Tầm Ngắm Tình Ái


Ngày hôm đó lúc ngồi ăn cơm Vương Thanh không có tỏ thái độ với Phùng Kiến Vũ nữa, Phùng Kiến Vũ đương nhiên cũng sẽ không ngu ngốc mà chọc giận Vương Thanh cho nên lúc này ai đó đặc biệt ôn nhu mà gắp thức ăn để vào bát người ta rồi cười hì hì, kết quả cuối cùng liền vẫn bị Vương Thanh liếc nhìn một cái thật sắc lạnh.

Phùng Kiến Vũ nhanh chóng lảng sang chuyện khác, mang vấn đề công việc lần này ra mà trao đổi với cậu:
“Thanh Nhi à, người chúng ta cần tìm lần này tên là Vera 23 tuổi, lát nữa tôi sẽ đưa cho cậu tấm hình của cô ấy”
Vương Thanh im lặng không nói gì chỉ cúi đầu chăm chú ăn, Phùng Kiến Vũ ở bên cạnh thao thao bất tuyệt nói liên hồi, ánh mắt từ đầu đến cuối không có ý định rời khỏi người ta một giây phút nào cả.

Mật Mật đang nằm lim dim ở dưới chân Phùng Kiến Vũ đúng lúc này liền ngồi bật dậy sủa một tiếng rất chói tai khiến cho mọi người trong phòng cũng phải giật mình, Báo Báo ở trên cửa sổ xù lông khè khè nhìn về phía Mật Mật, Mật Mật cũng gừ gừ nhìn nó như kẻ thù.

Vương Thanh theo tầm mắt của Mật Mật nhìn thẳng về phía trước phát hiện ra Báo Báo đang khó chịu với Mật Mật cho nên cậu liền lên tiếng:
“Báo Báo đến đây đi”
Con mèo Vương Thanh nuôi đặc biệt kiêu ngạo, bình thường Vương Thanh gọi nó một tiếng nó không bao giờ để ý, nhưng hôm nay nghe Vương Thanh gọi liền nhẹ nhàng nhảy xuống mặt đất, nhảy lên ghế bên cạnh Vương Thanh ngồi khoanh tròn ở đó, dùng ánh mắt khinh khỉnh nhìn Mật Mật.

Phùng Kiến Vũ đương nhiên nhìn thấy cảnh này rất rõ ràng trong lòng bắt đầu cảm thán, con mèo này đúng là có điểm rất giống với Vương Thanh.
Mật Mật nhìn chằm chằm Báo Báo, có lẽ nó cảm thấy Báo Báo được Vương Thanh cưng chiều như thế cũng nảy sinh ghen tị, cho nên lúc này Mật Mật liền đứng dậy mang cằm của mình đặt lên đùi của Phùng Kiến Vũ, rồi mở lớn đôi mắt kia nhìn chằm chằm anh.

Phùng Kiến Vũ hiểu ý của Mật Mật liền bật cười ha ha, đưa tay xuống xoa xoa đầu nó nói:
“Cái gì? Có phải ghen tị với nó hay không? Ba sắp tới đi làm việc không phải cũng dẫn con đi hay sao?”
Vương Thanh gắp thức ăn đưa vào miệng từ tốn chậm rãi nhai chậm, khoảng ba phút sau cậu liền tự động để bát đũa xuống rồi đứng dậy đi vào trong phòng, trước khi đi vào còn không quên nói với Phùng Kiến Vũ một câu:
“Ăn xong thì rửa bát, tôi phải xuống siêu thị mua một số đồ”
Phùng Kiến Vũ nhanh tay với lấy túi nhỏ vừa mới rồi anh đã mua:
“Không cần mua, tôi vừa rồi đã mua đầy đủ hết rồi”
Vương Thanh nghi ngờ nhấc chân bước tới chỗ Phùng Kiến Vũ:
“Cậu mua cái gì?”
Phùng Kiến Vũ mở chiếc túi kia ra, mọi thứ đồ dùng cá nhân từ bàn chải đánh răng cho đến sữa tắm đều có đủ cả, mà mỗi loại đều có hai cái:
“Là mấy thứ vật dụng cá nhân cần thiết cho chuyến đi này, cậu yên tâm tôi đã mua đủ hết cả rồi”
Vương Thanh đưa một ngón tay vạch chiếc túi kia ra xem thử, quả thật bên trong căn bản đều đã đủ cả, nhưng mà có điều không được đúng cho lắm chính là mấy cái thứ này đều có kiểu dáng giống y hệt nhau chỉ khác mỗi màu sắc mà thôi.

Vương Thanh ngẩng đầu lên nhìn Phùng Kiến Vũ một lượt, Phùng Kiến Vũ có lẽ biết Vương Thanh đang nghĩ cái gì thế cho nên anh rất nhanh đã lảng sang chuyện khác:
“Thanh Nhi cậu xem này, tôi đặc biệt mua loại sữa tắm mà cậu đang dùng đấy, cậu xem xem có thích hay không?”
Vương Thanh im lặng không nói, Phùng Kiến Vũ tiếp tục từ trong túi đồ kia chỉ chỉ chai dầu gội đầu:
“Thanh Nhi câu xem xem, tôi cũng đặc biệt mua cho cậu một chai dầu gội đầu giống y chai cũ mà cậu đang dùng nữa”
Vương Thanh nhíu mày trầm giọng hỏi:
“Cậu mua toàn là những thứ tôi thường dùng, vậy cậu dùng cái nào?”
Phùng Kiến Vũ cười ha ha:
“Không sao, cậu dùng cái gì thì tôi dùng cái đấy, không có quan trọng đâu”
Vương Thanh khoanh tay trước ngực từ trên cao nhìn xuống hỏi tiếp:
“Tại sao mấy món đồ này đều là một cái màu hồng một cái màu xanh?”
Phùng Kiến Vũ nói dối không chớp mắt:
“Tại sao a? Đơn giản lắm, chính là mua hai cái sẽ được giảm giá, vừa hay chúng ta có hai người cho nên mỗi loại tôi đều lấy hai cái”
Vương Thanh nghi ngờ hỏi:
“Vì sao một xanh một hồng?”
Phùng Kiến Vũ nhanh chóng đáp:
“Vì sao a? Bởi vì tôi thích màu hồng thế có được chưa, nếu như cậu cũng thích màu hồng thì tôi dùng màu xanh cũng được, đều không sao cả!”
Vương Thanh nửa tin nửa ngờ nhìn chằm chằm Phùng Kiến Vũ một lượt rồi không nói gì nữa nhanh chóng xoay người bước vào bên trong.

Phùng Kiến Vũ ở phía sau lại nhìn theo bóng dáng người ta càng ngày càng rời xa, cho đến khi không còn thấy nữa liền có điểm tiếc nuối nhưng rất nhanh sau đó anh liền cười vui vẻ không thôi, cuối cùng cũng có thời gian cho hai người ở chung một chút, anh nhất định phải nhân cơ hội này mà cùng với bóng tròn nhà mình hâm nóng tình cảm.

Thật ra thì Phùng Kiến Vũ khi ở bên cạnh Vương Thanh thật sự không có tư chất làm một tham mưu trưởng nữa, rõ ràng là một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng liên quan đến tính mạng của con người, nhưng anh lại lợi dụng sự việc đó mà làm chút việc tư.
Buổi tối hôm ấy Vương Thanh ngồi ở trên giường cùng Phùng Kiến Vũ trao đổi một số chuyện liên quan đến vụ việc lần này:

“Ảnh của cô gái kia đâu?”
Phùng Kiến Vũ nhanh chóng lấy ra đưa đến trước mặt Vương Thanh:
“Đây”
Vương Thanh nhìn một lượt tấm ảnh đó rồi lại hỏi tiếp:
“Là vì sao lại mất tích, mất tích ở chỗ nào?”
Phùng Kiến Vũ ánh mắt không có di chuyển đi chỗ nào khác ngoài nhìn chằm chằm người trước mặt:
“Là cùng với chị gái đi ra ngoài dạo phố liền mất tích”
Vương Thanh hả một tiếng ngẩng đầu lên nhìn đúng lúc bắt gặp người trước mặt kia đang nhìn mình chằm chằm, Vương Thanh thẹn quá hóa giận có điểm mất tự nhiên nâng giọng hỏi lớn:
“Rồi chị gái của cô gái đó có nói cái gì nữa hay không?”
Phùng Kiến Vũ lắc đầu:
“Không có nói, hiện tại chính là vẫn còn trong trạng thái hoảng loạn”
Vương Thanh mang tấm ảnh kia trả lại cho Phùng Kiến Vũ rồi tự mình nằm xuống giường quay lưng lại phía anh:
“Được rồi tôi đi ngủ, ngủ không sớm ngày mai lại không dậy được”
Phùng Kiến Vũ ngồi bên cạnh vội vàng đáp:
“Không cần lo lắng, dậy không được tôi nhất định đánh thức cậu”
Vương Thanh không nói chuyện, một tay kéo chăn lên chùm kín đầu như biết được người nọ đang nhìn cậu cho nên liền muốn chặn lại.

Vương Thanh cũng cảm thấy mình có cái gì đó không đúng, rõ ràng cảm thấy Phùng Kiến Vũ làm như vậy khiến cho cậu rất không vui, nhưng không rõ vì sao cậu lại không thể nói Phùng Kiến Vũ đừng nhìn cậu như vậy nữa.

Phùng Kiến Vũ để tấm ảnh lên trên tủ đầu giường rồi tắt điện nằm xuống:
“Thanh Nhi ngủ ngon!”
Vương Thanh nghe thấy rồi nhưng không có đáp lại, trong lòng bắt đầu có chút loạn không rõ vì sao lại như thế.

Phùng Kiến Vũ nằm sát về phía Vương Thanh một chút, dĩ nhiên thì anh không có sáp gần người ta, bóng tròn nhà anh nóng tính như vậy nếu như làm điều gì quá đáng đảm bảo anh sẽ bị người ta đạp xuống dưới sàn không một chút lưu tình nào.
Sáng ngày hôm sau Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ dậy từ rất sớm, 9 giờ bọn họ sẽ có chuyến bay cho nên trước khi bay đến Sơn Tây, Vương Thanh phải mang Báo Báo qua nhà mẹ Vương để mẹ Vương chăm sóc nó.

Vương Thanh đứng ở cửa sổ gọi Báo Báo những gần ba mươi phút, con mèo kia mới chịu lười biếng trở về.

Phùng Kiến Vũ cầm ly nước đi qua không quên để lại một câu:
“Con mèo này cậu không huấn luyện nó hay sao, gọi rất lâu rồi mới chịu về”
Vương Thanh cũng hết cách, Báo Báo này là do một cô gái tặng cho cậu, cô gái kia không rõ vì sao lại nói muốn tặng cho cậu, nghĩ lại cũng đã trải qua 2 năm rồi, cho đến hiện tại gương mặt của cô ấy như thế nào cậu cũng không nhớ rõ nữa.

Bởi vì Vương Thanh phần lớn thời gian đều ở quân đội, chỉ buổi tối mới trở về, khi về nhà cũng đã mệt không còn thời gian đâu mà quan tâm đến Báo Báo cả thế cho nên thành ra như vậy.
Báo Báo giống như nghe hiểu tiếng người, rất nhanh sau đó liền meo meo một tiếng nhìn Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ đi vào trong phòng bếp lấy bánh mì hoa cúc cho Mật Mật ăn, còn cho nó uống nước thật đầy đủ, Phùng Kiến Vũ ngồi xổm xuống bên cạnh Mật Mật đưa tay xoa xoa đầu nó:
“Mật Mật lát nữa con chịu khó một chút…”
Phùng Kiến Vũ còn chưa nói xong Mật Mật đã sủa một tiếng vô cùng chói tai:
“Gâu…”
Phùng Kiến Vũ nhíu mày nói:
“Biết rồi biết rồi, con chịu khó một chút, đến nơi liền thả con ra a”
Mật Mật rất lớn, cho nên khi ngồi vào trong lồng sắt khẳng định sẽ rất khó chịu.

Phùng Kiến Vũ rất ít khi để Mật Mật vào trong lồng, nếu không phải là do bất đắc dĩ thì anh tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Khoảng thời gian thuyên chuyển công tác, Mật Mật do còn vướng một số thủ tục nên chưa thể về cùng Phùng Kiến Vũ ngay, ước chừng cũng phải mất hai ngày phải ở lại quân đội bên kia, bởi vì Mật Mật rất dữ cho nên hai ngày đó nó đa số đều bị nhốt ở trong lồng.
Vương Thanh mở tủ lạnh lấy ra thức ăn của Báo Báo, mang hết những đồ dùng của nó để vào trong một chiếc túi, hai ba phút sau cậu liền thông báo cho Phùng Kiến Vũ:
“Được rồi đi thôi”
Phùng Kiến Vũ dắt theo Mật Mật đi ra bên ngoài, Vương Thanh một tay bế Báo Báo, một tay khóa cửa lại thật cẩn thận, cuối cùng tất cả mọi người đều đi vào trong thang máy cùng nhau xuống bãi đỗ xe trong khu nhà.


Phùng Kiến Vũ đương nhiên là muốn ngồi ở ghế lái phụ với Vương Thanh, nhưng mà vị trí đó hiện tại đã bị Báo Báo kia chiếm dụng, cho nên Phùng Kiến Vũ chỉ còn cách ngồi ở phía sau cùng với Mật Mật.

Phùng Kiến Vũ giống như nghĩ ra chuyện gì đó liền ở phía sau hỏi Vương Thanh:
“Thanh Nhi, dì Vương nói lo sợ cậu không có bạn gái”
Vương Thanh im lặng không muốn quan tâm đến Phùng Kiến Vũ.

Phùng Kiến Vũ giống như thường ngày nói đến bao giờ Vương Thanh chịu trả lời mình thì thôi:
“Thanh Nhi, dì Vương còn nói muốn tôi giới thiệu bạn gái cho cậu, cậu có muốn hay không?”
Vương Thanh lạnh giọng:
“Không cần!”
Phùng Kiến Vũ hài lòng gật đầu:
“Đúng vậy, con gái rất là rắc rối, tránh được bao xa thì cậu nên tránh đi đừng có mà dây vào”
Vương Thanh thông qua kính chiếu hậu liếc nhìn Phùng Kiến Vũ một cái:
“Tôi nghe tình sử của cậu cũng không phải ít đâu”
Thật ra Vương Thanh vốn không biết chuyện yêu đương của Phùng Kiến Vũ, nhưng trong lúc ngồi ăn cơm lại tình cờ nghe được binh sĩ nhắc đến chuyện của Phùng Kiến Vũ, bọn họ nói Phùng tham mưu trưởng nếu như trên cương vị là một người bạn thì không có chỗ chê, nhưng nếu là một người tình thì lại rất tồi, bạn gái của anh chưa bao giờ quá một tuần cả.

Vương Thanh sau khi nghe như vậy thì lại cảm thấy nhận định của đám binh sĩ kia đã hoàn toàn sai lầm rồi.

Nếu như là người tình thì Vương Thanh không thể đánh giá được, nhưng nếu như trở thành bạn bè của Phùng Kiến Vũ khẳng định sẽ là một sự hối hận lớn nhất trong cuộc đời này, Vương Thanh đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc còn bé, càng nghĩ lại càng rơi vào trầm mặc không sao vui vẻ được.
Phùng Kiến Vũ ở phía sau lại nói tiếp:
“Thanh Nhi, cậu chẳng cần kiếm bạn gái đâu, cậu chỉ cần có tôi là được rồi”
Vương Thanh nghe thấy câu kia liền bắt đầu mất tự nhiên khẽ ho nhẹ một tiếng:
“Tôi cái gì cũng cần ngoại trừ cậu không có là tốt nhất!”
Phùng Kiến Vũ bĩu môi:
“Nói cái gì chứ, hàng ngày cậu ăn cơm tôi nấu, ngay cả mấy thứ vật dụng thường ngày để đi làm nhiệm vụ cũng là do tôi chuẩn bị thay cho cậu đấy, cậu đi đâu mà kiếm được một người tốt với cậu như tôi đây?”
Vương Thanh nhếch môi:
“Cậu ngày nào cũng chỉ cắm được một nồi cơm mà thôi, cái đó chỉ cần bỏ gạo vào nồi là có thể được, còn có mấy thứ đồ này tôi nói cần cậu mua giúp tôi hay sao đây?”
Phùng Kiến Vũ cười mờ ám:
“Tôi có thể giúp cậu thoải mái, cậu đi đâu mà kiếm được người có tay nghề tốt giống như tôi hả?”
Vương Thanh nghe Phùng Kiến Vũ nói thế tai liền tự động nóng hết cả lên, cậu hiện tại không dám nhìn vào gương chiếu hậu nữa chỉ sợ một khi nhìn vào liền bắt gặp được gương mặt của mình ửng đỏ:
“Cái đó sau này vợ tôi giúp”
Phùng Kiến Vũ trầm giọng:
“Không kiếm được cô gái nào có tay nghề như tôi thì tuyệt đối không được cưới biết chưa!”
Vương Thanh nhíu mày:
“Tôi cưới cũng không phải cậu cưới, cậu ra lệnh cho tôi cái gì đây?”
Phùng Kiến Vũ không suy nghĩ nhiều nói luôn:
“Cô gái nào chưa được tôi thông qua thì cậu không được cưới”
Vương Thanh tức giận lặp lại lời của mình:
“Là tôi cưới chứ không phải cậu cưới nhé!”
Phùng Kiến Vũ cũng không vui khi nghe Vương Thanh nói mình muốn cưới vợ:
“Cậu muốn cũng không được, tôi không thông qua là không được!”
Vương Thanh lớn tiếng:
“Tôi thấy được là được!”
Phùng Kiến Vũ ngang ngược:
“Tôi nói không được là không được, như vậy sau này tôi có bạn gái cũng dẫn đến cho cậu xem, cậu nói không được tôi lập tức sẽ không yêu cô ấy nữa, thế có được chưa?”
Vương Thanh nhíu mày:
“Tôi mới không thèm xem bạn gái của cậu, cậu sau này có lấy một người như thế nào, có béo hay gầy, có cao hay thấp đi chăng nữa cũng chẳng có liên quan đến tôi đâu”

Phùng Kiến Vũ có điểm hấp tấp:
“Tôi mặc kệ, cậu không được lấy vợ trước tôi”
Vương Thanh bực bội:
“Quản cái đầu cậu”
Mật Mật đột nhiên sủa lớn một tiếng khiến cho cả hai người đang tranh cãi cũng phải ngừng lại.

Vương Thanh không hiểu vì sao mình lại phải tức giận mà nói qua nói lại với Phùng Kiến Vũ như vậy, chẳng thà cứ như thế mà làm như không để ý đến người này có phải tốt hơn không.

Phùng Kiến Vũ cũng cảm thấy mình đúng là có chút quá đáng rồi, dù sao Vương Thanh hiện giờ cũng không phải là Vương Thanh trước kia, cậu chẳng còn phải lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo phía sau anh nữa, bây giờ người phải lấy lòng Vương Thanh chính là anh mới đúng, thế cho nên Phùng Kiến Vũ liền ho nhẹ một tiếng rồi nhẹ giọng nói:
“Thanh Nhi, tôi chính là lo lắng cậu, sợ cậu lấy phải cô gái không tốt”
Vương Thanh luôn tự nói với bản thân mình rằng cứ coi Phùng Kiến Vũ là không khí đi, coi những lời nói kia như gió thoảng bên tai mà thôi, nhưng lúc này vẫn không nhịn được mà đáp lời anh:
“Không cần cậu quan tâm”
Phùng Kiến Vũ thở dài, không rõ là thật lòng hay chỉ làm bộ mà thôi:
“Tôi biết cậu không quan tâm, nhưng mà tôi rất quan tâm cậu, lo lắng cho cậu…” Phùng Kiến Vũ nói đến đây liền dừng lại một chút, thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía Vương Thanh, mắt thấy sắc mặt của Vương Thanh có một chút giật mình liền nói tiếp: “Chính là muốn bù đắp chuyện lúc nhỏ, lúc đó đã không đối xử tốt với cậu, hiện tại tôi sẽ không để cậu phải chịu thiệt thòi nữa”
Vương Thanh không phải là không có một chút động lòng nào nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện thái độ lạnh nhạt ghét bỏ:
“Ở chung một chỗ với cậu chính là thiệt thòi lớn nhất của tôi”
Phùng Kiến Vũ mặt dày đáp:
“Ở rồi liền quen, sau này không cảm thấy thiệt thòi nữa, có khi cậu sau này còn không có hơi của tôi liền ngủ không được!”
Vương Thanh mới giây trước thôi còn có điểm hòa hoãn với Phùng Kiến Vũ nhưng sau khi nghe câu này của anh, mọi suy nghĩ mới vừa rồi liền đáp lại sau đầu hết.

Xe dừng lại ở trước khu nhà ở của mẹ Vương, Phùng Kiến Vũ cùng Vương Thanh bước xuống xe, lúc đứng đợi thang máy Phùng Kiến Vũ còn không quên quay sang nhắc nhở Mật Mật:
“Lát nữa không được quá dọa người, là ba mẹ của Thanh Nhi cho nên con không được dọa hai người có biết chưa?”
Mật Mật nhìn Phùng Kiến Vũ một cái rồi lại đưa mắt nhìn thẳng ngoan ngoãn ngồi đợi ở trước cửa thang máy.

Thang máy mở ra có hai người ở bên trong trước đó, có một cô gái thấy Mật Mật liền bị dọa cho giật mình hoảng sợ, Mật Mật thì thản nhiên bước vào quả thật không có hành động gì cả.

Cô gái nọ nhìn một chó một mèo cùng hai người đàn ông phong độ, một người phát ra khí chất lạnh lùng kiêu ngạo, một người lại vô cùng nam tính phóng khoáng, cuối cùng sau một hồi phân vân cô ấy liền cảm thấy người đàn ông có con chó lớn kia nhìn vô cùng thuận mắt cho nên ngần ngại bắt chuyện làm quen:
“Anh có con chó thật là lớn”
Phùng Kiến Vũ quay sang mỉm cười với cô ấy:
“Nó ăn rất nhiều!”
Cô gái kia cũng e thẹn hỏi:
“Anh sống ở khu nhà này sao?”
Phùng Kiến Vũ lắc đầu:
“Không có, là đến thăm người thân”
Cô gái kia có điểm thất vọng:
“Người thân kia của anh cũng ở tầng 6 sao, tôi cũng ở tầng 6, anh nói xem người thân đó của anh tên là gì?”
Phùng Kiến Vũ nhìn sang Vương Thanh, mắt thấy người ta không có ý định để ý đến mình liền tiếp tục nói chuyện với cô gái kia:
“Là ba mẹ cậu ấy, ba cậu ấy gọi là Vương Thần”
Cô gái kia a một tiếng:
“Thì ra hai anh đến nhà chú Vương sao, nhà tôi ở ngay bên cạnh nhà chú Vương”
Phùng Kiến Vũ cũng không cảm thấy phiền vẫn cùng cô gái này nói chuyện qua lại:
“Trùng hợp vậy sao”
Thang máy dừng lại ở tầng 6, Vương Thanh không nói một lời nhanh chân bước ra ngoài hướng thẳng đến nhà ba mẹ Vương bước tới.

Phùng Kiến Vũ đi ở phía sau vừa đi vừa nói chuyện qua loa vài câu với cô gái kia, đến khi Vương Thanh mở cửa bước vào nhà rồi, Phùng Kiến Vũ vẫn còn ở phía sau cách một đoạn.

Vương Thanh không nói một lời trực tiếp đóng cửa lại, cô gái kia thấy vậy liền hỏi Phùng Kiến Vũ:
“Anh ấy sao vậy?”
Phùng Kiến Vũ đương nhiên cũng không cảm thấy có gì lạ, bóng tròn này vẫn luôn đối xử với anh như vậy mà.

Phùng Kiến Vũ cười khổ rồi nhanh chóng bước đến nhà của mẹ Vương:
“Không sao, cậu ấy là như thế”
Phùng Kiến Vũ đứng ở bên ngoài nhấn chuông cửa, nhấn ba tiếng Vương Thanh mới chịu ra mở cửa.

Mẹ Vương ở bên trong nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đến thì bất ngờ đi tận ra bên ngoài đón tiếp:
“Ai nha Đại Vũ, con cũng đến đây sao?”
Phùng Kiến Vũ cười từ tốn:
“Dì Vương có đồ ăn sáng hay không?”

Mẹ Vương cười ha ha:
“Vào nhà, vào nhà đi”
Cánh cửa được mở lớn, mẹ Vương nhìn thấy Mật Mật lớn như vậy liền bị dọa cho hoảng sợ lùi lại phía sau một chút, Phùng Kiến Vũ biết mẹ Vương sợ nên nói:
“Dì Vương yên tâm, Mật Mật rất ngoan sẽ không tùy tiện cắn người đâu”
Mẹ Vương hả một tiếng rồi lùi lại một chút để cho một người một chó bước vào trong nhà.

Ba Vương lúc này mới từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy Phùng Kiến Vũ thì ngờ ngợ chưa thể chắc chắn được, Phùng Kiến Vũ nhanh miệng chào hỏi:
“Chú Vương, con là Đại Vũ”
Ba Vương bất ngờ rồi cười lớn:
“Con là Đại Vũ sao, đã lớn như vậy rồi, mau ngồi đi, ngồi đi”
Ba Vương vốn định tiến đến vỗ vỗ vai Phùng Kiến Vũ một cái nhưng mắt thấy Mật Mật to lớn đứng ở bên cạnh anh thế kia thì cũng có chút e sợ, không dám tự ý đến gần.

Phùng Kiến Vũ đến vừa đúng lúc hai vợ chồng nhà họ Vương đang ăn sáng, cho nên lúc này liền được ngồi ăn sáng cùng luôn.

Ba Vương hỏi Phùng Kiến Vũ:
“Nghe nói con và Thanh Nhi đang ở cùng một chỗ”
Vương Thanh ở bên điềm tĩnh ngồi ăn cháo nhàn nhạt đáp:
“Đợi cậu ấy kiếm được nhà ở rồi sẽ rời đi”
Ba Vương cũng không có nghĩ nhiều gì quay sang nói với Vương Thanh:
“Cần gì phải kiếm nhà mới, ở với con không phải cũng tốt hay sao, hai đứa dù gì cũng quen nhau từ nhỏ rồi, ở với nhau cũng coi như là anh em tốt đi”
Phùng Kiến Vũ ha ha cười lớn:
“Bác Vương đúng vậy đó, con cảm thấy mấy ngày này ở cùng với Thanh Nhi cũng rất tốt”
Vương Thanh không ngẩng đầu nhìn Phùng Kiến Vũ mà cứ tập trung ăn cháo của mình:
“Tôi ở một mình mấy năm nay quen rồi, hiện tại có người ở cùng liền cảm thấy rất rắc rối”
Mẹ Vương nhíu mày liếc nhìn Vương Thanh:
“Con nói cái gì thế hả, lúc còn nhỏ không phải con thích nhất là chơi cùng với Đại Vũ hay sao?”
Vương Thanh nhìn mẹ Vương:
“Mẹ à, con bây giờ đã lớn rồi không phải là lúc còn nhỏ nữa.

Có những chuyện lúc nhỏ sẽ như vậy, nhưng lớn lên rồi cũng đâu nhất thiết phải như vậy có phải không?”
Không gian đột nhiên rơi vào trầm mặc, một câu nói này của cậu cũng khiến cho cả ba người trong phòng phải khó xử, Phùng Kiến Vũ có lẽ là người phản ứng nhanh nhất, vội vàng lên tiếng nói với Vương Thanh một câu thế này:
“Thanh Nhi à, lần trước lúc tham gia tập huấn tôi với cậu không phải là rất hợp nhau hay sao?”
Vương Thanh nghe thấy câu kia của Phùng Kiến Vũ, cháo loãng vừa đưa vào miệng cũng phải phun ra, cậu nhanh chóng với lấy khăn giấy ở trên bàn đưa lên lau miệng của mình, gương mặt có điểm ửng hồng mất tự nhiên liếc Phùng Kiến Vũ một cái sắc lạnh.

Ba mẹ Vương cũng không có nghĩ gì nhiều chỉ hỏi Phùng Kiến Vũ:
“Con và Thanh Nhi cũng làm cùng nhau luôn hay sao?”
Phùng Kiến Vũ gật đầu hướng ba Vương trả lời:
“Cũng có thể coi là như vậy, nhưng mà chỗ làm việc của con cũng rất gần với chỗ làm việc của Thanh Nhi”
Mẹ Vương lại hỏi:
“Con trong quân đội làm chức vụ gì?”
Phùng Kiến Vũ chậm rãi đáp:
“Làm tham mưu trưởng”
Mẹ Vương cùng ba Vương đồng loạt bất ngờ, sau đó mẹ Vương giống như nghĩ ra điều gì đó liền hỏi Phùng Kiến Vũ:
“Đại Vũ này, trong quân đội có mấy tham mưu trưởng thế?”
Phùng Kiến Vũ trả lời:
“Chỉ có duy nhất một tham mưu trưởng”
Mẹ Vương lần trước nghe con trai bị tham mưu trưởng tùy ý hạ cấp bậc quân hàm xuống liền không vui, trong lòng đã âm thầm mang mười tám đời tổ tông của tham mưu trưởng đó đào lên, nếu như Phùng Kiến Vũ nói trong quân đội chỉ có duy nhất một tham mưu trưởng, như vậy người hạ cấp quân hàm của con trai bà một cách vô lý còn không phải là Phùng Kiến Vũ ngồi trước mặt đây hay sao:
“Đại Vũ à, con làm tham mưu trưởng đã lâu hay chưa?”
Phùng Kiến Vũ mỉm cười:
“Cũng là mới mà thôi…”
Mẹ Vương gật gật đầu thì ra là mới làm nói như vậy Phùng Kiến Vũ cũng chưa chắc là tham mưu trưởng mà bà mang mười tám đời tổ tông kia đào lên.

Nhưng nghe câu nói tiếp theo của Phùng Kiến Vũ, mẹ Vương liền cứng miệng.

Phùng Kiến Vũ nói thế này:
“Tính ra cũng mới được gần một năm thôi ạ”..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui