Tầm Ngắm Tình Ái


Vương Thanh có điểm giật mình nhìn người đối diện, mắt thấy người đàn ông phía trước có độ tuổi ngang tầm cậu liền nghĩ rằng người này tuyệt đối không thể là tham mưu trưởng được:
“Tham mưu trưởng có ở đây không?”
Phùng Kiến Vũ mỉm cười mờ ám, nửa điểm nghiêm túc cũng không hề tồn tại.

Anh chậm rãi bước về phía trước kéo ra chiếc ghế duy nhất ở nơi này ngồi xuống, bàn làm việc để rất nhiều sổ sách cùng mấy giấy tờ liên quan đến quân sự, Phùng Kiến Vũ thoải mái tựa lưng vào thành ghế phía sau im lặng không lên tiếng.
Vương Thanh cảm thấy không khí có phần không được tự nhiên cho lắm, ánh mắt của người đối diện luôn dán chặt ở trên người cậu, Vương Thanh nhíu mày nghiêm túc dõng dạc nói lớn thêm một lần nữa:
“Xin hỏi có tham mưu trưởng ở đây hay không?”
Không biết qua bao lâu Phùng Kiến Vũ mới chậm rãi lên tiếng:
“Có chuyện gì sao?”
Vương Thanh nhìn chằm chằm người phía trước, ánh mắt híp lại đánh giá một hồi cuối cùng vẫn quyết định lặp lại câu hỏi kia lần thứ ba:
“Tham mưu trưởng…”
Phùng Kiến Vũ không đợi Vương Thanh nói hết câu đã lên tiếng cắt ngang lời cậu:
“Cậu có chuyện gì sao?”
Vương Thanh từ đầu đến cuối vẫn không hề nghĩ tới người ở trước mặt cậu kia là tham mưu trưởng.

Tham mưu trưởng ở trong suy nghĩ của Vương Thanh chính là một người đàn ông cao lớn, gương mặt nghiêm nghị, tuổi tác cũng lớn một chút ít nhất cũng phải cách cậu cỡ hai mươi tuổi gì đó, trên người phải phát ra khi thế uy mãnh cảnh giác với tất cả mọi người:
“Tôi muốn gặp tham mưu trưởng, cậu có thể nói cho tôi biết tham mưu trưởng hiện tại đang ở đâu được không?”
Phùng Kiến Vũ dùng ngón tay trỏ ngõ nhẹ lên mặt bàn, khiến cho không gian lúc này ngoài tiếng đồng hồ kêu tích tắc thì chính là tiếng cách cách khe khẽ kia.

Phùng Kiến Vũ ngưng một lát mới chậm rãi trả lời Vương Thanh:
“Tôi chính là tham mưu trưởng, cậu muốn gặp tôi có việc gì?”
Vương Thanh giật mình, người này nhìn qua cũng chỉ 25 26 tuổi, không thể có khả năng nắm giữ một chức vụ quan trọng như vậy được.

Phùng Kiến Vũ từ trong túi áo trước ngực lấy ra một tấm thẻ làm bằng nhựa cứng màu vàng đưa về phía trước, đại ý hiểu được Vương Thanh đang nghi ngờ mình cho nên mới trực tiếp lấy ra cho cậu xem.

Vương Thanh tiến lên phía trước hai bước, mắt thấy trên tấm thẻ kia ghi rõ ràng dòng chữ: Phùng Kiến Vũ, chức vị tham mưu trưởng cậu mới giật mình chỉnh lại tư thế đứng nghiêm trang lại.
Phùng Kiến Vũ thấy người trước mặt kia thay đổi nhanh đến chóng mặt liền bật cười ha ha.

Vương Thanh bị thái độ không nghiêm túc này của Phùng Kiến Vũ làm cho vừa khó hiểu vừa cảm thấy không được thoải mái:
“Tham mưu trưởng tôi có việc cần đối chất với ngài”
Phùng Kiến Vũ đưa tay về phía trước ý bảo Vương Thanh tiếp tục.


