Tầm Ngắm Tình Ái


Phùng Kiến Vũ lạnh giọng quyết đoán:
“Nhiệm vụ của tôi là đưa cô về gặp ba cô, tôi đưa cô về rồi thì cô muốn đi đâu tôi cũng không quản”
Vera có điểm tức giận cầm lấy khăn bông trên tay vung thật mạnh về phía Phùng Kiến Vũ, nói là khăn làm bằng bông tương đối mềm nhưng khi dùng sức đánh vào mặt người ta vẫn có thể để lại vết hằn đỏ rất rõ ràng.

Vương Thanh nhìn thấy cảnh này cũng có điểm nóng vội lên tiếng cản lại, nhưng mà lời phát ra liền kịp lúc Vera mang khăn đánh tới mặt Phùng Kiến Vũ:
“Này, có gì từ từ nói đi, hai người buông tay ra nói chuyện đàng hoàng không được hả?”
Phải nói Vương Thanh rất có chỗ đứng ở nơi này, một câu nói của Vương Thanh liền có thể làm cho hai người như con cào cào đang nhảy loạn kia lập tức đình chỉ động tác, Phùng Kiến Vũ mang tay của Vera hất mạnh sang một bên, Vera lảo đảo đứng không vững, dùng ánh mắt căm giận nhìn Phùng Kiến Vũ.
Vương Thanh nhíu mày nhìn hai người phía trước, sau đó cậu liền lên tiếng hỏi Vera:
“Cô muốn ở lại đây làm cái gì?”
Vera cảm thấy ở đây chỉ có mỗi Vương Thanh coi như có thể nói chuyện được, vì thế cũng không có ý định giấu diếm nữa mà thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình:
“Tôi đang viết một bài báo về các hủ tục trên thế giới, ngày mai tôi muốn đến chợ quỷ để tìm tư liệu”
Phùng Kiến Vũ ngay từ lúc đầu đã cảm thấy cô gái trước mặt này rất đáng ghét rồi, cho nên cái miệng vẫn là nhịn không được phải phản bác vài tiếng:
“Cô nói dối có đúng không, tại vì sao muốn đi đến đây lại không nói cho ba cô biết đi, còn tạo ra một vụ bắt cóc giả là thế nào?”
Vera quay sang liếc nhìn Phùng Kiến Vũ:
“Là bởi vì ba tôi không đồng ý cho tôi đi, ông ấy sợ tôi gặp nguy hiểm”
Phùng Kiến Vũ nâng giọng:
“Biết ba cô lo lắng cho cô mà cô còn cố tình muốn đi, cô cũng thật là có hiếu quá”
Vương Thanh cảm thấy người đang đứng trước mặt mình đây một chút tư chất là tham mưu trưởng cũng không có, chẳng khác nào muốn dồn người ta vào chân tường không để người ta giải thích:
“Được rồi Phùng Kiến Vũ, cậu bị sao thế hả?”
Vương Thanh vừa quát một tiếng thì sấm ở bên ngoài cũng theo đó vang vọng theo, Phùng Kiến Vũ bực bội đứng ở một bên khoanh tay trước ngực đáp:
“Cậu sao thì có, tìm thấy người rồi còn muốn chậm trễ đưa về, cậu còn muốn tốn thời gian ở đây cùng cô ấy đôi co làm gì? Tôi là cấp trên của cậu, tôi ra lệnh cho cậu ngay lập tức đưa cô ta về Bắc Kinh không nói nhiều nữa”
Vương Thanh im lặng một lúc nhìn Phùng Kiến Vũ rồi xoay lưng lại lạnh giọng nói:
“Được rồi cậu thích làm thế nào cũng được, dù sao thì bản tính của cậu từ trước nay cũng vẫn như vậy rồi”
Không gian tiếp theo rơi vào trầm mặc, ba người không ai nói với nhau lời nào nữa, Vera cảm thấy không khí có điểm căng thẳng kể từ khi Vương Thanh không nói chuyện, Phùng Kiến Vũ trong lòng lại loạn lên, khó khăn lắm mới có thể gặp lại Vương Thanh, bây giờ anh lại làm cho cậu ấy tức giận như vậy thì chuyện sau này không phải là càng khó thành hay sao.

Phùng Kiến Vũ nghĩ nghĩ một hồi liền chuyển ánh mắt khó chịu quay sang nhìn Vera lạnh giọng truy hỏi:
“Cô muốn viết cái gì thì viết đại đi, có cần thiết phải đến tận đó hả?”
Vera cau mày:

“Anh vì sao lại là một người tắc trách như vậy, là một nhà báo mỗi câu chữ tôi viết ra là phải chịu trách nhiệm trước đọc giả về độ chính xác của nó, không phải cứ muốn viết gì là viết được đâu”
Phùng Kiến Vũ lén lén nhìn bóng lưng của bóng tròn nhà mình, mắt thấy người phía trước không có động tĩnh gì cả liền mang tức giận của mình đổ hết lên đầu Vera:
“Nói nhiều, mấy người ngoại quốc các cô đều nói nhiều như thế hả?”
Vera cảm thấy người đàn ông này vô cùng vô lý, vì thế liền dùng tay chỉ về phía Phùng Kiến Vũ:
“Anh có cảm thấy mình rất vô lý không thế? Đàn ông Trung Quốc các anh đều vô lý coi mình là đúng như vậy hả?”
Vương Thanh đứng ở một bên cũng nhịn không được lên tiếng nói lời phải trái:
“Không phải đàn ông Trung Quốc đều như vậy mà là cậu ta mới như vậy, ngay từ nhỏ cậu ta đã vô lý coi mình là nhất như vậy rồi”
Vương Thanh không nói chuyện Phùng Kiến Vũ vẫn có thể một mình chống đỡ cô gái trước mặt, nhưng mà một khi bóng tròn nhà anh mở miệng liền là bênh vực người ngoài như vậy:
“Thanh Nhi, cậu sao lại nói giúp cho người ngoài như thế chứ hả?”
Vương Thanh quay lại nhìn Phùng Kiến Vũ:
“Ở đây có ai là người nhà của tôi sao, bao gồm cả cậu cũng đều không phải, tôi chỉ là cảm thấy bất bình liền lên tiếng thôi”
Phùng Kiến Vũ đưa tay lên xoa xoa trán của mình:
“Thanh Nhi, cậu đang tức giận cho nên tôi sẽ không để ý đến lời này của cậu”
Vương Thanh bực mình không để ý đến chuyện có phải là người nhà hay không phải là người nhà, cậu nhanh chóng chuyển sang chuyện cần giải quyết ngay bây giờ:
“Nếu như cô ấy nói muốn đến chợ quỷ thì bây giờ về hay là ngày mai về cũng không khác gì nhau, người cũng chẳng thể chạy đi được, chi bằng chúng ta cùng cô ấy đi đến đó”
Thật ra Vương Thanh cũng rất tò mò với chợ quỷ kia, cậu muốn tới nhìn xem rốt cuộc nơi đó hoạt động thế nào, cũng muốn từ đó tìm ra hướng giải quyết ngăn chặn mấy chuyện xấu này xảy ra.

Phùng Kiến Vũ xua tay thẳng thừng từ chối:
“Không được, bây giờ lập tức đưa cô ta về, nếu cô ta quả thật muốn đến thì sáng sớm mai từ Bắc Kinh tới cũng được, chúng ta đi về!”
Vương Thanh nhíu mày:
“Thế thì cậu đưa cô ấy về trước đi, tôi ở nơi này, tôi muốn đến chợ quỷ xem”
Phùng Kiến Vũ cao giọng:
“Thanh Nhi, cậu cũng phải về, nhiệm vụ hoàn thành rồi không được phép ở lại chỗ này nữa”
Vera cuối cùng cũng tìm được người đồng minh, cô ấy bước về phía Vương Thanh kiên quyết nhìn Phùng Kiến Vũ nói:
“Tôi cũng không về, anh muốn về thì một mình về đi”
Phùng Kiến Vũ thấy mình có nói gì thêm nữa cũng không làm lung lay được quyết định của Vương Thanh, thế cho nên anh liền nhẫn nhịn nghe theo, nhưng trước khi đồng ý vẫn không quên đặt ra điều kiện:
“Được rồi, cậu muốn đi cũng được, nhưng mà phải hứa với tôi khi đến đó rồi thì sáng hôm sau phải trở về Bắc Kinh luôn, không được phép ở lại đây tốn thời gian nữa”
Vương Thanh im lặng không nói, Phùng Kiến Vũ cũng hết cách đối với người trước mặt này đây, nếu như dùng biện pháp cưỡng chế ném cậu lên xe rồi lái thẳng về Bắc Kinh cũng có thể, nhưng mà sự việc tiếp theo đó nhất định mối quan hệ giữa hai bọn họ sẽ đi vào chiều hướng xấu hơn, khó khăn lắm anh mới có thể ở bên cạnh bóng tròn nhà mình một lần nữa, anh không thể nào để lỡ mất cơ hội được.


