“Phùng tham mưu trưởng tôi là Điền Lý Xuân, sự cố ngày hôm nay mong ngài bỏ qua cho” Cục trưởng Điền hơi cúi người xuống đưa tay về phía trước ý muốn bắt tay Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ cũng coi như là cho ông ta một chút mặt mũi, đưa ta về phía trước bắt lấy tay ông ta rồi nói ông ta ngồi xuống:
“Ngồi xuống đi”
Cục trưởng Điền đưa tay lau lau mồ hôi ở trên trán, có chút gấp gáp cầm lấy bình trà ở trên bàn muốn rót cho mỗi người một chén, nhưng khi nghiêng bình được một lúc rồi mới phát hiện ra trà căn bản chẳng có một giọt nào cả.
Cục trưởng Điền nhìn Phùng Kiến Vũ cười khổ rồi đứng lên đi vào bên trong pha trà:
“Phùng tham mưu trưởng đợi một chút tôi vào bên trong pha ấm trà”
Vương Thanh nhìn xung quanh quan sát, nơi này từ nãy tới giờ không thấy xuất hiện thêm một viên cảnh sát nào khác cả liền có điểm khó hiểu, nơi này cũng coi như tồi tàn thật đi không phải đến mức ngay cả cảnh sát cũng không có chứ.
Cục trưởng Điền rất nhanh mang trên tay bình trà đi ra nói:
“Nơi chúng tôi lâu lắm rồi không có cấp trên ghé qua, lần này ghé qua một lần lại không ngờ là đích thân Phùng tham mưu trưởng đây.
Nơi này hoang sơ không được tiện nghi như trên thành phố, mong Phùng tham mưu trưởng thông cảm”
Phùng Kiến Vũ cầm chén trà Điền Lý Xuân rót cho mình lên uống một ngụm, sau đó chậm rãi hỏi một câu:
“Cục cảnh sát này có bao nhiêu người?”
Điền Lý Xuân có điểm thở dài:
“Cục cảnh sát chỗ chúng tôi có tổng cộng 12 người, vừa mới rồi đuổi Điền Đại Bảo đi rồi hiện tại còn 11”
Vương Thanh bất ngờ nhìn Điền Lý Xuân:
“11 người? Cả một cái thôn lớn như thế này chỉ có 11 người thôi sao?”
Điền Lý Xuân giải thích:
“Lúc trước nhân lực rất đầy đủ, nhưng mà do chính phủ không có quan tâm đến chỗ này cho nên mọi người tự động nghỉ hết rồi, muốn kiếm một công việc khác nhiều tiền hơn”
Vương Thanh ở trong lòng âm thầm cảm thán, chẳng trách vừa mới rồi ở trên xe taxi tài xế lại nói an ninh ở đây lỏng lẻo, thì ra là lực lượng cảnh sát căn bản không có đủ để ổn định trật tự:
“Như vậy bọn họ đi đâu hết cả rồi?”
Điền Lý Xuân khó xử:
“Thật ra thì chỗ chúng tôi có một chút đặc biệt, bọn họ buổi sáng không có đến cục làm việc mà đi làm công việc khác rồi, buổi tối mới đến đây làm”
Vương Thanh hả một tiếng, Phùng Kiến Vũ cũng cảm thấy chỗ này thật sự rất đặc biệt.
Điền Lý Xuân nhấp một ngụm trà rồi mới nói:
“Thật ra thì lương cảnh sát không đáng là bao cho nên bọn họ cũng phải tìm công việc khác mà kiếm kế mưu sinh, nhân lực đã ít rồi nếu như đuổi việc bọn họ nữa thì cả cái thôn nhỏ này e rằng… cục cảnh sát cũng bị xóa sổ mất”
Phùng Kiến Vũ im lặng một lúc mới mở miệng:
“Chẳng trách chậm trễ tiến độ như vậy, mấy người căn bản không có đi phá án!”
Điền Lý Xuân cúi đầu:
“Vẫn là do nhân lực không có đủ”
Phùng Kiến Vũ sớm đã biết đến đây chỉ mất thời gian mà thôi cho nên cũng không muốn ở đây tốn thì giờ nữa:
“Được rồi hôm nay tôi đến đây cũng chỉ là muốn xem qua một chút thôi, chúng tôi có chuyện rời đi trước”
Điền Lý Xuân vốn định hướng Phùng Kiến Vũ đề xuất một số vấn đề hiện tại lại nghe Phùng Kiến Vũ nói rời đi liền gấp gáp:
“Phùng tham mưu trưởng, chúng ta còn chưa có bàn bạc chuyện gì mà”
Phùng Kiến Vũ đứng dậy bước nhanh ra ngoài:
“Không cần!”
Vương Thanh nhìn Điền Lý Xuân một cái rồi cũng đi theo sau Phùng Kiến Vũ ra ngoài luôn, vừa hay có một chiếc xe taxi đi qua dừng lại ở trước cục cảnh sát, hai người họ lập tức mở cửa xe ngồi vào.
Phùng Kiến Vũ trước tiên hướng người lái xe hỏi:
“Ông chủ, chỗ này có nơi nào cho thuê xe ô tô hay không?”
Bọn họ hiện tại cần một phương tiện giao thông để chủ động di chuyển, dù sao việc tìm người mất tích cũng chẳng thể nào ngồi ở một chỗ mà người ta sẽ tự động đến chỗ mình được.
Tài xế taxi chở hai người họ đến chỗ thuê xe ô tô, Vương Thanh nhìn bãi đỗ xe một hồi cuối cùng cũng chọn được một chiếc Peugeot 3008 màu cà phê hơi cũ một chút.
Phùng Kiến Vũ đương nhiên mở cửa xe ngồi ở ghế lái phụ, Mật Mật một mình ngồi ở phía sau, Vương Thanh là người lái xe.
Phùng Kiến Vũ ở trong xe hướng Vương Thanh nói:
“Tôi đã nói là không cần phải tới cục cảnh sạt Vận Thành làm cái gì cả, cậu đâu có nghe lời tôi đâu”
Vương Thanh trầm ổn lái xe, đối với thái độ này của Phùng Kiến Vũ đặc biệt không hài lòng:
“Đến để biết được tình hình ở nơi này thế nào, để hiểu được vì sao đã lâu như vậy rồi vẫn không phá được án.
Cậu lần này trở về cũng nên đề xuất phương án giải quyết vấn đề này với chính phủ đi, không thể để cho tình trạng ở thôn này cứ như thế xảy ra mãi được, làm gì có cục cảnh sát nào buổi tối mới có người làm, như vậy thì người dân biết tìm ai mà giúp đỡ đây hả?”
Phùng Kiến Vũ bị mấy lời nói kia của Vương Thanh làm cho phát phiền, nhưng mà anh đương nhiên không thể nào mà tỏ thái độ khó chịu với bóng tròn nhà mình được:
“Tôi là cái gì mà đề xuất với chính phủ được chứ, cậu cũng quá đề cao tôi rồi”
Vương Thanh liếc mắt nhìn sang Phùng Kiến Vũ thẳng thắn đáp:
“Cũng đúng, tôi cũng thật nghi ngờ chức vụ của cậu chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực thôi”
Phùng Kiến Vũ không bị lời nói này của Vương Thanh kích động, anh đưa tay về phía sau điều chỉnh ghế ngồi hạ xuống thấp một chút, nhàn nhã nằm ở đó nhắm mắt lại nói:
“Bây giờ chúng ta về khách sạn trả phòng rồi đến huyện Văn Hỉ một chuyến, ngày mai cũng đã là ngày 13 rồi”
Vương Thanh im lặng không nói nữa, Phùng Kiến Vũ ở một bên nhắm mắt hưởng thụ, miệng còn phát ra những tiếng ngâm nga theo bài hát nào đó.
Một lúc sau Phùng Kiến Vũ lại quay sang gọi Vương Thanh:
“Thanh Nhi”
Vương Thanh không có ý định mở miệng, nhưng vẫn ở một bên đợi lời nói tiếp theo của Phùng Kiến Vũ:
“Lần này xong chuyện trở về rồi tôi sẽ đưa cậu đến một quán, vịt quay Bắc Kinh ở đó chính là gia truyền mấy chục đời rồi, ăn rất là ngon đấy”
Vương Thanh hơi liếc nhìn sang Phùng Kiến Vũ sau đó lại nhíu mày lầm bầm:
“Con người cậu không có một giây phút nào nghiêm túc hay sao?”
Phùng Kiến Vũ nhắm mắt thản nhiên mở miệng đáp:
“Tôi bao giờ cũng nghiêm túc, ít nhất là đối với cậu bao giờ tôi cũng đều nghiêm túc cả!”
Vương Thanh giật mình, nếu như bây giờ Phùng Kiến Vũ mở mắt ra khẳng định sẽ nhìn thấy sự thay đổi dễ nhận thấy trên gương mặt của Vương Thanh, đáng tiếc anh hiện tại lại nhắm hai mắt lại cho nên lúc này đây mới có thể bỏ lỡ một chi tiết quan trọng như vậy.
Vương Thanh để lại một cậu rồi cố gắng mang mấy lời nói kia của Phùng Kiến Vũ gạt ra sau đầu:
“Bệnh thần kinh!”
Phùng Kiến Vũ không nói nữa, không biết có phải là anh thật sự đã ngủ rồi hay là anh không muốn tiếp tục nói để khiến cả hai rơi vào hoàn cảnh khó xử.
Phùng Kiến Vũ không biết Vương Thanh đã nhận ra điều gì đó khác thường gì hay chưa, nhưng anh luôn cảm giác được Vương Thanh nhất định đã nhận ra được, ít nhất là một phần mười nhỏ nhoi.
Không biết qua bao lâu Phùng Kiến Vũ mới lên tiếng nói một câu:
“Tôi bây giờ còn chẳng nhớ cô gái lần đó tên gì nữa”
Vương Thanh tưởng rằng Phùng Kiến Vũ đang nhắc đến cô gái mà bọn họ đang đi tìm, cho nên lúc này mới nhíu mày trầm giọng nhắc nhở:
“Vera!”
Phùng Kiến Vũ nhếch môi, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn còn chưa chịu mở ra:
“Ý tôi nói là cô gái lần ấy, người đã nói với tôi rằng cậu khi đó đã trở về nhà trước rồi!”
Vương Thanh không ngờ Phùng Kiến Vũ lại đột nhiên nói chuyện này với cậu, không gian tiếp theo rơi vào trầm mặc chỉ có tiếng hít thở của đối phương.
Phùng Kiến Vũ nói anh không nhớ tên của cô gái đó, nhưng Vương Thanh cậu thì khác, cậu đặc biệt nhớ như in cái tên kia không thể nào quên được.
Cứ cho như là Tô Tố là người gây ra mọi hiểu lầm lần ấy, nhưng mà nếu không có Tố Tố thì Vương Thanh cậu căn bản sẽ không sớm như thế nhận ra được Phùng Kiến Vũ ngay cả một chút cũng không để ý tới cậu, nếu như lúc Phùng Kiến Vũ chịu gọi điện cho cậu, hay thậm chí là chỉ cần nhắn tin thôi cũng được, nhưng cuối cùng Phùng Kiến Vũ vẫn là lựa chọn bỏ mặc cậu.
Khi Vương Thanh còn đang đắm chìm trong suy nghĩ cá nhân của mình thì Phùng Kiến Vũ đã lại nhẹ giọng nói tiếp:
“Tôi rất hối hận, lần đó tại vì sao không quay trở lại kiểm tra.
Trời tuyết lớn như thế, nếu như cậu trên đường trở về gặp chuyện gì đó...” Phùng Kiến Vũ nói đến đây liền dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi mới tiếp tục nói: “May mắn là cậu không sao rồi”
Vương Thanh có chút mất tự nhiên khẽ họ nhẹ, trong lòng tuy rằng cảm động một chút nhưng ngoài miệng vẫn nói thế này:
“Cậu khi nào trở thành người tốt như này đây?”
Phùng Kiến Vũ khẽ mỉm cười quay sang mở mắt nhìn Vương Thanh:
“Cậu có tin không, từ lúc cậu rời đi tôi đã trở thành người tốt đó!”
Từ lúc Vương Thanh rời đi, Phùng Kiến Vũ ngay cả lần gặp mặt từ biệt cũng không có cơ hội.
Vương Thanh đi rồi mỗi ngày Phùng Kiến Vũ đều tự một mình đến trường, con đường từ nhà tới trường học không xa nhưng khi không có Vương Thanh đi bên cạnh nó lại trở nên dài đến thế.
Phùng Kiến Vũ chợt nhận ra một điều rằng suốt 15 năm nay anh luôn đối xử rất tệ với Vương Thanh, Vương Thanh rất tốt cực kỳ tốt, tốt không có chỗ chê, nhưng bởi vì mẹ Phùng rất thích Vương Thanh cho nên anh mới ghen tị với cậu.
Mỗi lần đi học đều muốn Vương Thanh phải đi theo phía sau mình, mỗi lần đến lớp đều luôn muốn Vương Thanh phải chạy từ tầng một lên tầng ba để đưa cặp sách cho anh, mỗi lần anh lười học đều luôn muốn Vương Thanh phải chép bài cho anh, cứ mỗi lần như thế Vương Thanh chẳng bao giờ nói cái gì cả.
Điều đó giống như đã trở thành thói quen rồi, cho đến một ngày thói quen đó đột nhiên rời bỏ anh khiến cho anh không thể nào thích nghi được, khiến cho anh nhận ra rằng mất đi thói quen đó liền mất đi một phần vui vẻ của cuộc sống này.
Vương Thanh cố tình không muốn nghĩ nhiều cho nên liền trả lời Phùng Kiến Vũ thế này:
“Tôi cảm thấy cậu lớn lên còn trở thành người xấu xa hơn lúc nhỏ, lấy chuyện cậu không muốn giúp cảnh sát khu vực giải quyết vụ án này mà chỉ muốn tìm cô gái kia rồi trở về, đủ biết cậu có phải là người tốt hay không rồi”
Phùng Kiến Vũ nghiêng đầu nhìn về phía trước, đường lớn ít xe cộ không có tấp nập như ở Bắc Kinh, nhà cao cửa rộng không mọc san sát cách một đoạn mới có một ngôi nhà coi như là lớn.
Phùng Kiến Vũ thản nhiên mang suy nghĩ của mình nói ra không một chút giấu giếm, bởi vì bóng tròn nhà anh buổi sáng đã nói không thích anh lúc nào cũng cợt nhả:
“Tôi chỉ quan tâm đến cậu thôi, cho dù là chính phủ hay nhân dân cả nước tôi cũng đều không muốn nghĩ tới”
Vương Thanh cuối cùng vẫn là nhịn không được nữa khó chịu nói lớn:
“Phùng Kiến Vũ cậu đừng nói mấy lời nói buồn nôn đó có được không hả?”
Phùng Kiến Vũ bật cười ha ha, ánh mắt xấu xa nhìn về phía Vương Thanh bắt đầu muốn trêu chọc:
“Sao hả? Tôi lúc trước không quan tâm đến cậu thì cậu liền bỏ đi, bây giờ tôi quan tâm đến cậu rồi thì cậu lại nói buồn nôn, cậu rốt cuộc là muốn như thế nào đây?"
Vương Thanh thẹn quá hóa giận:
“Nếu như cậu còn tiếp tục giữ thái độ đó có tin hay không tôi bây giờ đạp cậu xuống xe”
Phùng Kiến Vũ đưa hai tay lên làm ra dáng vẻ đầu hàng:
“Được được, tôi không nói nữa có được chưa cậu tập trung lái xe đi, chúng ta phải đến huyện Văn Hỉ trước khi trời tối đó”.
___
Huyện Văn Hỉ đúng thật là một vùng quê nghèo, nơi đây bạt ngàn ruộng lúa, lúa vàng ươm sắp đến vụ thu hoạch, Phùng Kiến Vũ đi ngang qua còn ngửi thấy mùi thơm thanh mát của lúa nếp.
Nơi đây không có khách sạn cao tầng, chỉ có nhà nghỉ rộng tầm 15 20m2, ngay cả một nhà hàng được một chút cũng không có, hàng quán xung quanh xem chừng cũng vắng khách cho nên chẳng có nhiều đồ ăn ngon.
Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh lần này quyết định thuê một phòng lớn nhất xem như là đầy đủ tiện nghi nhất trong đó, bởi vì những phòng còn lại đều rất cũ và nóng cho nên Vương Thanh mới chịu ở chung phòng với Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ thì khỏi phải nói rồi, tâm trạng của anh chẳng khác nào trúng số độc đắc vui đến mức dọc đường đi cứ quay sang nhìn Vương Thanh cười cười.
Vương Thanh lại bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên cho nên bực bội nhắc nhở anh:
“Nếu như cậu cứ cười như thế, tôi còn thật sự nghi ngờ rằng cậu có triệu chứng tâm thần phân liệt đó”
Trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường, so với chiếc giường ở nhà của Vương Thanh còn muốn nhỏ hơn, có điều chiếc giường này vẫn có thể để cho hai người bọn họ nằm được.
Phòng không có điều hòa chỉ có một chiếc quạt trần đã cũ bạc màu treo lơ lửng ở trên cao, Phùng Kiến Vũ tiến đến phía công tắc bên cạnh mở lên mới phát hiện được một vấn đề, chiếc quạt này hỏng rồi.
Vương Thanh ngồi ở mép giường ngẩng đầu nhìn ba cánh quạt có mạng nhện phủ quanh khẽ thở dài, Phùng Kiến Vũ thấy vậy liền mở cửa sổ ra nhưng mà cho dù mở hay đóng vào thì nơi này cũng chẳng có một cơn gió nhẹ nào thổi vào cả.
Phùng Kiến Vũ nhìn đồng hồ ở trên tay thấy cũng đã 4 giờ chiều rồi liền lên tiếng bảo Vương Thanh đi tắm:
“Đi tắm đi, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm”
Vương Thanh ngồi một lúc rồi mở va li quần áo của mình lấy ra một vài đồ dùng cá nhân, lúc đứng dậy mới chợt nhật ra một điều rằng cậu không biết phòng tắm ở chỗ nào.
Phùng Kién Vũ hiểu ý chỉ tay ra phía bên ngoài, Vương Thanh theo hướng chỉ tay của Phùng Kiến Vũ liền ai oán thở dài, là một dãy nhà tắm xây theo kiểu ngày xưa, mỗi gian xem chỉ đứng đủ một người mà thôi.
Vương Thanh đứng dậy đi được vài bước phía sau liền có người gọi cậu lại:
“Thanh Nhi”
Vương Thanh dừng bước quay lại phía sau, Phùng Kiến Vũ đứng ở khoảng cách đó không xa nhìn xuống dưới sàn:
“Quần lót của cậu rơi”
Vương Thanh thản nhiên bước về phía đó nhặt quần lót của mình lên rồi rời đi, Phùng Kiến Vũ ở phía sau lại gọi Vương Thanh nữa:
“Thanh Nhi”
Vương Thanh bực bội xoay người lại nói lớn:
“Cái gì nữa?”
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Vương Thanh:
“Tôi cũng có một cái giống như thế, quần đó có chắc chắn của cậu hay không?"
Vương Thanh đương nhiên chắc chắn đó là quần của mình bởi vì vừa mới rồi chính tay cậu lấy từ trong va li ra, thế cho nên lúc này cậu mới không nói gì nữa định rời đi, ai mà biết được Phùng Kiến Vũ kia lại muốn giở trò gì nữa.
Phùng Kiến Vũ tiếp theo đó liền kéo đến một tràng cười thật lớn ở phía sau lớn tiếng gọi với theo:
“Thanh Nhi, cậu xấu hổ cái gì chứ?”
Vương Thanh hít một hơi thật sâu cố gắng khắc chế cơn tức giận ở trong lòng một đường bước thẳng ra ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...