Vương Thanh mang vỏ đạn bóng loáng kia đặt ở trên bàn làm việc, tiếng vỏ đạn chạm vào mặt bàn gỗ phát ra một tiếng cách sắc lạnh:
“Đây là đạn từ súng của ngài bắn ra sao?”
Phùng Kiến Vũ đối với thái độ kia của Vương Thanh cũng không tức giận, trước sau vẫn là một bộ dạng cợt nhả đó:
“Cậu lấy gì làm bằng chứng đó là từ súng của tôi bắn ra?”
Vương Thanh im lặng, cậu quả thật là không có bằng chứng để chứng mình rằng Phùng Kiến Vũ dùng súng cản trở cuộc kiểm tra của cậu.

Vương Thanh biết chuyện này cậu bị đuối lý cho nên nhanh chóng chuyển sang vấn đề khác:
“Tham mưu trưởng, tôi có một vấn đề muốn cùng ngài làm rõ”
Phùng Kiến vũ gật đầu:
“Cậu nói đi”
Vương Thanh kín đáo hít thở nhẹ một hơi, trong đầu bắt đầu sắp xếp lại ngôn ngữ để nói sao cho trôi chảy nhất:
“Cấp trên nói tôi bị hạ xuống một bậc quân hàm, tôi muốn hỏi ngài vì sao lại như vậy?”
Phùng Kiến Vũ nhún vai, ánh mắt mang theo tia đánh giá Vương Thanh:
“Vì sao không được như vậy?”
Vương Thanh cảm thấy người này quả thật không có một chút gì giống tham mưu trưởng cả, ngay cả một chút nghiêm túc cũng không có chứ đừng nói đến tôn trọng cấp dưới.

Qua cách nói chuyện kia của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh càng thêm nhận định được một việc người này hành sự rất tùy ý, muốn làm cái gì thì làm không cần để ý đến phải trái đúng sai, chính là dạng người không nói lý lẽ.

Vương Thanh vì thế mà trong lòng không phục, cậu nghi ngờ chức vị tham mưu trưởng kia có phải chỉ là hữu danh vô thực hay không:
“Tham mưu trưởng, tôi thấy chính là không được thì chính là không được!”
Phùng Kiến Vũ đưa tay chỉnh lại nút áo ở dưới cổ tay, ánh mắt mang theo tia cười vô cùng chói mắt:
“Cậu nói xem chỗ nào không được?”
Vương Thanh rất ghét cái kiểu cợt nhả khinh khỉnh đó của Phùng Kiến Vũ, thân là một quân nhân không nên có những biểu tình tùy ý như vậy:
“Tham mưu trưởng, tôi hiện tại dùng một thái độ vô cùng nghiêm túc đến để nói chuyện với ngài.

Ngài cũng nên có một thái độ nghiêm túc khi đối diện với cấp dưới”
Phùng Kiến Vũ ồ một tiếng rồi đứng dậy bước về phía trước tựa mông vào thành bàn lớn kia chống đỡ cả người:
“Cậu thấy tôi có chỗ nào không nghiêm túc đây?”
Vương Thanh chính là một người thẳng thắn, cậu ở trong quân đội đối diện với hàng ngàn binh sĩ chưa từng bao giờ gặp phải một người như thế này cả:
“Tư thế đứng của ngài bây giờ chính là không nghiêm túc”
Phùng Kiến Vũ hai tay khoanh ở trước ngực không tỏ ra bất cứ vẻ tức giận nào, ngược lại vẫn giữ vẻ thích thú quan sát kia.


Anh từ từ chậm rãi giải đáp mọi thắc mắc kia của Vương Thanh, nói đến mức Vương Thanh quả thật không biết phải đáp lại ra sao:
“Thứ nhất, cậu bị hạ cấp bậc là do cậu quá mức không cảnh giác, hơn nữa còn thiếu quyết đoán.

Cậu lúc đầu chọn con đường thứ 2 nhưng sau đó lại vòng xe lại rẽ vào con đường thứ nhất.

Nếu như sau này cậu có nhiệm vụ giao vũ khí, nếu như cậu thiếu quyết đoán như vậy sẽ làm trễ nải thời gian của quân, cậu hẳn là cũng biết thời gian đối với một quân nhân quý trọng đến mức nào”
Phùng Kiến Vũ nói đến đây liền dừng lại một chút âm thâm nhìn người phía trước gương mặt đang căng cứng nhíu mày kia:
“Thứ hai, cậu trên đường đã dừng lại hai lần để hỏi thăm binh sĩ.

Nếu như sau này cậu có nhiệm vụ chở cấp trên quan trọng đi đến địa điểm bí mật, cậu thấy người ta đứng bên đường cũng sẽ dừng lại hỏi, đến khi ấy người kia là do địch cài sẵn như vậy chẳng phải cậu đã bị địch bao vây rồi hay sao, những cấp trên chủ chốt kia cũng hiển nhiên bị bắt giữ, điều này rất nguy hiểm đến bí mật quốc gia”
Vương Thanh hai tay nắm chặt thành nắm đấm, tham mưu trưởng ở trước mặt cậu rõ ràng là đang bới lông tìm vết.

Phùng Kiến Vũ thấy bộ dạng tức đến sắp bùng nổ của Vương Thanh kia thì lại xấu tính muốn nói đến cùng:
“Thứ ba, khi sắp về đến đích cậu lại dừng xe lại muốn bước xuống xe.

Nếu như sau này cũng có người chặn cậu lại, cậu cứ như thế mà bước xuống không thèm quan sát xung quanh…” Phùng Kiến Vũ nói đến đây liền dừng lại đưa tay cầm lấy vỏ đạn vàng bóng kia giơ ra trước mặt Vương Thanh: “Thì viên đạn ngày hôm nay không chỉ đơn giản là vỡ kính xe thôi đâu…”
Vương Thanh định lên tiếng phản bác, Phùng Kiến Vũ đã nhanh chóng xoay người tiếp tục nói:
“Thứ tư, cậu cá tính nóng nảy chưa có bằng chứng, không làm theo trình tự phải trái trước sau đã cầm theo mảnh đạn này lên tố cáo tôi.

Là một quân nhân dũng cảm thôi vẫn chưa đủ, cái quan trọng kế tiếp theo đó chính là phải thông minh kiên nhẫn… dũng và mưu luôn đi đôi với nhau, việc này cậu hẳn là cũng biết”
Vương Thanh cảm giác người phía trước muốn quan trọng hóa vấn đề lên, cái nếu như kia căn bản sẽ không xảy ra ở cuộc thi tăng cấp này, cậu đã từng ở trong quân đội được cấp trên phổ biến qua cho nên cậu mới không cần lo trước sợ sau như tham mưu trưởng đang nói, trừ khi tham mưu trưởng lần này đến đây chính là muốn làm khó cho cậu.

Không gian có phần nặng nề, Vương Thanh quyết định lên tiếng nói:
“Tham mưu trưởng, binh sĩ cũng rất quan trọng, ngài cũng không thể coi mạng người như cỏ rác mà dùng súng bắn binh sĩ thế được.

Nếu như phát súng ngày hôm nay chỉ tính sai hướng gió thôi thì chắc chắn tôi ngày hôm nay cũng không thể lên đây đối chất với ngài được nữa”
Phùng Kiến Vũ xoay lưng đối diện lại với Vương Thanh, nụ cười ở trên môi nhếch lên cao, khóe mắt cong cong kéo theo nốt ruồi lệ ở mắt trái cũng như khẽ dịch chuyển.


Anh làm sao có thể đối với bóng tròn nhà mình không chắc chắn như vậy, nếu như không chắc chắn anh căn bản sẽ không bắn ra phát súng kia.

Phùng Kiến Vũ đã sớm nghĩ đến điều Vương Thanh nói, cho dù nếu như có đột nhiên nổi gió thật đi chăng nữa thì phát súng kia cũng không thể bắn trúng người Vương Thanh được.
Phùng Kiến Vũ xoay người khẽ nâng mi:
“Cậu hiện tại chính là có thái độ nghi ngờ cấp trên sao?”
Vương Thanh một bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng không thèm giải thích.

