Tầm Ngắm Tình Ái


Chuyện Vương Thanh bị hạ cấp ba mẹ Vương cũng biết được, mẹ Vương cho dù không mấy quan tâm đến cái cấp bậc kia cho lắm nhưng thấy con trai buồn như vậy cũng tức giận lây sang.

Buổi tối hôm đó ăn cơm xong liền gọi cho Vương Thanh hỏi xem tình hình thế nào:
“Thanh Nhi, nghe nói con bị hạ cấp quân hàm phải không?”
Vương Thanh đang ở trước bàn bếp tự mình đánh trứng, nghe thấy vấn đề kia liền nhíu mày đình chỉ động tác:
“Đúng vậy mẹ!”
Mẹ Vương chỉ có một đứa con trai này thôi cho nên vô cùng yêu quý bao bọc hết mực:
“Thanh Nhi con đừng có vì việc này mà tức giận, mẹ nói cho con biết những người kia là không có mắt cho nên mới không nhìn thấy được nhân tài là con đây, đúng là không có mắt mà”
Vương Thanh đặt điện thoại xuống bàn rồi xoay người lấy ra một cái chảo nhỏ đặt lên bếp vừa làm vừa thờ dài nói:
“Mẹ à con không tức giận, người đang tức giận hình như là mẹ đó”
Mẹ Vương nghe thấy tiếng động lạ ở đầu dây bên kia liền nghi ngờ hỏi:
“Con đang làm gì vậy?”
Vương Thanh đổ dầu vào chảo:
“Chiên trứng”
Mẹ Vương hỏi một câu cảm giác như không có liên quan cho lắm:
“Mấy quả?”
Vương Thanh thở dài hắn hiểu mẹ Vương lại chuẩn bị nhắc đến chuyện gì nữa, cho nên hắn liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề luôn:
“Mẹ à, vẫn còn chưa có, con không gấp mẹ rốt cuộc gấp cái gì chứ hả?”
Mẹ Vương đang ngồi trên ghế sô pha cũng đứng dậy tức giận:
“Con không gấp nhưng mẹ gấp có được chưa, mẹ nói con nghe đừng suốt ngày ăn trứng chiên như vậy, mỗi ngày tốt nhất nên uống lòng đỏ trứng gà với mất ong, thứ nước đó rất là thần kỳ, con mỗi ngày chăm chỉ uống cái đó nhất định đám con gái sẽ vây quanh con giống như ruồi bu lấy mật vật, không lo không kiếm được vợ”
Vương Thanh đột nhiên nhìn xuống phía dưới của mình, phát hiện ra ở chỗ đũng quần rõ ràng là cũng không phải là quá nhỏ, mẹ Vương rốt cuộc vì sao cứ muốn hắn phải uống thứ nước kia để tăng kích cỡ chứ.

Vương Thanh lười tranh luận vấn đề này với mẹ Vương cho nên mẹ Vương có nói gì cũng đều gật đầu đáp ứng hết:
“Được rồi mà mẹ, lát nữa con sẽ uống”
Mẹ Vương nghe thấy mới hài lòng gật đầu:
“Muốn con ra ở riêng là muốn con thoải mái dẫn bạn gái về nhà, không cần phải lo lắng gì cả mẹ con là người rất thoải mái, con có biết hay chưa hả? Con nói cho mẹ biết rốt cuộc đã có cô gái nào đến nhà con chơi hay chưa?”
Vương Thanh có một người mẹ vô cùng hào phóng, những hắn đối với mẹ mình lại hoàn toàn đối lập, hắn là một người hoài cổ, cổ hủ, hắn từ lúc ra ở riêng chưa từng tùy tiện dẫn bạn cùng giới về nhà chứ đừng nói là bạn gái.

Vương Thanh cảm thấy nhà chính là nơi riêng tư, không phải ai cũng có thể đến chơi được, hắn sợ dẫn bạn về nhà sẽ làm cho sự sắp xếp trong nhà của hắn sẽ bị đảo lộn hết cả lên, cho nên Vương Thanh ra ngoài ở được 3 năm chưa từng có ai biết được địa chỉ nhà của hắn là chỗ nào.
“Được rồi mẹ, nếu gặp được người thích hợp con sẽ dẫn về nhà cho mẹ xem” Vương Thanh như thường lệ nói ra một câu như thế.
Mẹ Vương nhíu mày:
“Mẹ nói con biết con cũng nói câu này suốt bốn năm nay rồi đây, con rốt cuộc khi nào thì mới chịu dẫn về đây.

Nếu không mẹ sắp xếp cho con một cuộc xem mắt thì như thế nào, con gái nhà…”
Vương Thanh chiên trứng xong để ra đĩa khẽ mỉm cười:

“Mẹ cũng nói câu này suốt bốn năm nay rồi đấy, mẹ không cảm thấy chán hay sao?”
Mẹ Vương bị Vương Thanh chọc cho tức chết:
“Tiểu tử thối này, còn dám nói như thế với mẹ hả”
Vương Thanh cầm điện thoại lên đặt vào bên tai:
“Được rồi nếu không có chuyện gì nữa thì con cúp máy đây…”
Mẹ Vương vội chặn Vương Thanh lại:
“Có chuyện, con đợi một chút, Đại Vũ nói ba ngày nữa sẽ đến nhà chúng ta chơi, con hôm đó có thu xếp xin nghỉ được hay không?”
Vương Thanh nhíu mày hỏi lại:
“Đại Vũ?”
Mẹ Vương nhắc đến Phùng Kiến Vũ lại cảm thấy thích đứa nhỏ kia, lúc trước nếu như không phải ba Vương được thăng chức phải chuyển nơi ở mới thì bà thật sự cũng không muốn chuyển nhà đâu:
“Là Đại Vũ nhà dì Phùng đó, mẹ nói con nghe nó hình như cũng là một quân nhân rồi.

Đứa nhỏ đó hồi bé tí mẹ đã nhìn thấy tư chất của nó, không biết lớn lên còn có làn da đẹp kia hay không đây”
Vương Thanh nghe mẹ mình liên miệng nhắc đến Phùng Kiến Vũ trong lòng có một chút bất an, tham mưu trưởng không đứng đắn kia cũng họ Phùng tên Kiến Vũ, ngày hôm nay lại nhận được thông báo của mẹ Vương nói Phùng Kiến Vũ muốn đến nhà cậu chơi, có phải hay không trái đất thật sự rất nhỏ bé Phùng Kiến Vũ kia lại là Phùng tham mưu trưởng ngày hôm nay.
Vương Thanh nghĩ nghĩ một hồi rồi tự nói với bản thân không thể nào mà trùng hợp như thế được, nhất định chỉ là tên giống nhau mà thôi:
“Không thể nghỉ, mẹ cũng biết quân đội không phải là nói muốn nghỉ liền có thể nghỉ mà, hơn nữa cũng đâu phải là chuyện gì quan trọng lắm đâu, cậu ta muốn đến thì đến thôi”
Mẹ Vương nghe được giọng điệu kia của con trai thì khó hiểu:
“Ai nha đứa nhỏ này, con hồi nhỏ không phải là dính người ta lắm hay sao.

Vũ ca của con trở về con thật sự không muốn đến nhìn hả?”
Vương Thanh khó chịu:
“Cái gì mà Vũ ca của con chứ, mẹ thích cậu ta như vậy thì cùng ba đẻ thêm em gái rồi nhận cậu ta làm con rể đi”
Mẹ Vương đến từng tuổi này rồi còn bị Vương Thanh nói đẻ thêm một đứa em gái, trong lòng tránh không khỏi phẫn nộ quát:
“Tiểu tử thối con cứ cẩn thận đấy, không chừng mẹ mang con gả cho Đại Vũ”
Vương Thanh đặt đĩa trứng chiên xuống bàn:
“Mẹ à, con không phải con gái”
Mẹ Vương thành công chọc tức Vương Thanh như thế liền đắc ý:
“Con so với con gái còn đẹp hơn đó, mẹ nói cho con biết nếu con không nhanh chóng kiếm bạn gái mẹ liền gả con cho Đại Vũ, đến lúc đó xem con có thể từ từ được nữa hay không”
Vương Thanh cả đời không muốn nghe thấy nhất chính là nói mình giống con gái, thế cho nên khi nghe thấy mẹ Vương mang chiêu là ra công kích cậu, cậu liền vô cùng không vui cúp máy:
“Không nói chuyện với mẹ nữa”
Vương Thanh cúp điện thoại nhìn món trứng chiên vàng ruộm vô cùng đẹp mắt kia cũng vì người tên Phùng Kiến Vũ mà không cảm thấy ngon nữa.

Cậu mong là Phùng Kiến Vũ không phải là tham mưu trưởng kia nếu không cậu và anh ta nhất định thề sẽ không hít chung một bầu khí quyển nữa.
Rất nhanh sau đó suy nghĩ kia của Vương Thanh quả thật ứng nghiệm rồi, không những phải cùng Phùng Kiến Vũ hít chung bầu khí quyển mà còn cùng anh sống chung một nhà, ngủ chung một giường.
___

Ba ngày sau đó Phùng Kiến Vũ lái xe đến địa chỉ mà mẹ Vương đã cho, vừa hay đúng là giờ cơm chiều.

Mẹ Vương sống ở tầng thứ 8 trong tòa chung cư được cho là trên mức bình dân, khi cánh cửa phòng được mở ra, Phùng Kiến Vũ trên tay xách theo một giỏ hoa quả thật lớn đứng ở bên ngoài cười tươi:
“Mẹ Vương”
Mẹ Vương nhìn thấy chàng trai trẻ cao hơn mình một cái đầu, làn da lúa mạch vô cùng chuẩn nam tính, đôi mắt to mang theo ý cười, khóe miệng cong cong vô cùng hoàn mỹ, hơn nữa còn cười tỏa nắng ngọt ngào gọi một tiếng mẹ Vương như vậy tâm trạng theo đó cũng thật là cao hứng hẳn lên:
“Là Đại Vũ có phải không, con lớn lên cũng thật đẹp trai quá đi.

Mau vào nhà, vào nhà thôi”
Phùng Kiến Vũ bước vào nhà, căn nhà cũng được coi là rộng rãi, phòng khách treo một tấm ảnh gia đình ba người vô cùng lớn.

Phùng Kiến Vũ nhìn chàng trai đứng ở bên phải kia liền khẽ mỉm cười nhận định, đúng là anh không có nhận lầm người, Vương Thanh quả thật là người anh đã liên tiếp hạ xuống hai bậc quân hàm.
Phùng Kiến Vũ đặt giỏ hoa quả lớn kia xuống dưới bàn:
“Ba Vương vẫn chưa về sao?”
Mẹ Vương từ trong bếp mang ra một ly nước:
“Ông ấy cũng sắp về rồi”
Phùng Kiến Vũ gật đầu, đưa tay chỉ về phía tấm ảnh gia đình kia:
“Là Thanh Nhi phải không ạ?”
Mẹ Vương quay lại nhìn rồi gật đầu:
“Đúng vậy là Thanh Nhi đó”
Phùng Kiến Vũ vờ như bất ngờ:
“Lớn lên cũng thật cao, hẳn là có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu ấy”
Mẹ Vương nghe thấy từ bạn gái liền thờ dài phiền não:
“Nó sao, vẫn chưa có bạn gái, mẹ Vương còn lo nó không có người để ý mất”
Phùng Kiến Vũ nghe thấy mẹ Vương nói Vương Thanh chưa có bạn gái liền cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra dáng vẻ không thể nào tin được:
“Chưa có bạn gái sao, không thể nào đâu”
Mẹ Vương cũng là một dáng vẻ không tin được đó:
“Đúng vậy, mẹ Vương cũng không tin đâu, nhưng mà Thanh Nhi nói vẫn chưa có.

Con xem có cô gái nào giới thiệu cho Thanh Nhi đi”
Phùng Kiến Vũ cười cười đưa ly nước lên miệng uống, hắn làm sao có thể giống như lời mẹ Vương nói giới thiệu bạn gái cho Vương Thanh được chứ, nhưng ngoài miệng vẫn là đáp ứng mẹ Vương:
“Được ạ!”
Mẹ Vương ngồi nói chuyện với Phùng Kiến Vũ:
“Cháu lần này là về công tác hay là…”

Phùng Kiến Vũ mỉm cười:
“Cháu mới thuyên chuyển công tác sẽ ở chỗ này luôn”
Mẹ Vương mở lớn hai mắt bất ngờ:
“Thật thế sao? Như vậy ba mẹ cháu có về đây hay không?”
Phùng Kiến Vũ cười cười:
“Ba mẹ cháu nói quen cuộc sống ở dưới quê rồi không muốn lên đây”
Mẹ Vương gật đầu:
“Cũng phải, như vậy cháu hiện tại đang ở chỗ nào?”
Thật ra Phùng Kiến Vũ được nhà nước cấp nhà ở nhưng mà anh ngay tại lúc này đây vẫn nói với mẹ Vương rằng:
“Cháu mấy ngày nay vẫn đang ở khách sạn, đang tìm nhà”
Mẹ Vương nghe thấy thế liền nảy ra một ý định đề nghị thế này:
“Cháu vẫn đang tìm nhà sao, hay là đến ở cùng với Thanh Nhi đi, nó cũng thuê một căn ở gần trung tâm thành phố, tuy không phải là quá lớn những chắc là cũng thoải mái cho hai người ở”
Phùng Kiến Vũ khẽ nhếch môi, kết quả này đúng là anh không ngờ tới, cứ tưởng phải vòng vo một hồi mẹ Vương mới đem vấn đề này nói ra, không ngờ nhanh như thế đã đề nghị anh qua ở nhà của Vương Thanh rồi.

Phùng Kiến Vũ trong lòng vui sướng, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ khó xử:
“Chỉ sợ là Thanh Nhi cậu ấy không đồng ý…”
Mẹ Vương vô cùng hào phóng mà thay con trai quyết định:
“Sao có thể không đồng ý chứ, Thanh Nhi biết con đến ở nhất định là rất vui đó”
Phùng Kiến Vũ cũng không từ chối nữa:
“Như vậy có phải để con hỏi qua cậu ấy hay không”
Mẹ Vương xua tay:
“Không cần, nếu như không có việc gì quan trọng thì ngày hôm nay chuyển tới luôn đi, đừng ở khách sạn mãi như thế vừa tốn tiền mà vừa không thoải mái giống như ở nhà”
Phùng Kiến Vũ khóe miệng kéo rộng, cười đến mức nốt ruồi lệ bên khóe mắt trái cũng di chuyển theo:
“Như vậy phiền Thanh Nhi rồi, ngày hôm nay con chuyển đến luôn được hả?”
Mẹ Vương gật đầu:
“Đương nhiên rồi”

Sau khi ăn cơm xong Phùng Kiến Vũ liền chở mẹ Vương về khách sạn của mình để lấy một số đồ đạc, mẹ Vương ngồi ở trong xe vừa chỉ đường đến nhà Vương Thanh cho Phùng Kiến Vũ biết vừa nói:
“Đại Vũ à con đã có người yêu hay chưa?”
Phùng Kiến Vũ thành thật đáp:
“Lúc trước có nhưng đã chia tay, con bây giờ vẫn còn độc thân”
Mẹ Vương thở dài:
“Ít nhất con cũng còn có bạn gái, tại sao Thanh Nhi đến tận bây giờ vẫn còn chưa có đây”
Phùng Kiến Vũ im lặng không nói, mẹ Vương giống như nghĩ ra chuyện gì đó liền quay sang Phùng Kiến Vũ nhìn một lượt:
“Đại Vũ à, con ở cùng với Thanh Nhi nhất định phải giới thiệu vài cô gái thật tốt cho nó, mẹ Vương sợ Thanh Nhi có khi nào không có ai theo đuổi mất thôi”
Phùng Kiến Vũ cười cười:
“Mẹ Vương yên tâm đi, Thanh Nhi cậu ấy nhất định có người theo đuổi, cậu ấy cũng không phải là quá kém cỏi mà.

Còn không biết chừng đã có rồi nhưng vẫn giấu đó”
Mẹ Vương ừ một tiếng rồi lại thở dài, cả một đường đi chỉ nói với Phùng Kiến Vũ về vấn đề lo lắng Vương Thanh không có bạn gái.
Phùng Kiến Vũ dừng xe trước khu nhà ở của Vương Thanh, nhà của Vương Thanh ở tầng thứ 16 là một căn nhà ở cuối hành lang.


Mẹ Vương không cần gõ cửa nhà đã thành thạo nhấn vào phía khóa điện tử bốn con số, cánh cửa rất nhanh tự động mở ra.
Căn phòng nhỏ bài trí đơn giản, phòng khách đặt một bộ ghế sô pha màu trắng sữa nho nhỏ, trên bàn uống nước còn có một bể cá hình chiếc lý lớn, nhưng bên trong ngoài nước và sỏi cùng một số cây nhỏ làm bằng nhựa màu xanh ra thì chẳng có con cá nào cả.
Phía sau là phòng bếp kiểu Nhật vừa tiết kiệm diện tích cho khu nhà lại vừa được điểm 10 hình thức, Phùng Kiến Vũ nhìn hai cửa phòng bên cạnh đóng kín hẳn là một phòng tắm và một phòng ngủ, cửa sổ nhỏ ở bên cạnh đang mở một cánh có thể nhìn ra được cảnh quan bên ngoài.

Sau đó Phùng Kiến Vũ bắt đầu nảy sinh tà tâm không đứng đắn, chỗ bàn ăn nhỏ kia sau này anh và Vương Thanh có thể ngồi ở đó ăn, sau đó có thể uống rượu một chút, tốt nhất là uống đến cả hai cùng say thần trí mơ hồ, sau đó phòng ngủ cũng vừa vặn chỉ có một, cũng có thể vừa vặn ở trên giường mà lăn lăn.

Phùng Kiến Vũ nghĩ đến viễn cảnh này liền cười đến không ngậm được miệng lại, mẹ Vương khó hiểu quay sang nhìn Phùng Kiến Vũ:
“Đại Vũ, con sao thế?”
“Hả… con không sao” Phùng Kiến Vũ hồi phục tinh thần đặt túi hành lý xuống bên cạnh rồi đưa tay gãi đầu: “Căn phòng rất tuyệt!”
Mẹ Vương đột nhiên lớn tiếng gọi:
“Thanh Nhi”
Vương Thanh đang ở trong phòng tắm nghe thấy tiếng của mẹ mình liền có điểm khó hiểu, mẹ Vương tại vì sao không gọi điện trước đã đến rồi:
“Mẹ à, con đang tắm, mẹ đợi một chút đi”
Mẹ Vương bảo Phùng Kiến Vũ ngồi xuống ghế đợi Vương Thanh, Phùng Kiến Vũ vừa đặt mông xuống ghế liền nhìn thấy một con mèo màu xám nhảy từ bên ngoài cửa sổ vào phòng Vương Thanh, con mèo kia ánh mắt gườm gườm nhìn anh sau đó liền lắc đuôi nhảy lên bàn khách đưa miệng vào bên trong bể cá kia uống nước.

Phùng Kiến Vũ nhìn một màn này liền buồn cười, có phải là con mèo này đã ăn hết cá trong bể rồi hay không.
Mẹ Vương đưa tay giả bộ muốn đánh:
“Báo Báo đi xuống ngay”
Mèo xám béo kia là một giống mèo lông ngắn của Anh, lúc nào cũng là một bộ dạng chậm chạp khinh khỉnh, khi nhảy xuống bàn còn không quên dùng ánh mắt híp lại kia nhìn Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ có cảm giác Báo Báo có hiềm khích với mình, nhưng trước sau Phùng Kiến Vũ cũng chẳng thèm quan tâm nhiều đến nó.
Vương Thanh tắm xong từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn duy nhất một chiếc khăn lông trắng quanh eo, Báo Báo thấy chủ nhân xuất hiện liền kêu meo meo quanh quẩn dưới cổ chân Vương Thanh.

Vương Thanh cúi xuống nhìn Báo Báo khẽ mỉm cười rồi nhăn mặt:
“Được rồi Báo Báo, đi ra chỗ khác đi”
Mẹ Vương xoay đầu nói với Vương Thanh:
“Thanh Nhi con nhìn xem mẹ đưa ai đến này”
Vương Thanh ngẩng đầu mắt thấy có một cái đầu nhô lên khỏi thành ghế sô pha, nhưng không nhìn thấy được gương mặt của người đó, cậu chỉ xác định được đây là một thanh niên trẻ tuổi mà thôi.

Phùng Kiến Vũ không có ý định xoay người lại, anh muốn Vương Thanh phải tự đi đến phía trước bất ngờ.

Vương Thanh bắt đầu có dự cảm không lành, đôi lông mày khẽ nhíu lại bước về phía trước.

Đến khi mặt đối mặt với người kia cậu mới giật mình suýt chút nữa ngã ngửa ra phía sau, mẹ Vương thấy bộ dạng đó của Vương Thanh liền cười cười:
“Có phải bất ngờ lắm hay không? Vũ ca của con trở về rồi”
Vương Thanh đôi mắt hẹp dài vốn nhỏ lúc này cũng phải dùng sức mà trợn lên, Phùng Kiến Vũ nhìn người phía trước có biểu cảm đặc sắc như vậy thì buồn cười.

Vương Thanh lúc này đây không biết nên phải nói gì cho phải, không phải trái đất thật sự nhỏ bé như vậy chứ, tham mưu trưởng chính là Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ cũng chính là tham mưu trưởng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui