Phùng Kiến Vũ không ăn cơm mà chỉ ngồi nhìn Vương Thanh là chính, sau đó khi Vương Thanh cảm giác được người đối diện đang ngồi nhìn mình cậu liền ngẩng đầu lên thì bắt gặp được Phùng Kiến Vũ cười hì hì.
Vương Thanh có điểm mất tự nhiên, cơm mắc nghẹn ở cuống họng cố gắng nuốt trôi xuống bụng rồi mới mở miệng hỏi:
“Cậu không ăn cơm hả?”
Phùng Kiến Vũ gật đầu cầm đũa gắp lên một miếng thịt mình tự luộc vừa rồi bỏ vào trong bát của Vương Thanh:
“Cậu ăn đi thịt còn rất nhiều đấy”
Vương Thanh nhíu mày khó hiểu, cậu không phải là ý này mà ý của cậu là vì sao Phùng Kiến Vũ cứ nhìn mình chằm chằm như vậy:
“Cậu không ăn cơm sao?”
Phùng Kiến Vũ không rõ là cố tình hiểu sai ý Vương Thanh hay là anh vốn dĩ nghĩ như vậy mà trả lời thế này:
“Cậu ăn đi, cơm còn rất nhiều không ăn hết tôi liền đi cắm nồi cơm khác cho cậu”
Vương Thanh đặt đũa xuống bàn chậm rãi lên tiếng:
“Cậu không ăn cơm thì đứng dậy đi, ngồi ở chỗ này nhìn tôi làm cái gì?”
Phùng Kiến Vũ vẫn cười nhìn người phía trước:
“Tôi vẫn ăn mà”
Vương Thanh nhìn xuống bát cơm vẫn còn nguyên của Phùng Kiến Vũ rồi nói:
“Vậy ăn đi”
Phùng Kiến Vũ gật đầu nhưng vẫn không có ý định động đũa, thế là mắt lớn âu yếm nhìn mắt nhỏ, mắt nhỏ trừng mắt lớn, kết quả Vương Thanh vẫn là nhịn không được mà đứng dậy đi vào trong phòng bếp.
Phùng Kiến Vũ thấy thế liền đứng dậy gọi với theo:
“Thanh Nhi, cậu đi đâu thế?”
Vương Thanh nhàn nhạt trả lời:
“Uống nước”
Phùng Kiến Vũ vẫn đứng ở đó nhìn theo bóng dáng Vương Thanh hơi cúi người lấy nước từ trong tủ lạnh ra, còn có động tác vô cùng dứt khoát mà khoan thai rót nước ra cốc, sau đó yết hầu hơi nhô lên khẽ dịch chuyển lên xuống.
Phùng Kiến Vũ nhìn một màn này cũng cảm thấy cả người đột nhiên rất kỳ lạ, khăn tắm vốn đã nhỏ vất vả lắm mới miễn cưỡng quấn vào được, bây giờ không rõ như bị cái gì đó đẩy ra mà suýt chút nữa rơi xuống sàn, may mắn Phùng Kiến Vũ còn giữ lại được một chút lý trí mà kéo lại khăn tắm được.
Cả một quá trình thay đổi kỳ lạ kia của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh không nhìn thấy được bởi vì lúc ấy cậu đang xoay người bỏ bình nước vào trong tủ lạnh.
Vương Thanh tiếp tục bước về phía bàn ăn ngồi xuống đó, Phùng Kiến Vũ theo đó mới chịu ngồi xuống cầm đũa gắp lên một miếng trứng bỏ vào bát.
Vương Thanh vừa gắp thức ăn vừa thờ ơ nhắc đến một số chuyện:
“Cậu là người đề nghị để Đại Hải làm ở bộ phận nấu ăn hả?”
Thật ra đều đúng như Vương Thanh nói, Phùng Kiến Vũ là người đề nghị để Từ Đại Hải ở bộ phận nấu ăn vì người kia dám ở sau lưng hắn nói xấu hắn với bóng tròn nhà mình.
Có điều Phùng Kiến Vũ hiện tại vẫn nói dối không chớp mắt:
“Không có, là Từ Kiến Quốc đề nghị như thế”
Vương Thanh ngẩng đầu nhíu mày một chút hỏi lại:
“Thế hả?”
Phùng Kiến Vũ gật đầu không để lộ ra một chút sơ hở nào, thật ra Vương Thanh cũng không tin tưởng hoàn toàn lời nói này của Phùng Kiến Vũ, lấy một người như Từ Kiến Quốc không lẽ nào lại đưa ra đề xuất kia với con trai mình cả, nhưng dù sao thì chuyện này cũng không mấy liên quan tới cậu, Từ Đại Hải giúp được cậu sẽ giúp, không giúp được thì cậu cũng không cảm thấy áy náy gì:
“Đại Hải là sẽ làm binh sĩ nấu ăn có khả năng trở về chuyên ngành cũ của cậu ấy không?”
Phùng Kiến Vũ một lòng nhìn chằm chằm vào điểm nhỏ hồng hồng ở trước ngực của Vương Thanh, Vương Thanh thân hình rất đẹp, rất nở nang ngực quả thực có điểm lớn hơn những thanh niên không mấy rèn luyện thể chất hơn một chút.
Vương Thanh thì không nhìn Phùng Kiến Vũ chỉ nhìn thức ăn trên bàn cho nên cậu không thể nhận ra được người phía trước mình đây vô cùng khác thường:
“Từ Đại Hải nấu ăn cũng rất tốt, tôi nghe nói cậu ấy trong quân là người rất chính trực cho nên để cậu ấy đảm nhận vị trí quan trọng này đi, sau này binh sĩ sẽ không phải chịu cảnh người này ít cơm, người này nhiều cơm nữa”
Cách nói chuyện của Phùng Kiến Vũ rõ ràng mấy lời lẽ kia nghe vô cùng không lọt tai, nhưng lý lẽ lại quả thực làm cho người ta không thể tìm ra sơ hở mà phản đối được:
“Cậu ta là nhân tài, nếu như để cậu ta nấu ăn thôi thì chính là hao phí nhân tài”
Phùng Kiến Vũ trong đầu đang nghĩ lúc trước tại vì sao mình lại không đối xử tốt với Vương Thanh một chút, đến bây giờ người ta lớn lên trổ mã rồi, cả người trên dưới bộ phận nào cũng nhìn thuận mắt.
Đáng tiếc hiện tại Vương Thanh đã không còn là Vương Thanh lúc nhỏ, khi nào cũng lẽo đẽo phía sau anh muốn ở gần:
“Ừm đúng là thật đáng tiếc”
Vương Thanh nghe ra được giọng nói khác thường của Phùng Kiến Vũ liền dừng đũa lại ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện ra Phùng Kiến Vũ đang bình thản ngồi ăn cơm không có biểu hiện gì khác lạ cả, cậu không rõ lý do là ở mình hay là ở Phùng Kiến Vũ nữa.
Vương Thanh mải suy nghĩ những chuyện mình đang cảm thấy khó hiểu cho nên trong lúc lơ đãng làm rơi đũa xuống sàn nhà, cậu cúi xuống muốn nhặt đũa lên thì cuối cùng cũng phát hiện ra được cái kỳ lạ rốt cuộc nằm ở ai.
Phùng Kiến Vũ quấn khăn tắm vừa ngắn vừa nhỏ, khi đứng lên đi lại thì miễn cưỡng che được thứ cần che, nhưng khi ngồi xuống mấy cái thứ đáng lý ra không nên hiện ở trước mặt người ngoài, lúc này liền hiện ngay ở trước mặt Vương Thanh.
Cái Vương Thanh nhìn thấy chính là Tiểu Vũ Vũ đang trong tình trạng dựng thẳng, còn có thông qua chỗ khe hở giữa hai chân kia nhìn thấy được rõ ràng chứ không phải là cậu đoán mò.
Vương Thanh cứ thất thần cúi người như thế, đũa không có ý định nhặt, người cũng không có ý định ngồi thẳng lại.
Thật ra thì mấy cái thứ kia Vương Thanh cũng không phải là lần đầu nhìn thấy, lúc đi tham gia tập huấn hơn hai mươi binh sĩ cùng nhau tắm chung trong một cái nhà tắm cậu nhìn thấy cũng không có ngại gì, nhưng chẳng hiểu sao khi nhìn thấy Tiểu Vũ Vũ ở trước mặt này cả người đều cứng ngắc hốt hoảng quên mất đi cử động.
Không gian tiếp sau đó liền rơi vào trầm mặc, Phùng Kiến Vũ không nói, Vương Thanh không lên tiếng, cho đến khi điện thoại của Phùng Kiến Vũ ở trên bàn đột nhiên reo lên báo tin nhắn đến, Vương Thanh mới giật mình khôi phục lại tinh thần ngồi thẳng dậy.
Phùng Kiến Vũ không xem điện thoại mà nhìn chằm chằm Vương Thanh, gương mặt biến đổi vô cùng khác với ngày thường không còn là vẻ cười cợt nhả trước đây, mà hiện tại lại trầm ngâm nghiêm túc khiến cho người ta cảm giác như có mùi thuốc súng quanh quẩn trong không khí.
Vương Thanh cứ nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ như vậy, cậu muốn đứng dậy rời khỏi chỗ này nhưng lại sợ Phùng Kiến Vũ nghĩ là cậu nhìn thấy cái kia của anh mà bỏ chạy, cho nên mới lựa chọn cách ngồi lại chỗ này mà không tự nhiên cùng nhau đối mặt.
Phùng Kiến Vũ trầm giọng:
“Cậu nhìn thấy cái gì rồi?”
Giọng nói kia vô cùng lạnh lẽo mang theo lực uy hiếp đáng sợ, nếu như không phải Vương Thanh ở trong môi trường rèn luyện nghiêm khắc từ trước khẳng định đã đứng dậy chạy khỏi chỗ này rồi.
Vương Thanh không nói bởi vì cậu căn bản không biết bây giờ cậu phải nói cái gì cho đúng, nếu nói không nhìn thấy gì thì khẳng định Phùng Kiến Vũ sẽ biết cậu nói dối, nhưng nếu nói đã nhìn thấy cái thứ không nên nhìn kia thì lại không thể được.
Phùng Kiến Vũ tựa lưng vào thành ghế phía sau, ánh mắt không chứa bất cứ một ý cười nào, khóe miệng cũng không hề nhếch lên mang theo tia trêu chọc lúc trước, hiện tại hoàn toàn là một dạng vẻ nghiêm túc khiến cho Vương Thanh khó mà thích nghi ngay được:
“Cậu nhìn thấy cái gì, tại sao cậu không nói?”
Vương Thanh nuốt một ngụm nước miếng, không phải vì sợ mà Vương Thanh nuốt nước miếng mà là cậu ngồi im bất động lâu như vậy rồi cho nên mới bất giác mà không kìm lại được.
Sau khi hành động kia của mình kết thúc, Vương Thanh liền cảm thấy thật rất hối hận, hành động đó Phùng Kiến Vũ khẳng định đã thấy rồi anh có hay không nghĩ cậu là đang sợ, chính vì thế Vương Thanh cũng lạnh giọng trả lời Phùng Kiến Vũ:
“Cái gì không nên thấy tôi đã thấy rồi”
Phùng Kiến Vũ híp mắt trầm giọng:
“Không nên thấy tại sao còn nhìn lâu như vậy?”
Vương Thanh cứng họng, quả thật tại vì sao biết thứ đó không nên thấy mà cậu lại nhìn lâu như thế.
Không gian rơi vào trầm mặc, chỉ có duy nhất tiếng kim đồng hồ treo trên tường kêu tích tắc tích tắc đơn điệu, Vương Thanh cảm giác như mình đang bị nhốt trong một cái tủ lạnh, mà người ngồi phía trước một bộ dạng trầm ngâm nhìn cậu lại càng giống như một tảng băng lớn không thể tan.
Không biết qua bao lâu liền có tiếng cười lớn ha ha khiến cho Vương Thanh đang ngồi trên ghế cũng phải đưa tay về phía trước làm ra thế phòng ngự đỡ đòn.
Phùng Kiến Vũ thấy vậy thì lại càng ôm bụng cười:
“Ha ha Thanh Nhi, cậu không phải là nghĩ tôi đánh cậu đó chứ?”
Vương Thanh thu tay lại nhíu mày có điểm bực tức vì xấu hổ.
Phùng Kiến Vũ liền nói tiếp:
“Thanh Nhi cậu rốt cuộc là đã nhìn thấy cái gì không nên thấy hả? Cậu đứng trên lập trường công mình mà nói cái đó của tôi lớn hay cái đó của cậu lớn.
Cậu nhìn thấy cái đó của tôi rồi có phải cậu cũng nên bỏ cái đó của cậu cho tôi nhìn hay không”
Vương Thanh nghiêm giọng nói một câu rồi đứng dậy đi vào trong phòng ngủ:
“Cậu có bệnh hả?”
Vương Thanh đi rồi Phùng Kiến Vũ mới thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa mới rồi Vương Thanh đột nhiên cúi người xuống khiến cho anh không kịp thu chân lại, Tiểu Vũ Vũ vì bị phong cảnh đẹp đẽ trước mặt mà tự động thức dậy, anh rất sợ Vương Thanh sẽ nhận ra được điểm bất thường cho nên khi Vương Thanh ngồi thẳng dậy anh liền tỏ vẻ mình đang tức giận mà làm thái độ với Vương Thanh.
Ai ngờ bóng tròn kia khi đối diện với anh lại tỏ vẻ căng thẳng như thế, thật sự là khi nhìn thấy động tác nuốt nước miếng rồi kiểu né tránh ánh nhìn hốt hoảng kia càng khiến cho Phùng Kiến Vũ nảy ra ý định muốn trêu chọc Vương Thanh một chút.
Vương Thanh không có tâm trạng ăn cơm nữa, cậu bước vào phòng lấy máy tính mở lên, ngón tay thoăn thoắt di chuyển trên màn hình gõ ra một loạt những từ liên quan đến vấn đề mà cậu muốn tìm hiểu hiện giờ: Ăn trứng gà có thể làm đột nhiên nảy sinh ham muốn hay không?
Sau một hồi tìm hiểu kỹ càng và lợi ích cũng như tác hại của việc ăn trứng gà ở trên mạng,Vương Thanh rút ra được một kết luận ăn trứng gà quả thật không thể làm cho người ta cứng ngay được, hơn nữa trên đời này cũng chẳng có gì làm cho người ta đột nhiên cứng cả.
Vương Thanh càng nghĩ liền càng cảm thấy bất an, nếu như không phải do ăn trứng gà thì Phùng Kiến Vũ có khi nào vì nhìn cậu mà nảy sinh ham muốn hay không.
Tuy rằng biết việc này rất là buồn cười nhưng nghĩ lại những hành động kỳ quặc của Phùng Kiến Vũ từ khi gặp cậu tới giờ quả thật càng khiến cho nội tâm của Vương Thanh trở nên hoang mang hơn bao giờ hết.
Phùng Kiến Vũ dọn bát đũa xong liền mở cửa phòng ngủ tiến vào, Vương Thanh nhìn thấy cánh cửa mở ra thì lông tơ ở trên người bắt đầu dựng thẳng, các cơ bắp cũng nhanh chóng mà cứng lại, một bộ dạng giả bộ chăm chú nhìn máy vi tính không có ý định nhìn Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ bước vào hỏi Vương Thanh:
“Thanh Nhi cậu không ăn cơm nữa sao?”
Vương Thanh kiệm lời:
“Không!”
Phùng Kiến Vũ lại giống như thường ngày vừa quan tâm vừa nói nhiều:
“Thanh Nhi tại sao hôm nay lại ăn ít như thế, cậu ăn ít như vậy ngày mai làm sao mà đủ sức làm việc đây?”
Vương Thanh não bộ giống như vì câu nói kia mà muốn làm tê liệt ngay lập tức, nhưng có điều dây thần kinh ở trên đầu cậu kia cứ căng như là muốn đứt đến nơi rồi.
Vương Thanh im lặng không muốn trả lời Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ tiếp theo lại nói một câu thế này:
“Thanh Nhi cậu có chỗ nào không khỏe hả?”
Vương Thanh mở lớn hai mắt sau đó liền đứng dậy cầm máy tính của mình đi ra khỏi phòng ngủ, Phùng Kiến Vũ cũng thản nhiên đi theo sau:
“Thanh Nhi ngày mai tôi đi làm sớm, cậu muốn ăn cái gì tôi nấu đồ ăn sáng cho cậu nhé”
Vương Thanh mang máy tính ngồi ra ngoài phòng khách, lúc mông vừa chạm xuống ghế sô pha, Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh cũng ngồi xuống gần cậu:
“Thanh Nhi cậu đang nghiên cứu trứng gà sao?”
Vương Thanh nghe thấy thế thì giật mình gấp máy tính xuống quay sang Phùng Kiến Vũ quát:
“Cậu tránh thật xa tôi ra đi, cậu đang làm phiền tôi đấy”
Phùng Kiến Vũ cũng bị giật mình vì tiếng hét kia của Vương Thanh, ánh mắt lúc đầu là mở to có điểm bất ngờ nhưng lúc sau liền rũ xuống buồn bã rồi gật đầu đứng dậy đi vào phòng ngủ:
“Ừ, cậu làm việc đi”.
Vương Thanh thấy Phùng Kiến Vũ như vậy cũng giật mình, bản thân cảm thấy có chút áy náy có phải là mình đã quá căng thẳng rồi hay không.
Nhưng mà rất nhanh sau đó Vương Thanh cũng không suy nghĩ nhiều nữa bắt đầu tập trung ngồi xem mấy thông tin trên máy tính của mình.
Khi nhìn xuống khung giờ ở trên màn hình máy tính Vương Thanh phát hiện ra đã gần mười một giờ đêm rồi, giờ này hẳn là Phùng Kiến Vũ đã sớm ngủ cho nên cậu mới yên tâm đóng máy tính lại ôm vào trong phòng.
Cánh cửa phòng ngủ mở ra Vương Thanh có điểm giật mình khi nhìn thấy người ở phía trước vẫn cởi trần, chăn đắp dưới chân đang ngồi tựa lưng vào thành giường xem điện thoại.
Ánh đèn điện thoại không quá sáng, đèn điện xung quanh cũng cũng vẫn bật nhưng chẳng hiểu sao Vương Thanh lúc này lại có cảm giác nơi sáng nhất hiện tại chính là gương mặt đang nhìn chằm chằm cậu đến kỳ lạ kia.
Vương Thanh khựng lại ba giây tiếp sau đó liền làm như không có gì cả chầm chậm bước vào phòng, Phùng Kiến Vũ ngồi ở trên giường cười cười nhìn Vương Thanh:
“Ngày mai tôi đi làm sớm, tôi sẽ dậy nấu trứng gà cho cậu nhé”
Vương Thanh hiện tại chính là vô cùng cảm thấy đặc biệt nhạy cảm với hai từ trứng gà kia, cho nên khi nghe Phùng Kiến Vũ nói thế thì phản ứng của Vương Thanh chính là như hiện tại đây:
“Trứng gà cái gì, tôi không muốn ăn trứng gà!”.
Phùng Kiến Vũ cảm giác từ sau bữa cơm tối Vương Thanh liền rất kỳ lạ, Phùng Kiến Vũ cũng lờ mờ hiểu ra được tại vì sao Vương Thanh lại có phản ứng như vậy.
Phùng Kiến Vũ bắt đầu lo lắng, lo sợ Vương Thanh có phải hay không bị anh dọa cho hốt hoảng rồi, khiến cho khoảng cách anh cố gắng muốn thu lại mấy ngày nay cũng đổ xuống sông xuống bể.
Lúc trước Vương Thanh còn có thể cùng anh trao đổi vài ba câu, cho dù giọng điệu không mấy hứng thú, nhưng bây giờ chính là chỉ cần anh lên tiếng liền làm cho cậu phải tức giận cáu gắt.
Phùng Kiến Vũ lại lên tiếng gọi Vương Thanh:
“Thanh Nhi, tôi có chuyện…”
Không đợi Phùng Kiến Vũ nói xong, Vương Thanh liền tắt điện ở trong phòng ngủ đi rồi leo lên giường nằm:
“Có chuyện gì mai nói giờ muộn rồi”
Phùng Kiến Vũ ngồi trong bóng tối im lặng nhìn sang người bên cạnh, cho dù đèn trong phòng đã tắt hết nhưng ánh sáng của trăng ở bên ngoài vẫn chiếu xuyên quá tấm rèm mỏng, Phùng Kiến Vũ ngoài nhìn thấy mái tóc đen đang đối diện với mình thì còn lại cái gì cũng không thấy nữa.
Có điều Phùng Kiến Vũ không rõ bị làm sao chỉ cần nhìn thấy mái tóc đen kia và tiếng thở khe khẽ của Vương Thanh liền cứng, một tay nhanh chóng luồn vào trong chăn cầm lấy Tiểu Vũ Vũ ấn xuống, sau ấy anh cảm thấy ấn xuống chính là điều không thể cho nên chỉ còn cách mở chăn đứng dậy bước xuống giường muốn vào phòng tắm.
Đúng lúc này đèn trong phòng ngủ chẳng hiểu sao lại đột nhiên bừng sáng, Phùng Kiến Vũ một thân trần như nhộng, đang trong tư thế một tay vẫn còn nắm chặt lấy Tiểu Vũ Vũ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...