Tầm Ngắm Tình Ái


Mẹ Vương hả một tiếng có điểm nghi ngờ hỏi Phùng Kiến Vũ:
“Như vậy chuyện Thanh Nhi bị hạ cấp quân hàm…”
Mẹ Vương nói đến đây thì ngừng lại, Vương Thanh ở bên cạnh liền thản nhiên cho mẹ Vương một đáp án:
“Chính là như vậy đó mẹ!”
Phùng Kiến Vũ nói dối không chớp mắt, cung phản xạ của anh cũng đặc biệt nhanh nhạy hơn người thường, lúc nào cũng có thể nhanh chóng tìm ra được hướng giải quyết thế cho nên lúc này đây gương mặt mới không biểu lộ bất cứ một chút luống cuống nào nói:
“Đúng vậy đó dì Vương, nhưng mà con hạ cấp quân hàm của Thanh Nhi cũng là vì suy nghĩ cho cậu ấy mà thôi”
Vương Thanh mấy ngày nay ở cùng Phùng Kiến Vũ đương nhiên cũng biết con người này có bao nhiêu lươn lẹo, chuyện Phùng Kiến Vũ ăn không nói có, ăn đứng dựng ngược như thế này cũng chẳng phải là lần đầu tiên xảy ra.

Nếu như Phùng Kiến Vũ không nói dối mới là chuyện đáng để kinh ngạc, cho nên Vương Thanh hiện giờ liền khẽ nhếch môi phô ra một nụ cười trào phúng.

Phùng Kiến Vũ nhìn thấy nụ cười kia của Vương Thanh, lúc đầu thật sự có điểm đau lòng nhưng sau đó liền không để ý gì nhiều nữa, dù sao thì tấm lòng này của anh, bóng tròn ngốc nghếch kia phải trải qua một khoảng thời gian dài nữa mới có thể nhận ra được:
“Di Vương là như vậy, con hạ cấp quân hàm của Thanh Nhi cũng là có mục đích, bình thường 3 năm mới có một cuộc thi tăng cấp quân hàm, muốn tăng cấp cũng phải đợi 3 năm mới có thể.

Nhưng mà con hạ cấp quân hàm của Thanh Nhi rồi, khi nào có nhiệm vụ quan trọng sẽ nói Thanh Nhi đi làm, đến lúc đó mang lý do lấy công chuộc tội mà tham gia, sau khi sự việc được giải quyết ổn thỏa rồi đảm bảo cấp quân hàm kia chỉ có thể cao hơn trước kia mà thôi, giống như bây giờ vậy chúng con chuẩn bị tham gia một vụ việc vô cùng quan trọng đây”
Mẹ Vương không ở trong quân đội nên không thể hiểu được nhiều, ba Vương cũng thế cứ nghe Phùng Kiến Vũ nói như thế nào thì tin tưởng thế đó mà thôi.

Vương Thanh ở một bên mang thìa cháo đưa vào trong miệng lười biếng không muốn vạch trần mấy lời nói dối kia của Phùng Kiến Vũ.
Mẹ Vương nghe thấy Phùng Kiến Vũ nói như thế liền vui vẻ hẳn lên, mang một chiếc quẩy lớn bỏ vào trong bát của anh nói:
“Đại Vũ con cũng thật tốt, Thanh Nhi cùng con dù sao cũng quen biết nhau từ nhỏ, chuyện của nó sau này cũng nhờ con đi”
Lời của mẹ Vương chính là ý muốn nói Phùng Kiến Vũ cất nhắc đề bạt với cấp trên về chuyện cấp bậc của Vương Thanh, nhưng mà Phùng Kiến Vũ lại tự động hiểu rằng những chuyện sau này bao gồm cả đời sống riêng tư của Vương Thanh cũng đều là do anh đứng ra giám sát.

Phùng Kiến Vũ nghĩ thế liền cười ha ha gật đầu đồng ý:
“Dì Vương yên tâm, chuyện của Thanh Nhi cũng là chuyện của con”
Vương Thanh cắn một miếng quẩy rồi bỏ xuống đĩa, ánh mắt không có ý định liếc nhìn Phùng Kiến Vũ chỉ nhàn nhạt nói thế này:
“Từ khi nào thì chuyện của tôi là chuyện của cậu vậy?”
Mẹ Vương nhíu mày quay sang quát Vương Thanh:
“Thanh Nhi, Đại Vũ lo lắng con như vậy con sao lại ăn nói với Đại Vũ như thế hả?”
Vương Thanh ngẩng đầu nhìn mẹ Vương:

“Mẹ à, chuyện cũng không phải…”
Vương Thanh còn chưa nói hết câu đã bị Phùng Kiến Vũ chặn lại:
“Không sao mà dì Vương, Thanh Nhi thích nói mấy lời không thật với lòng như vậy đấy, tình cảm của chúng con vẫn rất tốt…” Nói đến đây Phùng Kiến Vũ liền quay sang Vương Thanh: “Chuyện ở quân đội cũng rất tốt, không phải thế hay sao?”
Vương Thanh hiện tại đối với chuyện phát sinh ở phòng tắm vô cùng nhạy cảm, cậu thật sự muốn quên nó đi tốt hơn hết là đừng nhắc đến nó nữa, có điều Phùng Kiến Vũ kia từ đầu đến cuối đều mang chuyện này ra mà uy hiếp cậu, Vương Thanh cậu đây nhịn chờ thời cơ phản kích, cố nhân có nói quân tử trả thù mười năm vẫn chưa muộn đâu.
Ba Vương ngồi ở một bên lúc này mới hỏi:
“Đại Vũ con đã có đối tượng chưa?”
Phùng Kiến Vũ giống như không cần suy nghĩ gì nhiều mà trả lời luôn:
“Có rồi bác Vương”
Vương Thanh trong vài giây ngắn ngủi đình chỉ động tác, thìa cháo đưa lên giữa không trung cũng dừng lại một chút, nhưng rất nhanh sau đó liền khôi phục lại trạng thái bình thường, ngồi ở bên cạnh lắng tai nghe cuộc nói chuyện của ai đó.

Ba Vương gật gật đầu:
“Cũng phải thôi, điều kiện của con tốt như vậy cơ mà, đối tượng của con là ở Bắc Kinh này hay là ở nơi con làm việc lúc trước?”
Phùng Kiến Vũ cười thoải mái không một chút giấu giếm:
“Ở Bắc Kinh ạ”
Ba Vương nâng giọng:
“Thế sao? Có phải là vì người ta mà chuyển chỗ làm hay không? Khi nào rảnh rỗi dẫn người đó qua đây để bác nhìn xem”
Phùng Kiến Vũ gãi gãi đầu:
“Đúng là vì người đó mới thuyên chuyển công tác, có điều con cũng chưa có nói gì với người ta cả, cũng chẳng biết người ta có thích con hay không nữa”
Ba Vương phì cười:
“Điều kiện tốt như con đây còn có người không chịu hay sao?”
Phùng Kiến Vũ đáp:
“Con cũng nghĩ như vậy đó ha ha”
Vương Thanh trong lúc ăn cơm không có nhìn Phùng Kiến Vũ nhưng cả một quá trình đó cậu vẫn biết được Phùng Kiến Vũ rất vui vẻ, nụ cười kia rõ ràng không thể che giấu được hạnh phúc, nhưng có một điều không đúng cho lắm ở đây là Phùng Kiến Vũ cười vui vẻ như vậy Vương Thanh cậu lại cảm thấy không thoải mái chút nào cả.

Thìa sứ đặt mạnh xuống bát cháo đến chát một tiếng, ba người trên bàn đồng loạt nhìn về phía Vương Thanh, Vương Thanh biết mình có chút không khống chế được cảm xúc liền ho nhẹ một tiếng rồi đứng dậy:
“Con ăn xong rồi”
Vương Thanh bước vào trong phòng tắm đóng cửa lại, Phùng Kiến Vũ thì ra cũng có bạn gái rồi, còn vì cô ấy mà thuyên chuyển công tác, tuy rằng cậu chưa bao giờ nhìn thấy cô gái đó cũng chưa bao giờ nghe được Phùng Kiến Vũ nói chuyện điện thoại với bất cứ cô gái nào nhưng mà không rõ bởi vì sao trong lòng lại không vui.

Đối với Vương Thanh không vui chính là không vui, không cần tiếp tục tìm lý do, những thứ gì bản thân cậu muốn thì không cần phải tìm ra bất cứ động lực nào để thực hiện.


Vương Thanh chính là con người như vậy, cái gì muốn làm liền làm, cái gì không muốn làm sẽ không làm, mọi tác động ở bên ngoài đều không thể cản trở được cậu, cho đến khi ngoại lệ của cậu xuất hiện, mà cái ngoại lệ trước mắt hiện tại chính là Phùng Kiến Vũ đây.
Vương Thanh rất tò mò về bạn gái của Phùng Kiến Vũ, trong lòng cậu tự nói rằng bởi vì cậu muốn xem cô gái như thế nào lại có thể chịu đựng được một người như anh, nhưng rất nhanh sau đó Vương Thanh quả thực nhận ra được một điều rằng cậu căn bản là ghen tị không muốn có bất cứ ai trở thành bạn gái của Phùng Kiến Vũ cả, dĩ nhiên đây vẫn là để nói sau đi.
Ngồi ở nhà ba Vương được nửa tiếng Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh liền xin phép hai người rời đi cho kịp giờ đến sân bay.

Bây giờ không có Báo Báo cho nên Phùng Kiến Vũ hiển nhiên ngồi ở ghế phụ phía trước, có điều Vương Thanh hiện tại lại không có ngăn cản Phùng Kiến Vũ khiến cho anh cũng phải có điểm bất ngờ.
Vương Thanh lái xe đi được một đoạn cuối cùng vẫn là nhịn không được giả bộ thờ ơ lên tiếng hỏi:
“Này, cậu thật sự có bạn gái rồi hay sao?”
Phùng Kiến Vũ bất ngờ khi Vương Thanh hỏi mình đến vấn đề này, khoảng vài giây sau anh liền cười ha ha xấu xa hỏi lại:
“Sao nào? Cậu cảm thấy không vui phải không?”
Vương Thanh bị Phùng Kiến Vũ đoán trúng liền thẹn quá hóa giận, đôi lông mày nheo lại với nhau khó chịu đáp:
“Cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, cứ coi như tôi chưa có hỏi đi”
Phùng Kiến Vũ a a vội vàng lấy lòng người ta:
“Cái gì? Làm sao? Cậu rốt cuộc muốn hỏi chuyện tôi có bạn gái chưa đúng không? Tôi nói cho cậu biết, tôi chưa có!”
Vương Thanh im lặng, trong lòng thật sự muốn hỏi lại Phùng Kiến Vũ là tại sao lúc mới vừa rồi ở nhà ba mẹ cậu lại trả lời khác, bây giờ lại trả lời khác, như vậy thì cái nào mới đúng.

Có điều Vương Thanh lại sợ nếu như mình thật sự hỏi lại như vậy, Phùng Kiến Vũ nhất định sẽ bám vào cái lý do đó mà cười trêu chọc cậu, nhưng kết quả cuối cùng vẫn là nhịn không được ngứa miệng hỏi đến cùng:
“Tôi nghe thấy rõ ràng cậu nói với ba tôi là cậu có bạn gái rồi”
Phùng Kiến Vũ làm ra vẻ ngạc nhiên:
“Nào có chứ?”
Vương Thanh liếc nhìn Phùng Kiến Vũ một cái không muốn nói chuyện với người này nữa, lời nào là thật, lời nào là giả cậu vĩnh viễn chưa thể ngay lập tức xác định được.

Phùng Kiến Vũ nhìn Vương Thanh, chỉ là nhìn được bên sườn nhan cân đối của người ta mà âm thầm nuốt nước miếng, sau đó Phùng Kiến Vũ liền bất giác thở dài:
“Tôi nói là có người thích rồi chứ không nói là có bạn gái rồi”
Vương Thanh trầm giọng không có chứa một chút tia biểu cảm nào trong lời nói cả:
“Có khác nhau sao?”
Phùng Kiến Vũ nâng giọng:
“Đương nhiên khác, tôi hỏi cậu đơn phương thích một người và hai người cùng thích nhau có khác hay là không, người ta cũng chưa có chịu nhìn nhận tình cảm của tôi nữa”

Vương Thanh trong lòng có điểm khó chịu, cô gái kia không rõ là thần thánh nơi nào lại có thể làm cho Phùng Kiến Vũ si tình như vậy, trong đầu Vương Thanh không muốn Phùng Kiến Vũ có bạn gái, cho nên lúc này cũng y như suy nghĩ mà nói ra:
“Tốt nhất là cô gái đó đừng bao giờ nhìn ra, cứ làm ngơ cậu được bao lâu thì càng tốt”
Phùng Kiến Vũ ngồi thẳng người lại rồi bật cười ha ha:
“Không biết nắm giữ tôi chính là đại ngốc nghếch, biết đi đâu mà tìm người có điều kiện tốt như tôi đây”
Vương Thanh lạnh giọng:
“Tôi thì chỉ có một câu hỏi rằng biết đi đâu để tránh được người đại phiền phức như cậu đây”
Phùng Kiến Vũ lại quay người sang bên cạnh nhìn Vương Thanh:
“Tôi có chỗ nào phiền phức?”
Vương Thanh nghe thấy câu hỏi kia của Phùng Kiến Vũ cũng đột nhiên cảm thấy vấn đề này thật sự rất khó trả lời, Phùng Kiến Vũ tất cả mọi cái đều phiền phức, nhưng Vương Thanh cậu đây lại không thể liệt kê ra được những chuyện phiền phức này của anh, chính là không có từ ngữ nào mà có thể kể ra từng việc, chính vì vậy cậu chỉ gói gọn trong một câu thế này:
“Mọi thứ đều phiền phức”
Phùng Kiến Vũ đột nhiên thay đổi giọng nói, không còn cợt nhả như trước nữa mà thay vào đó là nghiêm túc gọi cậu:
“Thanh Nhi à”
Vương Thanh im lặng không đáp lời, chỉ ở một bên chăm chú lái xe chờ đợi xem người ngồi bên cạnh cậu đây lại muốn nói cái gì nữa.

Phùng Kiến Vũ tiếp lời:
“Cậu không được lấy vợ trước tôi nhé, sau này có người mình thích rồi thì người đầu tiên cậu nói phải là tôi có được hay không?”
Phùng Kiến Vũ từ đầu đến cuối chỉ sợ Vương Thanh gặp được cô gái cậu thích, thế cho nên anh mới nói Vương Thanh không được lấy vợ trước anh, bởi vì cả cuộc đời này Phùng Kiến Vũ anh đã xác nhận mình chỉ lấy duy nhất một người vợ, mà người vợ đó hiện tại đang ngồi ở bên cạnh anh.

Phùng Kiến Vũ muốn Vương Thanh nói cho mình nghe trước tiên về người mà cậu thích, để cho anh còn có thời gian mà lập kế hoạch phá hoại ngăn cản.
Vương Thanh lại im lặng không nói bởi vì cậu căn bản cũng không biết nên phải trả lời như thế nào mới đúng.

Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh thì trái ngược hoàn toàn vẫn là dáng vẻ như cũ ngồi ở bên cạnh cậu nói liên hồi:
“Cậu thích con gái như thế nào?”
Vương Thanh im lặng, không phải bởi vì cậu không muốn nói chuyện với Phùng Kiến Vũ mà là cậu đang im lặng để suy nghĩ, nghĩ xem mình rốt cuộc thích con gái như thế nào.

Ngẫm lại từ đó đến giờ Vương Thanh cậu chưa bao giờ đặc biệt có cảm tình với cô gái nào cả, cậu đã từng có bạn gái nhưng có lẽ đó chỉ được hiểu theo nghĩa có một người bạn là phái nữ mà thôi.

Bởi vì mẹ Vương rất lo lắng cậu không có bạn gái nên lần đó Vương Thanh mới đồng ý thử quen cô gái kia, nhưng sau đó một thời gian cô gái ấy tự động hẹn gặp mặt Vương Thanh nói lời chia tay.

Lúc đó cô gái kia còn nói với Vương Thanh một câu thế này: “Em không biết là mình có cần thiết phải nói lời này với anh hay là không nữa, bởi vì chúng ta căn bản chưa có một giây phút nào thật sự là tình nhân của nhau cả, nhưng mà dù sao em cũng phải nói với anh một tiếng rằng chúng ta dừng lại ở đây thôi” Khi ấy Vương Thanh một chút đau lòng cũng hoàn toàn không có, trái lại còn có cảm giác như cả hai đều được giải thoát, cô ấy được tự do mà ngay cả cậu cũng được thoải mái.

Khoảng thời gian tiếp theo mẹ Vương dường như cũng chán nản với việc ép buộc con trai mình phải yêu đương cho nên cũng không có tích cực sắp xếp những buổi xem mắt cho cậu nữa mà chỉ thỉnh thoảng nói chuyện sẽ nhắc nhở cậu việc quen bạn gái này.
Trở lại với Phùng Kiến Vũ, anh không thấy Vương Thanh nói cái gì liền thay đổi cách hỏi khác:

“Cậu thích con gái lớn tuổi hơn mình một chút hay là nhất định phải nhỏ tuổi hơn”
Vương Thanh trả lời:
“Nhỏ hơn!”
Phùng Kiến Vũ lại hỏi:
“Thế cậu thích kiểu nóng bỏng ngang ngược hay là kiểu dễ thương ngoan ngoãn?”
Vương Thanh tiếp theo im lặng, Phùng Kiến Vũ hỏi câu khác:
“Cậu thích gái tây hay gái ta?”
Vương Thanh đáp:
“Ta!”
Phùng Kiến Vũ bất giác thở nhẹ một hơi, may mắn là bóng tròn nhà anh thích gái ta, nếu không lần này đối tượng cần tìm kiếm là một cô gái tây anh thật sự sẽ phải lo lắng rất nhiều.

Vương Thanh nghe thấy tiếng thở nhẹ kia của Phùng Kiến Vũ liền liếc sang hỏi anh:
“Có gì sao?”
Phùng Kiến Vũ không có nửa điểm giấu giếm trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình:
“Tôi sợ cậu thích cô gái mà chúng ta đang tìm kiếm lần này”
Vương Thanh lại bắt đầu không được tự nhiên, không rõ vì sao lại như thế nhưng mà cậu vẫn tự nghĩ rằng mình chẳng qua là suy nghĩ quá nhiều mà thôi.

Bởi vì Vương Thanh muốn nhanh chóng phá vỡ bầu không khí mờ ám này cho nên mới tìm chuyện khác nói với Phùng Kiến Vũ, không ngờ càng nói thì lại càng lâm vào tình thế lúng túng hơn:
“Thế còn cậu, cậu thích người thế nào?...!Thôi bỏ đi”
Phùng Kiến Vũ có vẻ rất hứng khởi ngồi ở một bên thao thao bất tuyệt:
“Tôi sao? Nhất định phải nhỏ tuổi hơn tôi, da trắng, cao ráo, thân hình nóng bỏng bốc lửa, tính tình phải ngang ngược khó thuần phục như vậy tôi mới có cảm giác được thử thách.

Còn có tôi cũng thích người nước mình hơn, không thích tóc dài, tôi thích tóc ngắn nhưng mà phải là tóc đen truyền thống, ừm tôi còn thích người làm cùng ngành bởi vì chỉ có làm cùng ngành mới có thể hiểu và thông cảm cho tính chất công việc của tôi”
Lời của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh rất muốn để ngoài tai nhưng mà từng câu từng chữ của anh, cậu lại không thể nào mà xóa bỏ hết tất cả được, ngược lại còn nhớ như in.

Vương Thanh không muốn nghĩ nhiều đâu, nhưng những điều Phùng Kiến Vũ nói kia, người mà Vương Thanh nghĩ đến trước tiên lại chính là bản thân cậu.
Phùng Kiến Vũ đột nhiên lên tiếng hỏi:
“Nghe rõ không?”
Vương Thanh giật mình đáp:
“Tôi không quan tâm…”
Vương Thanh còn chưa kịp nói xong, Phùng Kiến Vũ liền nhanh chóng cắt lời cậu:
“Tôi thích người giống như cậu vậy đó!”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui