giọng: "Đã nói là không được nhắc tới người này, cậu cố tình làm cô ấy khó chịu đúng không?"

Bạch Du nhíu mày, bĩu môi nói: "Không phải vừa rồi cô ấy tự nhắc đến Hứa Nhận sao, còn nuôi rùa đen của anh ta, tớ còn tưởng rằng cô ấy đã nguôi ngoai ròi, cũng nhiều năm như vậy."

"Nếu đã nguôi, cô ấy còn có thể ở đây ba năm ư, đừng nghe cô ấy nói cái gì mà không nỡ chia tay học sinh, phải hiến dâng cho sự nghiệp giáo dục nông thôn Trung Quốc, đều là lời nói dối thôi, cô ấy căn bản không dám trở về."

Trình Trì mở nồi cơm, xới cho Dương Tĩnh một bát cơm đầy, cô chậm rãi nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, đè nén từng cơn đau dâng lên trong lòng.

Ngây người một mình trong bếp thật lâu, đến khi đi ra, cơm cũng đã lạnh, Dương Tĩnh nhận lấy, không nói gì, vùi đầu ăn cơm.

Sau bữa tối, ba người ngồi trong sân ngắm sao, ở đây không có hoạt động giải trí gì, ngay cả tín hiệu điện thoại cũng không dò được.

"Tớ dọn dẹp căn phòng bên cạnh một chút." Trình Trì nói với Dương Tĩnh: "Tạm chấp nhận ngủ một đêm, được không?"

"Được." Dương Tĩnh sảng khoái đồng ý.

Cô quay đầu lại nhìn Bạch Du: "Cậu thì sao, ngủ với tớ, hay là đi tìm bác sĩ?"

"Anh ấy ở cùng lều với đội ngũ bác sĩ chữa bệnh rồi, tớ ngủ với cậu, tớ còn muốn tâm sự cả đêm với cậu cơ!"

Buổi tối, Trình Trì đắp chăn cho Bạch Du, sau đó nằm xuống, chưa đến một lát Bạch Du lăn lại đây, chui vào chăn cô, ôm eo cô dùng sức cọ cọ.

"Trình Trì, chỗ này của cậu thật là tối." Bạch Du nói.

"Ừ, buổi tối tắt đèn, ngoại trừ ánh trăng, không có gì khác."


Do hàng năm dạy học, giọng cô hơi khàn khàn, nghe rất quyến rũ.

Cuối cùng Bạch Du cũng không nhịn được.

"Trình Trì, Dương Tĩnh không cho tớ nói, nhưng tớ... Vẫn tớ vẫn muốn nhắc nhở trước với cậu."

"Ừ?"

Bạch Du lẩm bẩm: "Hứa Nhận anh ấy đã trở lại."

Trong bóng đêm, có trái tim run rẩy một chút.

Thấy Trình Trì không nói lời nào, Bạch Du khẽ thở dài một tiếng: "Hiện tại anh ấy rất khá, thành ông chủ nhỏ, tuy vẫn chưa bằng được với bậc cha chú của chúng ta, nhưng mà..."

Cô ấy nói: "Đó đều do anh ấy tự làm nên từ hai bàn tay trắng, rất tốt."

Rất tốt.

Thật lâu sau, Trình Trì mới hỏi: "Làm... Về cái gì?"

Bạch Du biết, Trình Trì kìm nén đã lâu, thật ra trong lòng vô cùng ngứa ngáy, cô muốn biết tin tức về anh, rồi lại không dám hỏi.

Bạch Du kể hết những chuyện mình biết cho cô.

"Làm về quần áo thời trang, anh ấy rất có thiên phú về phương diện này, tự mình sáng lập một nhãn hiệu thời trang, được giới trẻ ưa chuộng, nhưng tớ đoán sau lưng anh ấy có người giúp đỡ, nếu không ba năm ngắn ngủn, chỉ bằng một mình anh ấy, nhất định không làm được đến quy mô hiện tại, tớ cũng chỉ biết có thế, gần đây Dương Tĩnh tiếp xúc với anh ấy nhiều hơn, cậu ấy rõ ràng hơn."

......

Sau khi im lặng thật lâu.

"Trình Trì, cậu nghủ chưa?"

"Chưa, tớ đang nghe."

"Thật ra cũng không có gì."

"Ừ."

"Anh ấy ở... Lộc Châu?" Rốt cuốc Trình Trì cũng không nhịn được hỏi.

"Tổng công ty của anh ấy ở Thượng Hải, nhưng trong khoảng thời gian này, anh ấy vẫn luôn ở Lộc Châu."

Bạch Du chần chừ một lát, nói: "Lần trước Dương Tĩnh uống nhiều, nói cậu mau trở về, lúc đó anh ấy cũng đấy, có lẽ... Tớ chỉ suy đoán thôi...... Trong khoảng thời gian này anh ấy vẫn luôn ở Lộc Châu, có thể là đang đợi cậu trở về."

Trình Trì cười khẽ một tiếng: "Không đâu."


Điều này, cô có thể khẳng định, anh sẽ không.

"Tớ với Hứa Nhận, không có gì." Cô buồn bã nói.

"Vậy cậu còn nhớ Hứa Nhận không?" Hơi thở của Bạch Du, phả vào cổ cô, vô cùng ấm áp.

Còn nhớ anh không?

Trình Trì tự hỏi bản thân.

Nhớ không?

Cô không trực tiếp trả lời, mà lại nói: "Năm ngoái, thôn bên cạnh có một cô bé, bởi vì nhà sinh thêm em trai, bố mẹ bắt cô bé phải bỏ học về trông em, tớ đã đi mười mấy cây số đường núi, ở nhà bọn họ hai ngày, thuyết phục đến mỏi cả miệng, bảo đảm với bố mẹ cô bé, học phí của cô bé tớ sẽ trả, phí sinh hoạt ở trường cũng do tớ cấp, không cần chút tiền nào từ nhà họ, lúc này mới để cô bé quay về trường, có thể tiếp tục đi học, thi tốt nghiệp tiểu học, cô bé thi đứng đầu toàn trường, được vào học trường cấp hai tốt nhất trong huyện, nhưng trước khi nhập học, bố cô bé vẫn bắt phải về, nói ông bà đã cao tuổi, em trai không có ai chăm sóc, buộc nghỉ học."

Bạch Du không nói một lời, yên lặng nghe Trình Trì nói.

"Khi cô bé bị bố bắt về, suốt đường đi đều khóc, cách nửa triền núi cũng có thể nghe thấy, nhưng tớ có thể làm gì đây? Cái gì cũng không làm được."

"Cậu hỏi tớ còn nhớ Hứa Nhận không, sao có thể không nhớ được, tớ nhìn những đứa trẻ đó, nhìn khuôn mặt nhỏ lem luốc của bọn trẻ, nhìn bọn trẻ gánh củi, trong tay còn cầm sách tiếng Anh, đi trên đường núi, vừa đi vừa đọc, trong đầu tớ tràn ngập hình ảnh về anh ấy, anh ấy cực khổ, số phận của anh ấy, còn có khoảnh khắc anh ấy không cam lòng vùng vẫy."

"Bố tớ khuyên tớ rất nhiều, có một câu khiến tớ phải hiểu, ông ấy nói, Trình Trì, con không thể ích kỷ, cuộc đời của con, ngoại trừ tình yêu, còn có rất nhiều thứ khác."

"Trước đây tuổi còn nhỏ, cảm thấy vì yêu, ngay cả tính mạng cũng có thể không cần, bây giờ mới hiểu, lúc trước tình cảm thất bại, thật sự không là gì."

Bạch Du nghe lời cô nói, không kìm lòng được ôm chặt lấy cô.

"Cho nên... Lần này trở về, cho dù bố cậu bắt cậu đi xem mắt, cậu cũng đi?"

"Đi thôi." Trình Trì khẽ than một tiếng: "Trốn tránh ba năm, đã đủ rồi."

Cô cũng nên bắt đầu cuộc sống mới.

----

Sáng sớm hôm sau, Trình Trì dẫn Bạch Du và Dương Tĩnh đến trường tiểu học của thôn, các bạn nhỏ bám vào hàng rào, tò mò nhìn những người khách ngoài núi tới, nhưng bọn trẻ cũng rất ngượng ngùng, đỏ mặt không dám tới gần.

Dương Tĩnh lấy vở và bút chì trong túi ra tặng cho bọn trẻ, Trình Trì còn cười trêu anh ấy: "Đường đường là đại thiếu gia của tập đoàn Dương thị, vượt ngàn dặm xa xôi tới chỗ tớ làm khách, chỉ mang cho bọn trẻ mấy cây bút chì, có mất mặt không hả?"

