Tâm Ma - Jimmaryal

Con quỷ nhỏ không biết nói gì, nó đã hoá quỷ từ lâu, ở lại nhân gian vì thù hận, lại không thể nào lường được kẻ thù truyền kiếp của mình chính là đứa cháu gái mà nó còn chưa kịp sống lâu hơn để biết đến sự tồn tại đó.

"Bây giờ thì..."

Nguyệt nhấc dì nhỏ của mình lên. Cho dù như thế nào, con quỷ nhỏ này cũng đã hại không ít người vô tội. Cô là nữ pháp sư tài ba nhất, không thể có điểm yếu nào trên người, càng không thể nào chấp nhận chuyện con quỷ từng tận tay lấy mạng cô lại là người thân còn lại duy nhất của mình. Cô cười khẩy, trên tay hiện ra một lá bùa màu đỏ khác, từ từ đưa đến trước trán con quỷ.

"Được rồi, ngươi huỷ ta đi."

Cô bé không nhúc nhích, nhắm mắt chịu trận. Trong quá khứ, cô từng có một người cha đáng sợ, nhưng anh trai và chị dâu lại là những người duy nhất cô yêu thương và yêu thương cô trên thế gian này. Con quỷ không hề biết việc họ bị sát hại chỉ bởi con gái mình được tiên tri trở thành nữ pháp sư mạnh nhất. Họ không làm gì sai cả. Có lẽ là vì mình, cháu gái mới bị liên luỵ cả đời. Bên cạnh đó, làm sao mà nó nghĩ được trên đời này mình vẫn còn người thân cơ chứ?

Mình vẫn còn một cô cháu gái... Mà đó còn là vị pháp sư tài ba người đời ca tụng...

Nếu nó chịu ở lại giải thích với anh chị, thì kết cục có phải sẽ khác hay không? Biết đâu, nó có thể được nhìn thấy Nguyệt chào đời, hai dì cháu sẽ trở thành một đôi bạn thân không phải sao? Thế nhưng, sự thật thì luôn tàn khốc, và sẽ không có "nếu như"...

Đôi mắt từ từ nhắm lại, hai tay buông thõng, với một vẻ mặt mãn nguyện chưa từng có của con quỷ nghìn năm, lá bùa được dán vào trán nó. Một đạo ánh sáng trắng lóe lên từ lá bùa. Ánh sáng ấy bao trùm con quỷ, dần dần nó hóa thành những hạt bụi bay vào trong hư không. Nó cuối cùng cũng không còn chấp niệm gì ở trần gian, nhưng cũng đã bỏ lỡ cơ hội đầu thai chuyển kiếp, chỉ có thể chịu kết cục bị tan biến hoàn toàn, một chút hồn phách cũng không còn.

Sau khi con quỷ biến mất, chút ý thức của Nguyệt cũng bắt đầu có sự chuyển biến. Từng tia sáng phát ra từ người của nữ pháp sư, Nguyệt mỉm cười nhẹ nhàng lướt tới trước mặt Quỷ Thần Đỏ.

"Ngươi muốn... tiếp tục ở lại trần gian làm Thần, hay đi với ta?"

Quỷ Thần Đỏ mỉm cười, tất nhiên là muốn đi cùng với Nguyệt.

Từ trong không trung, một đen một trắng bất thình lình hiện ra.

"Aiza, ta nói này hai ngươi, sau ngần ấy năm vẫn còn muốn phát cơm chó cho bọn ta sao?"


Đầu đen dí dỏm, tay đưa lên quệt trán làm bộ bất lực.

"Tiểu Quỷ, vì đã qua quãng thời gian vàng để đầu thai, ngươi không còn có thể trở thành người. Tuy nhiên, "dưới đó" đã ra lệnh, bởi vì ngươi đã thành Thần, giúp đỡ chúng sinh suốt một thời gian dài, nên ngươi được đặc cách xuống bên dưới làm việc cùng "ngài". Nguyệt, vốn dĩ bản chấ ngươi đã siêu sinh, ngươi chỉ là một chút ý thức còn sót lại của kiếp trước, ngày uống canh Mạnh Bà đã cố tình tách một ít ra, vậy nên ý thức còn sót lại đó của ngươi không đủ để siêu sinh, chỉ có thể làm việc dưới địa giới. Trên này, ngươi trừ tà giúp chúng sinh, cũng không ít lần can thiệp vào công việc của địa giới, vậy nên để bù đắp, ngươi sẽ làm công việc người dẫn độ những vong linh lạc lối trở về đúng nơi cần về. Hai ngươi sẽ phải làm việc dưới đó ít nhất ba ngàn năm."

Đầu trắng nhắm hờ mắt, hai tay cầm quạt đặt trước ngực trông vô cùng chỉnh tề, từng câu từng chữ được thốt lên vô cùng rõ ràng.

...

Bình minh dần hé, những người bên ngoài đã mệt lả sau một đêm kinh hoàng, chiếc lồng đen bao trùm cũng dần tan đi, như một quả trứng bị nứt.

Ở giữa đường, mọi người nhìn thấy Quyên đang nằm bất động, xung quanh có quá nhiều dấu vết của một trận đánh nhau khủng khiếp. Ngoài ra, không còn ai khác.

Minh là người đầu tiên vội vàng chạy đến bên cạnh, đỡ đầu cô bé dậy.

"Này, không sao chứ?"

Ở một nơi nào đó, Quyên thấy mình đang đứng giữa không trung, xung quanh chẳng có gì.

Rồi dần, những bóng hình quen thuộc hiện ra trước mắt cô. Có bố mẹ, chị gái, Nguyệt, Quỷ Thần Đỏ.

"Bọn ta phải đi rồi. Chỉ có thể bảo vệ ngươi được đến đây mà thôi."

Quỷ Thần Đỏ lên tiếng trước, rồi cầm tay Nguyệt, hai người mỉm cười rồi tan biến trong hư không.


"Bố mẹ và chị con cũng đã hết thời gian ở lại đây rồi, cho dù sau này có khó khăn gì, con cũng phải dũng cảm bước tiếp. Hãy bước tiếp cùng những người bên cạnh con, họ rất đáng tin cậy."

Nói rồi, ba thân ảnh kia cũng lần lượt biến mất. Hiện giờ, chỉ còn lại một mình cô thôi sao?

Trong không trung mờ mờ, từ đằng xa, một bóng hình lúc ẩn lúc hiện đang ngày càng tiến tới gần cô. Là chiếc váy màu đen rớm máu, là gương mặt giống hệt cô.

"Ngươi lại xuất hiện."

Một cảm giác kì lạ khó tả bao trùm Quyên, cô không biết nên đối mặt hay trốn tránh với bản ngã này của chính mình. Mọi chuyện đã kết thúc, thế nhưng "nó" vẫn chưa biến mất.

Một nụ cười kì quái hiện lên trên gương mặt quái đản của Quyên phía đối diện.

"Ngươi quên mục đích ban đầu, lòng thù hận ban đầu của ngươi rồi sao? Con quỷ đó không phải là tất cả. Kẻ thù của nó là kiếp trước của ngươi, còn kẻ thù của ngươi..."

Chưa kịp nghe nốt phần còn lại, Quyên đột nhiên tỉnh giấc, nhìn thấy mình đang nằm trên giường bệnh với một màu trắng tang tóc ở khắp nơi. Mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi, đầu óc cô choáng váng, dần dần khôi phục lại từng chút kí ức.

Bên cạnh giường bệnh, Minh hai mắt sáng rỡ khi thấy cô tỉnh lại, Hoa hai hàng lệ dài nóng hổi vẫn không ngừng chảy đầy mặt.

"Chị Quyênnn..."

Nhìn thấy cô tỉnh lại, cô bé vội tới ôm chầm lấy cô, những giọt lệ nóng hôi hổi chảy ra làm ướt tóc cô. Dù sao, con bé cũng mới chỉ vài tuổi lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy.


Quyên nhẹ nhàng vỗ vai an ủi Hoa.

"Không sao đâu mà, nhìn này, chị còn sống sờ sờ trước mắt em mà!"

"Này, ai cho em ôm Quyên chặt thế? Cậu ấy mới vừa tỉnh dậy cơ mà!"

Minh hậm hực kéo kéo Hoa ra, cậu còn chưa kịp ôm mà đã bị con bé hẫng tay trên rồi! Thật quá đáng! Quyên nhìn Minh rồi cười trừ. Thật tốt vì mọi người đều ở đây, bên cạnh cô.

Phía sau lưng Minh, những người còn lại nhìn nhau cười, họ thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc.

...

Vụ án cậu bé nhỏ bị mẹ kế hành hạ và cấu kết với đám bác sĩ độc ác sát hại cuối cùng cũng bị phanh phui, trở nên vô cùng nổi tiếng và gây kinh sợ cho không ít người dân địa phương nơi đó, đặc biệt là bố của đứa trẻ. Một phần cũng vì sự tắc trách của người bố, nếu không chuyện này sẽ không bao giờ có thể xảy ra. Bà mẹ kế độc ác bị pháp luật trừng trị, suốt đời phải ăn cơm tù, chỉ tội cho đứa bé còn chưa kịp chào đời kia đã bị tước đi hi vọng sống dưới ánh sáng mặt trời như bao đứa trẻ bình thường khác. Có lẽ đây chính là nghiệp báo mà bà mẹ phải trả khi tước đi mạng sống của một đứa trẻ. Bên cạnh đó, những gã bác sĩ kia làm sao trốn khỏi cái lưới của pháp luật, một lệnh điều tra giáng xuống toàn bộ các bác sĩ y tá và cơ sở vật chất, giấy tờ trong bệnh viện cũng được tiến hành. Hai con cá nhỏ làm sao có thể dễ dàng lộng hành nếu không có sự dung túng, hay nói cách khác là sự cho phép của cá lớn? Cho dù viện trưởng bệnh viện đó có người chống lưng
mạnh cỡ nào đi chăng nữa cũng không thể chống lại thế lực nhà Minh, một dấu hỏi chấm to lớn. Điều mà họ không thể ngờ đến đã gián tiếp rước họa vào thân chính là việc động chạm vào báu vật của một gia tộc bí ẩn.

Ở đám tang, hai cánh cửa kì diệu lại lần nữa mở ra trước mắt Quyên, khi chỉ một mình cô có thể thấy.

Một cầu thang dài dẫn tít lên trên cao, hệt như cái lần cô bé tiễn Xuân.

Cậu bé nở nụ cười rạng rỡ, cũng không còn hình ảnh đáng sợ như đêm hôm đó.

"Cuối cùng em cũng được gặp mẹ rồi phải không ạ!? "

Quyên không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu. Thật nghẹn ngào.

Cậu bé xoay người bước lên cầu thang trắng, dần dần biến mất.

Bên cạnh, một cánh cửa dẫn xuống đâu đó có màu đen xì, u ám và còn có thể thấy một chút ánh lửa xa xăm phía cuối đường hầm. Cô gái hiện tại đã trở về trạng thái u ám như ban đầu, nhìn người chồng đang quỳ khóc đau thương phía đằng kia, mỉm cười.


"Nói với họ tôi là người có lỗi, đừng quá đau lòng vì sự ra đi của tôi nữa... "

Cô Hương ánh mắt thẫn thờ. Cái chết của cô cũng đã được làm rõ. Ngày hôm đó, tài xế đột nhiên mất lái, tông vào cô khi đang băng qua đường. Theo điều tra, tài xế xe tải đó vẫn chưa hết bàng hoàng sau khi gây ra tai nạn, không hiểu sao chiếc xe tải vừa trùng tu hôm trước lại có thể mất phanh, vô lăng đột nhiên ngoặt sang hướng khác. Đó là do tâm quỷ Lê Thị Thương gây ra.

Sau khi biết mọi việc làm độc ác và xấu xa mà một nhân cách khác của bản thân đã làm, cô Thương suy sụp tinh thần, dù không phải trực tiếp ra tay nhưng cảm giác tội lỗi vẫn trào dâng nơi cuống họng.

Còn người chồng mà cô Hương đã dành hết tình yêu kể cả sau khi chet đi, sau tất cả mọi việc, hối hận vì bản thân đã không là một người chồng tốt trong cuộc hôn nhân này. Anh ta từng ỷ vào tình yêu và sự hiền lành của vợ mà đã làm rất nhiều chuyện vô tâm, đáng trách. Ngày ấy khi nhìn thấy vong hồn vợ mình vì để cứu mình, không tiếc gì cắn nuốt những hồn ma khác và không còn cơ hội đầu thai, anh ta mới hiểu rõ cái gì là quan trọng, nhưng đã quá muộn. Người đàn ông đau khổ suy sụp tinh thần trước di ảnh của vợ, không còn có thể nhìn thấy linh hồn người vợ như đêm hôm trước nữa.

"Cuối cùng, em cũng rời khỏi anh... Xin lỗi em thời gian qua, anh sẽ đi tu, và cầu nguyện cho em sớm ngày sang kiếp khác... "

Cách một đoạn không xa, cô Hương vẫn có thể nghe thấy lời thì thầm đầy hối hận ấy của chồng mình. Coi như là, cô cũng mãn nguyện rồi, nhưng vì cắn nuốt linh hồn khác, việc xuống "dưới đó" chịu đau đớn trong ánh lửa địa ngục là không thể tránh khỏi.

Cô Hương lại nhìn về phía chú Quân và người yêu chú ấy, tiếc nuối nói.

"Họ là những người yêu thương tôi vô điều kiện trên đời này, chỉ tiếc là tôi không thể giành nhiều thời gian hơn cho họ được nữa. Dù là ở nơi tối tăm lạnh lẽo kia, tôi vẫn sẽ luôn cầu nguyện cho tình yêu của họ có thể vượt qua được mọi định kiến xã hội, sớm ngày viên mãn tới già... Họ là những con người chính trực đầy mạnh mẽ, dám nghĩ dám làm, dám yêu người mình yêu. Hồi còn sống tôi chỉ là một kẻ nhút nhát, không dám đấu tranh với những bất công đến với mình, chạy theo người khác. Đó là điều tôi tiếc nuối nhất."

Trong đám tang, ngoài Quyên ra, không một ai lại có thể nhìn thấy những linh hồn này, nhưng cô bé sẽ truyền đạt những điều trăn trối này với đúng người.

Con đường tối đen dần biến mất, cô bé đứng đó trơ trụi, trăn trở với những suy nghĩ trong đầu.

Đột nhiên phía sau, Minh đập vai cô.

"Về không? Mẹ cậu đang chờ. Hai đứa kia cũng đã về nhà rồi."

Quyên mỉm cười.

Phải rồi, cho dù còn phải đối mặt với cái gì trong tương lai, cô cũng vẫn còn những người bạn mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận