Đây là dáng vẻ tạ lỗi.
Mặt Ngu Dư lạnh như băng, nàng đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, từng bước đi xuống bậc thềm, đi đến trước mặt hắn: "Ngẩng đầu lên.” Nàng từ trên cao ra lệnh cho hắn.
Hình Đan chậm rãi thẳng người dậy, trên mặt không chút biểu tình, những ngón tay giấu dưới tay áo lại vì bất an siết chặt lại.
Ngu Dư không dùng linh lực mà giáng cho hắn một cái tát thật mạnh, âm thanh lanh lảnh vang vọng khắp đại điện.
Trên khuôn mặt trắng nõn rất nhanh đã hiện ra dấu đỏ, nhưng hắn lại không nói lời nào, lại quỳ xuống đàng hoàng.
Mái tóc xơ xác của hắn bị cái tát này mà lỏng lẻo bung ra, trông rất đáng thương.
“Ngươi có muốn giải thích không?” Ngu Dư lạnh nhạt nhìn hắn, ngay cả khi bị đối xử như thế, đôi mắt hắn vẫn tĩnh lặng trước sau như một.
Hắn nghe thấy câu hỏi này, vô thức ngước mắt lên, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Ngu Dư, hắn lại nhanh chóng quay đi, hàng mi mỏng trở nên run rẩy.
Thấy hắn im lặng, Ngu Dư nhíu mày lại, quay đi không nhìn hắn, một lúc sau, nàng khẽ thở dài, nói: “ Ta rất thất vọng về ngươi.”
Thân thể hắn cứng đờ lại, huyết khí trên mặt cũng mất đi, bàn tay dưới lớp tay áo cũng bị cấu đến chảy máu, nhưng vẫn không nói gì, chỉ im lặng quỳ ở đó.
Ngu Dư bỏ qua hắn, lại nở một nụ cười khách khí tiễn những người của Bạch Lộ môn ra về, lại miễn cưỡng kêu Bùi Thạch Nam ra ngoài.
Cho đến khi trong nội điện yên tĩnh trở lại, chỉ còn lại hai sư đồ.
Ngu Dư đứng một mình ở ngoài cửa điện, quay lưng lại với Hình Đan, nàng đưa tay ra đóng cửa, sau đó lại dựng lên kết giới. Cánh cửa gỗ ngăn cách ánh sáng với bên ngoài, như muốn ngăn cách hai thế giới.
Ngu Dư không nhìn lại, vẻ ngụy trang trên người dần dần biến mất, trên mặt không biểu tình gì nhưng lại mang theo vài phần chết tróc.
Từ sớm, sau khi nàng đã phát hiện ra thanh kiếm này lợi hại ra sao, nàng không còn tiếp tục ngụy trang trước mặt hắn nữa.
“Nói đi, vì sao ngươi lại để sẩy tay?”
Hình Đan do dự một lúc, nói: “Trong tay hắn có một lá bùa đổi mệnh, đồ nhi nhất thời không chú ý, để cho hắn chạy thoát.”
“Mệnh của hắn rất tốt” Ngu Dư nhếch môi, tuy nhiên, hoàn toàn khác với nụ cười dịu dàng, nụ cười lúc này của nàng nồng đậm khí huyết, làm người khác khiếp sợ: “Thật là đáng tiếc.”
“Đồ nhi vô dụng, xin sư phụ trừng phạt.”
Ngu Dư cười lên hai tiếng, dấu vết lạnh lùng thoáng qua rất nhanh trong mắt, nhưng lại nói ra lời xoa dịu: “Bỏ đi, đây cũng là số mệnh của hắn, thứ chúng ta muốn đã đến tay rồi, chỉ là bằng cách khác nhau mà thôi.”
“Nhưng nếu vị chủ môn kia lật lọng…..”
“Vậy nên ngươi phải biết cách làm như thế nào” Ngu Dư không để cho hắn nói tiếp: “Chỉ là năm nghìn viên linh thạch, dù sao nó cũng được đánh cắp từ phái khác, không cần để tâm.”
Nói xong lời này, Ngu Dư đi đến ngồi xuống trước mặt hắn, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nghàng đỡ lấy khuôn mặt kia, dùng đầu ngón tay xoa xoa những vết đỏ, dịu dàng hỏi: “Còn đau không?”
Hình Đan không khỏi nín thở, hắn nhìn khuôn mặt hiếm khi ôn hòa của nàng, căng thẳng thì thầm vài lần, nhưng hắn không thể thốt ra được một lời.
Ngu Dư mất kiên nhẫn, nàng vốn không có ý dỗ dành hắn.
Nàng rút tay lại, đứng lên rồi nói: “Lần sau, ta muốn mạng của người đứng đầu Vân Hoa môn, thủ đoạn phải sạch gọn, đừng phạm sai lầm như hôm nay.”
Hơi ấm trên khuôn mặt nàng dần biến mất, Hình Đan thất vọng rũ mắt xuống, tia sáng vừa mới ánh lên trong mắt lại dần dần mờ đi.
Hắn lại quỳ xuống, nhẹ nhàng trả lời: “Vâng, sư phụ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...