Thật ra Dương Tĩnh cũng rất ngượng ngùng, khi anh ấy đến, thật sự không lường trước được đến đây sẽ lạc hậu như vậy, cái gì cũng thiếu.

Anh ấy mang mấy cái bút, chỉ đặt ở tấm lòng, lại không nghĩ rằng không phải dệt hoa trên gấm, mà là như muối bỏ biển, anh ấy lại lấy máy chơi game PSP ra cho bọn trẻ chơi.


Anh ấy nói với hiệu trưởng, đợi sau khi tôi trở về nhất định sẽ giúp đỡ mọi người, cung cấp cho trường thêm mấy bộ thiết bị dạy học.

Trình Trì nói những thứ đó không tiện, nếu cậu muốn giúp, đừng lúc này đồng ý, đến khi về lại tiếc tiền là được.

Dương Tĩnh nói vậy có là gì, có thể làm Trình Trì cậu vui vẻ, cũng là chút lòng thành.

Trình Trì giật mình, bên tai lướt qua một cơn gió.

Từ khi nào, có một người thiếu niên nói, anh phải làm thế nào, mới có thể khiến em vui vẻ?

----

Giữa trưa mọi người ăn cơm ở nhà hiệu trưởng, Trình Trì vào bếp phụ hiệu trưởng và vợ, hiệu trưởng nói với cô: "Bạn của cô, ra tay thật là rộng rãi, buổi sáng nói với chúng tôi sẽ xây dựng sân bóng rổ, vừa rồi tiền đã được gửi đến."

"Vậy ạ?" Trình Trì cười cười: "Cậu ấy là người dứt khoát, chuyện đã đồng ý rồi, nói được thì làm được."

Lúc ăn cơm Trình Trì trêu ghẹo Dương Tĩnh: "Tớ biết ngay cậu sẽ đau lòng, trước đó không phải nói là cung cấp thêm thiết bị giảng dạy sao? Bây giờ lại thành sửa sân bóng rổ."

"Sân bóng rổ gì?" Dương Tĩnh gắp một miếng trứng kho, nói: "Là thiết bị giảng dạy mà, trở về tớ sẽ bắt tay vào chuẩn bị."

Trình Trì nhướng mày, thoáng kinh ngạc: "Hiệu trưởng nói cậu đã đồng ý sửa lại sân bóng rổ, còn gửi tiền đến rồi mà."

Vẻ mặt Dương Tĩnh mờ mịt: "Hiệu trưởng uống say rồi! Tín hiệu điện thoại ông đây còn không bắt được, gửi tiền gì chứ."

Trình Trì hoang mang, lẩm bẩm: "Có lẽ ông ấy nhớ nhầm."

----

Buổi chiều Trình Trì còn có một tiết cuối cùng, sau khi lên lớp, công việc giúp đỡ giảng dạy của cô hoàn toàn kết thúc.

Tiết học này, các bạn học sinh nghe vô cùng nghiêm túc chăm chú, ngay cả mấy đứa trẻ nghịch nhất, lúc này cũng tập trung nghe giảng, giống như đến một phút một giây cũng không muốn lãng phí.

Càng về sau, trong lòng Trình Trì càng tiếc nuối, giảng xong nội dung trong sách giáo khoa, một mình cô lẻ loi đứng trên bục giảng, nhìn bọn nhỏ một lượt, nói: "Đây là tiết cuối cùng cô giáo Trình dạy các con, ngày mai sẽ có cô giáo mới đến đây, các con phải nghe lời cô giáo mới nghe chưa."

Cô vốn không muốn xúc động, cũng không muốn khóc, nhưng bọn nhỏ lại khóc trước, cô cũng không nhịn được đỏ mắt.

Mỗi khuôn mặt nhỏ dưới bục giảng, đong đầy nước mắt, lại cố gắng kìm nén, cắn môi không cho nước mắt rớt xuống, mỗi một khuôn mặt nhỏ kiên cường, lại khiến lòng người xót xa.

Cô nghiêm khắc nói: "Các con phải chịu đựng! Có mỗi việc nhỏ, cũng đáng phải khóc hả, cũng đâu phải không được đi học, chỉ đổi giáo viên thôi mà."

