Tầm Ngắm Tình Ái


Phùng Kiến Vũ đặt đĩa cơm xuống bàn ăn mà Vương Thanh đang ngồi, Vương Thanh vốn không muốn để ý đến Phùng Kiến Vũ đâu nhưng mà bởi vì có Từ Kiến Quốc cũng đi theo cho nên cậu vẫn phải ngẩng đầu lên khẽ chào hỏi một tiếng, cậu không muốn để cho người khác biết là mình có quen biết với Phùng Kiến Vũ tránh để cho sau này rước thêm rắc rối.
Ba người ngồi ăn cơm, chỉ có Vương Thanh một mực ngồi im lặng thỉnh thoảng mới ừ ừ một tiếng biểu hiện cho việc không mấy quan tâm đến những gì mà hai người kia nói.

Phùng Kiến Vũ đương nhiên cũng không muốn nói chuyện với Từ Kiến Quốc bởi vì giữa anh và ông ta căn bản chẳng có chuyện gì để nói cả, có điều Từ Kiến Quốc kia lại không nhìn ra Phùng Kiến Vũ không vui vẫn cứ cười nói vui vẻ với anh.

Thế là bữa ăn cứ như vậy vô vị trôi qua, Vương Thanh vẻ mặt lạnh tanh không một giây nào để ý đến Phùng Kiến Vũ cả, nhưng mà Phùng Kiến Vũ trước sau trong ánh mắt chỉ chứa đựng được duy nhất một bóng hình mà thôi.
Sau đó Phùng Kiến Vũ nhận được cuộc điện thoại khẩn cho nên không thể tiếp tục ở lại chỉ đạo tập huấn được, vì thế mà tiếp đó người đứng ra giám sát đợt tập huấn này là Từ Kiến Quốc.

Binh sĩ thấy Phùng Kiến Vũ mang theo Mật Mật rời đi rồi liền thở phào một hơi, ai cũng cảm thấy biết ơn người ở đầu dây bên kia.

Vương Thanh đương nhiên cũng giống như mấy binh sĩ ở chỗ này, vô cùng muốn Phùng Kiến Vũ nhanh một chút rời đi, bởi vì cậu phát hiện ra một điều kỳ lạ rằng Phùng Kiến Vũ càng đứng gần cậu bao nhiêu thì cậu lại càng khẩn trương bấy nhiêu.
___
Phùng Kiến Vũ nhận được điện khẩn của bộ trưởng Tống Kỳ Dân liền nhanh chóng trở về nơi làm việc của mình.

Văn phòng làm việc của Tống Kỳ Dân vốn đặt ở Thượng Hải, nếu như không có chuyện gì quá mức quan trọng thì ông ta hẳn cũng sẽ không đích thân đến chỗ này để trao đổi công việc với cậu.
Lúc Phùng Kiến Vũ đẩy cửa bước vào liền thấy được Tống Kỳ Dân cùng một người đàn ông trung niên ngoại quốc đang ngồi trao đổi với nhau rất căng thẳng.

Phùng Kiến Vũ đem cửa phòng đóng lại rồi hướng Tống Kỳ Dân chào hỏi thật nghiêm trang, sau đó quay sang người đàn ông ngoại quốc kia khẽ gật đầu.
Tống Kỳ Dân mời Phùng Kiến Vũ ngồi xuống bàn bạc nói chuyện, ông quay sang giới thiệu Phùng Kiến Vũ với người đàn ông ngoại quốc kia:
“Ngài Igor đây là Phùng Kiến Vũ là tham mưu trưởng trẻ tuổi nhất, cậu ấy đã lập được rất nhiều chiến tích, còn là tay súng thiện xạ của chúng tôi”
Igor nhìn Phùng Kiến Vũ một lượt sau đó khẽ gật đầu, trên gương mặt kia lộ rõ vẻ chán nản.

Tống Kỳ Dân lại giới thiệu Igor cho Phùng Kiến Vũ:
“Đại Vũ đây là ngài Igor là người đứng đầu của công ty dầu mỏ X ở Nga, lần này ngài Igor đến đây là có việc muốn nhờ chúng ta giải quyết”
Phùng Kiến Vũ tuy rằng không biết là chuyện quan trọng đến mức nào mà phải tìm đến tận bộ trưởng bộ quốc phòng, nhưng hiện tại anh cũng không có chút luống cuống nào, ngược lại rất bình tĩnh mà hướng Igor chào hỏi lại một lần nữa.
Tống Kỳ Dân nói tiếp:

“Ngài Igor lần này đến đây là muốn cùng với tập đoàn dầu mỏ Z thị chúng ta bàn chuyện làm ăn, hai tiểu thư nhà ngài Igor cũng cùng đi theo nhưng mà đại tiểu thư đã bị mất tích hai ngày nay rồi, hoàn toàn không có liên lạc gì cả”
Phùng Kiến Vũ nghĩ dù sao cũng chỉ là một vụ mất tích bình thường mà thôi, việc này nên nhờ bên cảnh sát giải quyết thì đúng hơn.

Tống Kỳ Dân hiểu được suy nghĩ của Phùng Kiến Vũ cho nên liền tiếp lời:
“Là mất tích ở Vận Thành Sơn Tây, gần đây bên lực lượng cảnh sát đang điều tra vụ án giết người bán xác ở đó, ngài Igor muốn tìm một người thật tín nghiệm để giúp ngài ấy tìm lại con gái, cho nên tôi nghĩ chỉ có cậu là thích hợp nhất”
Phùng Kiến Vũ gần đây cũng nghe được chuyện mấy cô gái đột nhiên bị mất tích ở vùng Vận Thành Sơn Tây, còn có cả vụ đào mộ lấy trộm xác mà tất cả đối tượng đều là phụ nữ còn trẻ.

Phía bên lực lượng cảnh sát đã xác định được nguyên nhân là do hủ tục Minh Hôn, hay còn gọi là tổ chức đám cưới cho người chết.
Phùng Kiến Vũ ở lại bàn bạc trao đổi với hai người kia, chớp mắt một cái vừa vặn đến giờ tan tầm, anh buổi sáng ngày mai bay tới Sơn Tây khẳng định sẽ phải ở lại Sơn Tây một khoảng thời gian, nếu như có bóng tròn nhà anh đi cùng thì thật tốt biết mấy, không biết chừng còn có thể rút ngắn khoảng cách với cậu.

Phùng Kiến Vũ chính là muốn mượn công làm chút việc tư, tranh thủ cùng người mình thích ở cạnh nhau, cho nên lúc này anh mới đưa ra đề nghị với Tống Kỳ Dân:
“Tống bộ trưởng tôi có thể mang theo trợ thủ hay không?”
Tống Kỳ Dận có điểm bất ngờ hỏi:
“Cậu từ khi nào có trợ thủ thế?”
Phùng Kiến Vũ thẳng thắn đáp:
“Chính là mới tìm lại được, người này đặc biệt có năng lực cho nên tôi muốn cho cậu ấy cơ hội lập công”
Tống Kỳ Dận suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, nhưng trước khi rời đi vẫn còn không quên nhắc nhở Phùng Kiến Vũ:
“Sự vụ lần này liên quan đến tình hình kinh tế của nước ta, Igor là người đứng đầu công ty dầu mỏ ở bên Nga, ông ta sang đây để bàn chuyện làm ăn nhưng con gái lại bị mất tích ở trên địa bàn nước ta, nếu như làm không tốt nhất định sẽ làm cho hòa khí hai bên căng thẳng”
Phùng Kiến Vũ gật đầu đáp:
“Chuyện này tôi sẽ cố gắng, chỉ cần người còn sống sót nhất định tôi sẽ tìm ra được”
Chuyện này Tống Kỳ Dân cũng không phải là không nghĩ tới, mất tích đã hai ngày không có liên lạc gì, lấy thân phận của cô gái kia đảm bảo sẽ có thể ra giá chuộc người cao hơn là giá bán làm cô dâu ma, bọn bắt cóc đương nhiên sẽ chọn phương án có nhiều tiền nhất, nhưng tại sao cho đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, chỉ sợ là chuyện không chỉ đơn giản như vậy.
Phùng Kiến Vũ cùng Mật Mật ngồi lên xe trở về nhà của Vương Thanh, lúc đi qua siêu thị nhỏ anh còn đặc biệt dừng xe lại một chút để mua bánh mì hoa cúc cho Mật Mật.

Lúc cầm bánh mì hoa cúc đứng ở trước quầy thu ngân chờ đến lượt tính tiền, Phùng Kiến Vũ đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó liền quay lại vào trong mua thêm một số đồ.

Phùng Kiến Vũ là mua hai cái bàn chải đánh răng một xanh một hồng, hai cái khăn mặt cũng một xanh một hồng, còn có hai chiếc cốc cũng hai màu khác biệt như vậy.


Khi Phùng Kiến Vũ cầm mấy thứ đồ đó ra tính tiền, cô gái ở quầy thu ngân thấy người đàn ông này có một chút gì đó rất phóng khoáng hoang dại, nhất là màu da lúa mạch khỏe khoắn kia càng làm tăng thêm vẻ nam tính thu hút, thế cho nên lúc này vừa tính tiền vừa nói chuyện với Phùng Kiến Vũ vài câu:
“Anh là chuẩn bị cùng người yêu đi du lịch sao?”
Phùng Kiến Vũ nghe vậy vô cùng vui vẻ, là anh cố tình chọn hai thứ giống y hệt nhau nhưng chỉ khác màu, muốn để cho người ta thấy mình cùng người ta dùng đồ đôi, để cho cả thế giới này biết anh đã có người để ý rồi.

Phùng Kiến Vũ cười ha ha gật đầu đáp:
“Cô cũng thật tinh tế”
Cô gái kia trong lòng có điểm ghen tị với người yêu của người đàn ông trước mặt, nhưng hiện tại cô vẫn hướng Phùng Kiến Vũ chúc mừng một câu:
“Của anh đây, tổng cộng 100 tệ, chúc anh cùng người yêu đi chơi vui vẻ”
Lúc ra chỗ đậu xe, Phùng Kiến Vũ cứ cười mãi không thôi, ngay cả khi ngồi vào trong xe rồi khóe miệng kia vẫn không thể nào mà khép lại được.

Mật Mật ngồi bên cạnh nóng ruột sủa một tiếng, Phùng Kiến Vũ quay sang liếc nhìn Mật Mật một cái rồi đưa tay xoa đầu nó:
“Gấp gáp cái gì, đợi giải quyết xong vụ việc lần này ba cũng sẽ kiếm cho con một bạn đời, yên tâm đi”
Mật Mật gừ gừ một tiếng, Phùng Kiến Vũ giả bộ đưa đầu về phía nó rồi nhíu mày:
“Cái gì, muốn Chihuahua lông dài sao, không thể nào đâu giống đó mắt lồi xấu lắm”
Mật Mật lại sủa một tiếng, Phùng Kiến Vũ nghiêm mặt:
“Kiếm một con chó khác đi, kiếm con nào mắt nhỏ thôi, vừa hẹp vừa dài đẹp giống như là Thanh Nhi của ba đó”
Phùng Kiến Vũ khởi động xe, Mật Mật ở bên cạnh vẫn cứ sủa, có điều nó là sủa bánh mì hoa cúc chứ không phải là vì việc muốn chọn vợ.

Phùng Kiến Vũ lại nói chuyện với Mật Mật:
“Ba sẽ kiếm cho con bạn đời đẹp nhất, có đôi mắt một mí hẹp dài… nhưng mà dĩ nhiên sẽ không thể đẹp bằng Thanh Nhi của ba được, đôi mắt của Thanh Nhi rất đẹp, da lại còn trắng nữa.

Phải kiếm bạn đời nào cho con có mắt nhỏ bây giờ, ba biết rồi sẽ kiếm cho con Bull Terrier… như vậy quyết định là Bull Terrire đi”
Mật Mật lại sủa thêm một tiếng, ánh mắt từ nãy tới giờ vẫn nhìn chằm chằm bánh mì hoa cúc để bên cạnh Phùng Kiến Vũ, nhưng mà Phùng Kiến Vũ lại chỉ nghĩ đến chuyện tìm bạn đời cho Mật Mật mà thôi, thế mới nói con trai không thể hiểu được lòng của ba mà.

Phùng Kiến Vũ về nhà thì Vương Thanh đã có mặt ở phòng khách, mắt thấy trên bàn để một túi bánh mì hoa cúc ngay ngắn, Phùng Kiến Vũ vừa nhìn qua liền biết Vương Thanh mua cho Mật Mật, chính vì thế mà Phùng Kiến Vũ mới mỉm cười quay sang nói với Mật Mật:
“Nhìn xem, nhìn xem, còn tưởng là không có lo lắng con”
Mật Mật sủa một tiếng thật vang khiến cho Báo Báo đang lim dim ngủ ở trên đùi Vương Thanh cũng phải mở lớn mắt nhìn.

Báo Báo thấy có một con chó lớn ở trong nhà liền xù hết cả lông lên bắt đầu gầm gừ khó chịu, Mật Mật cũng không có yếu thế ánh mắt gườm gườm nhìn về phía Báo Báo nhếch môi dọa nạt nó.
Vương Thanh thấy tình huống này liền đưa tay xoa xoa đầu Báo Báo rồi ngẩng đầu nói chuyện với Phùng Kiến Vũ:
“Mật Mật thế nào rồi?”
Phùng Kiến Vũ thở dài giả bộ đau lòng:
“Nhờ phúc của cậu nói không có sao”
Vương Thanh cũng nửa tin nửa ngờ, lời của Phùng Kiến Vũ tuyệt đối không đáng tin, nhưng ngay cả đến Mật Mật cũng học thói xấu của chủ nó mà đi lừa người hay sao.

Vương Thanh cầm lên túi bánh mì kia mở ra rồi nhéo một miếng nhỏ đáp về phía Mật Mật, Mật Mật vô cùng chuẩn xác há miệng ngoạm luôn miếng bánh mì kia rồi nuốt chửng.

Vương Thanh đến hiện tại liền chăc chắn con chó lớn này đã tốt lắm.
Phùng Kiến Vũ tiến về phía trước ngồi xuống ghế sô pha lên tiếng:
“Tôi ngày mai sẽ đi làm nhiệm vụ một thời gian”
Vương Thanh chính là cầu còn không được, ngày hôm nay cậu ngồi ở chỗ này đợi Phùng Kiến Vũ trở về chính là muốn đuổi anh đi, hiện tại xem như thế này cũng rất tốt:
“Thế sao?”
Phùng Kiến Vũ gật đầu đợi Vương Thanh hỏi tiếp nhưng đợi lâu lắm rồi Vương Thanh vẫn không chịu lên tiếng, Phùng Kiến Vũ bèn nóng nảy hỏi:
“Cậu không hỏi tôi đi khi nào thì về hay sao? Cậu không thấy buồn hay sao?”
Vương Thanh nhún vai rồi đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị nấu đồ ăn:
“Tôi chính là cầu còn không được, cậu nhanh một chút cút khỏi chỗ này càng tốt”
Phùng Kiến Vũ ngồi ở trên ghế sô pha mang bánh mì hoa cúc của Vương Thanh lấy cho Mật Mật, rồi lại nhéo một miếng nhỏ đút vào miệng cho Báo Báo, nhưng Báo Báo này rất là kiêu căng chỉ ngửi một chút liền xoay mông bỏ đi.

Phùng Kiến Vũ bĩu môi thầm nghĩ cái này đúng là chủ nào vật đấy, đều là ngạo kiều như nhau cả:
“Tôi sẽ đến Vận Thành Sơn Tây xử lý một vụ án bắt cóc”
Phùng Kiến Vũ và cậu đều là bên lực lượng quân đội, chỉ chuyên giải quyết những vụ việc liên quan đến lĩnh vực chính trị kinh tế đặc biệt quan trọng, ví như tội phạm nước ngoài vượt biên gây án, những vụ việc bắt cóc liên quan đến trật tự khu vực thế này là chuyện của cảnh sát khu vực thì đúng hơn, thế cho nên Vương Thanh lúc này liền ở trong phòng bếp nói ra:
“Từ khi nào thì cậu trở thành cảnh sát rồi?”
Phùng Kiến Vũ lười biếng tựa lưng vào thành ghế sô pha:
“Vụ việc này có chút đặc biệt là chuyện ảnh hưởng đến kinh tế nước ta, con gái của công ty dầu mỏ ở Nga cùng ba cô ta đến đây bàn chuyện làm ăn đã bị mất liên lạc hai ngày nay rồi”

Vương Thanh bên trong im lặng không nói nhưng vẫn vô cùng chăm chú lắng nghe những lời nói kia của Phùng Kiến Vũ, nếu như là người nước ngoài còn là nhân vật có địa vị như thế xem ra đây hẳn cũng là vụ việc không đơn giản.

Phùng Kiến Vũ lại gọi Vương Thanh:
“Thanh Nhi”
Vương Thanh im lặng không đáp lời, Phùng Kiến Vũ nói tiếp:
“Cậu có muốn đến Vận Thành cùng tôi hay không, vừa vặn tôi cũng cần một người trợ giúp”
Vương Thanh cũng chưa từng bao giờ được tham gia mấy vụ án như thế này, trong lòng đương nhiên là cũng có điểm hào hứng, nhưng nghĩ lại nếu như đi cùng Phùng Kiến Vũ thì thôi đi:
“Không!”
Phùng Kiến Vũ cũng không có bất ngờ gì cả, bởi vì anh biết Vương Thanh nhất định sẽ không có ý định đồng ý ngay.

Phùng Kiến Vũ tiếp tục ngồi ở bên ngoài phòng khách dụ dỗ Vương Thanh:
“Đậy là một vụ án đặc biệt, nếu như cậu làm tốt lập được chiến công còn có thể được cất nhắc, cũng có thể nhanh chóng lấy được cấp quân hàm của cậu mà không cần phải đợi đến 3 năm sau”
Vương Thanh nghe đến đây trong lòng liền tức giận, Phùng Kiến Vũ không phải là vô duyên vô cơ hạ cấp quân hàm của của cậu xuống hai bậc hay sao.

Phùng Kiến Vũ không thấy Vương Thanh nói gì đương nhiên sẽ không bỏ cuộc mà cố gắng dụ dỗ đến cùng:
“Cậu không để ý đến cấp bậc cũng không sao, cái chính là cậu sẽ được học hỏi mở mang, cậu chưa bao giờ được tham gia mấy vụ án như thế này có đúng không, coi như là học hỏi kinh nghiệm của tôi đi, tôi dù sao cũng là tham mưu trưởng đấy”
Vương Thanh lạnh giọng lên tiếng:
“Tôi thực nghi ngờ chức vị tham mưu trưởng của cậu, có phải là do cấp trên trong một lần ngủ gật mà ra quyết định hay không?”
Nếu như là người khác nói nghi ngờ chức vị tham mưu trưởng của Phùng Kiến Vũ thì Phùng Kiến Vũ khẳng định sẽ tức giân, có điều đây lại không phải là người khác mà chính là người anh đã đặc biệt đặt vào tầm ngắm rồi, thế cho nên Phùng Kiến Vũ hiện tại mới nói một câu thế này:
“Năng lực của tôi có hay là không, cậu đi chuyến này cùng tôi vậy chẳng phải là có thể rõ hay sao”
Vương Thanh vốn là rất muốn đi nhưng nếu cứ như vậy dễ dàng mà đồng ý nhất định sẽ bị Phùng Kiến Vũ cười vào mặt cho, thể cho nên cậu hiện tại vẫn ở trong bếp từ chối Phùng Kiến Vũ:
“Tôi không đi được, nghỉ phép ở quân đội một ngày còn khó chứ đừng nói là mấy ngày liền”
Phùng Kiến Vũ nghe Vương Thanh nói thế thì liền hiểu được, chính vì vậy Phùng Kiến Vũ liền nâng giọng:
“Việc này cậu không cần lo, tôi sẽ đứng ra xin nghỉ phép cho cậu”
Vương Thanh trong lòng bắt đầu kích động nhưng ngoài mặt thì vẫn làm ra vẻ không muốn đi:
“Tôi nói là không đi”
Phùng Kiến Vũ mở điện thoại làm một vài thao tác trên đó, sau đó liền xoay đầu nói lớn với Vương Thanh:
“Được rồi tôi đã đặt hai vé máy bay, chúng ta ngày mai 8 giờ sáng sẽ đi”
Vương Thanh im lặng không lên tiếng, không nói đồng ý cũng chẳng từ chối thế cho nên Phùng Kiến Vũ liền âm thầm hiểu là bóng tròn nhà mình ngày mai nhất định đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui