Đi ngủ là một vấn đề nan giải, bởi vì nhà của Vương Thanh chỉ có duy nhất một phòng ngủ, mà một phòng ngủ thì chẳng ai kê những hai chiếc giường cả, huống chi lúc thuê phòng Vương Thanh cũng xác định chỉ có một mình cậu ở mà thôi, đến bây giờ lại lòi thêm ra một Phùng Kiến Vũ nữa.
Vương Thanh mở tủ lấy ra một cái chăn đưa cho Phùng Kiến Vũ:
“Cậu muốn ngủ ở đây hay ngủ ở ghế sô pha?”
Phùng Kiến Vũ không cần suy nghĩ nhiều trả lời luôn:
“Đương nhiên ở trong này”
Vương Thanh nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ, cậu cảm thấy dù sao cũng đều là con trai cũng không cần thiết phải người ngủ ở bên trong kẻ ngủ ở bên ngoài, cùng Phùng Kiến Vũ nằm chung một giường cũng đâu thể có đứa nhỏ được.
Vương Thanh nghĩ vậy liền xoay người kéo tấm rèm ở cửa sổ sát đất vào rồi nói:
“Vậy đi ngủ đi”
Phùng Kiến Vũ mang chăn bỏ lại vào trong tủ vừa làm vừa nói:
“Tôi đắp không quen chăn lạ, tôi đắp chăn này”
Vương Thanh nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ đã nằm lên giường đắp chăn của cậu ngay ngắn liền đi về phía giường lớn kia cởi bỏ khăn tắm rồi leo lên giường đắp chăn lại:
“Cậu nghĩ cái chăn này với cái chăn kia khác nhau sao? Nó không phải đều là chăn lạ hả”
Phùng Kiến Vũ có chút bất ngờ về việc Vương Thanh không mặc quần áo, nhưng mà khi Vương Thanh hỏi câu kia anh vẫn trả lời cậu:
“Đương nhiên khác, chăn này có mùi của cậu, mùi của cậu tôi ngửi đến quen rồi”
Vương Thanh nằm xoay lưng lại với Phùng Kiến Vũ chậm rãi phun ra một câu hỏi:
“Cậu bị bệnh thần kinh hả?”
Phùng Kiến Vũ hơi nhích người sang phía Vương Thanh một chút:
“Cậu đi ngủ không mặc quần áo sao?”
Vương Thanh có thói quen ở nhà không mặc đồ, bởi vì dù sao nhà cũng chỉ có một mình hắn mà thôi cho nên hắn chính là lười mặc đồ như vậy.
Nếu không phải vừa mới rồi mẹ Vương đến thì hắn cũng chẳng phải tốn công quấn thêm khăn tắm vào làm gì:
“Có gì lạ sao?”
Phùng Kiến Vũ giống như nghĩ ra điều gì đó liền hỏi Vương Thanh:
“Thật ra tôi cũng vậy, nhưng mà tôi sợ cậu không cho phép cho nên mới không dám cởi đồ, tôi bây giờ có thể cởi hay không?”
Vương Thanh cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ, thói quen này cậu có cũng không có nghĩa là Phùng Kiến Vũ không có:
“Tôi quản được cậu sao? Tôi nói không cho cậu ngủ ở chỗ này cậu sẽ đi sao?”
Phùng Kiến Vũ chính là nói dối Vương Thanh, bình thường anh đi ngủ lúc nào cũng mặc đồ, nhưng mà thấy người bên cạnh không mặc đồ như vậy, Phùng Kiến Vũ cũng muốn thử xem thế cho nên liền nhanh chóng đứng dậy cởi đồ vứt sang một bên rồi lại nằm lên giường đắp chăn lại.
Vương Thanh trước sau cũng không có ý định quay đầu nhìn Phùng Kiến Vũ, cậu chậm rãi hỏi:
“Khi nào thì cậu đi?”
Phùng Kiến Vũ giả bộ đáng thương kể lể:
“Làm ơn đi, tôi rất là nghèo đấy cho nên không có tiền để thuê riêng một căn nhà đâu.
Cậu coi như giúp đỡ tôi đi, chúng ta giá phòng chia đôi, vừa tiết kiệm tiền lại vui vẻ”
Vương Thanh có dùng đầu gối suy nghĩ cũng biết là Phùng Kiến Vũ nói dối, lấy chức vị tham mưu trưởng kia của Phùng Kiến Vũ thì tiền lương hàng tháng nhất định là gấp ba bốn lần số lương hạ sĩ quan của cậu:
“Tôi không cảm thấy vui vẻ gì cả”
Phùng Kiến Vũ cười cười:
“Cậu còn chưa ở với tôi hết một ngày mà, cậu vì sao có thể khẳng định như vậy được chứ”
Vương Thanh nghiêm túc nói khẽ:
“Tôi cũng chơi cùng cậu từ nhỏ rồi…”
Phùng Kiến Vũ im lặng, Vương Thanh cũng im lặng, hai người im lặng cùng nhau nghĩ đến chuyện của mười năm về trước.
Phùng Kiến Vũ quả thật cảm thấy có lỗi, lúc trước đã không đối xử tốt với Vương Thanh, tránh không được đến bây giờ cậu lại không thích anh như vậy.
Phùng Kiến Vũ thở dài, chậm rãi nói với Vương Thanh:
“Tại sao khi ấy cậu không nói với tôi một câu đã rời đi rồi?”
Vương Thanh nằm thẳng người lại, một tay vắt lên trán, ánh mắt nhìn chằm chằm đối diện trần nhà:
“Cũng đâu có quan trọng”
Phùng Kiến Vũ xoay người sang bên cạnh nhìn Vương Thanh:
“Lần ấy cậu rời đi, ngày hôm sau tôi liền chia tay với Tố Tố rồi”
Vương Thanh nghe thấy câu kia có điểm giật mình, nhưng sau đó cậu lại cảm thấy vấn đề này vốn chẳng liên quan đến cậu cho nên cũng chỉ qua loa ừ một tiếng.
Dù sao thì cuộc đời này cũng đâu thể có duy nhất một người bạn gái được, huống chi Phùng Kiến Vũ thời học cao trung lại có rất nhiều người theo đuổi.
Phùng Kiến Vũ đang đợi một câu hỏi vì sao của Vương Thanh, nhưng mà đợi rất lâu người bên cạnh cũng không có ý định hỏi bất cứ một câu hỏi nào.
Chính vì thế Phùng Kiến Vũ đành tự mình trả lời luôn:
“Bởi vì Tố Tố ngày đó lừa tôi, nói rằng cậu nhắn tin với cô ấy là cậu đã về nhà rồi, không cần tôi phải đến đón nữa”
Vương Thanh bâng quơ hỏi:
“Thế sao?”
Phùng Kiến Vũ có điểm hối hận:
“Ừ, là thế đó”
Vương Thanh một bộ dạng coi nhẹ mọi chuyện trước đây:
“Thì ra là vậy, dù sao cũng không có quan trọng cho lắm”
Phùng Kiến Vũ im lặng quan sát người bên cạnh, trong lòng không hiểu sao có chút buồn.
Vương Thanh bây giờ thật khác với Vương Thanh trước đây, cậu chẳng lúc nào cũng lẽo đẽo đi ở phía sau anh nữa, bây giờ thay đổi hoàn toàn thành bộ dạng lãnh đạm không quan tâm rồi.
Phùng Kiến Vũ lấy tay chống đỡ đầu để nhìn Vương Thanh rõ hơn, anh chậm rãi hỏi:
“Thanh Nhi à, cậu lớn lên nhìn thật đẹp mắt”
Vương Thanh nghe thấy thế liền có điểm giật mình, sau đó cậu liền trở về thái độ lãnh đạm như trước kia:
“Thế hả?”
Phùng Kiến Vũ ừ nhẹ:
“Thanh Nhi à, cậu có phải rất giận tôi hay không, chuyện hạ cấp quân hàm của cậu đó”
Vương Thanh nhắm mắt muốn ngủ:
“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu nữa… cậu nói tôi có phải rất giận hay không?”
Phùng Kiến Vũ nằm thẳng người xuống:
“Cậu đừng giận, tôi nghĩ cách giúp cậu phục chức”
Vương Thanh không nói chuyện nữa, thật ra thì lý do cậu không muốn gặp lại Phùng Kiến Vũ là vì chuyện của mười năm trước đây, cho dù hiện tại đã biết được chẳng qua chỉ là hiểu lầm do Tố Tố lừa Phùng Kiến Vũ, nhưng mà như thế cũng chẳng thể giải quyết được gì, dù sao thì thái độ của Phùng Kiến Vũ đối với cậu trước kia cũng chẳng mấy tốt đẹp.
Phùng Kiến Vũ im lặng rất lâu, sau khi xác định được Vương Thanh đã ngủ rồi liền lén lút nâng chăn lên cao muốn nhìn xuống phía dưới.
Lúc tấm chăn kia chuẩn bị được nâng lên, người bên cạnh liền mở ra đôi mắt một mí nghiêm giọng:
“Cậu làm cái gì thế hả?”
Phùng Kiến Vũ giật mình a lên một tiếng bỏ chăn xuống rồi ho nhẹ:
“Không có gì”
Vương Thanh nhìn sang người bên cạnh khó hiểu, từ lúc gặp lại người này cậu đã cảm thấy Phùng Kiến Vũ đã rất kỳ lạ rồi:
“Cậu có bệnh sao?”
Phùng Kiến Vũ có điểm mất tự nhiên:
“Ý cậu là gì?”
Vương Thanh kéo chăn lên cao một chút rồi dùng ánh mắt cảnh giác nhìn Phùng Kiến Vũ:
“Tôi nói là cậu có phải là có bệnh hay không, kiểu như là tâm lý không ổn định, hay là bị đa nhân cách, hay là…”
Phùng Kiến Vũ đưa tay đánh một cái vào ngực Vương Thanh rồi kéo chăn về phía mình:
“Vớ vẩn, cậu mới mắc bệnh đó”
Vương Thanh bị Phùng Kiến Vũ kéo hết chăn làm lộ ra một bên đùi săn chắc trắng nuột, cậu hốt hoảng kéo mạnh chăn lại.
Phùng Kiến Vũ vừa mới rồi nhìn thấy phong cảnh đẹp mắt kia liền nảy sinh dục vọng dâm tà nhưng lại không dám động tay động chân, chỉ còn biết xấu xa cười ha ha bảo Vương Thanh:
“Bắp đùi cậu cũng thật nuột”
Vương Thanh đột nhiên cảm thấy gai gai sống lưng, một tầng da gà mỏng nổi lên, ánh mắt nhìn Phùng Kiến Vũ tràn ngập tia cảnh giác:
“Đúng là có bệnh”
Phùng Kiến Vũ thuận nước đẩy thuyền vòng tay xuống phía dưới luồn vào trong chăn ôm lấy eo của Vương Thanh:
“Tôi đúng là có bệnh rồi”
Vương Thanh lần đầu tiên bị người ta bất ngờ ôm như vậy, lại là ôm trong tình trạng hai người đều không mặc đồ, khi da thịt tiếp xúc với da thịt của người khác tránh không được khiến cho Vương Thanh hoảng hốt không thôi, cậu dùng sức đẩy mạnh Phùng Kiến Vũ ra tận mép giường bên kia:
“Cậu làm cái gì thế hả? Cách xa tôi ra một chút”
Phùng Kiến Vũ cười hì hì, mặt không đỏ tim không loạn vẫn thản nhiên muốn dính lấy người ta:
“Cậu xấu hổ cái gì chứ, tôi lúc trước cái gì của cậu cũng đã nhìn rồi”
Vương Thanh không chút lưu tình đưa chân đạp thật mạnh vào người Phùng Kiến Vũ khiến cho Phùng Kiến Vũ không kịp phòng bị mà lăn từ trên giường xuống:
“Đã nói cách xa tôi ra một chút”
Phùng Kiến Vũ khổ sở từ dưới giường bò lên, cả người trần truồng ở một bên xoa xoa bụng nhăn mặt nhíu mày:
“Thanh Nhi cậu ra tay cũng thật mạnh bạo nha”
...
Sáng ngày hôm sau Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh cùng nhau mở mắt vào đúng một khoảng thời gian, có lẽ do đồng hồ sinh học của quân nhân luôn rất chính xác cho nên hình ảnh đầu tiên khi bọn họ mở mắt ra chính là gương mặt phóng đại của đối phương.
Vương Thanh giật mình lùi lại phía sau suýt chút nữa lăn từ trên giường xuống, Phùng Kiến Vũ mỉm cười chăm chú nhìn người trước mặt, vô cùng hợp phong cảnh mà nói lời chào buổi sáng:
“Chào buổi sáng Thanh Nhi”
Vương Thanh nhíu mày có chút mất tự nhiên cuối cùng liền với lấy khăn tắm ở bên cạnh quấn quanh hông rồi bước xuống giường đi vào trong phòng tắm.
Lúc đóng cánh cửa phòng tắm vào, Vương Thanh một tay đưa lên trước ngực trái cố gắng bình ổn lại hơi thở, mới vừa rồi nhìn thấy Phùng Kiến Vũ nằm ở bên cạnh cậu có cảm giác vô cùng kỳ lạ, chính là kiểu như tim đập nhanh đến bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Vương Thanh có thói quen tắm vào buổi sáng cho nên Phùng Kiến Vũ ở ngoài đã sớm ngồi dậy mặc quần áo một lúc rồi thì Vương Thanh mới bước ra.
Phùng Kiến Vũ đứng ở bên cạnh cửa sổ, rèm cửa được mở ra ánh sáng vẫn còn chưa sáng tỏ chiếu vào phía bên trong.
Vương Thanh giật mình một chút, cậu có cảm giác như mọi ánh sáng ở chỗ này đều muốn bao quanh Phùng Kiến Vũ vậy.
Vương Thanh họ nhẹ một cái rồi không nhìn Phùng Kiến Vũ nữa, Phùng Kiến Vũ lên tiếng hỏi:
“Tôi còn chưa mua kem đánh răng nữa, có thể dùng nhờ của cậu hay không?’
Vương Thanh lạnh giọng:
“Tôi nói không thì cậu sẽ không dùng sao?”
Phùng Kiến Vũ cười ha ha:
“Vậy là được dùng hả, cám ơn nhé”
Cánh cửa phòng tắm lại một lần nữa đóng lại, Vương Thanh liền xoay người nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm kia.
Ánh mắt nhíu lại giống như đang suy nghĩ đến chuyện gì đó, cuối cùng liền khẽ lắc đầu bước ra khỏi phòng chuẩn bị bữa sáng.
Phùng Kiến Vũ đánh răng rửa mặt xong liền không thấy Vương Thanh ở trong phòng ngủ thì bước ra ngoài nhìn xem cậu đâu, mắt thấy Vương Thanh đang đứng ở chỗ bệ bếp đang chiên trứng, Phùng Kiến Vũ cũng vô cùng tự nhiên mà lớn tiếng yêu cầu:
“Tôi cũng muốn ăn nhé”
Vương Thanh ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ một cái không nói gì cả.
Phùng Kiến Vũ tự rót cho mình một cốc nước lọc uống, Vương Thanh rất nhanh bê ra một đĩa trứng chiên cùng bánh mì và một ly sữa, Phùng Kiến Vũ chạy vào trong bếp thấy trong chảo trống không không còn cái gì cả, anh liền khó hiểu hỏi Vương Thanh:
“Cậu không làm cho tôi sao?”
Vương Thanh uống một ngụm sữa:
“Cậu muốn ăn thì tự làm, mấy thứ đồ ăn kia tôi sẽ không tính tiền của cậu cũng coi như là hào phóng rồi”
Phùng Kiến Vũ bĩu môi thản nhiên mở tủ lạnh ra nhìn một hồi, thức ăn trong tủ lạnh quả thật là rất phong phú, có thịt trứng, ngay cả sữa cũng đều có đầy đủ, xem ra Vương Thanh rất quan tâm đến khẩu phẩn ăn uống của mình.
Bình thường Phùng Kiến Vũ sẽ không tự nấu bữa ăn sáng, anh sẽ ra bên ngoài ăn rồi đi làm luôn, như vậy có thể ngủ nhiều hơn một chút, nhưng hôm nay xem như là ngoại lệ đi, bởi vì anh muốn ăn sáng cùng với Vương Thanh.
Phùng Kiến Vũ học Vương Thanh, cũng chiên một quả trứng, lấy một lát bánh mì rồi rót cho mình một ly sữa.
Đến khi Phùng Kiến Vũ làm xong bữa sáng thì Vương Thanh đã ăn xong bê bát đũa vào bên trong bếp để ở bồn rửa rồi đi vào trong phòng ngủ lấy cái gì đó mới nhanh chóng rời đi.
Phùng Kiến Vũ mới vừa chạm mông xuống ghế ngồi thì Vương Thanh đã muốn cầm theo chìa khóa xe đi làm rồi:
“Này, cậu đi đâu vậy?”
Vương Thanh nhanh chân bước, tư thế nhanh nhẹn của một quân nhân đã ăn sâu vào trong từ hoạt động hàng ngày của cậu:
“Tôi đi làm”
Phùng Kiến Vũ đứng dậy:
“Đợi tôi…”
Nhưng mà Phùng Kiến Vũ còn chưa nói xong thì Vương Thanh đã đóng cửa lại rồi.
Phùng Kiến Vũ thở dài một hơi, mắt nhìn đồng hồ vẫn còn rất sớm cho nên anh liền ngồi xuống tiếp tục ăn bữa sáng của mình.
Xem ra Vương Thanh chính là không giống như trước đây nữa, cậu không muốn nhìn thấy mặt anh rồi.
Phùng Kiến Vũ ngồi ăn ăn uống uống, ăn uống xong liền đi rửa bát, rửa luôn cả bát đũa vừa rồi Vương Thanh để ở đó, sau đó Phùng Kiến Vũ mới cầm lấy chìa khóa xe rời đi.
___
Vương Thanh hôm nay đi làm sớm hơn bình thường bởi vì cậu không muốn gặp Phùng Kiến Vũ.
Cảm giác mỗi khi đối diện với Phùng Kiến Vũ luôn làm cho tâm tình của Vương Thanh khó chịu, không rõ là chuyện Phùng Kiến Vũ hạ cấp quân hàm của cậu hay là do cậu vẫn còn để tâm đến chuyện lúc nhỏ… Phùng Kiến Vũ từ nhỏ đã đối xử không tốt với cậu, cho nên bây giờ cậu không muốn gặp lại anh sao? Hoặc cũng có thể là lý do khác mà Vương Thanh đến hiện tại vẫn không dám nghĩ đến, dĩ nhiên đây vẫn là để nói sau đi.
Từ Đại Hải vừa đến quân doanh thì nhìn thấy Vương Thanh ngồi một mình ở trên đồi đất, cậu thấy vậy liền bước đến chào hỏi Vương Thanh một tiếng;
“Đại đối phó!”
Vương Thanh xoay người sang bên cạnh, ánh mắt vẫn là tám phần nghiêm nghị, hai phần trầm tĩnh nhìn Từ Đại Hải:
“Cậu hiện tại là đại đội phó!”
Sau khi Vương Thanh bị hạ liên tiếp hai cấp quân hàm thì hiển nhiên chức vị đại đội phó kia của Vương Thanh cũng không còn, Từ Đại Hải nghiễm nhiên là người được chọn vào vị trí trước đây của cậu.
Vương Thanh cảm thấy Từ Đại Hải rất thích hợp ngồi vào vị trí này, hơn nữa nếu như không thích hợp thì Vương Thanh cậu đây cũng chẳng có quyền hạn gì mà ngăn cản cả.
Vương Thanh tuy rằng cảm thấy chức vị đại đội phó kia có cũng được, không có cũng chẳng sao nhưng mà Từ Đại Hải lại nghĩ khác cậu, Từ Đại Hải vốn tưởng rằng Vương Thanh vì vấn đề này mà ghét bỏ mình cho nên mấy ngày nay vẫn luôn cảm thấy khó chịu trong lòng, nhân ngày hôm nay chỉ có hai người ở chỗ này, Từ Đại Hải liền đem mọi suy nghĩ của mình nói ra với Vương Thanh:
“Đại đội phó, trong lòng em anh luôn là người thích hợp hơn ai cả vị trí này”
Vương Thanh im lặng không nói, Từ Đại Hải có điểm luống cuống:
“Đại đội phó, anh có phải là vì việc này mà...!với em hay không?”
Vương Thanh nhíu mày quay sang người bên cạnh khó hiểu hả một tiếng.
Từ Đại Hải hít một hơi rồi thẳng thắn nói:
“Chính là anh cảm thấy chuyện anh bị hạ cấp là rất vô lý đúng không?”
Vương Thanh đột nhiên nhớ đến hình ảnh cợt nhả của Phùng Kiến Vũ ngày ấy trên đài quan sát, trong lòng không hiểu sao lại vô cùng khó chịu.
Từ Đại Hải thấy bộ dạng kia của Vương Thanh liền nghĩ rằng đúng là như vậy:
“Thật ra em cũng không hiểu được tại vì sao tham mưu trưởng lại ra chỉ thị như vậy nữa.
Em nghi ngờ ngài ấy không công minh”
Đúng lúc này ở phía sau hai người liền truyền đến một giọng nam:
“Là đang nhắc đến tôi sao?”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...