Ngày đó mẹ Phùng mang thai đến tháng thứ 8 liền trở dạ muốn sinh, ba Phùng đi công tác ở tỉnh khác không thể về kịp, trong nhà chỉ có một mình mẹ Phùng không biết nên phải xoay xở ra sao may mắn mẹ Vương nhà hàng xóm đi qua nhìn thấy liền gọi taxi đưa mẹ Phùng đến bệnh viện.
Lúc mẹ Phùng được đặt lên giường bệnh chuyển vào trong bệnh viện có nghe được bài hát Nghĩa Dũng Quân Tiến Hành Khúc ở bên quảng trường đối diện.
Mỗi buổi sáng quảng trường đó sẽ đều đặn phát lên ca khúc này, nhạc điệu vô cùng mạnh mẽ cùng uy vũ, trọng bụng của mẹ Phùng giống như là có cái gì đó nhún nhẩy theo nhạc, càng ngày càng đau dữ dội.
Mẹ Phùng vượt cạn thành công sinh ra một đứa bé trai… không trắng trẻo, so với một khúc gỗ cây chính là nâu nâu đen đen như vậy.
Mẹ Phùng vì việc này mà buồn lắm, con trai bà sao lại đen như thế này.
Mẹ Vương khi ấy ở bên giường bệnh chẳng hiểu sao vừa nhìn qua đứa bé trai kia lại đặc biệt thích thú, còn khen đứa nhóc này lớn lên sẽ rất là khỏe mạnh, nhất định là có tư chất đầy đủ để giúp ích cho quốc gia.
Mẹ Phùng bế con trai trong tay, nhạc chuông điện thoại của người bên cạnh lại vang lên là bài hát Nghĩa Dũng Quân Tiến Hành Khúc, con trai nhỏ nâu như khúc gỗ ở trong tay bà đang nhắm mắt lim dim ngủ cũng liền mở mắt ra, ánh mắt to linh lợi sáng như sao trên trời.
Mẹ Phùng cảm thấy lời mẹ Vương nói thật đúng, con trai mình nhất định là từ bé đã có ý chí về việc bảo vệ quốc gia như vậy, thế cho nên bà liền quyết định đặt tên con trai là Phùng Kiến Vũ.
Phùng trong phùng điền dã, Kiến trong kiến thiết, Vũ trong vũ trụ.
Phùng Kiến Vũ sinh ra vào một ngày cuối tháng 8 mưa rào âm u.
7 tháng sau đó đến lượt mẹ Vương trở dạ, ba Vương nhìn thấy máu chảy xuống dưới chân mẹ Vương liền sợ hãi đến ngất ngay tại chỗ.
Mẹ Phùng khi ấy chính là bế theo Phùng Kiến Vũ bắt taxi đưa mẹ Vương đến bệnh viện.
Vào một ngày mùa đông đầu tháng ba trời rét xuống còn mười độ, sắc trời trên cao lại đặc biệt trong xanh đến lạ thường, ánh mặt trời lấp ló sau hàng cây đuổi theo chiếc xe taxi mang ba người đi đến bệnh viện.
Lúc mẹ Vương được đưa vào phòng cấp cứu, mẹ Phùng bế theo Phùng Kiến Vũ đứng ở bên ngoài lo lắng hồi hộp theo, lại quay sang nhìn con trai nâu như khúc gỗ của mình cứ ngơ ngơ ngác ngác nhìn bảng đèn nhấp nháy trên cửa phòng cấp cứu liền thở dài.
Mẹ Vương mẹ tròn con vuông, sinh ra một đứa con trai có gương mặt quả thật là vuông đúng nghĩa, có điều da lại trắng mịn vô cùng.
Mẹ Vương vì việc này mà buồn lắm, nhìn xuống chim nhỏ của con trai mình xác định vô số lần không phải là con gái, nhưng đến tột cùng không hiểu làm sao lại trắng như thế này.
Mẹ Phùng khi ấy ở bên giường bệnh chẳng hiểu sao vừa nhìn thấy đứa bé trai kia liền đặc biệt thích thú, còn khen đứa nhỏ này da thật là đẹp sau này lớn lên sẽ không lo không có người lấy.
Mẹ Phùng nghĩ vậy liền nhìn sang con trai nâu như khúc gỗ kia của mình âm thầm lo lắng đen như vậy sau này có ai chịu để mắt tới hay không.
Sắc trời hôm nay đặc biệt trong xanh khiến cho tâm trạng buồn rầu của mẹ Vương cũng dễ chịu đi được phần nào.
Mẹ Vương nhìn ra ngoài cửa kính quyết định đặt tên con trai mình là Vương Thanh.
Vương trong vương tử, Thanh trong sắc xanh.
Vương Thanh sinh ra vào một ngày đầu tháng 3 nắng trong xanh.
Phùng Kiến Vũ nghe thấy mẹ Vương đặt tên cho Vương Thanh liền i i a a khẽ nói, Vương Thanh ở trong vòng tay mẹ Vương đang nhắm nghiền hai mắt lim dim ngủ lúc này liền mở ra đôi mắt nhỏ tí, nhìn qua chính là kiểu có mở mắt cũng như không.
Mắt lớn trừng mắt nhỏ, mắt nhỏ nhìn mắt lớn, hai đứa nhỏ đó từ trong sự lo lắng của song thân phụ mẫu mà lớn lên.
...!
Phùng Kiến Vũ bốn tuổi được thăng thêm thêm cấp mẫu giáo, Vương Thanh khi ấy mới bắt đầu đến nhà trẻ.
Phùng Kiến Vũ ăn rất nhiều, nhưng thể trạng chính là vô cùng buồn cười ăn bao nhiêu cũng không thể mập ra.
Mẹ Phùng mỗi lần đưa Phùng Kiến Vũ đến nhà trẻ luôn trang bị áo chống nắng các kiểu nhưng da của con trai bà so với khúc gỗ cây chính là càng muốn nâu sáng hơn.
Mẹ Phùng nhìn Vương Thanh béo trắng bên cạnh lại nhịn không được mà cảm thấy vô cùng yêu thích.
Mẹ Vương thì lại ngược lại, con trai bà chính là kiểu có hít không khí cũng vẫn mập ra, mỗi lần đưa con trai đến nhà trẻ luôn chọn những bộ quần áo ngắn một chút muốn để cho ánh nắng chiếu vào khiến cho da có thể đen đi một chút, để cho không thấy giống như con gái, nhưng mà có vẻ như càng đi nắng da của Vương Thanh lại càng trắng sáng khác thường.
Mẹ Vương nhìn Phùng Kiến Vũ bé bé xinh xinh, hơn nữa mới nhỏ như vậy da đã đặc biệt nam tính rồi lại nhịn không được mà cảm thấy yêu thích nhiều hơn.
Ngày đó ra sân trường tập thể dục buổi sáng, lớp của Vương Thanh được xếp bên cạnh lớp của Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ ở trong lớp mẫu giáo được làm lớp trưởng chỉ đạo học viên vô cùng oai phong, Vương Thanh béo tròn khi ấy đứng ở cuối lớp của mình chỉ mải nhìn Phùng Kiến Vũ khiến cho tập sai hết cả động tác.
Cô giáo đứng lớp nhìn thấy Vương Thanh ngây ngây ngô ngô như vậy liền đặc biệt gọi mẹ Vương đến trao đổi.
Chẳng biết cô giáo nói gì, mẹ Vương sau khi về nhà liền thở dài u sầu, ba Vương hỏi mãi cũng không chịu trả lời bèn sang nhờ mẹ Phùng nói giúp.
Mẹ Phùng tối hôm đó mang theo Phùng Kiến Vũ đến nhà mẹ Vương chơi liền lân la hỏi chuyện:
“Này chị Vương, ngày hôm nay tại sao có vẻ như là có tâm sự thế?”
Mẹ Vương thở dài quay sang nhìn hai đứa nhỏ đang ngồi ở dưới sàn nhà chơi đồ chơi, mắt thấy Phùng Kiến Vũ nhanh nhẹn hoạt bát ngồi chơi thế kia, con trai mình lại cứ ngây ngây ngô ngô ngồi ở một chỗ nhìn như người ngốc.
Cuối cùng mẹ Vương đành mang chuyện mà giáo viên ngày hôm nay nói ra cho mẹ Phùng biết:
“Hôm nay giáo viên của Thanh Nhi gọi tôi đến nói là thằng con trai nhà tôi phát triển chậm hơn so với đứa trẻ cùng trang lứa, tôi sợ nó có phải là bị mắc chứng bệnh… đao rồi hay không?”
Mẹ Phùng quay sang nhìn Vương Thanh thấy đứa nhỏ kia đặc biệt nhã nhặn, chẳng nghịch như quỷ giống con trai mình.
Mới còn bé đã nhẹ nhàng như thế, lớn lên hẳn là một chàng trai rất lịch thiệp, mẹ Vương cũng không cần phải đau đầu mệt mỏi mà quản con trai:
“Chị nói như vậy là thế nào chứ, Thanh Nhi còn nhỏ đã ngoan ngoãn như vậy rồi, lớn lên nhất định sẽ là một người lễ độ.
Chị nhìn Đại Vũ nhà tôi đi, tôi còn sợ nó bị mắc chứng bệnh tăng động đó”
Cứ như thế hai bà mẹ ngồi nói chuyện lo lắng con trai mình bị mắc bệnh gì đó, vừa thở dài ngao ngán vừa ước con trai mình giống như con trai của đối phương thì tốt biết mấy, chỉ thiếu điều đề nghị muốn đổi con mà thôi.
“Đại Vũ a a… thật là đẹp nha” Vương Thanh mang đầu xe tải nhỏ đẩy qua cho Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ nhìn đứa nhỏ béo như là trái bóng kia liền chán ghét bĩu môi không thèm để ý.
Vương Thanh tiếp tục mang xe chở hàng nhỏ đẩy qua cho người đối diện:
“Đại Vũ lắp thật là giỏi nha”
Phùng Kiến Vũ vênh mặt liếc nhìn Vương Thanh:
“Phiền phức”
Vương Thanh bò qua ngồi với Phùng Kiến Vũ, mang iro man mà mình thích nhất cho người kia:
“Đại Vũ cho Đại Vũ iro man nha”
Phùng Kiến Vũ không khách khí giật lấy iro man trên tay của Vương Thanh, nhưng cuối cùng vẫn giữ một thái độ ghét bỏ vênh mặt nói với người ta:
“Phiền phức”
___
Phùng Kiến Vũ lên lớp 2, Vương Thanh mới bắt đầu bước vào lớp 1.
Ngày hôm ấy Phùng Kiến Vũ không muốn đi học, cứ khóc lóc mè nheo với mẹ Phùng không cho mẹ Phùng chở mình đến trường, Vương Thanh đứng ở bên nhà đã sớm mặc trên người áo sơ mi trắng cùng quần âu đen vô cùng gọn gàng, nhìn đứa nhỏ ở trước cửa nhà lăn qua lăn lại đến bẩn hết cả quần áo, một chiếc dép còn rời ra khỏi chân vứt chổng chơ ở gốc cây nhỏ mới trồng.
Mẹ Phùng nhìn con người ta thì ngoan ngoãn nghe lời, một thân áo sơ mi trắng sạch sẽ thật tốt biết bao, lại nhìn con trai mình nâu như khúc gỗ cây lại còn hay nghịch đất tránh không được bực bội phát vào mông Phùng Kiến Vũ vài phát.
Có lẽ chính vì mẹ Phùng ngày nào cũng tét mông của Phùng Kiến Vũ, thế cho nên khi sau này cậu lớn lên mông thật sự có điểm nhiều thịt hơn người thường.
Vương Thanh thấy mẹ Phùng đánh Phùng Kiến Vũ liền đi đến i i a a nói không rõ ràng:
“Dì Phùng a… đừng đánh Đại Vũ nha…”
Phùng Kiến Vũ điển hình là một đứa nhỏ nghịch ngợm, mắt thấy tên mập nhà hàng xóm chạy ra liền quắc mắt vênh váo từ trên mặt đất đứng dậy.
Mẹ Phùng lại bắt đâu ca bài ca cũ:
“Phùng Kiến Vũ, con nhìn xem Thanh Nhi ngoan biết bao nhiêu, con nhìn xem bản thân đã nâu như khúc gỗ còn muốn lăn ở trên đất”
Phùng Kiến Vũ cứ như vậy lớn lên trước sự so sánh của mẹ Phùng với Vương Thanh.
Cậu nhìn sao cũng thấy đứa trẻ tên Vương Thanh kia không thuận mắt một chút nào, cái thứ gì đâu mà đầu vuông như thế, mắt thì ti hí, hơn nữa người còn tròn giống như quả bóng, da giống như là đám con gái vậy.
___
Phùng Kiến Vũ lên đến cấp hai, thì Vương Thanh học đến năm cuối cấp của cấp một.
Ngày đó Vương Thanh không còn được đi học cùng Phùng Kiến Vũ nữa, hai người học khác trường.
Vương Thanh tan học khi nào cũng chạy thật là nhanh đứng đợi ở trước cổng trường của Phùng Kiến Vũ chỉ vì muốn cùng cậu về nhà.
Phùng Kiến Vũ dềnh dàng bước từ trong lớp học ra thấy bóng tròn quen thuộc lấp ló ở cửa trường liền bĩu môi ghét bỏ.
Bạn học của Phùng Kiến Vũ cũng đã quen mặt của Vương Thanh, mỗi lần thấy Vương Thanh đứng đó liền trêu ghẹo Phùng Kiến Vũ:
“Phùng tổ trưởng, tiểu công chúa đến đón cậu kìa”
Bởi vì Vương Thanh lớn lên da rất đẹp, trắng trắng hồng hồng lại mập mạp ai nhìn cũng đều muốn nhéo một cái cho nên mới bị đám bạn học kia của Phùng Kiến Vũ gọi là tiểu công chúa.
Phùng Kiến Vũ nhíu mày, nốt ruồi lệ ở khóe mắt trái cũng theo đó nhếch lên một chút:
“Cậu ấy không phải là tiểu công chúa”
Vương Thanh đeo ba lô màu xanh nhạt nhỏ thấy Phùng Kiến Vũ đi ra liền mỉm cười vẫy cậu:
“Đại Vũ, Đại Vũ cùng về đi”
Phùng Kiến Vũ không nói chuyện chỉ khó chịu bước đi, đi được một đoạn liền quay sang nói chuyện với Vương Thanh:
“Này, cậu lần sau đừng đến đây nữa, trường của cậu không phải là còn gần hơn trường của tôi sao, tan học rồi thì chạy về nhà luôn đi”
Vương Thanh bóng tròn lăn ở phía sau:
“Cùng về rất là vui, còn có thể nói chuyện với Đại Vũ”
___
Cho đến năm học cấp ba, Vương Thanh càng ngày càng phát phì, Phùng Kiến Vũ mỗi khi nhìn bóng tròn kia liền thở dài ngao ngán:
“Đúng là béo trắng ra, Dì Vương rốt cuộc là cho cậu ăn cái gì vậy?”
Vương Thanh khổ sở di chuyển khó khăn đi ở sau lưng Phùng Kiến Vũ:
“Đại Vũ, cậu nhìn tôi béo như vậy rất khó coi sao?”
Phùng Kiến Vũ cũng không suy nghĩ gì nhiều mà thản nhiên nói:
“Khó coi chết đi được”
Kể từ lần đó về sau Vương Thanh mỗi lần đi cùng Phùng Kiến Vũ đều sẽ cách xa hơn một chút.
___
Chuyện phải kể đến năm Phùng Kiến Vũ học lớp 11 quen bạn gái, Vương Thanh khi ấn vẫn cứ là một bóng tròn lăn ở phía sau Phùng Kiến Vũ.
Bạn gái của Phùng Kiến Vũ tên Tố Tố, Tố Tố là một cô gái không tốt lúc nào cũng ở sau lưng Phùng Kiến Vũ sai Vương Thanh làm việc cho mình.
Đêm giáng sinh ba người cùng nhau đi chơi lúc trở về tuyết rơi rất dày, ba người không có ai mang theo dù cả cho nên Tố Tố liền nói Vương Thanh đi đến phía cửa tiệm tạp hóa mua dù.
Phùng Kiến Vũ đứng ở một chỗ đút tay vào túi áo không nói gì, Vương Thanh đội mũ len nhanh chóng băng qua đường muốn đến cửa tiệm đối diện, lúc đi không cẩn thận bị ngã lăn một vòng, Tố Tố đứng ở phía sau thấy cảnh này liền cười phá lên.
Phùng Kiến Vũ nhíu mày nhìn chằm chằm người đối diện không rõ ý tứ.
Tố Tố cầm lấy dù từ tay Vương Thanh mở lên, một tay khoác tay Phùng Kiến Vũ bước xuống bậc thềm đi về nhà trước.
Vương Thanh ngã đến quần jean ở đầu gối cũng bị rách, gió lớn thổi vào bên trong thấm vào da thịt buốt lạnh đến xương tủy.
Phùng Kiến Vũ giống như nhớ ra điều gì đó liền quay lại lạnh giọng nói:
“Cứ đợi ở đó đi, một lát đưa Tố Tố về rồi quay lại đón cậu”
Vương Thanh bóng tròn gật đầu, có điều không rõ là Phùng Kiến Vũ có việc gì hay là cậu ta cố tình không đến đón cậu mà Vương Thanh đứng đợi ở đó rất lâu cũng không thấy Phùng Kiến Vũ quay lại.
Lúc lo lắng chạy về nhà đi đến nhà của Phùng Kiến Vũ gõ cửa, mẹ Phùng nói Phùng Kiến Vũ đã sớm về nhà ngủ được một giấc rồi.
Ba ngày sau ba Vương được thăng chức phải đổi chỗ ở mới, Vương Thanh cùng gia đình chuyển đến tỉnh khác.
Ngày hôm đó Phùng Kiến Vũ cũng ra ngoài chào hỏi ba mẹ Vương, nhưng mà bóng tròn kia không thấy xuất hiện hỏi ra mới biết Vương Thanh đã cùng cậu mình đi từ ngày hôm trước rồi.
___
10 năm sau đó Phùng Kiến Vũ trở thành Phùng tham mưu trưởng uy uy vũ vũ, không còn là một đứa nhỏ nghịch ngợm phá phách giống như ngày xưa nữa, có điều có một thứ vẫn không thay đổi là bao chính là… vẫn nâu như khúc cây vậy.
“Tham mưu trưởng, đây là danh sách người tham gia thi tăng tam cấp quân sĩ trưởng lần này” Một bĩnh sĩ cầm trên tay một tập hồ sơ đặt ở trên bàn làm việc của Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ đặt điếu thuốc xuống gạt tàn cầm lên tập hồ sơ đó lật qua lật lại vài trang.
Ánh mắt chợt dừng lại ở một hồ sơ nhìn rất lâu:
“Người này thuộc lục binh sao? Là ở sư đoàn nào?”
Binh sĩ hơi nghiêng người xem một chút, người này chính là người ưu tú nhất trong đợt thi tăng cấp lần này cho nên binh sĩ vừa nhìn liền có thể nhận ra:
“Là ở sư đoàn xe tăng”
Phùng Kiến Vũ lấy ra tập hồ sơ đó để lên trước mặt, một tay khẽ gõ gõ mặt bàn nụ cười khẽ nhếch lên cao mang theo ý cười quỷ dị khiến cho binh sĩ đứng bên cạnh cảm thấy không rét mà run.
Phải biết Phùng tham mưu trưởng xuất thân từ pháo binh, là một tay súng bắn tỉa không có đối thủ, một phát súng bắn ra chính là trúng hồng tâm không lệch đi dù chỉ là một mm nào cả.
Người này nếu cầm trong tay súng trường nở một nụ cười như vậy nhất định rất dọa người.
“Được rồi, vậy thông báo với bên đó lần tuyển chọn này tôi sẽ đích thân đến kiểm tra”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...