Đột nhiên công viên truyền ra nhiều tiếng hò hét, Cao Văn Văn liền kéo Vạn Xuân đang mang vẻ mặt trầm tư lại gần hóng hớt xem có chuyện gì.
Trong công viên có một cái cây cao tầm bốn mét, một bé mèo trắng không biết làm thế nào mà leo lên đến ngọn cây.
Mèo nhỏ hẳn là chưa bao giờ trèo lên một nơi cao như vậy, móng vuốt ở hai chân trước cụp lại, run rẩy kêu meo meo.
Thân cây có một cậu thanh niên mặc đồ màu đen đang trèo lên, nhìn bộ xương nổi bật sau áo của câu ta, Vạn Xuân chỉ cần liếc cái đã biết là ai.
Trần Chu ôm chú mèo con vào lòng, nhảy từ trên cây xuống, chung quanh vang lên một tràng pháo tay khiến cậu đỏ hết cả tai.
Cậu ngẩng đầu lên, ôm mèo con đi ra khỏi đám đông, sắc mặt vẫn không thay đổi.
Vạn Xuân chạm mắt với Trần Chu, thấy mày cậu nhướng lên, giống như muốn đi về phía này.
Vạn Xuân bỗng bị Cao Văn Văn kéo đi, nhanh chóng rời khỏi đó.
"Chuyện gì vậy? Mặt cậu trông như vừa nhìn thấy ma ấy." Vạn Xuân hỏi.
Cao Văn Văn liên tục xua xua tay: "Không không không, cái cậu trai kia còn đáng sợ hơn cả ma ấy chứ.
Đừng tưởng rằng cậu với chàng trai kia là bạn cùng lớp mà sẽ không xuống tay."
"Cậu không để ý nên nhiều chuyện không biết, cậu ta chính là đại ca của hội học sinh cá biệt trường ta, ngay cả những anh chị lớn hơn cũng khiếp.
Cậu đấy, phải cực kì cẩn thận, động đến vị đó là coi như xong đời."
Cao Văn Văn tiến đến gần cô, kể về chuyện mới hóng được: "Tớ nghe nói mấy hôm trước có bạn lớp 11 không nộp phí bảo vệ, cậu ta liền cầm ngay cục đá lên đập vào đầu học sinh đó đến nỗi đầu chảy be bét máu, sau đó có người gọi cấp cứu, đưa bạn đó đến bệnh viện, hiện tại vẫn nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt."
Vạn Xuân ngạc nhiên.
Cậu ta ngay cả học sinh trường mình mà cũng bắt nạt.
Cô cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may là hôm đó cậu không thèm chấp với cô, không thì bệnh viện đã thêm một người nằm rồi.
Vạn Xuân chào tạm biệt với Cao Văn Văn, đạp chiếc xe cũ của mình về nhà.
Khi cô về đến nơi thì đột nhiên phanh gấp lại, chỗ đậu xe trống hôm nay có thêm một chiếc xe tải màu trắng.
Cha cô về rồi.
Không biết lúc đó Vạn Xuân nghĩ gì, cô chuyển hướng, lúc lấy lại được tinh thần thì đã đi qua hai con phố.
Trước mặt chính là quán mì cô thường thấy qua cửa sổ phòng, trên tường quán còn có mấy bông hoa tường vi nhảy múa theo chiều gió, tựa như đang vẫy chào cô đến với nơi này.
Vạn Xuân dắt xe đến gần một chút, vừa bước đến thì mùi hoa đã chiếm lấy, làm cho tâm trạng buồn bã bao ngày nay lộ ra một lỗ hổng làm cho những tia nắng mặt trời có cơ hội tiến vào.
"Cô bé, cháu muốn ăn mì hả?" Một người phụ nữ từ trong quán bước ra, chào đón cô rất nồng nhiệt.
"Cháu...! không ạ." Vạn Xuân vội vàng đáp lại.
Môi cô mím lại, ngón tay lo lắng vuốt vuốt túi áo.
Cô không có nhiều tiền tiêu vặt trong một tháng, phải chi tiêu cho thật tiết kiệm.
"Cháu tình cờ đi ngang, thấy hoa này đẹp quá nên muốn ngắm thôi ạ."
Người phụ nữ như nhìn thấu sự lo lắng trong cô, nhiệt tình: "Hoa này được trồng ở đây để mọi người cùng ngắm nhìn.
Nếu không ai ngắm thì chẳng phải tốn công của bà đây rồi sao.
Dì còn trồng vài cây nữa trông sân đó, cháu có muốn vào xem không?"
Vạn Xuân do dự một chút, cuối cùng đáp rằng: "Cảm ơn dì ạ, cháu không xem được."
Cô ngồi lên yên xe, định bụng nhanh rời khỏi đây.
Bỗng phía trước có một chiếc xe đạp màu đen chặn đường.
"Sao cậu lại ở đây?"
Vạn Xuân lùi về phía sau một chút, thì thầm: "Tôi đi ngang qua."
Trần Chu lấy từ trong túi xách con mèo con ra, đưa cho Lý Tú Uyển.
Lý Tú Uyển đỡ lấy chú mèo nhỏ, ánh mắt dán vào hai người.
Bà hỏi, "Hai con quen biết nhau?"
"Không quen."
"Làn bạn cùng lớp ạ."
Hai người đồng thanh trả lời.
Trần Chu phát hiện ánh mắt đang nhìn chằm chằm của Lý Tú Uyển, thấy mình cũng không cần thiết phải đổi câu trả lời.
"Đúng, đây là bạn cùng lớp của con." Anh dùng một ngón tay chỉ vào, giới thiệu, "Hình như tên..."
"Cháu tên Vạn Xuân." Ánh mắt cô sáng lên nhìn về phía Lý Tú Uyển.
"Lần đầu thấy Trần Chu có một người bạn ngoan hiền như này, vậy mà không thấy nó kể cho.
Vào đây đi, ngoài trời nóng lắm, vào ngồi cho mát." Vạn Xuân không từ chối được, đành mặc cho bà nhiệt tình kéo cô vào trong.
Trần Chu: "Cũng chỉ là một người bạn cùng lớp bình thường thôi mà, mẹ cũng đâu đến nỗi thế."
Vạn Xuân loay hoay ngồi trên ghế.
Không ngờ Trần Chu tình tính nhỏ nhen mà lại có một người mẹ tốt như vậy, cô cũng có chút ngưỡng mộ.
"Đừng để ý đến nó." Lý Tú Uyển trực tiếp xua đuổi Trần Chu.
Vạn Xuân bị Lý Tú Uyển nhìn đánh giá như vậy thì rất ngượng, lại thấy bà lại nở nụ cười thì càng đứng ngồi không yên.
Lý Tú Uyển lập tức cảm nhận được tâm trạng cô, lên tiếng hỏi: "Vạn Xuân, cháu đói sao? Trong tiệm dì mới thêm mọt món mì ống mới, có muốn thử qua không?"
Vạn Xuân cũng không biết làm sao để từ chối, gật đầu.
Lý Tú Uyển lớn giọng: "Trần Chu, nấu lại bát mì giống kiểu hôm qua đi."
Vạn Xuân giật bắn mình, cô không thể ngờ được một ngày nào đó tận tay Trần Chu lại nấu mì cho mình.
Cô nhớ lại lời Cao Văn Văn nói ban nãy, trong lòng bỗng đổ một đống mồ hôi lạnh.
Bây giờ giả dụ cô ăn bát mì này, liệu ngày mai anh có chặn cô ở cổng trường, đánh cô một trận nhừ tử không?
Vạn Xuân đứng dậy: "Xin lỗi dì, cháu...!cháu phải về nhà rồi."
"Mì xong rồi, ăn nhanh đi." Trần Chu bưng bát mì cùng khuôn mặt nặng nề đến trước mặt cô.
Nụ cười chói lóa của anh trên khuôn mặt đó như thể đang nói, nếu không có mẹ tôi ở đây thì cậu chết chắc.
Trần Chu bị đạp mạnh một cái, Lý Tú Uyển ghét bỏ nói: "Nói chuyện với bạn gái kiểu gì đó hả, nhanh chóng đi khỏi đây cho khuất tầm mắt bà đây, mau!"
Mặt Trần Chu lạnh đi, thấy mẹ mình chẳng khác gì một ảo thuật gia, một giây trước rõ ràng còn mặt nặng mày nhẹ chán ghét anh, giây sau liền cười ha hả, giọng điệu nhẹ nhàng trò chuyện với Vạn Xuân.
Cũng không biết là mẹ của ai nữa.
Có hai vị người bước vào quán, hình như là rất thân thiết với Lý Tú Uyển, vừa thấy bên cạnh có một cô gái nhỏ rất ngoan ngoãn thì đùa: "Trần Chu trông thế mà cũng tài, nhanh thế mà rước về nhà một cô bé nhỏ rồi."
"Khụ." Vạn Xuân bị mấy lời trêu đó làm cho nghẹn, cúi đầu ho sặc sụa, mặt đỏ hết cả lên.
Lý Tú Uyển vỗ nhẹ vào lưng Vạn Xuân, trách người kia: "Đừng có đùa quá trớn, xem đứa nhỏ sợ tới mức nào rồi."
"Xin lỗi cô bé, dì chỉ đùa vu vơ vậy thôi."
"Không sao ạ." Cô lắc đầu, giọng mềm mại, "Dì, cũng không còn sớm nữa, con xin phép về sớm ạ."
Lý Tú Uyển nắm lấy tay cô, lưu luyến không rời: "Cả đời này dì chỉ muốn có một cô con gái dịu dàng hiền lành, ai dè lại sinh ra một thằng con trai đáng ghét như vậy chứ.
Nếu rảnh thì cứ qua đây, dì luôn chào đón con."
"Vâng, con biết rồi." Vạn Xuân mỉm cười ngoan ngoãn.
Hiện tại cũng không còn sớm nữa, mặt trời cũng dần ngả về phía tây, chân trời cũng đã rặng đỏ.
Lý Tú Uyển vẫy tay gọi Trần Chu, dặn anh nhất định phải đưa Vạn Xuân về nhà an toàn.
Có người kè kè bên cạnh, sống lưng Vạn Xuân căng ra đạp xe, sợ anh làm ra hành động nguy hiểm.
Đợi đến ngã rẽ, khi bóng dáng Lý Tú Uyển đẫ không còn thấy nữa.
Trần Chu dừng lại, nhìn cô: "Này bạn học, cậu tốn công tìm nhà tôi như vậy để làm gì?"
"Chả lẽ thích tôi?" Cậu cười.
Trần Chu cao hơn cô một cái đầu, thân hình đã có đường nét của một người đàn ông.
Cậu chắn trước mặt cô, dùng toàn bộ cơ thể phủ cô trong bóng tối.
Cậu cúi đầu, phả hơi thở lên mặt Vạn Xuân khiến người cô te dại.
"Không có, không có." Mặt Vạn Xuân sợ đến trắng bệch, nhanh nhanh chóng chóng phủ nhận.
Sợ anh còn chưa hết, nói gì đến thích cơ chứ.
Nhìn bộ dạng này của cô, lòng Trần Chu cũng sôi sục, cậu cắn chặt hàm sau.
Hừ, làm như ông đây bám dính lấy cô vậy!
Trần Chu đá một cước vào bánh xe sau, nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt hung tợn: "Nói cho cậu biết, sau này ít lượn lờ trước mặt mẹ tôi lại, tôi mà nghe được những chuyện không nên nghe thì sẽ không tha cho cô đâu."
"Rõ chưa?"
"Rõ...! tôi rõ rồi." Vạn Xuân giật cổ tay lại, vội vàng dắt xe vọt lẹ, sau khi đi được một quãng xa mới nhớ mình đang dắt xe, cô trèo lên xe rồi đạp thật nhanh.
Cô thực sự rất hoảng, nhiều lần chân còn không chạm được đến bàn đạp, lam chiếc xe bị xiêu vẹo.
Trần Ch nhìn bóng lưng sợ hãi của cô, lồng ngực đột nhiên phát ra một trận cười nhẹ.
Sáng thứ hai, Vạn Xuân ra khỏi nhà sớm, cô đợi đến khi chuông vào giờ hần reo hết thì mới chậm rãi bước vào.
Một thùng rác được đặt ở góc lớp, khi Vạn Xuân vừa vào đến cửa, Lý lan đang đứng bên cạnh thùng rác ném một mẩu giấy vụn vào đó.
Lý Lan mỉm cười khiêu khích nhìn cô, sự đắc ý trong mắt gần như trào ra.
Lúc đầu lớp học còn ồn ào, sau đó liền im bặt, tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn vào Vạn Xuân.
Cô từng là một người không có sự tồn tại trong lớp biến thành tiêu điểm.
Cảm giác này chẳng dễ chịu tốt nào, đặc biệt là đối với Vạn Xuân.
Cô run lên, theo phản xạ lùi lại một bước, muốn rời khỏi đây.
"Có mắt không?" Cô lùi lại, đập vào một vòng tay ấm áp.
Vạn Xuân vừa nghe thấy giọng nói của cậu thì vội vàng tránh khỏi, cách xa chỗ cậu.
Vạn Xuân rụt rè đáp: "Tôi xin lỗi."
Trần Chu đi vào trong ánh mắt của tất cả mọi người, cậu đảo mắt một lượt, nhấc chân đạp về bàn đầu tiên: "Nhìn gì? Chưa thấy bao giờ à?"
Trần Chu rất nổi tiếng ở đây, học sinh lớp không người nào là không sợ anh.
Sau câu nói đó, những người đang chờ xem màn kịch hay thì đều cúi thaaso xuống.
Dù sợ hãi đến đâu, Vạn Xuân vẫn cố gắng bước vào lớp.
Lưu Tú Mẫn đi một đôi guốc năm phân bước lên bục giảng, ánh mắt cô ta hướng đến hàng ghế sau, nói: "Tuần trước có một bạn trong lớp chúng ta đã phạm một sai lầm.
Giờ trờ đó đã biết lỗi và đã kiểm điểm lại bản thân, mờ bạn học đó lên đây và đọc bản kiểm điểm cho mọi người cùng nghe."
Vạn Xuân cúi đầu vờ như không nghe thấy, ngồi một chỗ không chịu nhúc nhích.
Tin đồn đã lan truyền trong lớp.
Bạn học cùng lớp cũng đều sớm rõ người này là ai, ánh mắt của bọn học âm thầm nhìn về chỗ Vạn Xuân, ai ai cũng lộ ra vẻ hóng hớt chuyện náo nhiệt.
"Vạn Xuân, lên đây." Lưu Tú Mẫn hiện tại nhìn sắc mặt vô cùng khó coi.
Cô cúi đầu, bước lên trên bục giảng, "Em không có phạm bất cứ sai lầm nào cả, cũng không có gian lận."
Giọng cô rất nhỏ, không to hơn tiếng muỗi kêu là bao nhiêu.
"Chị đang nói cái quái gì thế?" Lưu Tú Mẫn không thể tin nổi.
Vạn Xuân cắn môi, siết chặt ngón tay, quả quyết: "Em không có sai, em không phải là người gian lận."
Lưu Tú Mẫn sa sầm mặt mày, đối với loại học sinh không biết hối cả, cô ta trước nay chưa từng tha thứ.
Trần Chu nhìn Lưu Tú Mẫn ôm một cục tức kéo Vạn Xuân ra ngoài, buồn cười lắc đầu.
Thật quá ngây thơ!
Khi Vạn Trung Quốc đến trường thì Vạn Xuân đã đứng trong văn phòng được hai tiết.
"Haiz, thật lòng xin lỗi cô, đã gây phiền hà cho cô rồi." Vạn Trung Quốc đi vào mà không để ý gì đến con gái, việc làm đầu tiên là nhận lỗi với Lưu Tú Mẫn, "Đứa trẻ nào ở trường, cô muốn phạt nói như nào thì phạt, nếu nó khăng khăng không chịu nghe, cô trực tiếp đánh mắng cũng được."
"Anh là cha Vạn Xuân?" Lưu Tú Mẫn đem kể toàn bộ chuyện xảy ra kể cho Vạn Trung Quốc nghe.
Nghe hai người bọn họ nói chuyện, Vạn Xuân hiện lên một màu đen tối dưới đáy mắt, ở chung với nhau lâu như vậy, cô cũng đã hiểu rõ Vạn Trung Quốc là dạng người gì.
Ông ta nhu nhược, ích kỷ, đặc biệt rất sợ phiền toái, vậy nên rất biết cách tránh né loại chuyện như bây giờ.
"Con sai rồi, vẫn nên là nhận lỗi đi, giờ nhanh chóng đến xin lỗ giáo viên và bạn cùng lớp."
Thật sự rất giống với suy nghĩ của cô.
Trái tim cô giờ đây đã lạnh buốt rồi.
Cô hỏi, "Cha còn chưa hỏi xem con rốt cuộc có thực sự gian lận không?"
Vạn Trung Quốc: "Hỏi con thì được lợi lộc gì, con sẽ nói thật với người làm cha này sao? Cô giáo đã nói rồi, con chịu mở miệng nói câu xin lỗi thì tất cả sẽ là quá khứ."
"Vậy nên, ba đơn giản chỉ muốn cho qua chuyện, cũng chả cần biết xem tôi có oan uổng gì ở đây không?"
Vạn Xuân ngẩng cao đầu, giọt lệ từ hốc mắt theo đó mà rơi xuống.
Rõ ràng là giọng điệu chất vấn nhưng từ miệng cô nói, lại có vài phần đáng thương.
Chỉ vài phút sau, Lý Lan mang theo sự kiêu ngạo của mình, thong dong vào văn phòng giáo viên.
Dưới sự bắt buộc của người không xứng làm cha này, Vạn Xuân đã xin lỗi cô ta một cách không tình nguyện.
Cô cúi đầu, nuốt nước mắt cùng sự oan ức của mình vào bụng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...