Nghi thức quân đội diễn ra trong khoảng mười phút, lúc sau liền có hạ sĩ quan cao cấp lên đọc một bài diễn văn phổ biến một loạt thông tin về cuộc kiểm tra tăng cấp.
Cả một quá trình đó mười người đều phải đứng nghiêm trang giữa trời nắng mà im lặng nghe, Vương Thanh luôn có cảm giác từ lầu quan sát đối diện kia có người đang theo dõi mình, nhưng mà khoảng cách quá xa cho nên cậu căn bản không thể phát hiện ra được một chút manh mối nào.
Phùng Kiến Vũ đứng ở trên lầu quan sát chắp tay sau lưng, ánh mắt lộ rõ ý cười cùng thích thú nhìn người đứng phía dưới kia.
Hạ sĩ quan cao cấp đứng bên cạnh mặc dù cảm thấy rất khó hiểu nhưng ông ta cũng không tiện hỏi nhiều, Phùng Kiến Vũ cuối cùng liền xoay người muốn rời khỏi chỗ này:
“Đi thôi”
Hạ sĩ quan cao cấp giật mình hỏi:
“Ngài muốn đi đâu?”
Phùng Kiến Vũ ngưng lại một chút rồi quay lại phía sau nhìn hạ sĩ quan cao cấp nhíu mày:
“Đương nhiên giám sát cuộc kiểm tra, nhiệm vụ chính ngày hôm nay của tôi là theo dõi cuộc thi tăng cấp này”
Cũng không thể trách hạ sĩ quan cao cấp, Phùng Kiến Vũ tuy rằng mới 25 tuổi nhưng đã có thể leo lên được chức vị tham mưu trưởng này đúng thật là một kỳ tích từ trước đến nay.
Danh hiệu Phùng tham mưu trưởng cũng không phải là hữu danh vô thực, người này có phong cách làm việc cực kỳ quyết đoán, số chiến công hiển hách của quân đội có đến một phần ba là do người này lãnh đạo triệt phá.
Lần ấy Phùng Kiến Vũ tham gia vào vụ án triệt phá đường dây ma túy ở biên giới phía tây, bị tên trùm ma túy dùng súng bắn vào cánh tay làm ảnh hưởng nặng nề đến việc cầm súng sau này, mọi người những tưởng Phùng Kiến Vũ khi ấy sẽ tự giác nộp đơn xin từ bỏ chức vị tham mưu trưởng kia, nhưng không ngờ sau một năm nghỉ ngơi hồi phục ở trước mặt toàn bộ binh sĩ thể hiện lại bản lĩnh của chính mình, trong một phút không chút do dự bắn trúng hồng tâm ở khoảng cách rất xa mà người bình thường luyện súng bốn lăm năm cũng không thể nào mà bắn trúng được.
Từ đó ở trong quân đội lan truyền tin tức Phùng tham mưu trưởng chính là tay súng thiện xạ bách phát bách trúng, không có ai dám ở sau lưng anh nghi ngờ to nhỏ năng lực của anh nữa, mọi người đều bị chàng trai trẻ đó làm cho tâm phục khẩu phục.
Lúc Phùng Kiến Vũ từ trên đài quan sát bước xuống thì đoàn xe bọc thép đã nối đuôi nhau rời đi.
Phùng Kiến Vũ đứng ở phía sau chắp tay sau lưng, trên môi vẫn giữ vững nụ cười nhạt đó nhìn theo bóng dáng đoàn xe uy mãnh kia chuyển bánh.
Phùng Kiến Vũ không thể xác nhận được bóng tròn của mình đang ngồi trong chiếc xe nào, nhưng dù sao anh vẫn có thể chắc chắn được trong số những chiếc xe kia có sự hiện diện của bóng tròn nhà mình.
Vương Thanh loáng thoáng nhìn qua kính chiếu hậu thấy được một người đàn ông đứng ở phía sau quan sát, người này cậu chưa bao giờ nhìn thấy xuất hiện ở quân đội cả, lại nhìn đến độ tuổi kia hẳn chỉ ngang bằng cậu, anh ta rất có thể là trợ lý của tham mưu trưởng đến kiểm tra lần này.
Vương Thanh không để cho bất cứ người nào làm nhiễu loạn tâm trí của cậu nữa, cậu nhấn chân ga thật mạnh, vết thương bị bỏng ngày hôm qua cũng theo đó bị ảnh hưởng nặng nề đau rát.
Vương Thanh hơi nhíu mày một chút, mồ hôi từ huyệt thái dương chảy xuống cằm, nhưng mà cậu cũng không có ý định đưa tay lên lau mồ hôi một phút nào.
Có hai con đường dẫn đến đích, vừa rồi ở nội dung phố biến Vương Thanh biết được nếu như đi con đường thứ hai sẽ rút ngắn thời gian hơn, nhưng ngược lại con đường đó sẽ vô cùng nguy hiểm, có cạn bẫy từ trước đã tạo sẵn nếu như không cẩn thận rơi vào bẫy sẽ không có khả năng trở mình hoàn thành cuộc thi.
Vương Thanh mắt thấy ở phía trước có ba chiếc xe theo con đường thứ hai, còn lại sáu chiếc xe kia đều chọn con đường thứ nhất.
Vương Thanh cuối cùng quyết định đánh tay lái qua bên phải rẽ vào con đường thứ hai.
Đường núi vô cùng hiểm trở, cây cổ thụ mọc cao cỡ chục mét che lấp cả ánh mặt trời.
Theo quan sát của Vương Thanh thì tuyến đường vô cùng vắng, đúng là rất thích hợp để cài đặt giăng bẫy, con đường thứ hai này không có ký hiệu chỉ dẫn, ngay cả bất cứ một dấu hiệu manh mối tìm ra điểm đích cũng không có.
Vương Thanh dừng xe nheo mắt nhìn mỗi chiếc xe đều rẽ về một hướng khác nhau, cậu hiện tại vẫn chưa thể định vị được đường đi, nếu như cứ theo cảm tính mà rẽ bừa nhất định sẽ bị lạc ở nơi này không thể về đích được.
Vương Thanh nhìn hướng mặt trời, có điều tán lá cây ở đây đúng là rất rộng đã cản trở tầm nhìn ở một khoảng nhất định, rất khó có thể xác định được chính xác một trăm phần trăm.
Vương Thanh sau hồi suy nghĩ liền không do dự lùi xe quay trở lại rời khỏi con đường này, nếu như cậu đoán không lầm thì con đường thứ hai kia không những không rút ngắn thời gian hơn mà còn lòng vòng mãi không thể tìm được đường ra.
Vương Thanh mất lăm phút để trở về lối rẽ lúc trước, mắt thấy con đường đánh số một kia cậu liền điều khiển xe tiến thẳng vào đó.
Nhìn bên đường có một chiếc xe bọc thép của một binh sĩ dừng lại, Vương Thanh nhíu mày đỗ lại hỏi thăm tình hình:
“Sao vậy?”
Binh sĩ kia tay cầm lá cờ màu trắng nho nhỏ buồn rầu đáp:
“Tôi vi phạm luật cho nên bị tước bỏ tư cách tham gia”
Vương Thanh gật đầu rồi lái xe đi tiếp, đi được một khoảng nữa cũng lại bắt gặp một người tương tự, hỏi lý do cũng là giống như người kia.
Vương Thanh bắt đầu cảm thấy có điểm gì đó không đúng những người này vừa rồi đều đứng nghe phổ biến vô cùng chăm chú tại sao có thể vi phạm luật thế được.
Vương Thanh lái xe được một khoảng liền nhìn thấy một chiếc xe lúc trước theo con đường thứ hai rẽ về hướng cậu, ánh mắt tinh tường quan sát được binh sĩ lái xe ở phía trong kia gương mặt căng cứng, Vương Thanh âm thầm hiểu ra được người này nhất định là vừa trải qua khó khăn cho nên mới căng thẳng như vậy.
Xem ra những điều vừa rồi cậu suy nghĩ hoàn toàn đúng, hai chiếc xe còn lại kia có thể vẫn chưa tìm ra được lối thoát.
Vương Thanh tăng tốc độ nhấn chân ga đi thật nhanh, hai mươi phút trôi qua đã thấy được cờ đích phấp phới ở phía trước.
Mắt thấy vạch đích chưa có chiếc xe nào đỗ ở đó, Vương Thanh trong lòng bắt đầu phấn khích có vẻ như người về đích đầu tiên chính là cậu.
Khi chiếc xe cách vạch đích 5m, Vương Thanh thấy hạ sĩ quan cao cấp từ vạch đích đi ra chặn ở giữa, Vương Thanh khó hiểu dừng xe lại, mở cửa xe bước xuống muốn hỏi xem có chuyện gì xảy ra.
Một chân của Vương Thanh chỉ vừa mới chạm xuống đất, còn chưa kịp chống đỡ người đứng thật vững thì bên tai đã truyền đến tiếng rít rét lạnh, giây tiếp theo kính ở bên cửa xe bị vỡ vụn.
Vương Thanh phản ứng kịp thời nhanh chóng xoay mặt đi, nếu không đảm bảo mảnh vụn kia sẽ ghim lên mặt cậu mất.
Phùng Kiến Vũ ở trên đồi hoàn hảo thực hiện phát súng này không tốn một chút sức lực nào cả, anh tự tin phát súng kia sẽ không bắn trúng Vương Thanh, càng tin tưởng Vương Thanh sẽ phản ứng nhanh mà xoay người tránh được mảnh vụn kính vỡ.
Phùng Kiến Vũ từ trên mặt đất đứng dậy, súng trường ở trên tay cũng buông thõng để xuống bắp đùi, một bộ dáng vô cùng nhàn nhã mà đứng ở phía sau thân cây lớn quan sát biểu hiện đặc sắc của người đứng phía dưới kia.
Vương Thanh nhìn mảnh đạn ở dưới đất, xác định mảnh đạn kia một màu vàng bóng loáng nhìn qua cũng biết là được bắn ra từ một cây súng không tệ.
Nếu như viên đạn kia không có kính xe chặn lại thì chính là bắn vào đầu cậu không chệch đi một mm nào cả, Vương Thanh còn chưa hết giật mình thì hạ sĩ quan cao cấp đã đặt vào tay cậu một lá cờ trắng rồi dõng dạc tuyên bố:
“Cậu bị loại!”
Vương Thanh ngẩng đầu nhìn về phía bắn ra viên đạn kia, nhưng trên đồi vẫn là một rừng cây im ắng không có bất cứ một bóng người nào cả.
Vương Thanh nhìn vạch đích gần ngay trước mặt tránh không khỏi xúc động tức giận nói lớn:
“Tôi không phục!”
Đến chính bản thân hạ sĩ quan cao cấp kia cũng không phục, nhưng Phùng tham mưu trưởng đã dặn dò kỹ là như thế, ông đương nhiên cũng không thể trái lệnh được.
Khi viên đạn kia làm vỡ kính cửa xe, hạ sĩ quan cao cấp kia đứng ở một bên cũng suýt chút nữa hoảng sở ngã bò ở trên mặt đất, may mắn ông vẫn còn có thể cố gắng đứng vững được nếu không đã làm cho cấp dưới chê cười rồi.
Vương Thanh không nhận được bất cứ một lời giải thích nào từ hạ sĩ quan cao cấp kia, ngược lại chỉ nhận được chỉ thị của ông ta:
“Mang xe của cậu đỗ vào một bên nhường đường cho binh sĩ khác dự thi”
Vương Thanh gương mặt cứng nhắc nhưng lệnh của cấp trên không thể không nghe, cậu hiện tại không thể ở chỗ này cùng ông ta phân rõ phải trái, có việc gì lát nữa sẽ gặp ông ta nói chuyện sau.
Chiếc xe bọc thép bị vỡ một bên kính được đỗ cách vạch đích cỡ một sải chân, Vương Thanh im lặng đứng ở bên chiếc xe đó cầm trên tay lá cờ trắng nhỏ không được rời khỏi vị trí.
Phùng Kiến Vũ đứng ở trên đồi thu hết mọi biểu tình của người phía dưới kia, trong lòng bắt đầu có chút hối hận rồi, nếu như một lát nữa Vương Thanh nên gặp anh, cậu có hay không sẽ vì vụ việc này mà trở mặt không nhận người thân đây.
Phùng Kiến Vũ mang theo ánh mắt mở lớn sáng như sao trời đứng im ở sau gốc cây cổ thụ chăm chú nhìn Vương Thanh, vừa mới rồi anh còn có cảm giác hối hận, hiện tại trong lòng chính là bị cảm giác vui sướng bủa vây, giống như là trêu chọc người ta đến nghiện mất rồi.
Vương Thanh luôn cảm thấy có đôi mắt nào đó đang âm thầm dò xét mình từ xa, nhưng đến cuối cùng cậu lại không tài nào có thể phát hiện ra được có gì đó không đúng.
Vương Thanh đứng ở đó khoảng hai tiếng đồng hồ, bảy chiếc xe hoàn hảo vượt qua vạch đích không có một chút sự cố nào, cậu nhíu mày khó hiểu tại vì sao chỉ có duy nhất mình cậu bị hạ sĩ quan cao cấp kia bước ra chặn lại, những người khác thì lại không bị như vậy.
Buổi thi tăng cấp quân hàm kết thúc, có lăm người thành công vượt qua kỳ kiểm tra này, lăm người còn lại chính là đợi thêm ba năm nữa mới có thể thi tiếp dĩ nhiên thì trong đó có Vương Thanh.
Vương Thanh định lên xe lái về bãi đỗ quân sự, hạ sĩ quan cao cấp vừa rồi đứng chặn cậu liền gọi cậu lại:
“Binh sĩ Vương Thanh cậu bị hạ cấp quân hàm xuống còn thượng sĩ”
Vương Thanh nghe được tin tức này giống như là sét đánh ngang tai, vừa mới rồi danh sách thông báo những người không vượt qua kỳ kiểm tra có tên cậu, cậu đã buồn bực lắm rồi, hiện tại nghe thấy được còn muốn hạ cấp quân hàm của cậu, Vương Thanh liền nhịn không được đặt mũ bảo hộ xuống ghế xe bên cạnh dõng dạc nói lớn:
“Tôi không phục, trong nội dung phổ biến cũng không nói nếu không vượt qua kỳ kiểm tra này sẽ bị hạ cấp quân hàm”
Hạ sĩ quan cao cấp bị âm lượng lớn kia làm cho giật nảy cả mình, nhưng ông vẫn có thể giữ được oai phong trước cấp dưới:
“Nội dung phổ biến cũng không nói nếu như không vượt qua kỳ kiểm tra này sẽ không hạ cấp quân hàm.
Cậu có thắc mắc gì có thể lên gặp cập trên để đối chất”
Vương Thanh nhíu mày, nắng trưa oi ả xuyên qua từng tán lá cây cổ thụ chiếu xuống bóng lưng cao lớn kia, nội tâm dậy sóng càng muốn thiêu đốt toàn bộ cánh dừng này khiến cho hạ sĩ quan cao cấp kia cũng phải có chút không tự nhiên mà nhanh chân rời khỏi.
Vương Thanh nhìn mảnh thủy tinh vỡ vụn ở trên mặt đất lại nhìn thấy vỏ đạn màu vàng bóng loáng kia, cậu cúi người nhặt vỏ đạn đó cầm lên, nếu như cậu đoán không nhầm thì cuộc kiểm tra này nhất định nhắm vào cậu, nhất định là không muốn cậu vượt qua kỳ kiểm tra.
Vương Thanh vì cuộc kiểm tra tăng cấp này mà rất cố gắng, ngay cả vết thương ở chân cũng không quản mà tích cực tham gia.
Cậu vốn dĩ mang theo tâm thế kiêu ngạo nhất định sẽ vượt qua, không ngờ kết quả thu về được lại khiến cậu giật mình không thôi, không những không vượt qua được mà còn bị hạ xuống một bậc.
Binh sĩ trong quân đã tập hợp ở bãi đỗ xe, mắt thấy Vương Thanh điều khiển xe trở về liền vui vẻ nói lớn:
“Đại đội phó kết quả thế nào rồi?”
“Đại đội phó có phải anh là người đầu tiên đến đích hay không?”
“Đại đội phó chúc mừng anh được thăng cấp…”
“Đại đội phó ngày hôm nay chúng ta phải ăn mừng…”
Vương Thanh mang theo gương mặt ngưng trọng từ trên xe bước xuống, mấy binh sĩ cũng bị gương mặt kia của cậu dọa cho hoảng sợ im bặt miệng không dám nói lời nào tiếp theo cả.
Vương Thanh một đường hướng thẳng đến đài quan sát muốn hỏi cho ra lẽ chuyện này, trong tay nắm chặc mảnh đạn vừa mới rồi cậu nhặt được ở dưới đất kia.
Binh sĩ thấy Vương Thanh đi rồi liền bắt đầu đứng ở một chỗ nhìn nhau khó hiểu, đại đội phó của bọn họ không lý nào lại không vượt qua kỳ thi tăng cấp này cả, nhưng nếu như vượt qua được tại vì sao gương mặt lại thối như thế kia.
Đài quan sát là một tòa lầu vô cùng cao, được thiết kế kiên cố ở giữa doanh trại.
Vương Thanh đứng ở trước cánh cửa phòng hít một hơi thật sâu mới dám gõ cửa, dù sao đây cũng là lần đâu tiên Vương Thanh đi gặp tham mưu trưởng, hơn nữa lại còn gặp mặt trong tình trạng đối chất, cậu nói gì thì nói cũng chỉ là một tiểu binh sĩ gặp mặt cấp trên cao hơn mình rất nhiều tránh không được trong lòng có điểm khẩn trương.
Phùng Kiến Vũ chắp tay sau lưng đứng ở bên cạnh cửa sổ, bóng lưng đơn bạc đối diện với cửa ra vào, anh nghe thấy tiếng gõ cửa dứt khoát ở phía sau kia khóe môi liền nhếch lên một nụ cười nhẹ, môi mỏng khẽ cử động phát ra tiếng nói trầm thấp từ tính:
“Vào đi!”
Vương Thanh đẩy cửa phòng bước vào, đài quan sát này cậu đã từng lên vô số lần nhưng chẳng hiểu sao lần này lại có chút dự cảm không lành, động tác thường ngày dứt khoát quyết đoán hiện tại cũng vì tâm lý không ổn định kia mà có điểm do dự.
Mắt thấy một người đàn ông mặc trên mình bộ quần áo dằn di tương tự với cậu, nhìn qua cũng chỉ cao hơn một mét tám, thân hình không quá mức nhỏ con cũng không quá mức cơ bắp lồ lộ, mái tóc đen được cắt ngắn tỉ mỉ không có một phần vướng víu cản trở nóng mắt nào, bóng lưng dựng thẳng kia đang đối diện với cậu có vẻ như không có ý định xoay người lại.
“Tham mưu trưởng, tôi có việc cần đối chất”
Người nọ chậm rãi xoay người, ánh mặt trời gay gắt chiếu qua tầng kính mỏng xuyên vào bên trong.
Trong khoảng thời gian chưa đến ba giây kia Vương Thanh giống như bị chói mắt không thể nào nhìn rõ được gương mặt của người phía trước, sườn nhan mềm mại cân đối không quá mức góc cạnh, gương mặt vô cùng nhỏ còn lại mọi thứ khác cậu đều chưa thể quan sát được rõ ràng bởi vì ánh nắng kia đã làm lóa đi mọi thứ trên gương mặt người đó.
“Ồ” Phùng Kiến Vũ vẫn giữ nguyên thái độ bất cần mỉm cười như trước..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...