Phùng Kiến Vũ cầm lấy một khẩu glock bán tự động bất ngờ đưa về phía trước bóp cò.

Cả một quá trình đó kéo dài chưa đến lăm giây, giống như là Phùng Kiến Vũ căn bản không cần phải tập trung nhắm bắn mà chỉ tùy tiện bóp cò.

Vương Thanh bị một màn kia dọa cho hốt hoảng nhìn xuống tay áo bên phải của mình thấy bị rách một lỗ nhỏ, nhưng da thịt bên trong lại hoàn hảo không xảy ra một chút thương tổn nào.
Sau một tiếng súng nổ kia không gian liền giống như đông đặc lại, một trận gió lạnh do Vương Thanh tự cảm nhận từ ở chỗ rách bên ống tay áo kia ập đến.

Vương Thanh im lặng đứng im ở chỗ đó, Phùng Kiến Vũ vẫn giữ thái độ cười như có như không kia:
“Tôi hiện tại tiếp tục hạ thêm một cấp quân hàm của cậu xuống còn trung sĩ vì lý do nghi ngờ cấp trên, cậu có ý kiến gì hay không?”
Vương Thanh còn có thể có ý kiến hay sao, mấy lời nói kia mặc dù rõ ràng không đúng nhưng Vương Thanh lại chẳng thể tìm ra được chỗ nào không đúng cả.

Vương Thanh cố gắng mang tức giận kia vào âm lượng của mình đáp lớn:
“Không có ý kiến!”
Nói rồi Vương Thanh liền có ý định xoay người đi về.

Phùng Kiến Vũ ở phía sau gọi cậu lại:
“Đứng lại!”
Vương Thanh nhíu mày xoay người lại đứng nghiêm trang:
“Còn có chuyện gì?”
Phùng Kiến Vũ chính là bị sắc mặt thối kia của Vương Thanh làm cho có điểm hối hận, nếu như chọc người kia quá có phải hay không người ta sẽ ghét bỏ anh.

Phùng Kiến Vũ dịu giọng:
“Tôi là Phùng Kiến Vũ!”
Vương Thanh vừa rồi cũng đã nhìn thấy tên của tham mưu trưởng ở trên tấm thẻ kia, cậu nghĩ người kia hẳn là đang muốn ra oai với cậu đây mà.

Vương Thanh cho dù có không thích nhưng cũng không thể nói ra miệng, chỉ có thể gật đầu mạnh mẽ đáp rồi rời đi:
“Đã biết!”
Cánh cửa rầm một tiếng đóng lại, Phùng Kiến Vũ ở bên trong thở dài thầm nghĩ có phải hay không Vương Thanh tức giận rồi, hay là cậu thật sự không nhớ ra anh, nhưng mà cho dù là vế trước hay vế sau đi chăng nữa thì Phùng Kiến Vũ cũng đều không muốn xảy ra, anh muốn Vương Thanh phải nhớ ra mình tuyệt không cho phép quên.
Vương Thanh tức giận bước xuống bậc cầu thang, gương mặt từ lúc bước ra khỏi phòng đến giờ vẫn không tài nào có thể giãn ra được.


Khi cậu đứng dưới ánh mặt trời gay gắt ngoài thao trường mới giật mình giống như là nhớ ra điều gì đó… Phùng Kiến Vũ cái tên này thật sự rất quen thuộc, tham mưu trưởng có phải là Phùng Kiến Vũ đó hay không.
Vương Thanh dừng bước lập tức xoay người quay lại phía sau, lúc bước đi được một nửa đường bỗng dừng lại khẽ cười khẩy, nếu như thật sự là Phùng Kiến Vũ thì sao chứ, người đó ngay từ nhỏ cho đến tận bây giờ vẫn không sửa được cái bản tính ấy, lúc nào cũng coi cậu là quả bóng tùy ý đá qua đá lại không biết cái gì gọi là quá đáng.
Việc Vương Thanh liên tiếp bị hạ xuống hai cấp bậc khiến cho cả đoàn đều vô cùng bất ngờ.

Từ Đại Hải thấy Vương Thanh trở về liền bước đến hỏi rõ mọi chuyện:
“Đại đội phó chuyện này rốt cuộc là sao?”
Các binh sĩ khác cũng nhao nhao hết cả lên không có quy củ gì cả:
“Đại đội phó tại sao lại như vậy?”
“Đúng vậy đại đội phó, có phải là cấp trên nhầm lẫn gì hay không?”
Vương Thanh im lặng dùng ánh mắt mang theo tia không hài lòng nhìn về phía đám binh sĩ kia:
“Chỉ thị của cấp trên tuyệt đối không được nghi ngờ, chúng ta phải phục tùng đã hiểu rõ chưa? Còn nữa bắt đầu tư bây giờ tôi không còn là đại đội phó của mấy người nữa, tôi hiện tại là trung sĩ Vương Thanh”
Thật ra thì năng lực của Vương Thạnh cả đội đều biết, Vương Thanh hiện tại chỉ trong một buổi sáng liên tiếp bị hạ xuống hai cấp khiến cho đám binh sĩ đều vô cùng bất ngờ cùng tức giận, có điều không có mấy ai dám vì Vương Thanh mà đến gặp cấp trên hỏi cho rõ ràng mọi chuyện cả.
Từ Đại Hải im lặng một chút, kết quả liền dứt khoát xoay người rời khỏi đây đi về phía phòng của hạ sĩ quan cao cấp hỏi.

Hạ sĩ quan cao cấp nhất cấp quân sĩ trưởng chính là người theo chỉ thị của Phùng Kiến Vũ đứng ở vạch đích chặn Vương Thanh lại, ông ta họ Từ tên Kiến Quốc là một người có đạo đức chỉ vướng một cái là có phần nhát gan cho nên đến từng tuổi này rồi vẫn chưa thể lên được sĩ quan.
Từ Kiến Quốc ngẩng đầu nhìn Từ Đại Hải rồi lại cúi đầu tiếp tục xem văn kiện ở trên bàn:
“Có chuyện gì sao?’
Từ Đại Hải đứng nghiêm trang ở đối diện Từ Kiến Quốc nhíu mày hỏi:
“Đại đội phó ngày hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Từ Kiến Quốc đặt văn kiện ngay ngắn xuống dưới bàn nhìn chằm người phía trước không hài lòng:
“Đại Hải, con cũng nên tránh xa người này ra một chút, đừng để rồi rước họa vào thân”
Từ Đại Hải tiến về phía trước một bước có điểm nóng nảy:
“Ba à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Từ Kiến Quốc chậm rãi trả lời:
“Cậu ta đắc tội với cấp trên, còn là tham mưu trưởng nữa.

Cho dù không biết cậu ta và tham mưu trưởng có vấn đề gì nhưng mà tốt hơn hết con vẫn nên cách xa cậu ta một chút.

Chuyện của Vương Thanh ngày hôm nay coi như cũng tốt, chức vị đại đội phó tiếp theo có thể đường đường chính chính mà giao cho con rồi”
Từ Đại Hải là một người chính trực, cậu ta không thích cái tính hám lợi này của ba mình cho nên cương quyết từ chối:
“Ba à, con không cần chức vị đại đội phó này.

Vương Thanh là người có tài, ba vì sao không nói vài câu khuyên nhủ cấp trên chứ?”
Từ Kiến Quốc đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, người này là đưa con trai duy nhất của ông, ông cũng vì nó mà đau đầu vô cùng, sắp xếp cho nó một chỗ tốt nó không chịu cứ nằng nặc muốn ở mãi trong cái đội quân lái xe kia, còn nói cái gì mà muốn dựa vào thực lực để đi lên:
“Đại Hải, người ta là cấp trên còn là cấp trên của cấp trên, trên rất là nhiều, một lời nói của ba có thể làm lay chuyển được quyết định của tham mưu trưởng hay sao? Không nói với con nữa, ba cũng đã đề bạt con với tham mưu trưởng, tham mưu trưởng cũng nói để con thay vào vị trí trống kia của Vương Thanh rồi, ra ngoài đi ba còn có việc cần phải xử lý”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui