Tầm Ngắm Tình Ái


Vương Thanh im lặng làm ra một dáng vẻ không quan tâm đến những lời Phùng Kiến Vũ nói, Phùng Kiến Vũ quay sang nhìn bóng tròn nhà mình phát hiện ra người nào đó lại muốn giả điếc nữa cho nên liền lên tiếng nói thế này:
“Được rồi Thanh Nhi cậu ngủ rồi cũng tốt, không cần cùng tôi nói chuyện, tôi mà càng nói chuyện thì sẽ lại càng phải dùng sức, mà nếu như não thiếu glucose rồi thì sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm, cho nên tốt nhất là không mở miệng nói chuyện thì sẽ không đói nữa”
Vương Thanh mở mắt cầm lấy điện thoại ở bên cạnh đầu giường mở lên xem thử, hai người bọn cậu nãy giờ nằm quanh co lòng vòng mãi cũng mất 15 phút rồi, chỉ còn 15 phút nữa là tới 11 giờ, xem nơi này cũng không phải là thành phố còn là một vùng nông thôn hẻo lánh, đi bộ vài cây số mới có thể tìm được một quán ăn, nếu giờ Phùng Kiến Vũ còn lằng nhằng không chịu đi nữa thì nhất định sẽ chẳng có quán ăn đêm nào mở.

Vương Thanh chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, lúc nào cũng không muốn dây dưa với Phùng Kiến Vũ, nhưng mà bây giờ người ta lâm cảnh đói bụng như vậy vẫn không kìm lòng được mà trượng nghĩa ra tay:
“Cậu có đi mua đồ ăn hay không hả?”
Phùng Kiến Vũ thở dài một hơi:
“Bỏ đi, đừng nhắc đến đồ ăn nữa”
Vương Thanh mang chăn đẩy ra rồi ngồi dậy bước xuống giường đi về phía công tắc mở đèn điện lên:
“Còn không nhanh đi, nếu như còn chần chừ nữa thì chẳng có nơi nào mở cửa đợi cậu đâu”
Phùng Kiến Vũ cũng không diễn trò nữa, anh đạt được mục đích liền nhanh chóng ngồi dậy mang dép xỏ vào chân, một bộ dạng hăng hái nói với Vương Thanh:
“Chúng ta cùng đi”
Vương Thanh trong lòng cảm thấy có chút hối hận rồi, nhưng mà cậu biết nếu như cậu không cùng đi với Phùng Kiến Vũ thì con cáo mưu mô xảo quyệt kia khẳng định sẽ ở bên tai cậu lải nhải không ngớt.

Vương Thanh mang cửa phòng đóng lại, bước ở phía sau Phùng Kiến Vũ khe khẽ nói:
“Tôi không nghĩ là cậu quá mức đói đâu”
Bởi vì bây giờ đã khá muộn rồi, Vương Thanh không muốn làm phiền đến Vera cùng bà chủ họ Trương kia cho nên giọng nói đặc biệt hạ xuống thấp nhất đến mức có thể.

Phùng Kiến Vũ nghe thấy rồi nhưng vẫn lựa chọn cách không trả lời, những điều Vương Thanh nói hoàn toàn đúng mà anh đương nhiên không thể lên tiếng nói rằng mình đang cố tỏ vẻ đáng thương để cùng cậu có thêm cơ hội, cho nên Phùng Kiến Vũ hiện tại mới lựa chọn việc mình không nghe thấy Vương Thanh nói gì mà im lặng.
Buổi chiều có mưa cho nên khí trời về đêm cũng có chút lạnh hơn một chút, hai đại nam nhân đi trên đường dĩ nhiên không ăn nhằm gì đối với một chút khí lạnh này, nhưng mà Phùng Kiến Vũ vẫn nhịn không được quan tâm đến người ta:
“Thanh Nhi có lạnh không?”
Vương Thanh hiện tại cảm thấy bực bội bởi vì trời đã tối rồi không được đi ngủ còn phải cùng Phùng Kiến Vũ mò mẫm trong đêm đi tìm đồ ăn, cậu không lạnh mà ngược lại trong lòng giống như bốc hỏa đến nơi rồi:
“Im miệng đi, còn nói nữa tôi lập tức về”
Phùng Kiến Vũ có điểm chột dạ, lo sợ Vương Thanh đi đêm như vậy sẽ bị sương đêm ngấm vào người rồi cảm lạnh, thế cho nên liền nói thế này:
“Được rồi, chúng ta về đi, tôi không cần ăn nữa”
Vương Thanh quay sang liếc nhìn Phùng Kiến Vũ:
“Phùng Kiến Vũ cậu là đang trêu chọc ông đây có phải không?”
Phùng Kiến Vũ không hiểu hả một tiếng, Vương Thanh đứng ở giữa đường nhỏ nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ:
“Cậu đòi tôi đi cùng cậu cho bằng được, bây giờ lại nói không muốn ăn nữa muốn đi về, cậu thích tùy ý như thế nào cũng đều không cảm thấy có vấn đề gì phải không?”
Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh hiểu sai ý của mình liền nhanh chóng giải thích:
“Không phải đâu, tôi sợ sương ngấm vào người cậu sẽ bị cảm mạo mất”
Vương Thanh im lặng, bầu không khí xung quanh bị một màn ám muội bao phủ lấy, Phùng Kiến Vũ đứng đối diện Vương Thanh có điểm gấp gáp, nhưng Vương Thanh bởi vì đứng ở phía khuất ánh sáng trăng cho nên gương mặt khác thường của cậu lúc này may mắn không bị Phùng Kiến Vũ nhìn ra được.

Không biết qua bao lâu Vương Thanh liền lạnh giọng lên tiếng:
“Tôi tuy không phải là tham mưu trưởng công to việc lớn có nhiều chuyện cần giải quyết như cậu, nhưng tôi đây thường ngày ở quân đội cũng được cấp trên huấn luyện ở ngoài trời, dầm mưa dãi nắng gì cũng đều từng trải qua rồi, cậu ở đó mà lo lắng mấy cái chuyện không đâu này làm cái gì hả, mau bước nhanh cái chân cậu lên đi đừng có mà dề dà mãi thế”
Phùng Kiến Vũ bước ở phía sau Vương Thanh, Vương Thanh gấp gáp bước đi bao nhiêu thì anh ở phía sau đuổi tới kịp bên bấy nhiêu:
“Như thế nào là chuyện không đâu, sức khỏe của cậu đối với tôi là quan trọng nhất”
Vương Thanh tức giận đến mức hai vai run rẩy:
“Phùng Kiến Vũ!”
Phùng Kiến Vũ hiểu ý nhanh nhanh nói:
“Được được được, chúng ta nhanh một chút tìm xem có quán ăn nào hay không”
Lúc hai người bọn họ rẽ vào một ngõ nhỏ liền nghe thấy tiếng một nhóm người xì xào bàn tán, Vương Thanh dừng bước, Phùng Kiến Vũ cũng đồng dạng không bước đi nữa, hai người bọn họ không hẹn mà gặp im lặng đứng ở phía sau bức tường cũ nghe lén.

- Đại ca, phiên chợ ngày mai có người đặt hàng trước ba cô gái, nhưng chúng ta thiếu mất một người
- Thiếu một người, vậy không mau đi kiếm đi còn đứng ở đây làm cái gì hả
- Đại ca cũng đều đã kiếm hết rồi, gần đây người dân rất cảnh giác không thể tùy tiện bắt người được
- Như vậy đến nhà chứa lấy một đứa đi
- Đại ca, phía bên kia rất giàu có, bọn họ trước khi mua hàng còn yêu cầu giấy kiểm tra trinh tiết của bệnh viện.

Đại ca hay là đứa con gái mà đại ca mới quen…
- Im miệng, thiếu người rồi hay sao mà ngay cả người của tao mà mày cũng dám nghĩ tới hả
- Đại ca tha lỗi, em chỉ là nhất thời không suy nghĩ kỹ trước sau.

Được rồi đại ca, gần đây có một đứa ngoại quốc đến nơi này, em đã để ý nó được một thời gian rồi, ngày mai nếu như có cơ hội sẽ ra tay.
Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ nghe vậy liền quay lại nhìn nhau, cô gái ngoại quốc mà đám người kia nhắc tới nhất định là Vera, Phùng Kiến Vũ gật đầu ý nói đi thôi, nhưng mà Vương Thanh vừa nhấc chân liền dẫm phải một cành củi khô ở bên đường kêu đến cách một tiếng, đám người đang bàn bạc chuyện xấu kia nghe được liền nói lớn:
“Người nào?”
Phùng Kiến Vũ có mang theo súng ở bên mình, khi nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp càng ngày càng tới gần thì tay cầm lấy súng ở bên hông cũng siết chặt hơn.

Sau đó anh giống như nghĩ ra chuyện gì đó, nụ cười trên miệng khẽ nhếch lên vô cùng mờ ám, bất ngờ kéo Vương Thanh ôm vào lòng, bàn tay kia đặt trên mông cậu, dùng lực mang đầu cậu ép mạnh tựa lên vai anh.

Vương Thanh giật mình dãy dụa muốn ngay lập tức phế bỏ đi cánh tay đang sờ soạng mông mình xuống, Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh giả bộ nói:
“Đừng làm loạn, hai người chúng ta chưa chắc đã đánh lại được bọn chúng đâu”
Vương Thanh nhịn, cậu coi như nhẫn vì đại sự trước mắt không ở chỗ này mang Phùng Kiến Vũ đánh bầm mặt, Phùng Kiến Vũ giống như hiểu được bóng tròn nhà mình đã chịu nghe theo, đầu anh còn cố tình cúi xuống dưới ghé sát vào tai cậu mang hơi thở gấp gáp như thật kia truyền tới.
“Đại ca anh xem”
Phùng Kiến Vũ vừa cảnh giác vừa tận hưởng, tuy rằng lựa chọn phương án giải quyết thế này có điểm nguy hiểm một chút, nhưng mà nguy hiểm một chút mà được vuốt mông Vương Thanh thì cũng đáng đánh đổi đi.
Người được gọi là đại ca kia quát lớn một cái rồi mang theo đàn em rời đi:
“Hai đứa nó cắn thuốc rồi sao, đúng là thiếu gái hóa liều mà, đi thôi”
Mọi người đi rồi Vương Thanh liền ngay lập tức dùng sức đẩy mạnh Phùng Kiến Vũ ra khó chịu nói:
“Cách tôi xa một chút đi”
Phùng Kiến Vũ cười cười thỏa mãn, bàn tay bên phải giống như vẫn còn lưu luyến lại cảm giác mềm mại săn chắc của Vương Thanh:
“Thanh Nhi à cậu xấu hổ cái gì chứ, chỉ là làm nhiệm vụ mà thôi, trừ khi trong lòng cậu có quỷ”
Vương Thanh thẹn quá hóa giận bước chân nhanh chóng tiến về phía trước, vừa đi vừa lầm bầm:
“Nửa đêm nửa hôm, cậu làm mấy cái trò này trong lòng cậu có quỷ không hả?”
Thật ra Vương Thanh chỉ tiện miệng nói ra mà thôi ai ngờ Phùng Kiến Vũ ở phía sau còn không biết xấu hổ cũng tiện miệng đáp lại:
“Trong lòng tôi đúng là có quỷ mất rồi”
Vương Thanh nhìn thấy quán ăn phía trước còn sáng đèn, cậu quay lại phía sau nhắc nhở Phùng Kiến Vũ:
“Phía trước có quán ăn đêm, nhanh một chút đi tôi còn muốn trở về ngủ nữa”
Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh bước vào quán, quán ăn rất nhỏ chỉ có vài chiếc bàn làm bằng nhựa đã cũ kê sát với nhau, trong quán ngoài chủ tiệm cùng một nhân viên thì không có bất cứ khách khứa nào cả, bọn họ có lẽ đang chuẩn bị dọn dẹp đóng cửa cho nên ghế nhựa cũng đã xếp chồng lên hết với nhau để ở một góc thật ngay ngắn.
“Bà chủ, còn đồ ăn hay không?” Phùng Kiến Vũ vừa bước vào liền nâng giọng hỏi.
Một người phụ nữ nhìn qua khoảng trên 50 tuổi nhanh chóng mang ghế bỏ ra xếp lại vào chiếc bàn gần đó, thái độ vô cùng niềm nở nhanh nhẹn gật đầu đáp:
“Còn còn, các cậu muốn ăn cái gì?”
Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh ngồi xuống ghế, Vương Thanh im lặng đánh giá xung quanh quán này một chút, Phùng Kiến Vũ trước vẫn là hỏi Vương Thanh đầu tiên:
“Thanh Nhi, cậu muốn ăn cái gì?”
Vương Thanh không đói nhưng bởi vì đã đi đến đây rồi cũng không thể ngồi không nhìn Phùng Kiến Vũ ăn được cho nên cậu chỉ qua loa đáp lời:
“Gì cũng được!”

Phùng Kiến Vũ quay sang nhìn bà chủ:
“Bà chủ, ở đây có những cái gì?”
Bà chủ cười cười lớn tiếng:
“Sơn hào hải vị tuy không có, nhưng mấy món dân dã thì ở đây không thiếu”
Phùng Kiến Vũ gật đầu:
“Như vậy trước tiên cho một con vịt quay thật lớn đi”
Bà chủ nọ nhanh miệng đáp:
“Vịt quay lại thật không khéo mới vừa hết rồi”
Phùng Kiến Vũ xua xua tay:
“Vậy lấy gà quay đi”
Bà chủ lại đáp:
“Nếu muốn quay gà phải đợi một khoảng thời gian kha khá đấy”
Phùng Kiến Vũ nhíu mày một chút:
“Vậy gà luộc hẳn là được chứ?”
Bà chủ cười ha ha:
“Gà luộc đương nhiên là đơn giản, chỉ là gà ở chỗ này rất còi cọc, thịt cũng không có toàn xương mà thôi, các cậu có muốn ăn hay không?”
Phùng Kiến Vũ cảm thấy ba vạch đen vô hình ở trên trán:
“Vậy một đĩa thịt lợn xào hẳn là có chứ?”
Bà chủ gật đầu:
“Thịt lợn xào đương nhiên có, nhưng mà chỉ còn một hai lạng chỉ sợ hai người các cậu ăn không đủ”
Vương Thanh xua tay:
“Cậu ăn đi, tôi không ăn”
Vương Thanh nói không ăn, Phùng Kiến Vũ đương nhiên ăn sẽ không ngon được, vì vậy liền lắc đầu đổi món khác:
“Trứng gà hẳn là có đủ chứ?”
Bà chủ ai nha một tiếng nâng giọng:
“Trứng gà ở chỗ tôi nhưng một rổ, ăn đảm bảo no bụng các cậu đi”
Phùng Kiến Vũ gọi món:
“Như vậy một đĩa trứng chiên đi”
Bà chủ vẫn giữ thái độ niềm nở thoái thác:
“Đêm cũng đã khuya, các cậu ăn khuya như vậy đã là không tốt cho sức khỏe, ăn đồ ăn chiên qua dầu mỡ lại càng dễ mắc chứng xơ vữa động mạch hơn, tôi nghĩ để cho đảm bảo sức khỏe các cậu nên ăn thanh đạm một chút, trứng gà luộc thì thế nào?”
Phùng Kiến Vũ không còn lời nào để nói nữa đành chấp nhận trứng gà luộc:
“Được rồi trứng gà luộc cũng được, cho thêm hai bát mỳ vằn thắn đi”
Bà chủ nhanh miệng giải thích:
“Các loại mỳ chỗ chúng tôi vừa mới hết sạch sẽ, sáng ngày mai mới có thể đi chợ mua”
Phùng Kiến Vũ không nhiều lời nữa trực tiếp nói luôn:
“Chỗ này có cái gì mang hết lên luôn đi, mỗi thứ lấy một chút”
Bà chủ mỉm cười:
“Được, vừa vặn còn 2 cái bánh bao cùng một chục trứng gà, tôi ngay lập tức liền bê lên cho các cậu”
Bà chủ tiệm cơm vừa nói xong liền nhanh chóng bước vào bên trong, Phùng Kiến Vũ cảm thấy mình giống như vừa mới rơi vào một tiệm cơm lừa đảo vậy, vừa rồi chính miệng bà ta còn oang oang nói ở đây cái gì cũng có, đến cuối cùng cái gì cũng không có chỉ còn một chục trứng gà cùng hai cái bánh bao.


Vương Thanh nhìn thấy bộ dạng há hốc miệng kia của Phùng Kiến Vũ liền buồn cười, cậu lên tiếng châm chọc một chút:
“Hay là bây giờ về đi, sáng ngày mai quay lại ăn mỳ vằn thắn, dù sao cậu cũng nói cậu nhịn đói rất giỏi mà”
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, trong đó rõ ràng ẩn chứa tia xấu xa vô cùng, anh mở miệng chậm rãi đáp ứng Vương Thanh:
“Cũng có thể, tôi trở về liền lấy cậu ra ăn”
Vương Thanh nghe thấy lời kia liền giật mình, gương mặt có điểm ửng đỏ, trái tim trong lòng ngực cũng đập nhanh hơn một chút, trong đại não tràn ngập hình ảnh vừa rồi Phùng Kiến Vũ ôm cậu, mông phía dưới cũng ẩn ẩn đau, hơn nữa bên tai còn giống như nghe thấy tiếng thở gấp của anh.

Vương Thanh trong nhất thời mất đi phản ứng, Phùng Kiến Vũ cũng cứ như vậy không kiêng dè gì mà nhìn cậu, mãi cho đến khi bà chủ quán ăn kia mang lên một đĩa trứng gà luộc, Vương Thanh mới giật mình có phản ứng trở lại, cậu nhanh chóng né tránh ánh mắt của Phùng Kiến Vũ, nâng giọng quát tháo:
“Cậu nói linh tinh cái gì thế hả?”
Phùng Kiến Vũ cười cươi mang một quả trứng gà đập vào góc bàn nhựa rồi chầm chậm bóc vỏ:
“Cậu nói linh tinh thì có, đã đến đây rồi còn muốn trở về đợi ngày mai ăn mỳ vằn thắn sao?”
Vương Thanh lạnh giọng:
“Tôi nói đùa không được sao?”
Phùng Kiến Vũ hả một tiếng bật cười ha ha:
“Cậu vừa rồi nghĩ tôi nói thật sao?”
Vương Thanh vừa tức giận vừa xấu hổ, cậu cảm thấy trong lòng mình nhất định có quỷ rồi, Phùng Kiến Vũ nói lời kia đến đứa nhỏ ba tuổi cũng biết anh nói đùa, thế mà cậu hiện tại thì sao lại vì một lời nói đùa đó mà khó xử tức giận.

Vương Thanh lảng sang chuyện khác, vội vã nâng giọng gọi bà chủ tiệm ăn:
“Mang giúp tôi một ly nước đi”
Bà chủ ở trong nói vọng ra:
“Có ngay, có ngay”
Phùng Kiến Vũ một dáng vẻ bình thường thản nhiên mang trứng gà luộc đã bóc sạch sẽ để vào trong bát của Vương Thanh:
“Ăn đi, tôi bóc giúp cậu rồi”
Vương Thanh mang bát nhỏ trước mặt mình gạt sang một bên:
“Tôi không ăn trứng gà, tôi ăn bánh bao!”
Phùng Kiến Vũ nhìn bộ dạng luống cuống lúng túng kia của bóng tròn nhà mình thì vô cùng buồn cười, có điều muốn cười cũng không được chỉ còn biết im lặng mang trứng nhét vào miệng mình mà thôi.

Phùng Kiến Vũ vừa cắn một miếng trứng, hai mắt liền mở lớn có vẻ bất ngờ hướng Vương Thanh nói:
“Thanh Nhi, trứng gà này thật sự ngon đấy”
Vương Thanh một bên cắn bánh bao đã nguội khô khốc tức giận đáp:
“Đã nói không ăn!”
Phùng Kiến Vũ gật gật đầu không nói nữa.

Vương Thanh mang bánh bao cắn dở vứt sang một bên, bánh bao vừa nguội vừa cứng ăn vào chẳng khác nào giống như bò nhai rơm cả, cậu đúng là tự rước họa vào thân mà đáng lẽ ra nên mặc kệ Phùng Kiến Vũ đi, bây giờ thì tốt rồi đến nơi này ngồi nhìn người nọ ăn.
Phùng Kiến Vũ ăn hết ba quả trứng gà rồi, Vương Thanh đã uống hết ba cốc nước, mắt thấy bóng tròn nhà mình không vui, Phùng Kiến Vũ ăn cũng chẳng thể nào mà ngon được nữa.

Anh bóc một quả trứng gà rồi để vào bát của Vương Thanh:
“Cậu ăn thử đi, thật sự ngon lắm đấy”
Vương Thanh nhìn quả trứng trong bát, cho dù không đói nhưng nãy giờ nhìn Phùng Kiến Vũ ăn thì cậu cũng đói rồi, chính vì thế mà Vương Thanh cũng không tỏ vẻ thanh cao gì nữa, trực tiếp mang trứng gà bỏ vào trong miệng ăn.

Phùng Kiến Vũ ngồi ở một bên nhìn Vương Thanh ăn đến vui vẻ, còn muốn ở đó mang vỏ trứng bóc ra thật sạch sẽ cho cậu ăn, Vương Thanh vốn không muốn quan tâm đến Phùng Kiến Vũ, dù sao thì có người ở bên cạnh phục vụ tận tình như vậy thì cậu cũng an tâm mà ăn thôi.

Đến lúc Vương Thanh cảm thấy no bụng rồi mới phát hiện ra được mình đã ăn hết 6 quả trứng gà.

Phùng Kiến Vũ mang quả trứng gà cuối cùng để vào bát của Vương Thanh cười cười nói:
“Còn muốn ăn nữa không, tôi gọi thêm nhé?”
Vương Thanh xua tay:
“Không ăn nữa, tôi no rồi!”
Phùng Kiến Vũ gật đầu:
“Vậy cậu ăn nốt quả này đi”

Vương Thanh lắc đầu nhíu mày:
“Không ăn nữa, tôi no rồi”
Phùng Kiến Vũ cũng không ép Vương Thanh tiếp tục ăn thêm:
“Được rồi, vậy tôi ăn quả này vậy”
Vương Thanh gật đầu đợi Phùng Kiến Vũ ăn hết quả trứng kia rồi đứng dậy tính tiền ra về.

Dọc đường đi Vương Thanh xảy ra một vấn đề nhỏ chính là vừa rồi uống nhiều nước quá cho nên hiện tại muốn đi tè, cậu đang bước đi liền dừng lại nghiêm túc quay sang nói với Phùng Kiến Vũ:
“Tôi muốn đi tè”
Phùng Kiến Vũ nghe vậy hai mắt liền sáng lên, nếu như mắt người thật sự có thể có ánh sáng thì Phùng Kiến Vũ hiện tại nhất định sẽ không khác đèn pha lắp vào đó.

Phùng Kiến Vũ nhanh chóng cầm lấy cổ tay Vương Thanh kéo đi:
“Chúng ta đi”
Vương Thanh nhíu mày gạt tay Phùng Kiến Vũ ra nói:
“Đi đâu, ý tôi là cậu đứng ở đây đợi tôi!”
Phùng Kiến Vũ nói dối không chớp mắt:
“Tôi cũng muốn đi mà, chúng ta đều là đàn ông, cái gì cậu có tôi cũng có, cậu có cái gì mà phải ngần ngại đây?”
Vương Thanh vốn định đợi về đến nhà trọ sẽ đi nhưng mà từ chỗ này về đến nhà thật sự phải đi một đoạn đường xa nữa, còn nhịn nữa khẳng định sẽ có chuyện lớn xả ra, có điều nếu như cậu hiện tại cùng Phùng Kiến Vũ đi tè, cậu có linh cảm chuyện lớn hơn nữa cũng có thể xảy ra được.

Lúc Vương Thanh còn đang loay hoay suy nghĩ rằng mình bây giờ nên đi tè hay là không nên thì người nào đó đã gấp gáp kéo tay cậu đi đến phía trước nói:
“Đi thôi Thanh Nhi, cậu còn phải suy nghĩ cái gì nữa chứ hả, đời người có hai chuyện gấp không thể nhịn một là cái này hai chính là kết hôn đó!”
Vương Thanh cảm thấy mình bây giờ không đi tè đúng là nhịn không được, chính vì vậy cũng quyết định đưa tay xuống dưới ý định mở cúc quần ra, dù sao thì cậu cũng không phải là dạng yếu đuối ẻo lả, Phùng Kiến Vũ còn có thể lợi dụng đêm khuya thanh vắng muốn làm liều hay sao.

Lúc Vương Thanh cởi khóa quần xuống liền cảm thấy bên cạnh có ánh mắt đang nhìn cậu chằm chằm, Vương Thanh dừng động tác quay sang hỏi con cáo biến thái kia:
“Cậu nhìn cái gì?”
Phùng Kiến Vũ không những không xấu hổ ngược lại còn nói thế này:
“Nhìn cái gì chứ, tôi nhìn xem xung quanh có ai hay không sẽ tới, tôi sợ người ta nhìn thấy cậu đi tè”
Vương Thanh nhíu mày xoay lưng lại với Phùng Kiến Vũ mang quần kéo xuống một chút, đưa tay cầm lấy Tiểu Thanh Thanh muốn nhanh nhanh tháo nước ra:
“Đêm khuya rồi còn có ai đi ra chỗ này nữa, nếu có người muốn nhìn trộm tôi hẳn chỉ có mỗi cậu mà thôi”
Phùng Kiến Vũ ngó đầu lên nhìn Tiểu Thanh Thanh, Vương Thanh cảm thấy có hơi thở đang phả vào gáy cậu liền biết được cái con người mắc bệnh thần kinh kia muốn cái gì.

Lúc buồn tè cho dù có gặp vấn đề gì cũng không thể ngừng lại được, cho nên Vương Thanh lúc này ngoài việc lớn tiếng quát tháo Phùng Kiến Vũ cũng chẳng biết làm gì hơn cả:
“Phùng Kiến Vũ, cậu bớt biến thái cho tôi nhờ!”
Phùng Kiến Vũ cười cười lùi lại một bước rồi xoay người lại, anh mang quần của mình cởi xuống trực tiếp rút Tiểu Vũ Vũ ra đi tè, có lẽ Phùng Kiến Vũ đặc biệt cao hứng cho nên lúc này cái miệng còn đáng đánh muốn huýt sáo vui vẻ.

Vương Thanh cảm thấy lạnh sống lưng, cậu vội vã mang quần mặc lại rồi bước đi trước:
“Bệnh thần kinh!”
Phùng Kiến Vũ đi tè xong cũng kéo quần nhanh chóng chạy theo Vương Thanh:
“Cậu tức giận cái gì chứ hả, chẳng qua tôi cũng chỉ nhìn điểu cậu một chút thôi, có cần phải tức giận như thế hay không đây? Hồi còn nhỏ cậu cởi quần đi tè trước mặt tôi bao nhiêu lần cũng đâu thấy cậu giận dỗi thế này chứ”
Vương Thanh bước đi thật nhanh:
“Cậu bớt mang chuyện lúc nhỏ của tôi ra nói không được hả?”
Phùng Kiến Vũ cười ha ha:
“Làm sao, lúc nhỏ chính là nhớ nhất hình dáng mũm mĩm kia của cậu, lúc nào cũng đi theo phía sau tôi”
Vương Thanh nhíu mày, chuyện này chính là chuyện mà cậu không muốn nhắc đến nhất, bởi vì mỗi lần nhắc tới hình ảnh quá khứ kia sẽ lại hiện về, lúc nào cậu cũng là trái bóng tròn lăn sau Phùng Kiến Vũ như vậy.

Vương Thanh trầm giọng:
“Bớt nói lại đi”
Phùng Kiến Vũ cảm thấy Vương Thanh có điểm lạ, chợt nhận ra mình lại lỡ lời nữa rồi, nhắc đến chuyện này chẳng phải sẽ là càng làm cho Phùng Kiến Vũ thêm nhớ tới việc trước kia anh đã đối xử không tốt với cậu hay sao..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui