Phùng Kiến Vũ chắp tay đứng ở phía trước nghiêm trang nhìn một loạt binh sĩ ở dưới, con chó lớn màu nâu kia ngồi ở dưới chân Phùng Kiến Vũ dựng thẳng lưng, một bộ dạng vô cùng hung dữ.
Bởi vì đây là binh đoàn lái xe cho nên từ trước đến nay không có bất cứ một buổi huấn luyện nào phải mang theo chó nghiệp vụ như thế này, hiện tại mọi binh sĩ đứng phía dưới nhìn thấy con chó lớn kia không mang rọ mõn, còn có dây xích cũng không hề mang theo liền cũng phải e ngại.
Có một binh sĩ đứng ở trên hàng đầu tiên có điểm sợ sệt, con chó lớn kia liền gầm gừ bất chợt lao thẳng đến binh sĩ đó, mọi người xung quanh đều tái mặt, binh sĩ nọ bị dọa đến mức tè ra quần.
Phùng Kiến Vũ xoay người nhìn Mật Mật đang đè binh sĩ kia ở dưới nền đất gầm gừ liền ho nhẹ một tiếng gọi nó lại:
“Mật Mật, mau về chỗ đi”
Mật Mật nghe vậy liền liếc mắt nhìn binh sĩ phía dưới một cái sau đó liền thu chân chậm rãi về lại ngồi ở bên dưới chân Phùng Kiến Vũ.
Binh sĩ kia sau vài giây mới có thể từ trên mặt đất đứng dậy, Phùng Kiến Vũ lạnh giọng ra lệnh:
“Bước ra khỏi hàng”
Binh sĩ kia có điểm khẩn trương nhưng vẫn không dám làm gì trái lệnh Phùng Kiến Vũ cả, im lặng bước ra khỏi hàng đứng ở một chỗ với mảng ướt ở đũng quần.
Phùng Kiến Vũ tiếp tục phổ biến nội dung ngày hôm nay cho mọi người nghe:
“Chúng ta sẽ có một đợt huấn luyện, tùy theo mức độ dẻo dai của mọi người sẽ kéo dài bằng đấy thời gian.
Nếu như mọi người thật sự là những binh sĩ tốt, đợt huấn luyện này rất nhanh sẽ kết thúc có thể chỉ trong vài tiếng đồng hồ, nhưng nếu như mọi người chưa thật sự hoàn hảo thì đợt huấn luyện này bắt buộc phải kéo dài vài ngày, thậm chí là một tháng.
Ai bây giờ cảm thấy không có đủ khả năng để tham gia huấn luyện có thể bước ra khỏi hàng”
Mọi người ở bên dưới đều đồng loạt hít một ngụm khí lạnh, tuy chưa biết nội dung của đợt huấn luyện này có những hạng mục gì, nhưng ai cũng đều cảm thấy thời gian tiếp theo đây nhất định là khó sống.
Phùng Kiến Vũ im lặng một phút rồi lên tiếng:
“Nếu như không có ai thì chúng ta bắt đầu đợt huấn luyện, ở mỗi bộ quần áo vừa rồi phát cho mọi người, sẽ có mười bộ quần áo có chứa hàng cấm, tôi sẽ để Mật Mật đi đánh hơi tìm ra… dĩ nhiên nếu có ai như binh sĩ đằng kia, có thể tự động dừng lại đợt huấn luyện này, rõ chưa?”
Mọi người âm thầm đổ mồ hôi lạnh, con chó lớn kia đặc biệt hung dữ, cũng không có trang bị rọ mõn, bọn họ lại không được mặc quần áo bảo hộ, nếu như đen đủi là người mặc trên mình bộ quần áo có chứa hàng cấm, có thể hay không một ngoạm của con chó lớn kia liền nằm liệt mất mấy tháng.
Một binh sĩ ở trong đoàn người lấy hết dũng cảm hỏi:
“Báo cáo tham mưu trưởng, chúng tôi không được phép mặc đồ bảo hộ phòng ngừa bị chó nghiệp vụ tấn công sao?”
Phùng Kiến Vũ khẽ nhếch môi chầm chậm tán thưởng:
“Hỏi rất hay, đây là hạng mục đầu tiên rèn luyện độ dũng cảm của mỗi binh sĩ, cho nên để chắc chắn mỗi binh sĩ ở đây đều mang một tinh thần thép thì mọi người không cần phải trang bị đồ bảo hộ gì cả”
Đám binh sĩ ở phía dưới bắt đầu bàn tán lo sợ, Phùng Kiến Vũ tiếp lời:
“Mật Mật là giống Doberman, 4 tuổi giới tính đực, nó cao 72cm nặng 45kg.
Tất cả những binh sĩ nơi đây đều cao trên 1m7, cân nặng đảm bảo cũng phải đến 65kg là nhẹ nhất, mọi người còn phải e ngại một con chó nhỏ này hay sao?”
Mọi người nhìn về phía Mật Mật, tuy rằng nó so với binh sĩ nơi đây thật sự nhỏ hơn bọn họ, nhưng hàm răng kia của nó cũng không thể coi thường, một ngoạm đứt luôn gân tay là điều hoàn toàn có thể xảy ra, trong trường hợp cố tình không chịu nhả ra còn có thể hỏng luôn cả cánh tay cũng không biết chừng.
“Nếu ai cảm thấy không thể tiếp tục có thể tự động bước ra khỏi hàng, hạng mục đầu tiên là rèn luyện tinh thần thép, mọi người không vượt qua thì không cần đến hạng mục thứ hai để làm gì.
Vừa rồi hạ sĩ quan cũng đã nói, nếu như ai không vượt qua đợt huấn luyện này thì sẽ bị đuổi khỏi quân doanh” Phùng Kiến Vũ chắp tay sau lưng thản nhiên nói.
Vương Thanh đứng ở hàng thứ ba cho nên cũng cảm nhận được rất rõ ràng sát khí phát ra từ người Mật Mật, nếu như không phải Phùng Kiến Vũ có thể ra lệnh được cho nó, thì cậu có cảm giác như đây chính là một con chó hoang dã không ai có thể thuần phục được.
Các binh sĩ tuy rằng sợ hãi nhưng khi nghe đến sẽ bị đuổi ra khỏi quân doanh nên đành tự an ủi bản thân rằng trong gần trăm người nơi đây, cũng hẳn là mình không đen đủi đến mức mặc phải bộ quần áo chứa hàng cấm.
Phùng Kiến Vũ hài lòng nhìn đám binh sĩ rồi vỗ vỗ đầu Mật Mật giống như ra hiệu cho nó, giây tiếp theo Mật Mật liền từ trên mặt đất đứng dậy, vô cùng tao nhã chậm rãi bước tới ngửi từng người một.
Người thứ nhất chính là một bộ dạng nín thở để Mật Mật mang mũi chạm khắp người, chiếc mũi lớn kia đặc biệt có lực huých phải chân người đó khiến cho người đó cũng phải lảo đảo vài giây, Mật Mật dừng lại động tác gừ gừ nhếch hàm răng trắng, ánh mắt ác liệt bắn thẳng về phía cậu ta.
Người nọ trong giây phút đó tim giống như ngừng đập, bộ dạng của Mật Mật thật sự vô cùng dọa người.
Người thứ hai đen đủi đến mức mặc phải bộ đồ chứa hàng cấm, Mật Mật chỉ mất hai giây đưa mũi về phía trước liền trực tiếp đẩy ngã người kia xuống dưới nền đất, bốn chân đè lên ngực của của người đó sủa gâu gâu vô cùng nhức tai.
Binh sĩ kia quá sợ hãi đưa tay đánh loạn, Mật Mật vô cùng máu chiến liền mở miệng muốn cắn vào tay binh sĩ kia, bốn năm người ở xung quanh đó bị dọa cho hoảng sợ đều phải né tránh sang một bên.
Phùng Kiến Vũ lúc này mới lên giọng ngăn Mật Mật lại:
“Được rồi, loại!”
Binh sĩ kia vội vàng đứng dậy, ngay cả quần áo cũng không cần chỉnh trang lại đã nhanh chóng bước sang một bên chỗ binh sĩ vừa rồi bị Mật Mật dọa cho tè ra quần.
Phùng Kiến Vũ nhìn năm binh sĩ vừa rồi bước ra khỏi hàng nghiêm giọng nói tiếp:
“Năm người nữa, bước ra khỏi hàng’
Năm người kia ngơ ngác không hiểu chuyện gì, Phùng Kiến Vũ liền giải thích:
“Là một binh sĩ cho dù trong mọi hoàn cảnh cũng không thể rời đi vị trí của mình khi chưa có mệnh lệnh của cấp trên.
Năm người các cậu vừa rồi đã sợ hãi mà đứng sang một bên, biểu hiện cho việc không có tinh thần thép, loại!”
Năm người kia có điểm không phục nhưng vẫn phải đứng về phía hàng ngũ của những người bị loại.
Mật Mật tiếp tục bước tới người tiếp theo, người nọ bị Mật Mật hít hà một chút tuy rằng không có cử động, nhưng phía dưới quần bị ướt, cuối cùng vẫn bị Phùng Kiến Vũ đuổi ra khỏi hàng.
Đi hết hai hàng đầu tiên Mật Mật loại được hai mươi người, tâm trạng của con chó kia vô cùng phấn khích giống như lập được chiến công, cho nên càng đi càng vô cùng hăng hái muốn dọa người.
Vương Thanh là người xếp thứ tư của hàng thứ ba, ba người phía trước ở hàng cậu đã hoàn hảo vượt qua thử thách.
Mật Mật đi đến trước mặt Vương Thanh liền ngẩng đầu gầm gừ một chút, mũi đen lớn kia dùng lực huých vào chân cậu, Vương Thanh tuy có chút căng thẳng nhưmg hoàn toàn không phải sợ hãi.
Sau đó Mật Mật làm một hành động tiếp theo nữa liền làm cho Vương Thanh bắt đầu căng thẳng cao độ hơn.
Mật Mật bình thường chỉ mất năm giây để đi ngửi từng binh sĩ, nhưng khi đến chỗ Vương Thanh liền dừng lại đã hai phút rồi, Phùng Kiến Vũ cũng cảm thấy kỳ lạ liền bước xuống xem thử, vừa nhìn thấy Mật Mật kia đang làm hành động đó với Vương Thanh thì tá hỏa.
Con chó lớn kia chính là đang dùng mũi húc vào phía đũng quần của bóng tròn nhà anh, còn có chính xác là chỗ Tiểu Thanh Thanh.
Vương Thanh quả thật có điểm không được tự nhiên cho lắm, cậu thật sự muốn ngay lập tức dùng tay gạt Mật Mật ra, nhưng sợ chọc giận nó không biết chừng còn một ngoạm cắn đứt Tiểu Thanh Thanh của cậu.
Vương Thanh tuy rằng rất nhanh nhẹn, nhưng Mật Mật trước mặt này cũng không phải là dạng rùa bò, cậu không thể mang Tiểu Thanh Thanh ra đặt cược xem là phản xạ của cậu nhanh hay nó nhanh được.
Vương Thanh vẫn đứng im ở một chỗ im lặng đợi Mật Mật soát người, có điều ba phút trôi qua rồi Mật Mật cứ như vậy dùng lực húc vào Tiểu Thanh Thanh, thỉnh thoảng còn dùng răng kéo chỗ quần đó của cậu ra.
Phùng Kiến Vũ không được vui, sắc mặt so với than đen chính là còn muốn đen hơn, phải biết anh mới chỉ được nhìn thấy Tiểu Thanh Thanh thôi, còn chưa có được dùng mũi cọ cọ như thế đâu, thế mà con chó lớn này dám ở giữa thanh thiên bạch nhật mang mũi cọ vào nơi đó của bóng tròn nhà anh.
Phùng Kiến Vũ nghiêm giọng quát:
“Mật Mật!”
Mật Mật dừng lại một chút sau đó liền giống như luyến tiếc vẫn muốn dùng cái mũi lớn kia húc vào Tiểu Thanh Thanh.
Phùng Kiến Vũ giống như nghĩ ra điều gì đó liền họ nhẹ hỏi Vương Thanh:
“Buổi sáng ăn cái gì?”
Vương Thanh không hiểu tại sao Phùng Kiến Vũ lại hỏi mình như vậy, bữa sáng của cậu còn không phải là do anh chuẩn bị hay sao.
Nhưng mà ở đây có rất nhiều binh sĩ cho nên Vương Thanh không thể trả lời như thế được, chỉ còn cách thẳng thắn đáp:
“Trứng gà ốp, bánh mì hoa cúc của Pháp cùng sữa đậu nành”
Phùng Kiến Vũ đúng là chuẩn bị bữa sáng cho Vương Thanh nhưng mà anh lại không biết bánh mì kia là bánh mì hoa cúc của Pháp, cũng là thứ mà Mật Mật thích ăn nhất, chẳng trách con chó lớn này đột nhiên lại cứ đứng yên ở chỗ này mãi không chịu rời đi.
Phùng Kiến Vũ nói lớn:
“Mật Mật lùi lại”
Mật Mật có điểm nuối tiếc dừng lại động tác, lùi lại phía sau ngồi xuống nhìn chằm chằm vào đũng quần của Vương Thanh.
Phùng Kiến Vũ không vui, trực tiếp đứng chặn ở trước mặt Mật Mật mang tầm mắt của nó cắt đứt, rồi ho nhẹ một cái nói với Vương Thanh:
“Mau đi tắm rửa”
Vương Thanh không hiểu Phùng Kiến Vũ rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng cậu cũng không có hỏi nhiều trực tiếp quay lại phía sau nhanh chóng rời đi.
Phùng Kiến Vũ nhìn theo bóng lưng Vương Thanh biến mất ở cuối đường liền xoay người bước về chỗ cũ.
Mật Mật nhằm đúng lúc Phùng Kiến Vũ không chú ý đến mình liền ngay lập tức lấy đà chạy thật nhanh theo Vương Thanh, chỉ vài giây sau đã biến mất không thấy bóng dáng đâu.
Khi Phùng Kiến Vũ bước lên phía trước thì Mật Mật sớm đã biến mất dạng, đám binh sĩ sau khi thấy Mật Mật đi rồi mới thở phù một hơi, gần trăm binh sĩ vô cùng nhẹ lòng duy nhất chỉ có một người lúc này lòng nặng như đá tảng, người đó không ai khác chính là Phùng tham mưu trưởng Phùng Kiến Vũ của chúng ta.
Phùng Kiến Vũ hướng binh sĩ phía dưới thông báo rồi nhanh chóng bước đi:
“Mọi người nghỉ ngơi một chút đi, lát nữa chúng ta sẽ tiếp tục”
Đám binh sĩ nhanh chóng đưa tay sờ soạng vào trong quần áo mình xem xem mình có hay không đen đủi đến mức mặc phải quần áo chứa hàng cấm, nếu như giả sử có đen đến mức đó cũng vẫn có thời gian để chuẩn bị tâm lý hay nghĩ cách giải quyết.
Nhà tắm ở quân đội là một phòng vô cùng rộng lớn và đơn giản, chỉ có một hàng vòi sen được đính trên tường thật thẳng hàng, còn lại tất cả đều không có vách ngăn.
Vương Thanh vừa bước vào trong phòng tắm, phía sau liền nghe thấy tiếc bước chân đang chạy huỵch huỵch, quay lại phía sau liền phát hiện ra một con chó lớn có màu lông sô ca la bóng loáng đang há miệng chạy dưới ánh mặt trời.
Xem hướng chạy của con vật kia khẳng định là tiến thẳng tới phía cậu, Vương Thanh cũng không hiểu làm sao lại như vậy, nhưng trước tiên vẫn là nhanh chóng mang cửa phòng tắm đóng lại trước đã.
Vương Thanh đóng cửa phòng tắm đứng ở trong đó suy nghĩ, con chó lớn này đúng là chọn phải người chủ tồi, đúng là chủ nào chó đấy đều biến thái khó hiểu như nhau.
Bởi vì Vương Thanh không có cài cửa phòng tắm lại, cho nên rất nhanh sau đó cánh cửa phòng tắm kia liền bật mở, Mật Mật gừ gừ đứng ở phía bên ngoài cẩn trọng nhìn thẳng về phía Vương Thanh.
Vương Thanh có điểm lo lắng nhìn nó một hồi rồi lạnh giọng hỏi:
“Muốn cái gì?”
Mật Mật vô cùng dữ dằn, ánh mắt kia chỉ thủy chung nhìn về phía đũng quần của Vương Thanh rồi nhếch miệng để lộ ra hàm răng sắc nhọn bóng loáng.
Vương Thanh cũng phải cảm thấy rùng mình lạnh buốt sống lưng, con chó này vì sao ánh mắt lại kỳ quặc đến như vậy.
Vương Thanh cùng Mật Mật gầm gừ nhìn nhau, nhìn nhau được một lúc ai cũng không dám động thủ trước.
Vương Thanh cuối cùng liền xua xua tay quát lớn:
“Đi đi đi, tao còn muốn tắm rửa”
Mật Mật há miệng sủa lớn, bước chân tiến về phía trước như là muốn dọa Vương Thanh.
Phòng tắm chỉ có duy nhất một người một chó, tiếng sủa của con chó kia lớn đến mức cả phòng tắm cũng phải oang oang theo nó, tiếng sủa đó lớn giống như là con chó kia mang micro sủa vào đó vậy.
Vương Thanh nhìn vòng đinh trên cổ Mật Mật, lại nhìn đến cơ ngực săn chắc khỏe mạnh của nó, bốn chân vô cùng cao, nhất là cái miệng kia từ đó đến giờ còn không chịu ngậm lại muốn cho cậu xem được hàm răng sắc nhọn của nó.
Vương Thanh cũng không có làm gì hấp tấp vẫn đứng cách xa nó khoảng 3m hỏi:
“Muốn cái gì chứ hả?”
Mật Mật ngừng sủa chuyển sang gầm gừ với Vương Thanh, Vương Thanh có cảm giác con chó này nghe hiểu tiếng mình nói, cho nên liền cố gắng nhẹ giọng một chút hướng nó lên tiếng
“Muốn cái gì? Trở về tìm Phùng Kiến Vũ đi, tao còn phải tắm, có hiểu không hả?”
Mật Mật nghe thấy ba chữ Phùng Kiến Vũ liền dịu xuống một chút, không còn gầm gừ với Vương Thanh nữa, chỉ còn dùng ánh mắt gườm gườm nhìn cậu.
Vương Thanh thấy vậy liền xoay người muốn bước về phía cuối của phòng tắm làm bộ muốn cởi quần áo đi tắm:
“Tao còn phải đi tắm đó”
Vương Thanh vừa xoay lưng, Mật Mật liền bước theo cậu.
Lúc Vương Thanh dừng lại quay về phía sau đã phát hiện ra được Mật Mật đứng ngay sau mông mình.
Vương Thanh đứng im bất động không có làm cái gì để cho con chó này giật mình:
“Muốn cái gì đây hả?”
Mật Mật sủa một tiếng, Vương Thanh nghĩ có lẽ nào là bộ quần áo vừa rồi được phát có thứ gì kỳ lạ cho nên cậu liền nhanh chóng cởi bộ quần áo đó ra vứt mạnh về phía trước, Mật Mật quả nhiên chạy về phía đó hít hít một hồi rồi lại gầm gừ đi về phía Vương Thanh.
Vương Thanh mang luôn cả áo của mình cởi ra ném về phía trước, có điều lần này Mật Mật không có chạy qua đó xem thử mà cứ đứng nhìn chằm chằm Vương Thanh.
Vương Thanh nhìn xuống quần mình, lại nhìn sang ánh mắt của Mật Mật, con chó kia chắc không phải muốn cậu cởi luôn cả quần ra chứ.
Vương Thanh càng nghĩ càng không thể, mặc quần vẫn là tốt hơn, nếu như cởi ra rồi một ngoạm của Mật Mật khẳng định cắn đứt Tiểu Thanh Thanh của cậu..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...