Phùng Kiến Vũ không muốn để cho Vương Thanh tới phiên chợ quỷ kia là bởi vì anh sợ cậu sẽ đòi ở lại nơi này xử lý chuyện hủ tục Minh Hôn, không phải Phùng Kiến Vũ sợ mệt nhọc mà là anh nghĩ nếu như chỉ có hai người bọn họ ở lại thì cũng chẳng thể giải quyết được chuyện gì, dù sao hai người cũng không thể nào đấu lại với một tổ chức được, vẫn là nên trở về điều động lực lượng, lập ra kế hoạch tìm cách giải quyết thật ổn thỏa thì hơn.
Vera nghe thấy Phùng Kiến Vũ đồng ý rồi liền thở phào một hơi, cô quay sang nhìn Vương Thanh lịch sự nói một tiếng cám ơn, ai ngờ lời chỉ vừa cất lên nửa chữ đã bị Phùng Kiến Vũ cản lại rồi:
“Cô còn đứng ở chỗ này làm cái gì, đi về phòng của cô đi”
Vera bị tiếng quát lớn kia của Phùng Kiến Vũ làm cho giật mình một chút, cô quay lại liếc nhìn anh, rồi phát hiện ra một bọc nhỏ ở trên tay anh, trong bọc đó lộ ra một cái chân gà nhỏ, lại nhìn ra bên ngoài thấy trời mưa rất lớn cho nên cô cũng ngại ra ngoài mua đồ ăn, chính vì vậy liền xuống giọng một chút hỏi Phùng Kiến Vũ:
“Anh mua gà ở đâu thế?”
Phùng Kiến Vũ cúi đầu nhìn xuống con gà mình vừa mới mua, trong lòng bắt đầu có điểm hả hê:
“Xa lắm, xung quanh đây chẳng có quán ăn nào đâu”
Vera đưa tay xoa xoa bụng của mình:
“Tôi cũng chưa ăn cơm, chúng ta có thể cùng ăn không… cùng lắm là tôi trả tiền cho anh”
Phùng Kiến Vũ không suy nghĩ nhiều đã đưa một ngón tay lên phía trước lắc lắc:
“Không muốn, cô trả nhiều thế nào tôi cũng không muốn cho cô ăn, ok?”
Vere tức giận:
“Anh…”
Phùng Kiến Vũ lười cùng cô ấy quanh co cho nên liền trực tiếp đuổi khách:
“Được rồi về phòng của cô đi, chúng tôi còn phải nghỉ ngơi nữa, cô đứng ở chỗ này mãi làm cái gì?”
Vương Thanh nhìn Phùng Kiến Vũ rồi lại nhìn Vera, trời bên ngoài quả thật mưa rất lớn, hơn nữa vừa rồi cậu cùng Phùng Kiến Vũ cũng đã ăn cơm rồi, dù sao thì để một cô gái nhịn đói trở về phòng cũng không phải là lịch sự, thế cho nên Vương Thanh liền trầm giọng nói thế này:
“Cậu vừa rồi cũng đã ăn cơm rồi, nếu như còn đói thì nhường cho cô ấy một nửa cũng được”
Phùng Kiến Vũ quay sang nhìn Vương Thanh đáp:
“Gà này tôi mua cho chúng ta ăn, nhường cô ta một nửa rồi thì chúng ta ăn làm sao mà đủ”
Vương Thanh nhíu mày nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ:
“Tôi không ăn, cậu cùng cô ấy ăn đi là đủ rồi”
Phùng Kiến Vũ quay sang nhìn Vera:
“Không có đâu, cô về phòng của mình đi”
Vera cảm thấy con người này rất đáng ghét, trước khi trở về còn không quên để lại một câu thế này:
“Anh có phải là đàn ông không thế?”
Phùng Kiến Vũ nhanh miệng đáp:

“Tôi có phải là đàn ông hay không cũng chẳng đến lượt cô được kiểm chứng đâu”
Vera trở về phòng rồi Phùng Kiến Vũ liền mang túi gà mở ra để lên trên bàn:
“Thanh Nhi tôi lấy cho cậu một cái đùi gà nhé”
Vương Thanh nằm ở trên giường xoay lưng lại với Phùng Kiến Vũ:
“Tôi nói là tôi không ăn mà, sao cậu cứ lải nhải suốt ngày giống như đàn bà thế”
Phùng Kiến Vũ dừng tay một chút, nửa đùa nửa thật phun ra một câu thế này:
“Hay là cậu đến đây kiểm chứng xem tôi là đàn bà hay đàn ông”
Vương Thanh nhíu may xoay đầu lại phía sau lạnh giọng đáp:
“Nếu như cậu vẫn giữ giọng điệu đó thì từ nay về sau đừng nói chuyện với tôi nữa”
Phùng Kiến Vũ cầm trên tay một cái đùi gà tiến về phía trước ý muốn đưa cho Vương Thanh ăn:
“Được được, không nói thì không nói, cậu ăn cái đùi gà này đi, rất ngon đấy”
Vương Thanh bực bội:
“Tôi nói không ăn rồi mà, cậu làm sao thế hả?”
Phùng Kiến Vũ không tức giận vẫn cười cười nói:
“Cậu ăn hết cái đùi gà này thì tôi mang con gà này sang cho cô ta ăn”
Vương Thanh đẩy tay Phùng Kiến Vũ ra rồi nằm xoay lưng lại với anh:
“Cậu sao thế, cậu thích mang cho cô ấy ăn hay không thích mang cho cô ấy ăn thì tùy cậu, chuyện này không liên quan đến tôi”
Vương Thanh nói rồi liền xoay lưng lại mang điện thoại của mình ra xem một số tin tức thời sự ngày hôm nay, Phùng Kiến Vũ tay cầm đùi gà ngồi xuống giường nhìn chằm chằm Vương Thanh khe khẽ nói:
“Thanh Nhi, cậu vì sao lúc nào cũng đều khó chịu với tôi vậy?”
Vương Thanh nhíu mày trầm giọng lên tiếng:
“Cậu lại bắt đầu đó, cậu đừng có nói mấy cái lời buồn nôn như thế có được không hả, tôi ăn no rồi cho nên không muốn ăn nữa, cậu không thể để cho tôi thoải mái được một chút hay sao hả?”
Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh:
“Tôi cũng chỉ muốn mời cậu ăn mà thôi, chỉ như vậy thôi mà cậu cũng nói rằng cậu không thoải mái sao?”
Vương Thanh bực mình vứt mạnh điện thoại xuống giường, mang chăn kéo lên che hết cả mặt muốn ngủ:
“Không muốn cùng cậu tranh luận nữa, nếu như cậu không muốn ăn thì mang cho Vera ăn đi, đừng ở đó mà ép tôi ăn cho cậu”
Phùng Kiến Vũ nâng giọng:
“Tôi cũng chưa có ăn đâu”
Vương Thanh cảm thấy thật sự hết cách với con người này, cậu chẳng hiểu trong đầu anh rốt cuộc có cái suy nghĩ gì nữa:
“Thế thì cậu một mình ăn đừng nhiều lời nữa”
Phùng Kiến Vũ im lặng sau đó không biết qua bao lâu liền đứng dậy, Vương Thanh cảm thấy được chiếc đệm trên giường cũng nâng lên đại biểu cho Phùng Kiến Vũ đã đứng dậy, giây tiếp theo cậu nghe được tiếng bước chân càng ngày càng xa dần, Vương Thanh xác định Phùng Kiến Vũ đi rồi liền mở chăn nhìn ra bên ngoài, cậu cũng không rõ anh đi đâu nhưng mà dù sao thì… cũng không liên quan đến cậu, Vương Thanh tiếp tục mở máy điện thoại ra đọc tin tức thời sự.
Kết quả buổi tối khi hai người nằm lên giường tắt điện muốn ngủ rồi, Phùng Kiến Vũ hôm nay lại không nói nhiều lời mà nằm vô cùng im lặng ở bên cạnh Vương Thanh, Vương Thanh lúc đầu cũng cảm thấy kỳ lạ nhưng sau nghĩ anh như thế này cũng tốt đỡ khiến cho cậu phải tức giận trong lòng.

Phùng Kiến Vũ không nói, Mật Mật cũng không sủa, nhưng mà bụng của Phùng Kiến Vũ lại réo inh ỏi.


Vương Thanh lúc đầu còn tưởng mình nghe nhầm, tiếp đó tiếng ục ục kia lại càng ngày càng rõ ràng hơn, Vương Thanh vốn định mặc kệ không nói rồi nhưng cho đến phút cuối vẫn là nhịn không được quay sang hỏi Phùng Kiến Vũ:
“Cái gì thế hả?”
Phùng Kiến Vũ im lặng thở dài thườn thượt, Vương Thanh nhíu mày:
“Bụng cậu kêu có phải không?”
Phùng Kiến Vũ vắt tay lên trán khẽ chép miệng:
“Không sao, sáng mai dậy ăn một thể luôn cũng được”
Vương Thanh lầm bầm:
“Thế sao lúc vừa rồi không ăn con gà kia đi, cậu mang hết cho Vera rồi hả?”
Phùng Kiến Vũ có chút hờn dỗi hỏi lại Vương Thanh:
“Không phải cậu nói mang cho cô ta ăn sao?”
Vương Thanh bực bội:
“Tôi nói là có thể chia cho cô ấy một nửa, nếu không muốn thì cậu có thể ăn một mình cũng được, tôi khi nào thì nói cậu mang hết cho cô ấy đây”
Phùng Kiến Vũ lại đưa tay xoa xoa bụng một lần nữa:
“Mọi sự đã thành rồi thì cậu nói thế nào chẳng được”
Vương Thanh nghe vậy liền tức giận:
“Được rồi coi như tôi không nói gì cả, tôi đi ngủ”
Phùng Kiến Vũ im lặng, căn phòng nhỏ chỉ có duy nhất tiếng bụng réo ục ục của Phùng Kiến Vũ mãi không ngớt.

Thực tế chứng minh Vương Thanh ngoài mặt lúc nào cũng tỏ vẻ chán ghét với Phùng Kiến Vũ, nhưng mà lúc này đây khi anh có chút không được thoải mái thôi thì cậu cũng không tài nào nhắm mắt yên ổn ngủ được:
“Ra ngoài mà kiếm cái gì ăn đi, tôi không muốn ngày mai tỉnh dậy thấy cái xác khô bên cạnh mình đâu”
Phùng Kiến Vũ đạt được mục đích, trong lòng vô cùng thỏa mãn nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ mệt mỏi mang điện thoại mở lên nhìn đồng hồ:
“Cũng đã 10 rưỡi rồi, tôi thật ra có một chút kỳ quái, người thì tôi không sợ đâu nhưng lại sợ nhất là ma”
Vương Thanh không cần suy nghĩ nhiều cũng biết Phùng Kiến Vũ đang nói dối, Phùng Kiến Vũ không thấy Vương Thanh nói gì liền tiếp lời:
“Thôi vậy, tôi nhịn đói cũng rất là giỏi, mới chỉ một buổi tối không ăn mà thôi cũng chẳng thể nào tổn thương não được đâu”
Vương Thanh nghe vậy liền quay sang nhìn Phùng Kiến Vũ:
“Cậu cũng quan trọng hóa quá đấy, có người nào nhịn ăn mà bị tổn thương não hay sao? Tôi nói cậu nếu như nhịn không ăn còn có thể có ích đấy, đỡ đi một lần đại tiện”
Phùng Kiến Vũ không biết là nói dối hay nói thật, nhưng giọng nói vô cùng bình thản hơn nữa mỗi lời nói ra nghe rất có vẻ hiểu biết khoa học:
“Nhịn ăn sẽ dẫn đến tình trạng thiếu glucose, nếu như bị thiếu glucose trong khoảng từ 4 đến 6 tiếng có thể ảnh hưởng đến lượng glucose trong não, dẫn tới tình trạng bộ não của tôi sẽ phải sử dụng nguyên liệu sẵn có của nó và nếu như lâu dài sẽ dẫn đến suy nhược và tổn thương não bộ vô cùng tồi tệ.

Đây chỉ là kiến thức y học cơ bản thôi, cho nên lý do vì sao tôi lúc nào cũng mang đồ ăn gắp cho cậu là vì thế đấy, chính là sợ cậu đói thì bị bệnh nhưng mà cậu thì chẳng bao giờ chịu nghe tôi nói cả”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui