“Tránh xa...mày phải tránh xa ra!!!”
Thân ảnh nàng ta dần mờ ảo rồi biến mất.
Mẹ cô ở trước nghe thấy có tiếng đổ bể bèn lo lắng chạy xuống dưới nhà.
“Liên, chuyện gì vậy con?” Bà chạy lại đỡ cô đứng lên, dò xét khắp người, không ngừng hỏi thăm.
Cô vẫn chưa thể thoát ra khỏi cảnh tượng kinh khủng khiếp kia. Bà trông mãi nhưng không thấy cô trả lời, cứ đứng trồng ngồng như người mất hồn sợ rằng cô bị gì. Bà nhìn cô một cái rồi quyết định chạy qua nhà thím Doãn nhờ sự giúp đỡ nhưng giữa chừng đã bị cô nắm chặt tay lại.
“Con...con không sao...Tại chén thuốc nóng quá nên...nên con lỡ tuột tay làm rơi mất!”
Cuối cùng Lạc Liên cũng lấy lại ý thức kịp lúc.
Mẹ cô bán tính bán nghi cho đến khi nhìn thấy mấy mảnh chén dưới chân thì mới tạm yên lòng.
“Vậy con có sao không? Có bị bỏng hay đứt tay ở đâu không đấy?”
“Không ạ... Mà mẹ đi ra trước đi, để con xuống dưới bếp múc chén thuốc khác.”
Khom người xuống, cẩn thận nhặt từng miểng chén lên. Cô đem chúng xuống bếp, với tay lấy cái chén khác múc thuốc cho bà.
Tối hôm đó, cô cứ trằn trọc cả đêm, mỗi khi nhắm mắt là y như rằng lại nhìn thấy thân ảnh gớm ghiếc đó của nàng ta. Kinh khủng hơn là giọng nói của nàng ta lúc ấy vô thức yên sâu trong tiềm thức của cô, lần nào nhớ lại cũng một phen làm cho cô rùng mình.
Đến khi trời gần sáng, niệm Phật trong lòng một hồi Lạc Liên mới tạm thời chìm vào giấc ngủ được một lúc.
Ngủ chưa được bao lâu cô lại phải thức dậy sửa soạn đồ đạc chuẩn bị đem sen ra chợ bán. Sáng nay, cô định tranh thủ bán cho hết đồ để trưa về còn ngủ bù cho đêm hôm qua.
Sáng sớm, từ đầu cổng chợ đến cuối chợ đều tấp nập người, không khí sôi nổi đặc trưng của chợ quê, rôm rả toàn mấy lời mua hàng với rao bán.
Lạc Liên ngồi trên ghế, cái đầu cứ gật lên gật xuống vì buồn ngủ.
“Bán đồ đi.” Có người gõ tay vài cái vào cái ván gỗ đánh thức cô dậy.
Lạc Liên mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, uể oải rời ghế, hỏi một câu ngày nào cũng hỏi: “Bà mua gì ạ?”
Không thấy ai lên tiếng trả lời cô bèn dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài, hỏi lại lần nữa “Cho hỏi bà mua gì ạ?”
Vẫn không có hồi âm Lạc Liên nhíu mày khó hiểu. Lúc này, mới chịu ngẩng mặt lên, trông thấy bà Lý với con nha hoàn đứng ở trước quầy có hơi khiến cho cô bất ngờ. Trước giờ cô với họ hầu như chỉ toàn gặp nhau vào buổi chiều, chưa có lần nào gặp nhau vào buổi sáng như thế này.
Nhớ lại nãy giờ cô vô ý bày ra bộ dạng lết tha lết thết ra trước mặt họ bỗng làm cho cô khá thẹn trong lòng. Vuốt vuốt tóc ngại ngùng, cô hỏi lại lần thứ ba: “Cho hỏi bà Lý hôm nay mua gì ạ?”
“Lấy cho ta hết chỗ trà sen này.”
Lạc Liên nhanh nhẹn lấy giấy gói mấy bọc sen lại rồi đưa cho con nha hoàn. Trà đã trao tận tay, tiền đã trao tận chủ mà hai người đó vẫn cứ đứng ở trước quầy của cô.
“Bà Lý còn muốn gì nữa ạ?” Cô dè dặt hỏi thêm.
Bà ta khẽ lắc đầu, bắt đầu nói rõ chủ đích của mình khi tới đây: “Sáng sớm, lặn lội tới đây thật ra là ta muốn nhờ cô một chuyện...”
“Cho hỏi bà muốn tôi làm chuyện gì?”
Bà ta phe phẩy cây quạt trong tay, tinh ý mở lời: “Ta muốn cô tạm thời nghỉ bán một ngày, ghé qua biệt phủ nhà ta châm trà đãi khách.”
Lời mời này diễn ra quá đường đột phút chốc khiến cô chẳng biết trả lời bà ta như thế nào.
Không cần hỏi bà ta nhìn vào cũng biết là cô đang lúng túng. Nhìn thấy nét bối rối hiện lên trên mặt Lạc Liên, bà Lý hiền hậu mỉm cười, nói lời dụ hoặc:
“Đương nhiên ta sẽ không để cô chịu thiệt. Nếu cô đồng ý qua biệt phủ của ta thì sau khi xong xuôi mọi chuyện ta sẽ trả cho cô mười đồng vàng. Cô thấy sao, có được không?”
Con nha hoàn đứng bên cạnh thấy cô có vẻ đang đăm chiêu suy nghĩ liền nhanh mồm nhanh miệng chen vô, giở giọng mỉa mai:
“Tận mười đồng vàng lận đấy. Có cho cô bán sen cả đời cũng chưa chắc gì kiếm được chừng ấy đâu.”
Tuy câu từ trong lời nó nói có phần khinh khi người khác nhưng nó nói vì cũng không có gì gọi là sai cả.
Không ai sống mà không cần tiền chứ!
Dạo gần đây mẹ cô đột ngột trở bệnh nặng cũng nhờ mấy đồng vàng khi trước của bà ta mà mẹ cô mới từ từ ổn định lại...nhưng được bao lâu chứ? Dù gì bà cũng đã tuổi cao sức yếu nếu như không có tiền thật khó lòng mà vượt qua khoảng thời gian sắp tới.
Vả lại dù gì cũng chỉ là châm trà đãi khách, xem ra chẳng phải việc gì quá nặng nhọc.
“Vậy khi nào thì tôi sẽ tới phủ của bà?” Cô nheo mắt vì nắng, hỏi.
Bà Lý ngay lập tức trả lời như thể đã chờ sẵn từ trước “Ngay bây giờ.”
Gật gật đầu, cô vừa đem đồ cho vào giỏ vừa nói: “Bà đợi tôi một chút, tôi đem giỏ đồ này qua kia nhờ người quen giữ giùm, sẽ không mất nhiều thời gian của bà đâu.”
Bà Lý im lặng thay cho lời đồng ý. Lạc Liên vội vã chạy tới sạp rau của thím Doãn nhờ bá ý giữ giùm cho cô.
Khi thím Doãn hỏi thì cô không nói ra chuyện sẽ tới phủ của nhà họ Lý mà chỉ nói qua loa là có chuyện quan trọng cần phải giải quyết gấp.
Nói xong, cô chạy vụt ra ngoài cổng chợ đang có bà Lý và con nha hoàn đợi ở đó.
Giai nhân khiêng bà Lý trên kiệu, cô và con nha hoàn đi kè kè hai bên. Phải băng qua tận hai con đường lớn, ba ngã rẽ thì mới tới phủ nhà họ.
Lạc Liên mở to mắt, ngẩng cao đầu nhìn cửa phủ cao lớn như cổng kinh thành.
“Trời đất ơi!!! Gì mà bự dữ thần vậy?” Cô thầm cảm thán trong đầu.
Cửa phủ từ từ được người bên trong mở ra. Cô ép mé đi theo cái kiệu vào trong.
Vừa đặt chân vào không biết từ đâu gió lớn đập thẳng vào mặt cô một cái rõ đau. Tới lúc định thần lại cô chẳng thấy kiệu của bà Lý đâu cả, chỉ thấy bản thân đang đứng ở giữa con đường dẫn vào nhà họ.
Cái sân dẫn vào trong nhà chính vừa rộng vừa dài, tính nhẩm trong đầu chắc cũng phải bằng cỡ ba, bốn con đường làng gộp lại. Sân nhà họ được lát toàn sỏi trắng cục to, cục nhỏ điều có đủ, xung quanh thì có rất nhiều cây tre và cây trúc, thậm chí còn có cả một hồ cá lớn. Đặc biệt là gian nhà chính của họ trông thật nguy nga tráng lệ, nhìn muốn gãy cả cái cổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...