Nửa năm sau.
“Tôn chủ, sáng nay Vụ Dật môn bắt được một tên tu ma đạo. Rất có thể hắn chính là kẻ đã giết hơn mười vị trưởng lão của Tiên môn trong mấy tháng qua.
“Chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
Nữ nhân mặc y phục trắng ngồi trên ghế thượng, trang nghiêm thánh thiện, trên môi nở nụ cười khoan dung, nghe thấy sự ẩn ý trong lời nói của hắn, liền thuận theo hắn mà hỏi.
“Người này hơi đặc biệt.” Vị đại trưởng lão nhìn chằm chằm vào đôi mắt của nàng, lời nói mang ý thăm dò “Hắn là đồ dệ do tôn thượng nuôi dưỡng, Hình Đan.”
Sắc mặt Ngu Dư không thay đổi, trong lòng nàng có chút kinh ngạc, liền truy hỏi hắn: “Làm sao có thể là hắn?”
Đại trưởng lão thầm đánh giá nàng, thấy biểu hiện của nàng không có gì khác thường, quả thực giống như chưa biết việc này, tạm thời gác lại nghi ngờ, hơi cúi đầu cung kính nói: “Ta cũng không biết, sợ rằng việc này đích thân thượng tiên phải đi giải quyết, ta không dám làm bừa.”
Ngu Dư khẽ cau mày, đứng lên, từ trên bước xuống, đến trước mặt đại trưởng lão, biểu tình rất lo lắng, nhẹ giọng nói: “Vậy làm phiền đại trưởng lão cùng ta đi xem.”
........
Nghe nói Ngu minh chủ đích thân đến tra hỏi, người đứng đầu trong các môn phái mặc dù không quan tâm đến kết quả, nhưng không thể không đích thân tới.
Người bị giam cầm trong nhà lao tối tăm của Vụ Dật lạnh và ẩm ướt, những kẻ này tự nhiên sẽ không thể xuống tay, vì thế lúc họ đến, Hình Đan đã bị phong ấn và đưa đến đại điện.
Người đứng đầu bát đại tiên môn, cùng với Ngu Dư và cả mười vị trưởng lão, ngồi ở đại điện xung quanh hắn.
Tất cả những người có mặt đều là giáo chủ của thiên môn, đều tự hào rằng tu vi của mình là vô song trong trong thiên hạ, vì vậy khi Hình Đan được đưa đến, ngoài việc tu vi bị phong ấn thì không còn hạn chế nào.
Ngu Dư ngồi ở giữa, nhìn qua người dồ đệ bên dưới, người mà nàng đã lâu không gặp.
Sắc mặt hắn tái nhợt xanh xao, luôn cúi đầu, giống như chịu loại tra tấn nào đó, Ngu Dư có chút ngạc nhiên.
“Chủ tôn” Người đứng đầu Vân Lộng môn không nhịn được đã lên tiếng trước: “Mọi người đều đến rồi, chúng ta bắt đầu đi?”
Hắn là đồ đệ của của người đứng đầu Vân Lộng môn trước đó, quan hệ với sư phụ mình rất sâu sắc, nhìn ra được Hình Đan có thể là kẻ giết sư phụ mình, nên thù hận trong lòng không thể kiềm chế được.
“Được rồi.” Ngu Dư nở một nụ cười trấn an hắn, nhưng đối phương lại khó chịu quay đi.
Nàng cũng không quan tâm, sau đó, quay lại nhìn đại trưởng lão, đại trưởng lão nhanh chóng hiểu ý, đi tới thi triển pháp thuật trên người hắn.
Trong ánh ánh mờ ảo, một màn sương đen dày đặc dần dần hiện ra khắp người Hình Đan, đen kịt như mực.
Một số ít người có mặt đã giật mình kêu lên, ngoại trừ môn chủ của ma phái, bọn họ cũng chưa từng thấy ai có ma khí nhiều như thế.
“Là một kẻ tu luyện ma pháp.” Đại trưởng lão trầm giọng tuyên bố, nói xong lui về một bước, thu lại thần chú, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Chân mày Ngu Dư nhíu lại, thân hình không nhúc nhích, im lặng một lúc rồi nói ra: “Có phải ngươi đã giết người không?”
“Phải.”
Trái với đự đoán của mọi người, hắn trực tiếp thừa nhận.
“Ngươi!” Người đứng đầu Vân Lộng môn tức giận, đứng dậy định rút kiếm chém hắn, những bị những người xung quanh ngăn lại.
“Tại sao ngươi làm vậy?”
“Không có lí do gì cả, chỉ là muốn làm vậy.”
“Có đồng mưu không?”
“Không có.”
Toàn bộ qua trình hắn đều không nhìn lên, hỏi gì trả lời đó, rất nghe lời.
“Hắn nói láo.” Một người trước đây đã từng tỉ thí với nàng lên tiếng, ở trong giới Vân Thiệp đã hàng nghìn năm, rất có tiếng tăm.
Từ khi ngồi xuống đã nhắm mắt lại, lúc này đột nhiên mở mắt ra, tuy rằng dáng vẻ già nua nhưng ánh mắt lại rất sáng.
Ngu Dư tra hỏi, đợi lão mở miệng, lão đi tới trước mặt Ngu Dư rồi chắp tay: “Tôn thượng thứ lỗi, tiểu lão không định ngắt lời người, thực ra nhiều năm đã sớm có được một bí thuật, có thể suy đoán nó là của một người. Vị trưởng lão đã chết cách đây một tháng là người huynh đệ kết nghĩa của ta, phải mất một thời gian ngắn để kiểm tra những gì hắn nói"
“Thật lạ.” Ngu Dư khẽ cười: “Tiền bối nhìn ra lời nào của hắn là giả dối?”
“Hắn có đồng mưu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...