Trình Trì không giống với những giáo viên trước đây, cô không dịu dàng, đối xử với bọn trẻ rất hung dữ, có đôi khi lại thích giở trò xấu, thậm chí còn hơn cả bạn nam nghịch ngợm nhất lớp, nhưng bọn trẻ vô cùng thích cô, vô cùng nghe lời cô nói, lời nói của cô chính là khuôn vàng thước ngọc, có đôi khi hiệu trưởng nói cũng không được, bọn trẻ chỉ phục cô.

"Cô ơi, con hát tặng cô một bài nhé!" Có bạn nhỏ giơ tay.

"Cô ơi, con đọc thơ tặng cô nhé, hôm qua cô bảo con chuẩn bị một bài thơ, con chuẩn bị xong rồi."

"Cô ơi, con nhảy tặng cô một bài được không ạ?"

......

Trình Trì kìm nén nỗi chua xót trong lòng, khó khăn nói: "Bây giờ... Bây giờ còn đang là giờ học, vậy thì... Lý Cẩu Đản, con lên đọc thơ đi."

Lý Cẩu Đản mặc một cái áo bông tối màu, vẻ mặt vô cùng bi tráng, đứng lên, đi lên bục giảng thần thánh, cậu bé hít sâu, sau đó cất cao giọng đọc: "《 Dạ túc sơn tự 》, Lý Bạch."


"Tòa nhà cao trăm mét, vươn tay hái sao trời, không..." Có vẻ cậu bé gặp chút khó khăn, vấp ở chỗ đó: "Không..."

Đúng lúc Trình Trì định nhắc nhở cậu bé, cậu bé đột nhiên nhớ ra, cất cao giọng nói: "Không biết trời tròn khuyết, đêm nay là năm nào."

----

Phòng học yên lặng năm giây, sau đó cả lớp cười vang.

"Ha ha ha ha."

"Cô ơi bạn ấy đọc sai rồi!"

"Mau xuống dưới đi, cậu đọc sai rồi!"

"Cô ơi con biết đọc này!"

Bọn nhỏ ngẩng đầu nhìn về phía Trình Trì, Trình Trì lại che miệng, nước mắt rốt cuộc không nhịn được nữa, lã chã tuôn rơi.

Các bạn nhỏ im lặng, không dám nói nữa.

Trình Trì đi lên bục giảng, kích động nắm bả vai Lý Cẩu Đản, giọng run rẩy: "Sao con biết... Nói cho cô, làm sao mà con biết được?"

"Cô ơi con đọc sai rồi ạ?" Vẻ mặt Lý Cẩu Đản rất vô tội: "Buổi sáng, có một chú nói phải đọc như vậy mà!"

Cậu bé nhớ lại, sáng sớm một mình cậu ngồi dưới quốc kỳ đọc thơ, có một chú rất đẹp trai nghe thấy, cười nói: Tòa nhà cao trăm mét, vươn tay hái sao trời, vế sau phải là, không biết trời tròn khuyết, đêm nay là năm nào."

Lý Cẩu Đản lật sách, nói: "Không phải đâu ạ, vế sau rõ ràng là, không dám lời to tiếng, kinh động đến người trời."

Chú ấy nói: "Cháu đọc theo lời chú dạy, cô giáo Trình nhất định sẽ vui vẻ."

Lý Cẩu Đản nhìn về phía cô giáo Trình, cô vui vẻ không? Rõ ràng cô đang khóc rất kịch liệt, nước mắt rơi như vòng ngọc bị đứt, không thể dừng được.

Hừ! Chú ấy đẹp trai như vậy, không ngờ lại lừa người khác!

----

Chuông tan học vang lên, Trình Trì chạy tới lưng sườn núi, hoàng hôn đang lơ lửng trên lưng núi.

Cô nhìn đồi núi mênh mông xanh biếc, đột nhiên hét to một tiếng.

"Anh là đồ nhát gan!"

Hứa Nhận, anh là đồ nhát gan!

Nước mắt theo khuôn mặt rơi xuống tí tách.

Xung quanh núi cũng dần trở nên tối tăm, cô nghe thấy tiếng gió thổi lá rụng bên tai, hoàng hôn dần dần nghiêng vào núi, ấm áp qua đi, lạnh lẽo ùa đến, sắc trời bỗng nhiên tối sầm, trong núi, ban ngày và ban đêm, chỉ cách nhau một giây, trong lòng đã không còn ánh mặt trời ấm áp, chỉ còn lại bóng tối và nỗi buồn.

Cô nhíu mày, trái tim đau đớn.

Hết chương 61


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui